Không khí nóng bức, nhộn nhịp của thành phố khiến cho Khả Ái cô mệt mỏi, cô muốn đi đâu đó với người cô yêu, với thời tiết này cô nghĩ đi biển là thích hợp nhất. Cô đang bận suy nghĩ cho kế hoạch đi chơi của mình và Uyển Nhi thì một bản giao hưởng của Mozart vang lên đó chính là tiếng chuông điện thoại của cô. Cô nhìn thấy tên người đang hiện lên màn hình là Thiên Ân.
Cô hơi bất ngờ vì từ lúc Thiên Ân về Việt Nam thì cô ta không còn liên lạc với cô nữa mặc dù khoảng thời gian đó cô như một kẻ ngốc, cố tìm mọi cách để có thể liên lạc với cô ta nhưng sau khi tìm được thì cô ta đã có người mới. Cô không muốn nghe cuộc gọi này nên quăng điện thoại lên giường và vào phòng tắm.
Một lúc sau, cô từ phòng tắm bước ra thì không còn nghe tiếng chuông điện thoại nữa. Cô bước đến cầm lấy điện thoại, cô thấy hàng loạt những tin nhắn cũng như những cuộc gọi nhỡ đều là của cô ta. Đôi chân mày lá liễu khẽ nhíu lại, cô bấm gọi lại cho cô ta. Chuông reo không được lâu thì chủ nhân của số điện thoại kia đã nhấc máy:
-Tôi đây, cô là ai. Khả Ái biết đó là ai nhưng vẫn cố tình làm ngơ, cô không muốn nhìn thấy hoặc trò chuyện cùng cô ta.
-Chị không nhận ra em sao? Em Thiên Ân nè chị!!! . Cô ta đáp với giọng vô cùng ngạc nhiên vì cô nghĩ Khả Ái yêu cô như vậy không lẽ nào lại không nhận ra giọng nói của cô.
-Xin lỗi tôi không biết ai tên Thiên Ân cả, tạm biệt. Khả Ái dùng chất giọng băng giá để nói chuyện với cô ta, cô không muốn mình phải luỵ cô ta, cô sợ nếu cô nói chuyện như lúc trước với cô ta thì cô sẽ không biết ăn nói sao với Uyển Nhi nữa. Cô thừa nhận là cô vẫn còn chút tình cảm với cô ta nhưng trái tim cô hiện bây giờ là do Uyển Nhi nắm giữ.
-Em biết mình có lỗi với chị nhiều lắm. Mong chị hãy tha thứ cho em, em sẽ làm tất cả những gì mà chị yêu cầu để có thể nhận được sự tha thứ của chị. Cô ta khẩn khoảng cầu xin Khả Ái, nhưng phía sau lớp mặt nạ đáng thương đó là một âm mưu hiểm độc.
-Cho em được gặp chị một lần cuối có được không, gặp xong lập tức em sẽ không bao giờ và vĩnh viễn xuất hiện trước mặt chị nữa. Cô dùng chất giọng hồ ly của mình để dụ dỗ Khả Ái quay về bên cô. Cô chắc chắn Khả Ái sẽ đồng ý đến gặp cô vì cô biết tình cảm Khả Ái dành cho cô vẫn còn.
-Được, cô ở đâu . Khả Ái im lặng một lúc rồi bắt đầu trả lời.
-Hẹn chị 7h00 ở chỗ cũ, em đợi chị. Cô đắc ý mỉm cười gian trá. Vậy là cá đã cắn câu bây giờ thì cô chỉ chờ ngày bước chân vào Trần gia thôi.
-Halo, gọi em có việc gì không a.
-Bộ có chuyện gì thì mới gọi cho em được sao, hửm? Khả Ái cất giọng trêu đùa đáp lại.
-Không phải, chị nè tối nay em có hẹn cùng bạn nên không đi cùng chị được, em xin lỗi nha. Uyển Nhi trả lời ỉu xìu.
-À, không sao, chị cũng định nói với em là tối nay chị cũng có hẹn cùng bạn. Khả Ái hơi nghi ngờ vì cuộc gặp tối nay giữa cô và Thiên Ân, trong lòng cô cứ dâng lên những cảm giác bất an nhưng cô không thể hiện ra giọng nói để tránh làm cho Uyển Nhi lo lắng.
-Ồ, vậy để lúc khác mình đi cũng được. Uyển Nhi cũng hơi bất ngờ vì có sự trùng hợp đến vậy, cô cũng đành nén lại sự ngạc nhiên quá độ của mình. Cô kết thúc cuộc gọi với Khả Ái rồi chuẩn bị đi gặp Thiên Ân.
~Flash back~
Uyển Nhi đang đọc cuốn sách cô yêu thích thì điện thoại cô reo lên, cô đành bỏ cuốn sách trên bàn và đi đến giường cầm điện thoại lên nghe máy.
-Chị biết số điện thoại của tôi sao ? Uyển Nhi kinh ngạc vì đó giờ Thiên Ân cô ta chưa bao giờ gọi điện thoại cho cô, trong lòng Uyển Nhi tràn đầy nghi ngờ vì cô thừa biết con người của cô ta rất hiểm độc.
-Haha, chuyện đó không quá khó đâu em gái yêu của chị ạ. Thiên Ân cất tiếng cười ngạo nghễ.
-Chị gọi cho tôi là có việc gì ? Uyển Nhi dùng chất giọng lạnh như băng để trò chuyện cùng cô ta.
-Chị muốn gặp em vào tối nay ở quán cafe Angle được chứ, chị có món quà tặng em nhân ngày chị mới về nước. Thật ra là cô ta đã về nước được hơn 1 năm rồi nhưng vì kín tiếng nên không một ai biết cô ta đã về nước cả, vả lại cô ta có trở về hay không thì cũng chả có ai quan tâm.
-Được, mấy giờ. Uyển Nhi có chút lo lắng vì món quà của cô ta đề cập đến, liệu có liên quan đến Khả Ái hay không ??
-7h00 nhé em gái. Thiên Ân mừng thầm trong lòng vì cô ta sắp chia rẽ được hai người bọn họ.
Cô ta tắt máy nở nụ cười khinh bỉ, môi đỏ chuyển động:
-Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
~End flash back~
______________________