*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tuần mới rất nhanh lại bắt đầu. Bước chân Lưu Phụng Kha lúc đi vào cửa lớn của Khải Việt lại có chút do dự. Cậu có một dự cảm mơ hồ, nơi mình sắp phải thăm dò là một thế giới mới, nhưng cũng không hề có kinh nghiệm hay chuẩn bị gì cả. Mặc kệ thế nào, hay là thuận theo tự nhiên đi.
Nghĩ tới đây, thang máy ‘Đinh’ một tiếng mở ra, một người tóc vàng mắt xanh cao to đẹp trai đứng trong, là đi từ tầng B1 bãi đậu xe thẳng lên trên.
“Hi!” Đối phương rất nhiệt tình chào hỏi với Lưu Phụng Kha, “Tôi tên Lôi Tiểu Minh, làm việc ở bộ phận kế hoạch của Khải Việt. Cậu là Phụng Kha mới tới đúng không, a tên của cậu khó nói với người nước ngoài quá đi!”
Lưu Phụng Kha bị cách đọc tên có chút không giống tiêu chuẩn tiếng Trung của Lôi Tiểu Minh chọc cười, thân thiện nói, “Tôi biết anh, anh cũng ở trong nhóm WeChat đúng không? Anh có thể gọi tôi là Colin, đây là tên tiếng Anh của tôi.”
Lôi Tiểu Minh nhìn Lưu Phụng Kha, than thở một câu, “Colin, you are so charming!”(Colin, cậu hấp dẫn quá!”)
Lưu Phụng Kha hiểu là người nước ngoài đều tương đối cởi mở, nhưng vẫn có chút không chịu nổi, hơi cười ngượng ngùng.
Rất nhanh đã đến tầng bảy của Lôi Tiểu Minh, anh vui vẻ nói tạm biệt với Lưu Phụng Kha, sau đó đi ra khỏi thang máy.
Lưu Phụng Kha mang theo ý cười bước ra khỏi thang máy ở tầng mười, đột nhiên nhìn thấy Chương Minh Khải đi ra từ thang máy đối diện.
“Chào buổi sáng, tổng giám đốc Chương.” Lưu Phụng Kha chào hỏi như thường ngày.
Chương Minh Khải gật đầu, “Chào buổi sáng, có chuyện gì vui vẻ thế?”
“Vừa nãy trong thang máy gặp một anh đẹp trai người nước ngoài, nói chuyện mấy câu.” Lưu Phụng Kha nói xong cố ý quan sát vẻ mặt của Chương Minh Khải.
Vẻ mặt của Chương Minh Khải không thay đổi chút nào, chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh chóng bước về phía văn phòng.
Lưu Phụng Kha theo sau Chương Minh Khải, cảm thấy đối phương dường như không có phản ứng gì. Chuyện này nghĩa là cậu ấy hoàn toàn không có cảm giác với mình sao? Có lẽ vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng cậu thế nhưng lại trào ra một cảm giác mất mát nho nhỏ. Kỳ thực cậu cũng không biết mình đến cùng đang chờ đợi điều gì, càng không biết mình mất mát điều gì.
Mười rưỡi sáng Chương Minh Khải dẫn theo Lena đi họp ở công ty Hàng Thần, còn Lưu Phụng Kha ở lại Khải Việt để kiểm tra hợp đồng. Buổi trưa, một mình Lưu Phụng Kha đến phòng ăn nhân viên ăn cơm. Trong cơn buồn chán cậu lấy điện thoại di động ra, mở WeChat. Đúng như dự đoán, vừa đến giờ nghỉ, nhóm “Khải Việt – Tầng quản lý” đã náo nhiệt, mà việc mọi người thích làm nhất là trêu Lưu Phụng Kha.
Trưởng phòng nhân sự Hàn Ích Hữu phát ra emo cười híp mắt @Lưu Phụng Kha (giống như tag trên facebook), nói, “Có ở đây không?”
Lưu Phụng Kha phát ra một đóa hoa hồng , nói “Có.”
Vài người ríu rít đáp bằng emo tung hoa chúc mừng.
Lưu Phụng Kha yên lặng cất giấu mấy emo kia đi, đống meme cậu thu thập được đã cất không ít trong kho.
Tổng giám chế bộ phận quảng cáo Trương Lệ @Lưu Phụng Kha nói, “Khải Việt chúng ta có tiết mục đón người mới đến, tuần trước bận rộn vì hạng mục mới không làm được, hôm nay mọi người định bù đắp lại ~”
Lưu Phụng Kha ngây thơ đáp, “Cảm ơn, tiết mục gì vậy?”
“Nói thật hay mạo hiểm ” Trương Lệ nói.
Lôi Tiểu Minh phát tin, “Ủa? Sao tôi không biết?”
“LS câm miệng!”(LS: lầu trên, người bình luận ở phía trên)
“LS cút!”
“Êu trừ lương cậu bây giờ!”
“…Huhu…” Lôi Tiểu Minh chủ động rút lại tin nhắn kia.
Lưu Phụng Kha bật cười ra tiếng, giương mắt lên nhìn, Hàn Ích Hữu cũng tới phòng ăn, ngồi bên cạnh mình. Cậu nhiệt tình chào hỏi với Hàn Ích Hữu, nói, “Chủ nhiệm Hàn!”
Hàn Ích Hữu cười nói, “Đám trẻ Trương Lệ này thật thích đùa quá.” Trên mặt mọc ra biểu tình đôn hậu, tựa như muốn nói “too young too simple”. Kì thực Nói thật hay mạo hiểm là chủ ý ông đề ra.
Lưu Phụng Kha vẫn rất có hảo cảm với vị át chủ bài HR có nụ cười thân thiết trước mắt, vội vàng nói, “Không sao, tôi rất thích bầu không khí như vậy!”
Nói xong, liền thấy tổng giám chế bộ phận thị trường Jeremy Chow @Lưu Phụng Kha, “Colin cậu chọn nói thật hay mạo hiểm?”
Lưu Phụng Kha không chút do dự, “Nói thật!”
“Chọn nói thật phải trả lời năm câu hỏi nha!” Trương Lệ chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Vẻ mặt Hàn Ích Hữu tám phần bất động, trong lòng lại cho Trương Lệ ba mươi hai cái like.
Lưu Phụng Kha phát ra một cái emo mạnh mẽ gật đầu.
“Sảng khoái!” Trương Lệ khen, “Câu hỏi thứ nhất, tình trạng yêu đương hiện nay?”
“Độc thân.” Lưu Phụng Kha nhanh chóng đáp lại.
Nhóm “Không có tổng giám đốc” xôn xao một trận, mọi người rối rít cảm thán tổng giám đốc Chương vẫn chưa giải quyết vợ, quả thực không phải phong cách của anh ta.
“Vấn đề thứ hai, tính hướng của cậu?”
Lưu Phụng Kha có chút lúng túng nhìn Hàn Ích Hữu ở bên cạnh, Hàn Ích Hữu cười híp mắt nhìn lại cậu, như thể người vừa đặt câu hỏi trong nhóm không phải là ông.
Lưu Phụng Kha gãi đầu một cái, nói, “Không rõ lắm.”
Nhóm “Không có tổng giám đốc” liền sôi sùng sục.
“Có ý gì có ý gì? Colin cậu chẳng lẽ không biết tính hướng của mình là vì còn chưa từng nói chuyện yêu đương sao?” Lôi Tiểu Minh hỏi Lưu Phụng Kha trong nhóm Khải Việt – tầng quản lý.
Lưu Phụng Kha hé miệng nở nụ cười, dùng giọng điệu đặc trưng của người học luật nói, “Đầu tiên ở trên hỏi hai vấn đề, tôi lần lượt giải đáp, thứ nhất, không rõ lắm là ý trên mặt chữ; thứ hai, tôi đúng thật chưa từng nói chuyện yêu đương.”
Mọi người kêu rên một trận, lôi Lôi Tiểu Minh tùy tiện quấy rối ra trách cứ một phen. Đồng thời mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười cảm khái, “Thì ra vẫn là xử nam a!” “Xử nam tươi non mơn mởn a!” vân vân.
Một vấn đề cuối cùng, “Cậu thích kiểu người như thế nào?”
“Không rõ lắm, có lẽ tương đối nghiêng về có khiếu hài hước?” Khả năng vì mình không biết hài hước đi.
Lưu Phụng Kha có chút buồn cười mà nhếch nhếch khóe miệng, không ngờ đám người này lại thích buôn chuyện như vậy, tất cả vấn đề đều xoay xung quanh đời sống tình cảm riêng tư sao? Văn hóa của Khải Việt cũng thật đặc biệt nha. Nhưng mà nếu Chương Minh Khải cũng ở trong nhóm, lại không hề nói gì, có lẽ là ngầm cho phép họ hỏi như vậy nhỉ?
Tất cả mọi người trong nhóm “Không có tổng giám đốc” đang yên lặng thắp nến cho Chương tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc không có khiếu hài hước.”
“Khiếu hài hước là cái gì? Có ăn được không? —— by Chương tổng giám đốc”
“ ”
“ ”
“ ”
… … … … … … … …
Việc Chương Minh Khải trên bàn đàm phán vẫn không ngừng xem WeChat khiến cho Ngụy Giản Hân rất bực mình, đây là lần đầu tiên anh thấy người này không chú tâm như thế. Nhưng ai bảo người ta là bên chủ đạo đây? Ngụy Giản Hân thật phải nuốt giận vào bụng, nghiến răng nghiến lợi.
Bỗng nhiên, Chương Minh Khải ngẩng đầu hỏi, “Cậu bảo, làm sao mới có thể có vẻ hài hước?”
Ngụy Giản Hân cho là mình nghe nhầm, hỏi, “Cậu nói gì cơ?”
…
Chỉ một lát sau, WeChat của Lưu Phụng Kha bỗng vang lên, Chương Minh Khải? Cậu mở ra xem phát hiện là một câu Hỏi xoáy đáp xoay (Brain Twister). Cậu khó tin được mà dụi dụi mắt, nhìn lại, vẫn là một câu Hỏi xoáy đáp xoay! Làm… làm gì thế… bị trộm số à!
Hàn Ích Hữu tinh mắt lập tức tuyên bố tin tức trọng đại này trong nhóm “Không có tổng giám đốc”, “Mù mắt chó của tôi rồi! Tổng giám đốc đại nhân gửi câu Hỏi xoáy đáp xoay “Con gì không kén ăn nhất” cho tiểu Kha a! Hoa Thức Tú a!”
“Chú ý một chút đi chủ nhiệm Hàn, tiểu Kha là để ông gọi sao?”
“LS + 1”
“Mấy bạn ơi trọng điểm là thế này sao?! Trọng điểm là đáp án của câu Hỏi xoáy đáp xoay này TM là gì á!” Đầu của Lôi Tiểu Minh cũng lớn hơn một vòng.
(*) TM: con mẹ nó (?)
“Ha ha”
“Ha ha”
“Ha ha”
“Ha ha, người ngước ngoài không thể hiểu được truyền thống văn hóa của Trung Hoa.
Lưu Phụng Kha cau mày xoắn xuýt rất lâu, cuối cùng mở Baidu ra.
Hàn Ích Hữu liếc mắt nhìn Lưu Phụng Kha một cái, yên lặng xóa bỏ chữ ha ha để gia nhập đội hình.
Lưu Phụng Kha nhìn đáp án Baidu đưa ra suy nghĩ hai giây, sau đó bỗng nhiên cười đến bò cả ra bàn… “Gà” không kén ăn sao? Phun máu, thật buồn cười quá đi! (ừa con gà đó đó, con “gà” không ăn ấy)
Hàn Ích Hữu tường thuật trực tiếp lại tình cảnh này đến nhóm “Không có tổng giám đốc”, tất cả mọi người âm thầm gắn cái tag “khiếu hài hước thấp” cho Lưu Phụng Kha.
Chương Minh Khải nhìn phản hồi của Lưu Phụng Kha trong WeChat, “Là gà a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Phía sau còn kèm thêm cái emo gấu nhỏ ôm bụng cười to, khóe miệng vui vẻ mà giương lên, sảng khoái nói với Ngụy Giản Hân đang khổ sở chờ đợi sau bàn đàm phán, “Được, tôi nhường cậu hai điểm.”
Cả người Ngụy Giản Hân đều không ổn. Cống hiến một điểm “hài hước” đổi lấy hai điểm lợi? Chương Minh Khải Chương đại công tử đã bao giờ nói chuyện tốt như vậy chưa? Đây chính là phong hỏa hí chư hầu trong truyền thuyết sao? Hôn quân a! Trước mắt mình là một tên hôn quân sáng loáng á!
(*) phong hỏa hí chư hầu 烽火戏诸侯 : U Vương mê mẩn một cô gái tên Bao Tự, muốn làm nàng cười, vì thế đốt lên phong hỏa đài lừa các chư hầu kéo quân đến. Lúc bấy giờ, các chư hầu ngỡ rằng U Vương bị quân Khuyển Nhung tấn công nên ùn ùn kéo đến, lại phát hiện chỉ là đại vương và vương phi đốt lửa đùa vui. Bao Tự thấy vậy thì mỉm cười. Về sau, khi U Vương thật sự bị quân Khuyển Nhung bao vây, đốt phong hỏa đài cũng chẳng có chư hầu nào đến ứng cứu nữa.
“Vừa nãy trong thang máy gặp một anh đẹp trai người nước ngoài, nói chuyện mấy câu.” Trời lạnh rồi, để Lôi Tiểu Minh đi Bắc Âu công tác đi. Hôn quân nghĩ như vậy.
Lưu Phụng Kha cười xong, nhìn chằm chằm vào đoạn đối thoại với Chương Minh Khải trong WeChat hơi nhíu mày. Bỗng nhiên gửi qua một câu Hỏi xoáy đáp xoay, đây là Chương Minh Khải cậu quen biết sao? Không phải là bị trộm số chứ…