Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi

Chương 9




Khương Hình chăm chú nhìn Quý Từ ngẩn người, ngơ ngác, lập tức hôn lên mặt cô, rồi sau đó hôn lên vành tai hơi đỏ của cô, nỉ non hỏi.

“Quý Từ, làm bạn gái tôi được không?”

Quý Từ cảm thấy có chút ngứa ngáy, đưa tay lên sờ thì bị Khương Hình chặn lại, nghiêng mắt si mê nhìn Quý Từ hỏi một lần nữa.

“Được không?”

Quý Từ gõ gõ ngón tay nhỏ, buông ra rồi lại cuộn tròn lại, cúi đầu nhỏ nhẹ trả lời một tiếng.

“Được”.

Khi biết được hai người qua lại, Tần Yên phản đối kịch liệt nhất. Nhân lúc Khương Hình không ở đây, Tần Yên chỉ thiếu chút không chỉ vào trán mà mắng Quý Từ.

Quý Từ không biết vì cớ làm sao mà Tần Yên lại phản ứng ác liệt như vậy.

Khi Tần Yên ép hỏi một số vấn đề, cô liên tiếp thất bại.

“Có hiểu cậu ta không?” “Có thích cậu ta không?”

“Có biết cậu ta bị điên, vui buồn thất thường không?”

“Cậu ta chẳng phải trai tân, con gái ngủ với cậu ta có thể buộc lại thành mấy vòng, có biết không hả?”

..........

Quý Từ cứng họng, một câu cũng không trả lời được, nhìn Tần Yên nói: “Cậu ấy rất tốt với mình.”

Tần Yên nghe thấy thế thì thiếu chút nữa bị làm cho tức giận mà bỏ đi.

“Đối xử tốt với cậu thì liền theo cậu ta? Ai đối xử tốt với cậu thì cậu theo người đó, hay ghê!”

Quý Từ không nói lại Tần Yên, chỉ có thể lặp lại một câu tiếp tục phản bác: “Không phải, cậu ấy thực sự rất tốt với mình.”

Tần Yên cuối cùng cũng tức giận bỏ đi.

Vừa ra đến cửa thì gặp Khương Hình, Tần Yên đi ngang qua cố ý đụng một cái, Khương Hình nhướng mày, ánh mắt lạnh sắc như dao.

Tần Yên không sợ chết nói một câu: “Quý Từ sớm muộn cũng vứt bỏ cậu.” Trong nháy mắt. cô ấy đã chạy không thấy bóng dáng.

Tần Yên không ở trước mặt Quý Từ la mắng được, liền ở chỗ Trần Viễn xả giận.

“Anh họ, anh họ thân yêu, cầu xin chị đừng mắng nữa. Anh Hình, anh ấy sẽ đào phần mộ tổ tiên nhà chị lên mất. Anh ấy cướp người yêu chị hay sao mà làm chị phản đối như vậy?”

Trần Viễn trầm tư cảm thán.

Hai người này cho dù là ngoại hình hay tính cách khí chất đều rất xứng, hơn nữa anh Hình đối xử với Quý Từ rất tốt.

“Mày thì biết cái rắm! Khương Hình hoàn toàn không thích hợp với Quý Từ. Quý Từ cần tìm một người như ánh mặt trời rực rỡ, mới có thể làm cậu ấy vui vẻ hạnh phúc.”

Trần Viễn không biết, Khương Hình như thế nào lại không thể làm cho Quý Từ hạnh phúc vui vẻ.

Tần Yên liếc mắt Trần Viễn, sau một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi đem mọi việc lần đầu tiên nói rõ.

Quý Từ vừa mới quay về Danh Khê, mẹ Quý Từ liền đi tìm cô, nói Quý Từ vừa đến đây muốn cô có thể chăm sóc Quý Từ.

Tần Yên vỗ ngực đảm bảo, có thể.

Phùng Mộng Nhã thấy Tần Yên nhanh nhẹn hoạt bát, liền nói thêm về chuyện Quý Từ.

Khi còn nhỏ Quý Từ là một đứa trẻ tính tình hoạt bát vui vẻ, đến khi Quý Minh, là cha của Quý Từ bị tai nạn xe, chết ngay tại chỗ. Tiếng nổ lớn và máu chảy lênh láng khi đó làm cho Quý Từ ở phía sau kích động. Vì thế, Quý Từ có một khoảng thời gian dài mắc bệnh trầm cảm.

Trải qua điều trị thì đã khỏi.

Nhưng tính tình liền thay đổi giống như bây giờ, cách đối nhân xử thế trở nên cứng nhắc.

Bác sĩ nói, đây là biểu hiện của việc thiếu hụt tình cảm một phần, về sau tỷ lệ có thể chữa trị càng nhỏ, nhưng không phải không có khả năng.

Chỉ cần ở bên cạnh một người có, nhiều cảm xúc, có thể truyền yêu thương cho cô ấy, về lâu về dài sẽ trở nên bình thường.

Trần Viễn nghe xong nguyên nhân khiến Tần Yên cực liệt phản đối, đột nhiên cảm thấy hai người họ càng xứng đôi.

Chỉ hai con nhím mới có thể sưởi ấm lẫn nhau, đều đem nơi mềm mại nhất che chở cho nhau, chẳng phải là về sau càng thêm phù hợp.

Tần Yên thấy Trần Viễn như đi vào cõi thần tiên, không nghe mình nói chuyện, ngay lập tức lấy tay kéo lỗ tai cậu.

Trần Viễn bị đau, hoàn hồn trả lời lấy lệ, vâng vâng, đã biết rồi.

Quý Từ xuất viện trở lại trường học, bạn học đều tặng món quà nhỏ an ủi cô. Vốn định để lớp trưởng thay mặt cả lớp đến hỏi thăm Quý Từ khi cô nằm viện, kết quả giống như bị ai đó ngăn lại, cũng chỉ có thể tặng bây giờ.

Khi vào học, Quý Từ thấy bên cạnh lớp trưởng bỏ trống, trên bàn đã dọn dẹp sạch sẽ không còn thứ gì.

Cô suy tư rồi thấp giọng hỏi Khương Hình: “Cậu biết Triệu Thu Nguyệt đi đâu không?”

Tay Khương Hình không ngừng lật sách, giọng nói không lạnh không nóng đáp một câu: “Ai? Không biết.”

Quý Tư trầm mặc, quay đầu tiếp tục nghe giảng bài.

Sau một lúc lâu, cô cảm thấy có một bàn tay to đang vuốt ve đùi mình, Quý Từ quay mặt, ánh mắt ra hiệu.

“Gì vậy?”

Khương Hình nhìn chằm chằm bảng đen, trong miệng lại hỏi. “Cậu thực sự quan tâm cậu ta?”

Quý Từ ngẫm lại nói: “Cũng tạm, trừ Tần Yên ra, cậu ấy là người bạn thứ hai khi mình chuyển trường đến.”

Trong lòng Khương Hình thở dài, trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, mở miệng có chút lạnh lùng khuyên bảo: “Cậu phải biết rằng chỉ có loại người như Tần Yên mới xem cậu là bạn bè.”

Quý Từ nghe cậu nói, đôi mắt chăm chú, hỏi lại: “Cái gì kêu cái loại người này?”

“Quý Từ, em trả lời xem đáp án của bài này là gì?”. Giáo viên dạy Toán đẩy gọng kính, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quý Từ.

Quý Từ đứng lên, nhìn theo nét bút viết lên trên đùi cô, nói ra đáp án. “Chọn A ạ.”

“Khụ khụ… ngồi xuống đi, các bạn học phải lắng nghe giảng bài, đừng vì thành tích không tốt, mà không nỗ lực, đi học còn làm việc riêng.”

Quý Từ cúi đầu, có chút hổ thẹn, Khương Hình bên cạnh nhìn thấy thế thì cười nhẹ một tiếng.

Sau khi hai người ở bên nhau, Khương Hình càng thích ngắm nhìn Quý Từ.

Đôi mắt Quý Từ đều không chớp một cái. Từ lần trước bị gọi tên, khi lên lớp cô mặc kệ để cho Khương Hình chọc ghẹo. Quý Từ vẫn vững vàng như núi.

Sau khi tan học, Khương Hình liền lôi kéo Quý Từ lên sân thượng ôm hôn. Trần Viễn trốn ở khe cửa, cố hết sức mới có thể ngăn Tần Yên đang nóng nảy giậm chân muốn xông về phía trước.

Nhìn thấy Khương Hình khốn nạn đang thò tay vào trong áo Quý Từ, Tần Yên thiếu chút nữa cắn gãy răng bạc.

Quý Từ chưa bao giờ sẽ hôn đáp lại Khương Hình.

Cho dù là Khương Hình ôn nhẹ nhàng hay là cắn mạnh, Quý Từ ở trong lòng ngực của Khương Hình vẫn giống như khúc gỗ.

Khương Hình từng để cho Quý Từ hôn lại mình, Quý Từ nhắm mắt lại, lông mi vẫn cứ rung rung.

Khương Hình liền nói, bỏ đi.

Trong trường bắt đầu truyền tin Khương Hình và Quý Từ chính thức qua lại.

Nhưng phần lớn mọi người không tin lắm.

Số lần hai người cùng xuất hiện trong một khung hình quá ít, cho dù cùng nhau xuất hiện thì xem ra một chút cũng không thân mật.

Những người can đảm muốn theo đuổi Khương Hình lại kéo nhau quay trở lại, không tin tà ác, còn nhờ Quý Từ giúp đưa thư tình.

Quý Từ do dự nhưng vẫn là nhận thư giao cho Khương Hình.

Khương Hình không lấy, ném thẳng vào thùng rác, kéo Quý Từ về nhà.

Trải qua sự việc đó, tất cả mọi người đều tin rằng hai người không yêu nhau, mọi người lại vui mừng.

Nam thần nữ thần vẫn còn độc thân, không thuộc về bất kì ai, trong đó người vui mừng nhất là Tần Yên.

Khi bàn tay to lớn lạnh lẽo luồn vào trong vạt áo, eo nhỏ Quý Tư siết chặt lại, bàn tay to có vết chai một đường hướng lên trên.

Lần này Khương Hình không cởi móc áo ngực mà là sờ nắn xung quanh làn da giống như vẽ xoắn ốc.

Nơi mẫn cảm nhất của Quý Từ là ở cổ, Khương Hình hôn lên một cái, Quý Từ liền phát ra một tiếng “ưm” yêu kiều.

Giống như mèo con.

Khi thật sự ở bên Khương Hình, Quý Từ mới phát hiện cậu có một cái răng nanh, mỗi lần hôn môi, cậu đều thích dùng nó cắn nhẹ lên vành tai cô, khiến cô thở gấp.

Lần này cậu không cắn vành tai mà trực tiếp cắn ở xương quai xanh, Quý Từ đau nhíu mày, cũng vẫn thuận theo để Khương Hình ôm trong lồng ngực.

Sau một lúc lâu Khương Hình mới buông ra, trên xương quai xanh có vết trầy da.

Khương Hình nhìn Quý Từ, trên mặt đầy trào phúng, nói lời mỉa mai: “Quý Từ, tôi làm sao không phát hiện ra cậu là người có thể nhẫn nhịn như vậy.”

Quý Từ không hiểu, Khương Hình vì cớ làm sao đột nhiên không vui, ngẩng đầu hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

“Tôi làm sao? Bạn gái mình hôm trước giúp kẻ khác đưa thư tình, hôm nay giúp người ta tặng socola, cậu cảm thấy tôi có thể làm sao?”

Lần này được coi như lần đầu tiên Khương Hình nói nặng lời nhất đối với Quý Từ từ sau khi hai người chính thức bên nhau.

Quý Từ cúi đầu nhìn thẳng đôi giày bít mũi của mình, không nói lời nào.

Nhìn dáng vẻ của Quý Từ khiến cho cả người Khương Hình khó chịu, tâm trạng như chìm xuống đáy, thốt ra một câu: “Được rồi, hôm nay tan học cậu đi về trước đi, không cần chờ tôi.”