Cô không biết bất an trong lòng mình xuất phát từ đâu, chỉ theo bản năng nắm chặt tay của Đan Diệc Thần.
Nhận thấy bất an của đối phương, nụ cười trên mặt Đan Diệc Thần không thay đổi, chỉ cúi thấp giọng đến gần đối phương: “Không có việc gì, có anh ở đây.”
Dáng vẻ vô cùng thân mật của hai người lại dẫn tới vô số ánh mắt giết người.
Trong khách khứa vây xem, một người đàn ông trầm mặc, ngơ ngác nhìn nụ cười sáng lạn của Nghê Tiêu, anh chưa bao giờ nhìn thấy cô cười tươi đẹp như vậy, cô hạnh phúc sao?. Hẳn là rất hạnh phúc đi!
Anh xoay người, cô đơn rời khỏi, đụng vào một người phụ nữ tóc xài xõa vai đang khóc lóc ở cửa, Trần Thiệu Dương liếc mắt nhìn qua, nhất thời ngẩn ra, cô gái này nước mắt đầy mặt…
Anh chỉ dừng chân, quay đầu, người phụ nữ này đứng trong đám người, ánh mắt của cô ấy từ đầu đến cuối đều gắt gao nhìn Đan Diệc Thần chằm chằm, chẳng qua là, nước mắt của cô cũng không hề ngưng lại.
Rất xa, Phùng Tiêu Đình đi theo bố mẹ đến dự hôn lễ, khi anh ta nhìn thấy người phụ nữ này, ý cười trong mắt lướt qua trong giây lát, anh giả bộ đi qua ngang, nhưng lại dùng sức đẩy người phụ nữ đó một cái.
Người phụ nữ đứng ở hàng trước kinh hô một tiếng, ngã xuống trước mặt tân khách, quỳ gối trên thảm đỏ, thanh âm chụp hình của phóng viên dừng lại, mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm người phụ nữ đột nhiên xuất hiện?.
Nghê Tiêu đang cảm thấy bóng lưng cô gái này nhìn quen mắt, thì trên tay đã buông lỏng, Đan Diệc Thần sải bước đi về phía trước, bên trong kinh ngạc, cô chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt khẩn trương căng thẳng và khóe miệng trầm xuống của anh.
Cô gái này hoảng loạn muốn đứng lên, nhưng bị Đan Diệc Thần túm chặt, cơ hồ là thô lỗ kéo cô đứng lên, Đan Diệc Thần lạnh lùng chống lại đôi mắt điềm đạm đáng yêu của cô, thanh âm lạnh lùng nói:
“Cô tới đây làm gì?”
Cô gái nhẹ nhàng khóc nức nở, nước mắt như hoa lê, ngã nhào vào anh: “Em….Em chỉ muốn đến thăm anh, xem anh có sống tốt hay không, Diệc Thần, em chưa từng nghĩ muốn quấy nhiễu cuộc sống của anh, thật sự….”
Tay Đan Diệc Thần túm chặt cánh tay cô ta hơi run lên, trong ánh mắt tràn ngập sóng to gió lớn, cuối cùng lại gần như bình tĩnh, anh nới tay, thản nhiên nói:
“Tôi nói, nơi này không hoan nghênh cô, cô về đi.”
Anh hơi nâng hàm dưới lên, kiêu ngạo xoay người rời đi, sau đó hai viên cảnh vệ mang người phụ nữ đang khóc nức nở ra ngoài.
Tất cả đều khôi phục lại yên tĩnh, nghi lễ đính hôn còn đang tiếp tục, nụ cười của Nghê Tiêu vẫn không thay đổi, tựa hồ không bị chuyện này làm ảnh hưởng.
Thừa dịp không có người chú ý đến mình, cô cười khổ một tiếng, cô quả nhiên được vị thần xui xẻo chiếu mệnh, ngay cả đính hôn, mà bạn gái cũ của người ta cũng xuất hiện rồi trình diễn tiết mục hiện thân cẩu huyết.
Đan Diệc Thần nhếch môi: “Nghê Tiêu, cái đầu nhỏ của em nghĩ đứng đắn một chút cho anh.”
Nghê Tiêu thu hồi ánh mắt, cười nhạt: “Anh châu quan phóng hỏa lại không cho dân chúng thổi đèn nha”
Lực nắm tay cô đột nhiên tăng mạnh, đau đến nỗi khiến cô nhe răng trợn mắt, thiếu chút nữa hất tay anh ta ra trước mặt bố mẹ.
Một hồi nghi lễ kết thúc, khách mời ào ào tản đi, Nghê Tiêu mệt đến nỗi muốn ngã xuống giường, không muốn đứng dậy nữa, đêm nay vốn là đêm cô với Đan Diệc Thần ở chung, nhưng vị hôn phu của cô đột nhiên mất tích.
Cô đi đến bên cửa sổ, vén rèm lên, Đan Diệc Thần đang ngồi trước ghế lái, anh không gọi viên cảnh vệ lái xe mà tự mình lái xe đi mất.
Nghê Tiêu mở một chai rượu đỏ, tự rót uống một mình, sau một lúc lâu nhịn không được cười cười tự giễu, nếu đã chọn kết hôn với người đàn ông mình không yêu, thì cần phải nghĩ đến, cuộc hôn nhân này chưa chắc có thể thoải mái vượt qua.
Đan Diệc Thần với người phụ nữ ấy có quan hệ gì, căn bản không liên quan đến cô.
Đan Diệc Thần đap xuống chân ga trước mắt, một đường chạy nhanh như bão táp, rốt cuộc cũng dừng xe trước một tòa biệt thự.
Xuống xe đi đến trước biệt thự mở cửa, chiếc màn cạnh cửa sổ sát đất bay bay trong gió, một phụ nữ mặc áo ngủ chiffon, đi chân trần ngồi trên cửa sổ, hình như cô biết anh nhất định sẽ đến, quay đầu lại buồn bã cười:
“Diệc Thần, em biết anh nhất định sẽ trở về.”
Anh trầm mặc không nói, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta, một giây sau cô đã chạy vội tới, nhào về phía anh, cô ta ôm lấy anh, nước mắt tràn mi:
“Diệc Thần, tha thứ cho em năm đó đi không một lời từ biệt, em sai rồi, nhiều năm như vậy, em không có quên anh, anh nói cho em biết đi, anh cũng không có quên em phải không?”
Người phụ nữ ôn nhu nỉ non ở trong bóng đêm mang theo vẻ tươi đẹp, thân thể mềm mại của cô cọ xát ở trên người anh, Đan Diệc Thần bỗng nhiên bế người phụ nữ lên, đi ra phía ngoài.
Lòng của cô gái kia vui vẻ, càng lưu luyến triền miên ôm cổ của anh
Một giây sau, cô ta và cả hành lý của cô ta cũng bị Đan Diệc Thần ném ra ngoài, Lưu Văn Văn không ngờ anh lại tuyệt tình như vậy, trên mặt nhất thời lúc xanh lúc tím.
“Má Trương” Đan Diệc Thần lạnh lùng gọi người hầu biệt thự, chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ trung niên cẩn thận đi tới, đôi tay bất an lau chùi trên tạp dề:
“Tư lệnh, anh tìm tôi?”
“Chìa khóa biệt thự này cũng nên thay rồi, sau này người lạ đến không được mời vào” Đan Diệc Thần dặn dò xong rồi lên xe đi mất.
Má Trương xoa xoa trán đã toát mồ hôi lạnh, thấy Lưu Văn Văn cắn môi đứng ở chỗ ấy thì nhất thời thúc giục:
“Lưu tiểu thư, cô đi nhanh đi, nếu tư lệnh về nhìn thấy lại trách phạt tôi nữa.”
Bà chủ động tiến lên giúp cô ta kéo hành lý: “Đi thôi, tôi giúp cô gọi xe…” Ai ngờ còn chưa đi được 2 bước đã bị một đôi tay nắm chặt lại.
Lưu Văn Văn một giây trước còn khóc đến hoa lê đẫm mưa, bây giờ trên mặt đã không còn vẻ điềm đạm đáng yêu nữa, cô ta trầm giọng hỏi:
“Dì Trương, ngay cả dì cũng muốn đuổi tôi đi sao?. Chẳng lẽ dì đã quên, 4 năm trước nếu không phải tôi thấy dì thành thật, xin Đan Diệc Thần giữ dì lại, thì không biết bây giờ dì đã đi ăn xin ở đâu rồi.”
Sắc mặt má Trương tái nhợt, nhất thời không biết nói cái gì.
Lưu Văn Văn chậm rì rì đứng lên, trong ánh mắt bắn ra tia ngoan độc:
“Cho dù Diệc Thần đã đính hôn thì như thế nào?. Tôi cũng không tin, tôi không thể cướp anh ấy về từ tay người phụ nữ đó”
Lưu Văn Văn móc một xấp tiền ném vào trong lòng má Trương: “Thưởng cho dì, trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở đây, miệng kín một chút cho tôi.”
Sáng sớm ngày kế, bởi vì văn phòng luật vẫn còn vụ án cần xử lý nên cô trở về làm việc, cô đẩy cửa văn phòng ra nhất thời ngây ngẩn cả người, trên bàn làm việc ngày thường luôn chất đầy văn kiện, nay đã được thu xếp gọn gàng không có một hại bụi nhỏ, văn kiện đều đã được phân loại ngay ngắn, chỉnh tề, một cô gái có dáng người yểu điệu đang đưa lưng về phía cô, khom người lau bàn.