Từng Bước Nhỏ Thích Em - Giản Ngôn Chi

Chương 12




Sau khi đã ngủ với nhau, tinh thần đều thay đổi.

Tất cả mọi người đều nhận thấy, Khương Hình và Quý Từ thực sự đang yêu nhau, mỗi ngày đều giống như còn đang trong thời kỳ tình yêu nồng nhiệt.

Mặc dù số lần đi cùng chung một không nhiều, nhưng vô thức lại làm người khác cảm thấy lần này là thật.

Tần Yên nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu được, còn Trần Viễn nhạy bén vừa nhìn đã nhận ra.

Khương Hình sau khi khai trai thì mỗi lần hôn thân mật đều xoa bóp bầu ngực Quý Từ, còn cô thì không thể chống đỡ được sức lực chín trâu hai hổ của anh.

Chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, Quý Từ bị Khương Hình vừa dỗ dành vừa lừa gạt, hay là dọa dẫm, dụ dỗ mà ngay ở trường học làm vài lần.

Hôm nay sau khi tan học, hai người đã giải quyết ngay phòng học khiến hai chân Quý Từ mỏi nhừ.

Đi ra cổng trường, Khương Hình buông tay Quý Từ ra xoay người cười trêu đùa, bỡn cợt hỏi: “Có đau sao?”

Quý Từ còn đang hoảng sợ, hiện tại hỏi gì đáp đó, gật gật đầu: “Đau.”

Khương Hình ngồi xổm xuống đưa lưng cho Quý Từ, giọng từ tốn: “Lên đây đi.”

Quý Từ nằm úp sấp trên lưng Khương Hình.

Cô thích mọi việc mà Khương Hình làm cho cô. Thích anh ôm, thích anh cõng, thích anh nhéo mặt cưng chiều, thích được anh chạm vào ngực.

Trên đường về, Quý Từ thấy trên tay còn bị dính bẩn cái gì đó, không suy nghĩ lau lau vào áo hoodie màu đen của Khương Hình, một lát sau ngón tay đã sạch sẽ.

Khương Hình dừng lại hỏi: “Gì vậy?”

Quý Từ lắc lư lắc lư chân giống như đang cưỡi ngựa, giọng nói lộ ra niềm vui sướng: “Không có gì.”

Phùng Mộng Nhã đi công tác về.

Quý Từ cố gắng hết sức giả vờ để tướng đi trông như bình thường nhưng mẹ cô vẫn nhận ra.

Mẹ cô trên bàn ăn trực tiếp hỏi Quý Từ, có phải cô đã phát sinh quan hệ với chàng trai kia không?

Quý Từ từ nhỏ đến lớn không thể nói dối mẹ, cắm mặt ở xuống chén cơm, sau đó thật lâu mới trả lời “vâng” một tiếng.

Từ đó không ai mở miệng nói chuyện.

Quý Từ dọn dẹp chén đũa, mẹ cô liền đoạt lấy đôi đũa trong tay cô, nghiêm khắc nói: “Quý Từ, con làm mẹ thật thất vọng.”

Quý Từ hốt hoảng.

Cô biết mình đã làm sai rồi, bây giờ bị mẹ nói như thế, trong lòng cô thực sự đau khổ.

Giây tiếp theo lại nghe thấy tiếng thở dài của mẹ, tiếp tục nói những lời nói thấm thía:

“Con đã là người trưởng thành rồi, mẹ cũng không thể quản thúc con giống như khi còn nhỏ nữa. Nhưng con còn quá trẻ, có một số việc không phải tốt đẹp như con nhìn thấy, bất cứ chuyện gì cũng có tính hai mặt, Quý Từ, mẹ sợ đến một lúc nào đó con sẽ hối hận.”

Nhìn bóng dáng mẹ quay người đi, hốc mắt Quý Từ bỗng đỏ lên.

Hôm sau đi học, Khương Hình phát hiện tâm tình Quý Từ có chút không thoải mái nhưng cậu cũng không hỏi, chỉ có thể càng chiều chuộng cô hơn so với thường ngày.

Đến khi tan học cô đã bình thường trở lại, khi tạm biệt, cô vui vẻ cười với Khương Hình nói: “Tạm biệt.”

Khương Hình sờ đầu bạn gái nhỏ rồi đáp: “Tạm biệt.”

Nhưng hôm sau, Khương Hình không đi học. Quý Từ hỏi Tần Yên, Tần Yên nói không biết.

Đi hỏi Trần Viễn thì cậu lưỡng lự nói, mẹ anh về rồi. Cô không hiểu, hai chuyện này thì có quan hệ gì.

Quý Từ gọi điện thoại không ai nghe, tan học cô đi tìm anh, đợi thật lâu không ai ra mở cửa.

Suốt một tuần không gặp, đến thứ Năm tan học, Trần Viễn dẫn cô đến “Loạn Táng Cương.”

Quý Từ gặp Khương Hình ở đây.

Trên mặt chàng trai xuất hiện đầy vết thương lớn bé bầm tím, Quý Từ đau lòng nhíu mày, giọng nghiêm khắc trách mắng: “Sao anh lại thích đánh nhau như vậy?”

Khương Hình nhìn Quý Từ không nói gì, im lặng ôm cô vào lòng, Quý Từ cảm giác đau đớn khi cánh tay bị siết chặt.

Mặc kệ Quý Từ hỏi cái gì, Khương Hình đều không nói lời nào. Chỉ khi hỏi anh, có về nhà không.

Giọng nói khàn khàn của Khương Hình vang lên, không về.

Hai người ăn cơm ở bên ngoài sau đó Quý Từ dẫn Khương Hình về nhà mình.

Hai người nằm trên giường, mặt đối mặt, Quý Từ hỏi: “Anh có phải có chuyện muốn nói với em?”

Khương Hình nghe vậy, nhìn Quý Từ thật là lâu như muốn đem cô khắc sâu vào trong đáy mắt.

Sau một lúc lâu, anh ôm Quý Từ vào trong lòng ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, giọng nhẹ nhàng thì thầm: “Ngủ thôi.”

Ngày hôm sau, Quý Từ đi học, Khương Hình vẫn không đi.

Giờ giải lao, Trần Viễn gọi Quý Từ lên sân thượng, kể cho Quý Từ mọi chuyện về Khương Hình.

Lê Ninh - mẹ của Khương Hình là một họa sĩ, trong xương tủy trời sinh là một người phụ nữ theo chủ nghĩa lãng mạn.

Người phụ nữ như vậy chỉ thích hợp làm một tình nhân, không thích hợp làm một người vợ bởi vì bà ta sinh ra chỉ vì tình yêu mà tồn tại.

Bà ta không thích hợp nhất là làm một người mẹ.

Nếu không phải bởi vì Khương Kiến Quốc yêu cầu phải có người thừa kế sản nghiệp, Lê Ninh sẽ không sinh Khương Hình.

Bà ta hoàn toàn không thương yêu Khương Hình, chỉ yêu Khương Kiến Quốc và chính bản thân mà thôi, may mắn là Khương Kiến Quốc rất tốt với Khương Hình.

Sau khi Khương Kiến Quốc bị tai nạn qua đời, Lê Ninh liền bắt đầu mắng chửi, ngược đãi Khương Hình.

Khương Hình đã mất đi cha, không thể lại mất luôn mẹ. Cậu yên lặng chịu đựng hết tất cả sự bạo hành và chửi rủa của bà ta, chỉ có Trần Viễn và anh

họ Hứa Thành biết chuyện này.

Khương Hình không cho phép ai nói chuyện này ra.

Bây giờ bà ta biết Khương Hình đang yêu đương, liền trở nên điên khùng hơn. Bà ta cảm thấy loại người như Khương Hình cả đời này phải sống trong đầm lầy, cái gì cũng không xứng.

Mấy ngày nay, bà ta nhốt Khương Hình lại vì muốn ép buộc phải chia tay cô. Chẳng trách thân thủ Khương Hình tốt như vậy mà lại bị thương. Chẳng trách vào ngày sinh nhật, trên mặt anh đầy máu ngồi trên ghế dài cạnh hồ.

Anh tự ti, giận dữ, nhạy cảm, nghi ngờ đều bởi vì anh cô độc lại hoang mang.

Đến khi Quý Từ chạy như bay về nhà, Khương Hình đã không ở nhà, gọi điện thoại thì vẫn luôn tắt máy.

Quý Từ suy sụp ngồi quỳ trên nền nhà lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng, trái tim đau nhói.

Quý Từ không nghĩ rằng Lê Ninh sẽ hẹn gặp cô.

Ngồi trong phòng trà thoang thoảng hương thơm là một mỹ nhân có nét phương Tây, trên người bà cũng có mùi thơm hoa dành dành.

Ngửi thấy hương thơm này, trong lòng Quý Từ đau xót, trên mặt cô không cảm xúc nhìn đối phương, lễ phép chào một tiếng, "chào dì".

Lê Ninh đặt mạnh ly trà xuống, vẻ mặt cao quý nhưng lời nói lạnh nhạt, trào phúng nói: “Cô không xứng gọi tôi là dì.”

Bà ta đã không nể mặt, Quý Từ cũng không tiếp tục lễ phép, trực tiếp mở miệng hỏi: “Khương Hình đang ở đâu?”

Nghe thấy tên Khương Hình, mặt bà ta đổi sắc, giọng điệu thay đổi, móng tay sơn đỏ thẫm duỗi tay ra bóp chặt cằm Quý Từ.

“Quả thật có vài phần xinh đẹp, bằng không loại tiện nhân Khương Hình kia làm sao có thể vì gặp cô mà không muốn sống nhảy từ tầng hai xuống.”

Nhìn thấy đồng tử đối phương hốt hoảng co rút lại, Lê Ninh cực kì sảng khoái. Vẻ mặt độc ác càng thêm sâu, tàn nhẫn quăng ngã Quý Từ xuống đất.

Bà ta đem ly trà trên tay khi nãy đổ vào bàn tay Quý Từ, vừa đổ vừa nói: “Đến bây giờ cô còn quan tâm đến cái đồ nghiệt chủng kia, xem ra nó tới gặp cô nhưng không nói cái gì.”

Quý Từ cố gắng đứng thẳng dậy, chao đảo một trận bởi vì tinh thần bị đè nén căng thẳng.

Lê Ninh thong thả, ung dung lau khô tay, đón nhận ánh mắt lạnh băng của Quý Từ, chẳng thèm quan tâm, hé miệng nói: “Nó không nói cũng không sao, bây giờ tôi nói cho cô biết.”

Bởi vì hung thủ giết chết chồng tôi chính là cha của cô.