Edit: An
Cô thừa nhận cho dù tin nhắn của anh chỉ có một dấu chấm tròn, cũng làm cô vui cả buổi, đơn giản vì anh không phải là người khác, anh là kỵ sĩ áo đen trong suy nghĩ của cô – Trần Thiệu Dương
“Đêm nay gặp nhau đi” Móng tay màu hồng xinh đẹp mau chóng ấn vài cái, sau đó bấm vào nút gửi tin nhắn
Tâm trạng của Nghê Tiêu rất tốt, khẽ ngâm nga, đi vào phòng tắm rửa mặt, chuẩn bị cho cuộc hẹn buổi tối
Bóng đêm mênh mông, màu đen yên tĩnh là màu sắc tốt nhất để che giấu
Một chiếc xe khiêm tốn dừng ở dưới lầu của cao ốc thế kỷ, Nghê Tiêu vui vẻ lên xe, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười mê người:
“Thiệu Dương, biểu hiện hôm nay của em có phải rất tuyệt không?”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhẹ nhàng xoay mặt lại, khuôn mặt trẻ tuổi dưới ánh trăng mang theo vài phần sủng nịch:
“Anh đã nghe trợ lý nói rồi, em vẫn luôn rất tuyệt”
Hình như có ánh đèn flash xẹt qua, Nghê Tiêu cảnh giác đóng cửa xe lên, ở đây đội chó săn rất nhiều, ngộ nhỡ như bị chụp được cái gì, nhóm fan nữ của Trần Thiệu Dương nhất định sẽ cãi nhau
Hai người tìm một hội sở tư nhân bí mật, ngoại trừ một số nhân vật nổi tiếng trong giới chính thương ra, những người khác căn bản không thể tùy tiện vào được
Nghê Tiêu ngồi xuống, thả lỏng tâm trạng, nhân lúc Trần Thiệu Dương đang nghe điện thoại, cô nhắm mắt lại thưởng thức âm nhạc xung quanh.
Một giọng nữ sắc bén bỗng nhiên cắt ngang không khí yên tĩnh, khiến cho cô nhíu mày
“Tôi không cần!. Nếu như Phùng thiếu anh hôm nay không cho tôi ý kiến, tôi sẽ ở lỳ chỗ này không đi”
Ánh mắt cô thoáng xẹt qua hai nhân vật chính đang tranh cãi, Nghê Tiêu không nhịn được kinh ngạc nhíu mày, hóa ra là công tử ăn chơi có tiếng – Phùng Tiêu Đình
Phùng Tiêu Đình này có một đôi mắt hoa đào hẹp dài, mấy năm trước vẫn luôn chơi bời gái gú, năm ngoái mới cưới một nữ văn nghệ binh làm vợ, nhưng chưa đến một năm, đã chán ghét công việc của vợ quá bận rộn khiến quan hệ của 2 người trở nên xa cách, vì thế 2 người thỏa thuận ly hôn trong vui vẻ, vụ ly hôn này do một người chị trong ngành của Nghê Tiêu giới thiệu
Chị ấy từng nói với Nghê Tiêu rằng Phùng Tiêu Đình không phải là người đàn ông có tác phong nghiêm túc, không có việc gì thì đừng nên tiếp xúc nhiều với anh ta
Dù sao cũng là chuyện không liên quan đến mình, cô thu hồi tầm mắt, chuyên tâm uống cà phê
Nhưng mà, 2 người càng cãi càng lớn, mắt thấy dây dẫn thuốc nổ này sắp lan đến bên mình, Nghê Tiêu nhíu mày, đứng dậy, vẻ mặt không kiên nhẫn, Phùng Tiêu Đình như nhìn thấy được con mồi, ánh mắt nhất thời sáng lên
Rút cánh tay của cô bạn gái đang không ngừng chu môi bất mãn, Phùng Tiêu Đình tiến lên ngăn ở trước mặt Nghê Tiêu
“Nghê luật sư, không nhớ tôi sao?”
Gần đây, số người hỏi cô có nhớ họ hay không hơi bị nhiều, cô nhướng mày:
“Phùng đại thiếu, ngưỡng mộ đã lâu”
Phản ứng không mặn không nhạt của cô cũng không dập tắt ánh mắt nóng bóng của anh ta, anh ta nhún vai, hai tay nhét vào trong túi, tiêu sái cười nói:
“Tới một mình?. Như vậy không bằng tới ngồi với tôi một chút?”
Đúng lúc bồi bàn bưng mâm đi tới, Phùng Tiêu Đình thuận tay ôm ngang eo nhỏ của Nghê Tiêu, ôm cô vào trong lòng mình
Chuông báo động trong lòng Nghê Tiêu vang lên mãnh liệt, nhất thời ngây người một chút, rồi ngượng ngùng nói:
“Thật ngại quá, tôi còn có việc phải đi trước”
Phùng Tiêu Đình vốn muốn ngăn cô lại, nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi
“Ôi” Bỗng nhiên đụng phải một bức tường thịt cứng rắn, Nghê Tiêu che mũi, vẻ mặt xui xẻo:
“Đau quá”
Khi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, nhất thời ngây người
Thế giới này làm sao có thể nhỏ như vậy?. Buổi sáng mới tránh được ma trảo của anh ta, buổi tối lại tình cờ gặp anh?.
Đan Diệc Thần mặc quần áo bình thường, bên người không có cảnh bị viên ban sáng đi cùng, nhưng mà khí thế vẫn bức người như cũ, anh lạnh lùng liếc nhìn Phùng Tiêu Đình một cái, đối phương sờ sờ mũi, thức thời rời đi
“Tôi ngược lại nhìn không ra em rất có lực hấp dẫn đàn ông” Anh từ trên cao nhìn xuống Nghê Tiêu, thản nhiên nói
Nghê Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Tôi ngược lại nhìn không ra quân trưởng anh lại nhiều chuyện như vậy”
Ban ngày, cô đã điều tra xong thân phận của người đàn ông trước mặt này, anh là trưởng quan cao nhất của quân khu thành phố A, cũng là người đàn ông độc thân được phụ nữ xã hội thượng lưu hoan nghênh nhất
Nghe nói thủ đoạn của người đàn ông này rất lợi hại, cô biết anh ta lợi hại, cho nên mới không muốn dây dưa với anh ta, ánh mắt của cô liếc nhìn thấy Trần Thiệu Dương đã quay lại, Nghê Tiêu vui sướng gọi:
“Thiệu Dương, em ở đây”
Cách một đám người, ánh mắt Đan Diệc Thần xuyên qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật, cuối cùng cũng nhìn thấy Trần Thiệu Dương
Khuôn mặt tuấn dật, dáng người phi phàm, người đàn ông này xem ra không hề kém mình chút nào
Nghê Tiêu vui vẻ, đang muốn bước qua, bỗng nhiên cô bị Đan Diêc Thần ôm lấy eo nhỏ, cô giận dữ nói:
“Anh muốn làm gì?”
“Muốn cướp em về làm vợ tôi” Người nào đó chẳng biết xấu hổ trả lời
Thế là dưới ánh mắt khiếp sợ của Trần Thiệu Dương, Đan Diệc Thần xách Nghê Tiêu giống như xách con gà nhỏ đi ra ngoài
“Anh làm gì vậy?. Mau buông tay cho tôi”
Nghê Tiêu dở khóc dở cười, không ngừng giãy dụa
“Rầm” một tiếng
Người nào đó quả nhiên ngoan ngoãn buông tay, Nghê Tiêu thừa cơ đá lên đầu gối anh một cái, nhưng bị anh né tránh
“Trưởng quan, tôi thực sự không hiểu, tôi chọc giận anh khi nào, cho dù tôi có chọc giận anh, anh cũng nên đại nhân đại lượng tha cho tôi có được không?”
Nghê Tiêu giống như hạt đâu rang không ngừng công kích liên tục, nhưng mà không hề ảnh hưởng chút nào đến Đan Diệc Thần
Giả ngốc sao?. Đan Diệc Thần hơi nhíu mày, cười lạnh nói:
“Tôi nói tôi sẽ tìm được em”
Ánh mắt của anh xet qua cái cổ mảnh khảnh và trắng nõn của cô, trong lòng như có lửa thiêu đốt, nếu như không cố gắng kiềm chế bản thân, ước chừng đã sớm vác cô về nhà đánh đòn rồi
Anh sống hai mươi mấy năm. Có dạng phụ nữ nào mà anh chưa từng gặp qua?. Ai thấy anh mà không ngoan ngoãn, dịu giọng chứ?. Chỉ riêng có cô gái này, đã hoàn toàn vượt qua tầm khống chế của anh
Thời điểm Nghê Tiêu đang muốn ăn ngay nói thật, thì cứu tinh cũng kịp thời đuổi tối, bả vai nóng lên, eo bị người nào đó ôm lấy, cô an tâm hơn rất nhiều, không nhịn được nhìn Trần Thiệu Dương bằng ánh mắt cảm kích
“Xin hỏi anh là…”
Trần Thiệu Dương bình tĩnh đánh giá Đan Diệc Thần, anh nhìn ra được người đàn ông này có thân phận bất phàm, bằng trực giác của mình, anh biết việc hôm nay sẽ không đơn giản như vậy
Nếu là chuyện khác, còn chưa tính, nhưng chuyện liên quan đến Nghê Tiêu
Ánh mắt của Đan Diệc Thần chuyển xuống cánh tay của Trần Thiệu Dương, sắc mặt dần trở nên âm u, đang muốn phát tác thì tiếng ồn ào từ nơi không xa truyền đến, Nghê Tiêu quay người lại, thì mơ hồ nhìn đám một đám nhân viên bảo vệ và vài người lạ mặt, hình như là đang có xung đột, xô xô đẩy đẩy nhau, một máy chụp hình rớt ra từ trong túi
Người đàn ông có khuôn mặt xa lạ hoảng hốt muốn chạy trốn, bị nhân viên bảo vệ tóm đến trước mặt Đan Diệc Thần
“Trưởng quan, nên xử lý thế nào?”
Ánh mắt nghiêm khắc của Đan Diệc Thần, xẹt qua khuôn mặt của người đàn ông xa lạ đang cố giả vờ bình tĩnh, lạnh lùng nói:
“Chào hỏi anh ta một chút, dạy cho anh biết quy tắc làm phóng viên thật tốt”
Trong hội sở tư nhân của mình cư nhiên có một “chó săn” trà trộn vào, thiếu chút nữa đã chụp được hình khách VIP đến hội sở, đây chính là một sai lầm to lớn của ông, ông chủ ra sức nói lời xin lỗi, chờ sau khi nhìn thấy vẻ như la sát của 2 người đàn ông đang giằng co, nhất thời trong lòng âm thầm không ngừng kêu khổ, một người là tư lệnh la sát nổi tiếng của khu A, một người là thần tượng của đội bóng toàn dân, có danh hiệu là “môn thần” – Trần Thiệu Dương.
Đắc tội với người nào cũng không được, vì thế ông chủ nhanh trí, ngoài miệng không nói gì, nhưng sau lưng lại phái người đi tìm cứu binh
Chỉ chốc lát sau, trợ lý Amy của Trần Thiệu Dương đã chạy tới, khi nhìn thấy Nghê Tiêu thì sắc mặt không được tốt lắm:
“Nghê Tiêu, tôi nhớ cô cũng biết Thiệu Dương là nhân vật của công chúng, cho dù có muốn làm loạn cũng phải có chừng mực một chút”
Trần Thiệu Dương khẽ rùng mình: “Amy…”
“Chẳng lẽ anh đã quên, một năm trước vì cô ta, suýt nữa anh đã bị đuổi khỏi câu lạc bộ rồi sao?. Kết thúc cuộc sống chuyên nghiệp của anh?”
Giọng nói của Amy nâng cao lên mấy độ, trên khuôn mặt lãnh diễm hiếm khi xuất hiện tia phẫn nộ
Nghê Tiêu hít một hơi thật sâu: “Thiệu Dương, anh đi trước đi, em có chuyện muốn nói với vị Đan tiên sinh này”
Trần Thiệu Dương do dự một lát, thấy vẻ mặt kiên trì của Nghê Tiêu, thì dẫn đầu rời khỏi
Nghê Tiêu nhìn bóng lưng của anh, có chút chua sót, không sai, anh là nhân vật của công chúng, làm sao có thể vì cô mà đánh mất tiền đồ sáng lạn được?.
Một năm trước, nếu không phải cô tùy hứng muốn anh từ Châu Âu trở về để mừng sinh nhật với cô, làm anh thiếu chút nữa bỏ lỡ trận đấu, suýt bị đuổi câu lạc bộ
Suy cho cùng, có lẽ cô quá ích kỉ rồi!
Thờ ơ nhìn tất cả màn này, khóe miệng Đan Diệc Thần cong lên một nụ cười châm biếm, anh tao nhã ngồi xuống, đưa tay ra hiệu, bồi bàn rất nhanh mang đến một chai rượu đỏ
“Laffey năm 93, có muốn uống thử không?” Anh nhẹ nhàng rót một ly rượu, tựa hồ như những chuyện không vui trước đó chưa từng xảy ra