Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 8




Edit: @Lệ Diệp

Thời điểm Nhan Niệm Niệm đến nhà ăn, người ở đó đã ít đi một chút, Mạnh Hiểu Viên còn chưa đi, hướng về phía cô vẫy vẫy tay.

Nhan Niệm Niệm lấy hai phần cơm cùng hai món đồ ăn thanh đạm, ngồi vào bên cạnh Mạnh Hiểu Viên.

"Cậu chỉ ăn những cái đó à, thoạt nhìn không có mùi vị." Mạnh Hiểu Viên nhìn mâm đồ ăn của cô.

Nhan Niệm Niệm cười nói: "Đợi lát nữa phái ca hát, không nên kích thích yết hầu, ngọt cay đều không thể ăn, hơn nữa dạ dày tớ không tốt lắm, ăn cay xong sẽ khó chịu, tuy rằng tớ rất muốn ăn."

Mạnh Hiểu Viên đồng tình mà nhìn cô một cái, "Không thể ăn đồ ăn mình thích, quả thật là quá đáng thương. Đúng rồi, nếu dạ dày không tốt cũng đừng sơ suất, cậu có thời gian thì đi bệnh viện làm kiểm tra dạ dày đi, nếu là viêm dạ dày mãn tính liền không có gì, người bình thường hoặc nhẹ hoặc nặng đều có, ngày thường chú ý điều dưỡng là được, nhưng nếu là cái khác, liền phải trị liệu sớm một chút."

Nhan Niệm Niệm chần chờ một chút, gật gật đầu.

"Niệm Niệm." Cố Dao đi tới ngồi ở bên cạnh Nhan Niệm Niệm, "Chị có việc muốn nói với em."

Mạnh Hiểu Viên ngạc nhiên lại cảnh giác mà ngẩng đầu, Cố Dao tới tìm bạn học xinh đẹp ngồi cùng bàn làm cái gì?

Nhan Niệm Niệm không có biểu cảm gì, "Ừm, chị nói đi."

Cố Dao không mở miệng, nhìn Mạnh Hiểu Viên, dường như đang đợi cô ấy biết điều mà tránh ra.

Mạnh Hiểu Viên không đi, mà là đi nhìn Nhan Niệm Niệm, cô ấy không biết Cố Dao có phải mang theo địch ý tới hay không, dù sao nhìn biểu cảm của Nhan Niệm Niệm, hiển nhiên không ưa thích gì Cố Dao, nếu là bạn gái xinh đẹp ngồi cùng bàn này nhát gan, cô ấy đến bồi.

"Bánh trôi nhỏ, cậu về phòng học trước đi." Nhan Niệm Niệm hiểu rõ lòng tốt của cô ấy, cười vỗ vỗ cánh tay cô ấy.

Mạnh Hiểu Viên đi rồi, Cố Dao rốt cuộc mở miệng, "Niệm Niệm, em có muốn xuất đạo trở thành minh tinh không?"

Nhan Niệm Niệm nhíu mày một chút. Xem ra, thời điểm vừa rồi cô ca hát ở lễ đường bị Cố Dao nghe được, giống như kiếp trước vậy, cô ta lại tới tính kế cô. Đáng tiếc, lúc này đây, cô sẽ không hát thay cho cô ta nữa, càng sẽ không để cô ta cướp đi những từ khúc bản thân cô sáng tác nhiều năm.

Cố Dao kích động nắm lấy bàn tay của Nhan Niệm Niệm, bàn tay kia nhanh chóng mà rụt trở về, Cố Dao nắm phải khoảng không, trên mặt cô ta hiện lên một tia xấu hổ cùng buồn bực, lại chớp chớp mắt mà che dấu đi, hưng phấn mà nói: "Niệm Niệm, em biết không, dưới trướng tập đoàn Xuân Hoa có một công ty đĩa nhạc, chỉ cần chị mang theo em, chúng ta nhất định có thể ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc, được tài nguyên tốt nhất, lấy thực lực của hai chúng ta, có thể trở thành minh tinh lóe sáng nhất!"

Xuân Hoa? Kiếp trước Cố Dao ký chính là Tinh Viêm của Mạc thị.

Cũng đúng, vừa rồi Mạc Thừa Hi đã nghe được cô ca hát, Cố Dao muốn giấu trời qua biển (*) ở Tinh Viêm đã không có khả năng, nếu ở Xuân Hoa, đó là nhà của cô ta, đương nhiên có thể giúp đỡ cô ta hoạt động. Cho dù Mạc Thừa Hi biết sự thật, nhưng cậu cũng không quản được chuyện của Xuân Hoa, nếu là ở Tinh Viêm......

(*) Giấu trời qua biển - 瞞天過海: Dù có giấu mình trong đêm đen hay bóng tối, dù có chui vào những nơi cô lập hay nấp sau màn chắn, tất cả đều chỉ đem lại sự nghi ngờ của đối phương. Để giảm sự nghi ngờ, ta cần phải thản nhiên như chẳng có chuyện gì, che giấu ý định thực sự đằng sau những hoạt động thường ngày. Được lấy từ điển cố Gia Cát Lượng dùng một biến thể là kế Thuyền cỏ mượn tên để lừa lấy tên của Tào Tháo trong trận Xích Bích.

Kiếp trước, Mạc Thừa Hi ngẫu nhiên phát hiện tất cả những bài Cố Dao hát đều là cô hát thay, sắc mặt âm trầm giống như bão táp trước mây đen, cô cũng không nghĩ đến người yên lặng trầm ổn sẽ phát hỏa lớn như vậy, Mạc Thừa Hi giả ước với Cố Dao ngay tại chỗ, đem cô ta đá ra khỏi Tinh Viêm.

Có Cố Đồng Bằng cùng Liễu Như Chân giúp đỡ, chuyện này cuối cùng cũng ép xuống không có truyền ra, nhưng Cố Dao cũng không dám để cô hát thay nữa, cũng không dám dùng giọng gốc của bản thân biểu diễn, rốt cuộc âm thanh của hai người kém nhau quá nhiều. Sự nghiệp biểu diễn của Cố Dao cứ như vậy ngưng hẳn, ngôi sao mới từ từ dâng lên ở thời khắc lóa mắt nhất rơi xuống, ngay cả thời gian một năm cũng không tới.

Sau này, Mạc Thừa Hi cũng lén hỏi qua cô, có muốn tiếp tục ký hợp đồng với Tinh Viêm, lấy tên của mình xuất đạo, lúc ấy cô cố thi đại học, cự tuyệt.

Hiện tại sao, đương nhiên là cô vẫn cự tuyệt.

Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Không, tôi cảm thấy, bây giờ quan trọng nhất chính là học tập."

Cố Dao nghẹn một chút, "Em biết không, thi đại học cũng không phải con đường thành công duy nhất, em vẫn có rất nhiều lựa chọn, phải dũng cảm mà đi làm việc bản thân thật sự yêu thích! Chẳng lẽ em không yêu đánh đàn ghi-ta? Không yêu ca hát sao?"

"So sánh với đánh đàn ca hát, hiện tại tôi càng yêu học tập hơn." Nhan Niệm Niệm hơi hơi mỉm cười, "Chị không cần lại khuyên tôi nữa, thi đại học, tôi nhất định phải làm, việc khác đều phải nhường đường."

Cố Dao: "...... Em muốn thi cái chuyên ngành gì?"

Nhan Niệm Niệm đã sớm nghĩ kỹ rồi, cô muốn thi học viện âm nhạc Hoa Quốc, lựa chọn chuyên ngành là sáng tác nhạc, đó là thứ cô thật sự thích. Nhưng mà, cô không cần thiết nói cho Cố Dao. Thời gian báo danh tham gia thi bài chuyên ngành ở học viện âm nhạc Hoa Quốc là tháng 1, khi đó đã qua sinh nhật mười tám tuổi của cô rồi, hẳn là đã dọn ra khỏi nhà họ Cố. Cô muốn thi trường nào muốn học cái chuyên ngành gì, Liễu Như Chân cũng không quan tâm đến.

Thong thả ung dung mà gắp một miếng nấm rồi ăn, Nhan Niệm Niệm nói: "Tôi còn chưa nghĩ ra, có lẽ kế thừa nghề của cha, thi chuyên ngành thực vật học, hoặc là thi chuyên ngành âm nhạc, có lẽ đứng đầu kỳ thi sẽ dễ dàng tìm công việc kinh tế quản lý, máy tính gì đó."

Cha? Thực vật học? Cố Dao không muốn nghe Nhan Niệm Niệm nói tới chính là việc của người cha kia, việc đó sẽ khiến cô ta ý thức được bản thân cũng không phải con gái ruột của nhà họ Cố, cô ta đứng lên, "Em từ từ ăn đi, chị còn có việc đi trước."

Cố Dao rời đi, Nhan Niệm Niệm một mình ăn cơm trưa, dạ dày cô không tốt, ăn cơm không thể nhanh, phải nhai kỹ nuốt chậm mới được.

Trước mắt tối sầm lại, có người ngồi ở vị trí đối diện cô.

Nhan Niệm Niệm còn tưởng rằng Cố Dao chưa từ bỏ ý định lại trở lại, cũng không ngẩng đầu lên mà lớn tiếng nói: "Tôi yêu nhất chính là học tập!"

"............ Khéo léo nha, tớ cũng yêu học tập."

Chiếc đũa trong tay Nhan Niệm Niệm run lên, rau xanh theo đó rơi xuống.

"Bạn học Mạc......" Cô xấu hổ mà ngẩng đầu.

Mạc Thừa Hi đem mâm đồ ăn đặt lên bàn, trên mặt nghẹn cười: "Hiện tại là cấp ba, yêu học tập là chuyện tốt nha, Nhan Niệm Niệm, thành tích học tập của cậu thế nào?" Thời điểm cậu tới nhà ăn liền thấy Cố Dao cùng Nhan Niệm Niệm nói chuyện, thời điểm Cố Dao rời đi sắc mặt không tốt lắm. Cậu lo lắng Nhan Niệm Niệm gặp phải phiền phức, cho nên mới ngồi lại đây, kết quả tới gần lại nghe thấy cô nói yêu học tập.

"Ách...... Không tốt như bạn học Mạc." So với người khác Nhan Niệm Niệm học cấp ba nhiều hơn thời gian một năm, nhưng đoán chừng bản thân cô so với Mạc Thừa Hi còn rất kém, tên cậu vẫn luôn đứng đầu tiên, thành tích xuất sắc.

Mạc Thừa Hi cười một tiếng, không khiêm tốn chút nào mà nói: "Không tốt như tớ cũng rất bình thường, nhưng tớ cũng có rất nhiều chỗ còn thiếu, Nhan Niệm Niệm, về sau việc có học tập vấn đề, chúng ta có thể cắt gọt mài dũa cho nhau."

Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Được nha."

Mạc Thừa Hi ăn cơm rất nhanh, đúng lúc đồng thời cùng Nhan Niệm Niệm ăn xong.

Nhan Niệm Niệm nhìn nhìn mâm cơm cậu ăn sạch sẽ, có chút kinh ngạc, vốn là cho rằng đại thiếu gia hào môn sẽ ăn không quen nhà ăn, rốt cuộc hương vị của cơm tập thể còn khiếm khuyết rất nhiều, không nghĩ tới vậy mà cậu cũng ăn sạch.

"Về phòng học sao?" Mạc Thừa Hi hỏi.

Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Tớ muốn đi hội đường nhìn xem." Tuy rằng Mạc Thừa Hi đã khẳng định sẽ không có vấn đề, cô vẫn là không yên tâm đàn ghi-ta của mình.

Mạc Thừa Hi nhìn cô một cái, "Đúng lúc tớ cũng qua đó, cùng nhau đi thôi." Cậu chú ý tới mỗi ngày Nhan Niệm Niệm ăn cơm trưa xong đều muốn ghé vào trên bàn chợp mắt một lát, hôm nay khác thường không trở về phòng học liền vội vã đi hội đường như vậy, hẳn là vẫn đang lo lắng đàn của cô đi.

Hội đường có mấy người bạn học, nhìn dáng vẻ là vừa ăn cơm xong tới đây, muốn ở trước hội diễn lại khẩn tập luyện một chút. Nhan Niệm Niệm liếc mắt một cái đã thấy được đàn ghi-ta đặt ở trong một góc của mình, túi đựng ghi-ta màu đen hoa vỡ rất sạch sẽ, không có vẻ giống như bị người ta chạm qua.

Cô nhẹ nhàng thở ra, đi qua đó đem khóa kéo kéo ra, đầu cây đàn vừa lộ ra Nhan Niệm Niệm liền phát hiện dây đàn bị cắt đứt hai cái, trong lòng cô trầm xuống, dây đàn này là dây đàn mới tốt nhất cô vừa thay tối hôm qua, hiện tại bị cắt đứt, chứng minh có người từng động qua đàn của cô, nếu chỉ là dây đàn, cô còn có dự phòng, chỉ sợ......

Cô vội vàng mà lấy đàn ghi-ta từ trong túi ra, trên mặt gỗ màu nâu, thình lình nứt ra một cái khe lớn.

"Đây là...... Sao lại thế này?!" Trong âm thanh của Mạc Thừa Hi mang theo lửa giận, cậu không dám tin tưởng mà nhìn đàn ghi-ta trong tay Nhan Niệm Niệm.

Cậu từ rất sớm đã đảm nhiệm bộ trưởng của bộ văn nghệ ở trường học, đến bây giờ cũng trải qua ít nhiều màn hội diễn văn nghệ, chưa từng có xảy ra việc như vậy. Cho nên cậu mới nói với Nhan Niệm Niệm đem đàn ghi-ta đặt ở nơi này sẽ không có việc gì, kết quả, cô chẳng qua chỉ là đi ăn cơm, như vậy một lát sau, đàn ghi-ta liền bị làm hỏng.

Nhan Niệm Niệm rũ con ngươi, mảnh lông mi dài che khuất trào phúng trong mắt, ngón tay thon dài có lực gắt gao mà nắm đàn ghi-ta, cánh môi hồng nhuận gắt gao mà nhấp.

"Xin, xin lỗi." Nhìn bộ dáng của cô, Mạc Thừa Hi khó có được nói lắp một chút, áy náy mà nói: "Chuyện này tớ nhất định sẽ điều tra rõ."

Nhan Niệm Niệm ngẩng đầu, con ngươi màu hổ phách trong suốt thuần khiết, vẻ mặt cô bình tĩnh, "Việc điều tra đợi chút lại nói, hiện tại tớ muốn tìm một cây đàn ghi-ta thay thế trước."

Còn không phải là Cố Dao không muốn để cô lên sân khấu sao, lúc này đây cô càng muốn đi ca hát, không chỉ có như thế, còn muốn cho cô ta vì làm hỏng đàn của cô mà phải trả giá đắt, "Nếu không có đàn ghi-ta, tớ đổi một bài hát, đàn hát dương cầm cũng được, nếu ngay cả dương cầm cũng không có, vậy hát không cần nhạc đệm đi."

"Dùng của tớ đi." Mạc Thừa Hi rất nhanh đem đàn ghi-ta của chính mình lại đây, cậu thật may mắn vì bản thân sáng nay không biết nghĩ như thế nào, mang theo đàn ghi-ta đưa tới trường học.

Nhan Niệm Niệm nhận lấy, đàn ghi-ta của Mạc Thừa Hi đàn ghi-ta đặc biệt tốt, hẳn là xem như đỉnh cấp.

"Nhan Niệm Niệm, cậu thử đàn trước đi, tớ đi kiểm tra camera." Trên gương mặt trầm ổn của Mạc Thừa Hi không nhìn ra một biểu cảm gì, nhưng mà trong ánh mắt đen như mực kia lại cất dấu phẫn nộ.

......

Kim Nhai cùng Miêu Thú đi theo Cố Lẫm vào hội đường lớn, ba người ngồi ở mặt sau cùng, nhìn ca hát trong chốc lát, khiêu vũ, đọc diễn cảm, tiểu phẩm gì đó, Kim Nhai thấp giọng hỏi Miêu Thú: "Anh Lẫm chắc không phải chưa bao giờ xem những cái biểu diễn nhàm chán đó chứ, hôm nay làm sao lại có kiên nhẫn như vậy?"

Miêu Thú vừa định nói chuyện, liền nghe được tên "Nhan Niệm Niệm."

Kim Nhai: "A...... Thì ra là em gái muốn diễn tiết mục......"

Cố Lẫm nghiêng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, "Câm miệng, im lặng."

Kim Khai vội vàng làm động tác kéo miệng hiếm có, thành thành thật thật mà ngồi xong.

Thiếu nữ ở trên sân khấu bình tĩnh mà ngồi ở ghế trên, ôm một cây đàn ghi-ta, gảy dây đàn một cái, nốt nhạc duyên dáng như nước chảy róc rách vang lên.

Âm sắc của đàn ghi-ta tuyệt đẹp, âm thanh của thiếu nữ càng là âm thanh của tự nhiên, làm người ta nhớ tới hoa trong cơn mưa, cây dương liễu trong gió, cây lá mùa xuân ở Giang Nam.

Kim Nhai mở to hai mắt, "Ngọa tào, thật là dễ nghe, có chút khàn, có chút ngọt, như là dưa hấu mùa hè được ướp lạnh tốt nhất."

Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, mắt đen nhìn chằm chằm thiếu nữ trên sân khấu, chậm rãi híp lại.

Đàn ghi-ta kia...... Không phải là của cô.

Tiểu kịch trường.

Nhan Niệm Niệm: Thành tính của tớ không tốt như bạn học Mạc.

Mạc Thừa Hi: Không tốt như tớ cũng rất bình thường.

Không lâu lúc sau, Mạc Thừa Hi:...... Mặt đau.