Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi

Chương 2




Trần Viễn đón nhận ánh mắt tràn đầy khinh thường của Tần Yên, vô tội gãi gãi đầu.

“Chị không phải không biết, mắng ai thì mắng nhưng không thể mắng cha mẹ anh Hình. Nếu vừa rồi em không ngăn chị lại, anh Hình mà thật sự ra tay thì hai chúng ta đều thảm rồi.”

“Xí ~ ai sợ cậu ta! Bà đây tự đi điều tra xem đứa rác rưởi nào mới là người tố giác, không thể không bắt Khương Hình xin lỗi, nhận sai với Quý Từ.”

Đối với chuyện này, Trần Viễn biểu thị bản thân ủng hộ vô điều kiện.

Cuối cùng Tần Yên cũng thực sự điều tra ra được kẻ tố cáo, bắt Trần Viễn đè người xuống trước mặt Khương Hình quỳ nhận sai. Khương Hình trực tiếp bẻ gãy tay kẻ đó.

Tuy Tần Yên đã thấy Khương Hình đánh người nhưng mà khóe miệng cũng không tự giác mà run rẩy. Cô đã từng nhìn thấy Khương Hình ở quán rượu

nắm tóc, bạt tai một cô gái đã bỏ thuốc cậu ta.

Đột nhiên Tần Yên cảm thấy Khương Hình…đối với Quý Từ thực sự hạ thủ lưu tình.

Khi Quý Từ biết được ngọn nguồn sự việc, ngày hôm sau đối mặt với Khương Hình liền đá bàn học của cậu một cái nhưng mà nhẹ nhàng hơn nhiều.

Từ nhỏ Quý Từ đã theo ông ngoại học võ thuật, ông ngoại dạy bảo cô, người học võ kiêng kị nhất là việc trả thù.

Người khác làm tổn thương mình mười phần, mình nhất định phải đáp lễ mười hai phần, như vậy không chỉ làm hại người mà còn tổn thương chính bản thân.

Đôi khi cần phải dùng tấm lòng khoan dung mới có thể hóa giải thù hận.

Các bạn học thấy hành động của cô liền đông cứng lại, sau đó nghe được Quý Từ mở miệng nói: “Không ai nợ ai.”

Khương Hình sững sờ trong chốc lát rồi bừng tỉnh, không nói chuyện, nhìn Quỳ Từ nhếch mép cười một cái, kéo bàn ngay ngắn lại.

Các bạn học khẩn trương nửa ngày, trên mặt lại không dám có biểu cảm gì, tiếp tục làm việc của mình nhưng trong lòng sóng to gió lớn cuồn cuộn đều không thể dừng lại được.

Nhà Quý Từ cách trường rất gần. Trên đường về nhà, Quý Từ liếc mắt nhìn Khương Hình đang đi ở phía sau.

Lúc bắt đầu, Quý Từ không để ý lắm nhưng khi đi được hơn nửa đoạn đường rồi mà Khương Hình vẫn còn ở phía sau.

Quý Từ bắt đầu cảnh giác. Mặc dù ông ngoại đã dạy phải rộng lượng, lấy đức thu phục lòng người. Ông ngoại cũng đã nói, nếu như vậy có thể cho bảy phần, giữ lại ba phần.

Đúng lúc Quý Từ muốn quay người lại hét lớn một tiếng, với mong muốn đàn áp đối phương người kia liền đi qua Quý Từ, mỗi người rẽ một con đường khác nhau.

Quý Từ buông lỏng, loại bỏ đề phòng.

Việc này qua đi, Khương Hình lại tới trường học nhưng tiết nào cũng ngủ, ngoại trừ tiết toán học thỉnh thoảng mở mắt lên nhìn giáo viên.

Quý Từ cũng khôi phục thời gian biểu như thường ngày, chỉ là trước đó rất ít khi tiếp xúc với lớp trưởng, hiện tại cậu ta lại thường xuyên đến tìm Quý

Từ hỏi về tiếng Anh.

Cuối tuần mẹ Quý Từ đi công tác trở về. Nhà cô mở tiệm hoa, bà là nghệ nhân cắm hoa.

Mẹ cô thường xuyên đi công tác và đều để một mình Quý Từ ở nhà. Trong tiệm có hai học trò trông coi.

Nếu rảnh rỗi, Quý Từ cũng đến giúp đi giao hoa.

Trên tay cô đang cầm tờ giấy ghi địa chỉ nơi giao hoa, cách nhà không xa lắm.

Nếu không phải vì đi giao hoa, Quý Từ cũng không biết, lối rẽ bên cạnh đường về nhà cô lại là khu biệt thự ven hồ.

Tìm tới địa chỉ đã ghi, Quý Từ ấn chuông nhiều lần nhưng không ai mở cửa.

Với thái độ phục vụ tốt, Quý Từ tiếp tục chờ đợi, lần ấn chuông thứ ba thì cửa mở.

Trong qua cửa là khuôn mặt ngang ngược quen thuộc, Quý Từ dừng động tác lại.

Cô lùi lại nửa bước nhìn qua số nhà, sau đó cúi đầu âm thầm đối chiếu với địa chỉ trong tay.

Trùng tên trùng họ, may mắn cuối cùng cũng không xuất hiện.

Khương Hình mở cửa liếc nhìn Quý Từ, sau đó khuôn mặt không chút kiên nhẫn mà trực tiếp đóng cửa. Quý Từ nhanh tay nhanh mắt, đưa tay giữ lại một khe hẹp.

Nếu không phải Khương Hình phản ứng kịp thời thì chút xíu nữa ngón tay Quý Từ cũng không còn.

Khương Hình cực kỳ không vui, đôi mắt lạnh băng nhìn Quý Từ, bực bội hỏi: “Có việc gì?”

Quý Từ rút tay về, hất hất cằm ám chỉ cậu mở cửa.

Khương Hình buông tay.

Quý Từ liền tranh thủ đem chín mươi chín đóa hoa hồng đưa tới phía trước, nhìn chằm chằm Khương Hình.

“Chào anh Khương, tôi ở tiệm hoa Mộng Nhã, đây là do cô Chu Tịch Nhan gửi tặng anh chín mươi chín đóa hoa hồng, mời anh kiểm tra và ký nhận.”

Khương Hình nhíu mày, nhìn về phía bó hoa hồng đỏ rực, đáy lòng càng thêm nóng nảy, ánh mắt chuyển lên khuôn mặt Quý Từ, muốn thốt ra chữ “Cút” nhưng cuối cùng lại đổi thành “Đi ra”.

Quý Từ đã gặp qua người có tính khí khó chịu, nhưng chưa gặp ai có thái độ dở tệ như vậy.

Đáy mắt Khương Hình bực bội, cực kì không kiên nhẫn, động tác đưa tay đóng cửa lại bị Quý Từ ngăn lại.

Quý Từ không nói lời nào, Khương Hình cũng không nói lời nào, hai người cứ như vậy đối đầu nhau.

Một lúc sau, Khương Hình đoạt lấy giấy biên nhận trên tay Quý Từ, loạt soạt ký tên lên, giật lấy bó hoa hồng từ tay Quý Từ.

“Bang” một tiếng đóng cửa.

Quý Từ nhặt tờ giấy biên nhận đã ký trên mặt đất lên, đồng thời ngước mắt nhìn, vừa vặn trông thấy Khương Hình vừa vào cửa đã tùy tiện ném hoa xuống đất. Cậu ấy không chút lưu luyến mà giẫm lên, những đóa hoa hồng rực rỡ trong nháy mắt bị giẫm nát thành mảnh nhỏ.

Trở lại tiệm hoa, Quý Từ yên lặng đặt giấy biên nhận để vào quầy hàng.

Mẹ gọi cô cô cũng chỉ miễn cưỡng lấy tinh thần đáp một tiếng.

Kỳ kiểm tra sau khai giảng đúng hẹn đã tới, Quý Từ phát huy rất bình thường.

Thành tích các môn phát ra gần giống như điểm số mà Quý Từ dự đoán, chỉ riêng toán học khác biệt mấy điểm. Lần kiểm tra này toàn bộ tính trên thang điểm 100.

Triệu Thu Nguyệt nói, giáo viên dạy toán có một đam mê kỳ quái, đó là thích giữ bài kiểm tra điểm cao nhất và bài thi thấp điểm nhất lại rồi lên lớp phát trước mặt mọi người, để hai người đi lên nhận.

Đêm trước kiểm tra và thời điểm phát bài kiểm tra, Triệu Thu Nguyệt vẫn luôn cầu nguyện cho mình lần này không phải lại là cái tên đứng cuối cùng của môn toán, cô đã chịu đủ việc bị cô giáo châm chọc rồi.

Quý Từ nhìn qua Triệu Thu Nguyệt, không nói chuyện.

Nhìn trên bàn học Quý Từ trống không, Triệu Thu Nguyệt mấy lần liếc trộm cô, biểu tình trên mặt nhiều lần thay đổi.

Không ai biết, hai bàn tay dưới bàn của Quý Từ đang xoắn xuýt lại, có trời mới biết, bản thân cô hiện tại đang khẩn trương đến mức nào.

Người đạt điểm cao nhất là Khương Hình, mà còn đạt điểm tối đa.

Khi nói ra thì không ai ngạc nhiên ngoại trừ người vừa chuyển tới lớp là Quý Từ đây.

Người có điểm thấp nhất là Quý Từ - 26 điểm.

Lúc này cả lớp đều kinh ngạc, ngoại trừ Khương Hình người đang gục xuống bàn ngủ và Quý Từ cũng đã dự đoán được kết quả của mình.

Với điểm số này, Quý Từ bị cô giáo phê bình và cho rằng cô là sự sỉ nhục trong cuộc đời dạy Toán của mình.

Quý Từ nghĩ, có lẽ là thật.

Giáo viên hỏi cô vì sao bài kiểm tra lại có được điểm số mất mặt này.

Quý Từ thành thật trả lời bởi vì bản thân không biết làm.

Giáo viên đề nghị, lần sau khi viết đáp án thì đừng dùng tay viết, mà nên để xuống đất dùng hai chân giẫm lên, nói không chừng đạt điểm cao hơn.

Quý Từ đứng nhìn cô giáo một lát rồi nghiêm túc trả lời lại, lần sau sẽ thử xem sao.

Quý Từ bị phạt đứng ở bên ngoài, lòng bàn tay của Triệu Thu Nguyệt đã ra đầy mồ hôi.

Khi cô mượn đề để chép thì trông thấy lớp trưởng rất lo lắng nhìn Quý Từ ngoài cửa sổ, bút bi trong tay cô càng bị siết chặt hơn.

Sau khi có kết quả xếp hạng, cả lớp sẽ tiến hành thay đổi chỗ ngồi.

Giờ giải lao trước khi đổi chỗ một ngày, Triệu Thu Nguyệt líu la líu lô phổ cập thông tin cho Quý Từ, chủ yếu là liên quan đến Khương Hình.

Khương Hình khi thi luôn luôn chỉ làm bài thi toán, nhưng thật ra cậu có thể nói lưu loát tiếng Anh.

Bởi vì cậu ở nước ngoài từ nhỏ, cấp Hai mới chuyển về.

Khuôn mặt của Khương Hình giống như con lai là bởi vì mẹ cậu chính là con lai giữa Trung- Pháp.

Nhà Khương Hình rất giàu có, cụ thể có bao nhiêu tiền thì không ai biết được.

Khương Hình….