Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi

Chương 4




Quý Từ làm xong trực nhật, đi đến cầu thang thì bắt gặp Khương Hình đang hút thuốc.

Khi đó, trên mặt đất đã có bảy tám đầu thuốc đã tàn.

Quý Từ thấy Khương Hình theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, bày ra tư thế phòng vệ.

Cảm xúc trong mắt Khương Hình chợt lóe lên.

“Có chuyện gì?” Quý Từ mở miệng hỏi, vẻ mặt đầy kiên cường.

Khương Hình nghiền nát nửa điếu thuốc trong tay, cho dù thấp hơn Quý Từ mấy bậc thang nhưng mà khí thế áp đảo vẫn như cũ.

Đôi mắt của cậu híp lại nhìn Quý Từ, cằm khẽ nâng lên, cười vô lại.

“Tôi đến để thỏa mãn cậu.”

Quý Từ không muốn tiếp xúc quá nhiều với cậu, vừa định rời đến một cầu thang khác đi xuống người phía sau lại mở miệng, trong lời nói đầy trào phúng: “Thay tôi trực nhật, mua bữa sáng…thậm chí còn thay tôi làm bài, cậu còn không phải là muốn ngủ với tôi sao?”

Quý Từ khó tin quay đầu lại nhìn Khương Hình, chưa có ai từng nói với cô những lời như vậy.

Quý Từ không chịu được nhục nhã, lập tức ra tay đánh với Khương Hình.

Khương Hình tránh né các chiêu thức của Quý Từ, rồi sau đó một tay giữ lấy hai tay của cô, mang qua đỉnh đầu, khóa người ở trong chính lồng ngực của mình, đè lên trên tường.

Đùi phải mạnh mẽ nhanh chóng chen vào giữa hai chân Quý Từ, mặc cho cô giãy giụa Khương Hình cũng không nhúc nhích chút nào.

“Cậu có biết trong cái trường này bao nhiêu người muốn ngủ với cậu không?”

Tay trái Khương Hình mập mờ vuốt ve gương mặt Quý Từ rồi lưu luyến từ từ trượt xuống dưới, khi quét qua ngực bên phải liền trực tiếp vùi đầu cúi người cách lớp vải hôn lên.

Ban đầu là gián tiếp liếm, sau đó lại dùng hàm răng mà cắn.

Ngực Quý Từ rất lớn, bởi vì cô mặc áo ngực mỏng mà đồng phục cũng khá mỏng dù đã mặc thêm một áo ba lỗ, bởi vì tư thế quá thân mật mà hai nụ anh đào vẫn loáng thoáng hiện ra.

Quý Từ bị hành động của Khương Hình làm cho ghê tởm, bật ra tiếng mắng chửi, giọng nói cực kỳ run sợ.

“Khương Hình . . . cậu cái đồ . . . khốn nạn”. Khóe mắt Quý Từ đã có chút nước.

Khương Hình tựa như đang dịu dàng an ủi tình nhân, nhẹ nhàng hôn phớt lên nước mắt cô, giây tiếp theo không do dự đến bên tai nói ra lời cảnh cáo.

“Biết sợ thì tránh xa tôi ra, bằng không tôi ở trên giường sẽ làm cậu đến chết.”

Quý Từ không biết như thế nào về tới nhà. Lúc cô hồi phục lại tinh thần, còn dùng sức cọ rửa chính ngực phải của mình.

Nụ hôn của cậu giống như rắn độc lạnh băng, ghê tởm ướt át, lại nguy hiểm nhưng không cách nào tránh được, khiến Quý Từ lạnh run cả người.

Đầu tiên, các bạn trong lớp phát hiện Quý Từ không theo đuổi Khương Hình nữa, sau đó cả trường đều biết.

Hai người càng lúc càng xa cách, một câu nói qua lại cũng không nói.

Khương Hình lại khôi phục tình trạng nghỉ học thất thường, thường thường lại nghe cậu ở ngoài trường đánh nhau, bị thông báo phê bình toàn trường.

Trần Viễn còn lén đi tìm Tần Yên âm thầm giải tỏa.

Tần Yên không nói, chỉ là bí hiểm sờ sờ đầu chó Trần Viễn, thần bí nói một câu.

“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

Khi Quý Từ nhận điện thoại của Tần Yên, cô đang chuẩn bị lên giường ngủ.

Tần Yên uống say, mở miệng chỉ nói lặp đi lặp lại ba câu.

“Con mẹ nó đời này sẽ không bao giờ thích cậu.”

“Tên lừa đảo này lại lừa bà.”

“Nhưng mà cậu xấu xa như vậy, mình vẫn rất yêu cậu.”

Quý Từ yên lặng nghe cô nói, ít nhất lặp đi lặp lại ba lần mới xác định cô uống say.

Bây giờ là 11h đêm.

Quý Từ nhẫn nại hỏi: “Cậu ở chỗ nào, mình đến đón cậu.”

Tần Yên tiếp tục nói lung tung, cuối cùng trước khi cúp máy cũng nói tên quán bar. Quý Từ gọi xe taxi đến cửa quán bar. Cô dặn dò tài xế chờ mình một lát, chút nữa sẽ đưa thêm tiền, rồi tự mình đi vào trong đón người.

Trong nhà tài xế cũng có con nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Quý Từ, hứa rằng nhất định sẽ chờ cô, còn dặn cô đón người xong liền đi ra, trong đó không an toàn.

Quý Từ cong mắt cười rồi nói cảm ơn.

Vừa đi vào cửa, Quý Từ liền thấy Tần Yên đang bị hai người đàn ông thô tục sàm sỡ, còn có ý định cưỡng bức, cô liền lập tức kéo Tần Yên đi.

Nhìn thấy một bàn tay trắng nõn nhỏ bé túm chặt mình, lão già quay đầu rồi hai mắt sáng lên. Đang chuẩn bị sờ soạng một phen, “bang” một tiếng, tay đã bị đánh gãy.

Không khí xung quanh ngay lập tức trở nên căng thẳng. Không bao lâu lại xuất hiện thêm hai kẻ say rượu, bốn người vây quanh Quý Từ. Quý Từ đưa Tần Yên đến quầy bar, dặn dò người pha chế rượu chăm sóc cho Tần Yên, chàng nhân viên đỏ mặt đáp ứng.

Quý Từ đem tóc rối búi cao lên, phía trên mặc một áo thể thao hồng nhạt, phía dưới mặc một chiếc quần đùi. Đôi chân thẳng tắp, trắng mịn đạp một cú tàn nhẫn, mau lẹ chuẩn xác, động tác liên tục thoạt nhìn thật xinh đẹp.

Dáng người yểu điệu, đánh nhau cũng rất gợi cảm, làm người khác muốn ngừng mà không được, tất cả đàn ông trong quán bar đều như lang sói nhìn chằm chằm Quý Từ.

Khi Quý Từ giơ chân đá người, Khương Hình đứng trên tầng hai đã nhìn thấy, ánh mắt càng thêm sắc lạnh. Quán bar này là của anh họ Khương Hình mở, ba người thường xuyên qua đây.

Tần Yên thường xuyên vì một tên khốn nạn nào đó mà lại đây uống say, vài lần trước đó đều được Trần Viễn hoặc Khương Hình ra tay cứu giúp.

Mấy ngày này tính tình Khương Hình càng ngày càng khó đoán, khi ở tầng hai thấy Tần Yên đang bị quấy rối, Trần Viễn muốn ra tay giúp đỡ nhưng bị Khương Hình ngăn lại.

Nói để cho Tần Yên nhớ kỹ, bằng không mỗi lần đều mượn rượu gây rối, rồi lại bắt Trần Viễn giải quyết. Không ai ngờ rằng Tần Yên sẽ gọi điện thoại lung tung, hai người còn chưa dự đoán được là ai thì người tới lại là Quý Từ.

Trần Viễn nhìn thấy Quý Từ bước vào cửa, hai mắt trợn tròn, vội vàng nhìn qua Khương Hình.

Mặt Khương Hình không biểu cảm, tiếp tục uống rượu. Nếu như Trần Viễn hỏi thì nhất định sẽ bị cậu bóp nghẹt cổ.

Giải quyết xong, Quý Từ để lại số điện thoại cho anh chàng ở quầy bar, nói rằng những thứ mà do cô làm vỡ thì cô sẽ bồi thường lại cho quán.

Lúc cô đỡ Tần Yên rời đi, búi tóc trên đầu đã bị lệch, nhìn qua giống như một chú mèo ngốc, khiến lòng bàn tay Khương Hình có chút ngứa ngáy. Quý Từ nói với Tần Yên sẽ tự mình bồi thường cho quán bar. Nhưng Tần Yên lại nói chuyện do cô mà ra, cô ấy sẽ chịu trách nhiệm. Quý Từ không chịu, lùi một bước rồi nói, hai chúng ta chia đều.

Tần Yên giả vờ tức giận với Quý Từ, nếu bàn thêm vấn đề này chính là không coi cô là bạn bè. Quý Từ bất đắc dĩ đành phải đồng ý. Quý Từ vốn định tới quầy bar tìm anh chàng hôm trước, nhờ cậu ta giúp đỡ gặp ông chủ của bọn họ. Nhưng sau hồi lâu tìm kiếm, cô lại được một “người tốt” báo rằng, anh ta đã bị sa thải rồi. Trong quán bar không ai bằng lòng giúp Quý Từ tìm ông chủ, cô chỉ có thể từ bỏ đi về.

Tiết thể dục học chạy bộ, Quý Từ vẫn luôn chạy ở cuối cùng, lớp trưởng vừa định chạy qua, Triệu Thu Nguyệt đã lẳng lặng đi tới phía trước ôm lấy cánh tay Quý Từ, kéo cô đi.

“Quý Từ, hôm nay cậu làm sao vậy, không khỏe sao?” Triệu Thu Nguyệt vẻ mặt lo lắng hỏi thăm.

Mọi lần Quý Từ đều chạy dẫn đầu trong các bạn nữ. Các bạn nam trong lớp đều rất thích xem cô chạy bộ, hôm nay cô chạy ở cuối cùng, bọn họ vẫn như cũ thích nhìn cô nhất.

“Không có việc gì, chỉ đau chân chút xíu.”

Quý Từ rút cánh tay lại, chầm chậm đi tới bồn hoa, tìm một nơi không có ai rồi cởi giày, máu đỏ đã thấm đầy vớ.

Lần trước ở quán bar, Quý Từ sợ Tần Yên gặp nguy hiểm, cuống quýt chỉ thay váy ngủ, quên thay dép. Hôm đó trong quán bar, bình rượu bị đập vỡ, ngón chân cái của cô vô tình bị đâm trúng. Mấy hôm trước còn đỡ, hôm nay chạy bộ bị động phải, máu ra thấm ướt vớ.

Buổi chiều tan học trời mưa to, Quý Từ ngồi ngay ngắn đúng vị trí làm bài tập. Chờ đến khi bạn học trực nhật xong đều đi rồi, mưa vẫn còn rất lớn.

Quý Từ đem cặp sách ôm thật chặt trước ngực, vừa định chạy nhanh đến cổng trường gọi xe đi về, bên cạnh có một người đi tới, bàn tay to cầm một cây dù lớn màu đen.

Khương Hình bung dù đi trong mưa, đi được một bước thì dừng lại, quay người về phía Quý Từ lạnh nhạt mở miệng: “Còn không qua đây.”