Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 58: C58: Thế giới thứ hai 19




NÔ LỆ NHỎ CỦA NGUYÊN SOÁI ĐẾ QUỐC

Nô lệ nhỏ bé của hắn mảnh mai đến vậy, thể chất còn chưa đạt tới cấp C thấp nhất để sử dụng cơ giáp, tinh thần lực cũng không có, làm sao cậu có được cơ giáp rồi lặn lội đường xa đến tận đây?

Odrosse chẳng dám nghĩ về đáp án của câu hỏi này.

Nô lệ nhỏ sợ đau đến nhường ấy, tùy tiện nhéo nhẹ cũng sẽ để lại vết đỏ, lần đầu gặp nhau em ấy còn khóc thút thít vì găng tay của hắn quá thô ráp, khó chăm bẵm hơn cả những cậu chủ quý tộc được nuông chiều từ bé. Áp lực trong khoang điều khiển cơ giáp lớn như thế, thân thể gầy yếu ấy bây giờ ra sao rồi?

Trái tim phảng phất bị một cái móc nhọn kéo lại, mỗi lần đập là mỗi lần từ từ rỉ máu.

Odrosse hiếm khi rơi lệ, nhưng giờ đây hốc mắt hắn bỗng chua xót, đầu óc ong ong, như có một cảm xúc nào đó ẩn sâu không thể chạm tới đang dâng trào trong lòng, nóng bỏng như muốn trào dâng.

Hắn muốn nói anh không cần em bảo vệ, em mau về đi, nhưng nhìn vào đôi mắt đen tuyền vẫn sáng lấp lánh, dù đau đớn vẫn nở nụ cười rạng rỡ, lời nói đến bên miệng rồi lại bị hắn run rẩy nuốt vào.

Thân vương điện hạ luôn đặt mình vào vị trí người bảo vệ bỗng hiểu ra trong một đoạn tình cảm, không có sự phân biệt tuyệt đối giữa mạnh và yếu, bảo vệ và được bảo vệ.

Dẫu nô lệ nhỏ của hắn yếu đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ, nhưng mong muốn bảo vệ hắn của nô lệ nhỏ cũng giống hệt như mong muốn bảo vệ đối phương của hắn.

Hắn không có quyền từ chối tình cảm quý giá như vậy.

Thở một cách nặng nhọc, Odrosse dùng hết chút tinh thần lực cuối cùng để điều khiển tinh thần thể vốn đã lộ xương trắng hếu của mình quay lại đối phó với dị thú.

Vẫn còn thời gian, họ vẫn còn thời gian - Chỉ cần cơ giáp của Tô Đoạn có thể chống đỡ lâu hơn chút nữa, hắn có thể tháo bình năng lượng trong cơ giáp của Tô Đoạn lắp vào cơ giáp của mình, sau đó dẫn theo nô lệ nhỏ rời khỏi đây.

"Đoạn Đoạn, đừng cử động, anh đón em." Odrosse cố gắng dùng khẩu hình môi.

Chỉ cần động tác của hắn nhanh hơn-

Nhưng Tô Đoạn không cho hắn cơ hội do dự, khi tay Odrosse vừa chạm vào cửa khoang điều khiển, Tô Đoạn đã nhờ hệ thống khóa cửa cơ giáp của Odrosse, lại dứt khoát tháo bình năng lượng cơ giáp của mình xuống rồi thô bạo bước vào cơ giáp của Odrosse.

Không có đường nét tinh tế, không có kết nối chặt chẽ, chỉ coi bình năng lượng như một bệ phóng tên lửa, để hệ thống điều khiển hướng giải phóng năng lượng, cơ giáp của Odrosse ngay lập tức di chuyển không thể kiểm soát.

Không có thời gian, thời gian mở vết nứt vũ trụ quá ngắn, bây giờ chỉ còn lại một khe hở nhỏ không thể phát hiện được, nếu đợi Odrosse mở cửa đón cậu vào thì cả hai đều không thể thoát ra được.

"Đoạn Đoạn!" Nhìn một loạt hành động như muốn tự sát, Odrosse chẳng hiểu vì sao mình không tài nào mở cửa cơ giáp ra được, khiến hắn gấp đến nỗi sắp mất lý trí.

Tinh thần thể của hắn muốn đến đây ngăn Tô Đoạn lại, nhưng dị thú phía sau đã lao đến cắn vào khung xương tái nhợt lộ ra trên đốt sống đuôi của nó.

Con rồng gầm lên một tiếng chói tai, quay đầu điên cuồng xé nát dị thú cắn trên đuôi nó, đôi cánh và hai chân sau cùng giãy giụa chạy về phía Tô Đoạn.

- Nhưng khi chạy được một nửa thì lại rầm rầm ngã xuống, bóng dáng biến mất giữa không trung.

... Tia tinh thần lực cuối cùng của hắn cũng đã hết rồi.

Khi cảm nhận được thân máy rung chuyển, tinh thần lực sử dụng quá độ nên Odrosse đã bắt đầu mê man, hắn mở miệng gần như cầu xin với thiếu niên bị ngăn cách bên ngoài khoang trước mặt: "... Đừng vậy mà em."

- Vì kho năng lượng không được kết nối với mạch cơ giáp nên hắn chẳng có quyền ngăn kho năng lượng khởi động.

Song thiếu niên tóc đen chỉ híp mắt, khẩu hình môi nói: "Chờ em."

Giây tiếp theo, cơ giáp ngay lập tức cất cánh, hướng thẳng đến khe hở sắp bị đóng kín hoàn toàn.

Vì cơ giáp đã bị hư hỏng nên trọng tâm không ổn định, nó bay lên một cách bấp bênh.

Cơ giáp đang rung lắc giữa vết nứt, Odrosse đã không còn khả năng suy nghĩ nữa, điều duy nhất hắn có thể làm là giữ lấy ý thức và tận dụng mọi cơ hội nhìn thiếu niên tóc đen phía dưới, nhìn lâu hơn, lại nhìn lâu hơn nữa, như thể làm như vậy thì có thể khắc sâu người ấy vào lòng.


Có thứ gì đó thoát ra khỏi lồng, vô số cảm xúc phức tạp cuốn theo ký ức nhuốm màu xám xịt, chất lỏng mặn nóng trào ra từ khóe mắt, chảy xuống mặt rơi vào cổ, lại thấm vào quần áo ẩm ướt lạnh lẽo.

Nô lệ nhỏ của hắn đang ngồi trong khoang gần như chẳng còn gì che chắn, dưới áp lực không lồ của khe hở, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn từ xa.

Dù cận kề cái chết nhưng thiếu niên luôn được che chở dường như không hề sợ hãi, tóc cậu bắt đầu tan dần dưới áp lực khủng khiếp, nhưng đôi mắt vẫn tỏa sáng ấm áp.

Nhìn vào đôi mắt ấy, Odrosse cảm thấy mình đã trông thấy một ngôi sao.

Đừng buồn, chúng mình sẽ gặp lại thôi.

- Em sẽ chờ anh ở ngã tư nơi cuộc đời tiếp theo của anh bắt đầu.

Chẳng hiểu sao mà hắn đọc được những lời như vậy trong mắt thiếu niên tóc đen, hắn ngẩn ra thoáng chốc, cơ giáp bỗng chịu áp lực rất lớn như muốn đẩy hắn xuống, kho năng lượng cạn kiệt 30% năng lượng cuối cùng để chống chịu được lực đẩy của khe hở rồi tăng tốc để cơ giáp lao ra ngoài một giây trước khi khe hở hoàn toàn khép lại.

Bíp một tiếng, tín hiệu đã được kết nối, tin nhắn trong hộp thư của thiết bị kết nối riêng của hắn đã được gửi thành công.

Nhưng chủ của thiết bị kết nối riêng đã bất tỉnh do tiêu hao tinh thần lực quá nhiều.

❦❦❦

"Ting, điểm chữa bệnh của mục tiêu Odrosse tăng lên 50. Tổng điểm hiện tại là 100. Chúc mừng ký chủ đã hoàn thanh xuất sắc nhiệm vụ!"

Thế mà hoàn thành rồi à?

Tô Đoạn ngây người một giây, sau đó cong khóe mắt nói với hệ thống: "Anh ấy hết bệnh rồi."

- Mặc dù muốn Arvid chữa khỏi cho Odrosse nhưng chính cậu đã hoàn thành nhiệm vụ này rồi, cũng xem như thu hoạch bất ngờ.

Tô Đoạn nói xong thì lặng lẽ cong môi cười, cũng không hỏi tại sao.

Cậu mệt quá, chẳng còn sức đâu mà hỏi.

Nhưng hệ thống đã chủ động giải thích: "Sự dao động cảm xúc của mục tiêu vượt qua ngưỡng tinh thần khiến tinh thần lực xảy ra lần biến dị thứ hai, kết nối không gian chiều cao tồn tại tinh thần thể, cảm xúc và ký ức bảo tồn trong tinh thần thể nhờ đó được truyền sang cho hắn."

Tô Đoạn chớp mắt: "Ra là vậy."

Dừng một chốc, cậu ngẩng đầu nhìn khe hở đã biến mất, hỏi hệ thống: "Chúng tôi vẫn sẽ gặp lại nhau đúng không?"

Hệ thống nói: "Chúc điều ước của cậu thành hiện thực."

Tô Đoạn nói: "Cảm ơn cậu."

Cậu cảm thấy cơ thể mình bắt đầu tan rã, dù thuốc giảm đau đã làm giảm 90% cảm giác đau đớn của cậu, nhưng cơn đau do xương cốt vỡ vụn và mô bị rách sau khi suy yếu vẫn không dễ chịu chút nào.

Sau khi Odrosse rời đi, những dị thú đen tối xấu xí ở lại trong vết nứt không tấn công cậu, chúng lang thang không mục đích trong không gian và phớt lờ sự tồn tại của Tô Đoạn, thậm chí mỗi khi trôi đến trước mặt cậu thì cố ý dừng một lúc rồi yên lặng tránh đi.

Tô Đoạn thầm nghĩ có lẽ chúng nó không ăn nấm, thậm chí có thể sẽ cảm thấy mùi thuốc của cậu khó chịu.

Ngồi chờ chết ở đây hình như hơi nhàm chán, bầu không khí trong khe hở yên tĩnh đến đáng sợ, vì thế Tô Đoạn buộc mình phải tán gẫu với hệ thống, nhưng ý thức của cậu bắt đầu tan rã khi trò chuyện, thỉnh thoảng hệ thống nói hai ba câu thì cậu mới chậm chạp đáp lại "ừm".

Khi ý thức sắp hoàn toàn tan biến, Tô Đoạn loáng thoáng nghe thấy hệ thống nói cấp nhiệm vụ đã hạ xuống, đạo cụ đặc biệt trong trung tâm mua sắm cũng thay đổi...

...


Hoàng cung.

"Đội cứu hộ vẫn chưa tìm thấy tung tích của nguyên soái sao?"

"Xin lỗi bệ hạ, tín hiệu cuối cùng của nguyên soái xuất hiện trong thiên hà MX giữa phòng tuyến A14 và A13. Nhưng tín hiệu đã bị nhiễu khiến tọa độ không xác định, chỉ có thể xác định ở gần thiên hà thôi, chúng tôi đã vượt qua cản trở của dị thú và đang cố gắng tìm kiếm."

"Vết nứt không gian rất bí ẩn, không có tọa độ cụ thể, vì vậy đội cứu hộ không dám bảo đảm kịp thời phát hiện tung tích của nguyên soái..."

"Đừng nói mấy lời này với ta! Tìm! Bây giờ! Ngay lập tức! Điều được bao nhiêu người thì điều bấy nhiêu!"

"... Tuân lệnh, thưa bệ hạ."

Hình ảnh của thiết bị kết nối riêng bị tắt, bóng dáng thượng tướng phụ trách nhiệm vụ cứu hộ lần này biến mất, hoàng đế đứng đó sững sờ hồi lâu mới ngồi phịch xuống ghế.

Cuộc tấn công của đàn dị thú là một âm mưu rõ ràng. Những dị thú đã tiến hóa trí tuệ đã học được đạo lý bắt giặt bắt vua, mục đích của chúng không phải B01 cũng không phải A14, mà là mượn chiêu này để dụ Odrosse - tổng chỉ huy quân đội vào bẫy và tiêu diệt hắn ở đó.

Dị thú thông minh đến nỗi học được cách lợi dụng vết nứt không gian - Đây là chuyện không ai ngờ đến, sau khi tin tức được truyền về Thủ Đô Tinh, các nhà nghiên cứu chuyên nghiên cứu về trí tuệ của dị thú đều bị sốc không nói nên lời.

Họ phỏng đoán dị thú đã phát triển trí tuệ, bắt đầu sử dụng chiến thuật phức tạp hơn, nhưng kiểu gì họ cũng không ngờ chúng nó có thể xảo trá như vậy!

Mà ông thì sao, ông đã làm được gì?

Lúc trước ông không những không cảnh báo cho Odrosse mà trong video cuối cùng với Odrosse còn tranh cãi gay gắt với hắn, phủ nhận tình yêu chớm nở lần đầu tiên của mình-

Nếu Sophie vẫn còn sống... Chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng với ông.

Trước giờ vốn là vậy.

Vì Odrosse tỏ ra thờ ơ quá đỗi về cảm xúc nên vợ ông thường cảm thấy lo lắng, muốn tìm cách để khơi dậy dao động cảm xúc của Odrosse.

Ông không thích Odrosse luôn hấp dẫn sự chú ý của vợ ông, nhất là dù vợ ông có quan tâm đến đứa con trai này đến đâu, hắn vẫn luôn lạnh lùng không hề dịu dàng, giống như một cỗ máy lạnh lùng không đáp lại khiến hoàng đế cảm thấy ngày càng bất mãn.

Vì thế ông chưa bao giờ hòa nhã với đứa con trai này, dù Sophie từng khuyên lơn ông nhiều lần nhưng ông vẫn không thể thay đổi được thành kiến với Odrosse.

Mà sau khi vợ qua đời, sự thờ ơ của người con trai cả vốn luôn được vợ của ông quan tâm đã khiến thành kiến này ngày càng lớn, cuối cùng tập trung bùng phát.

Chướng mắt đã là một thói quen, thật ra ông không nhất thiết phải can thiệp vào chuyện hôn nhân của Odrosse, ông chỉ theo phản xạ phủ nhận cách làm của Odrosse thôi.

Có lẽ trong đó có cả không cam và oán hờn, trách hắn quá thờ ơ với cha mẹ đã chung sống với nhau mấy chục năm nhưng lại dịu dàng đến lạ với một nô lệ chưa quen được bao lâu.

Nhưng ông đã chọn phớt lờ một điều-

Ông là một người cha, một người lẽ ra nên vui mừng vì con của mình đã thay đổi chứ không phải như một đứa trẻ chưa lớn, vì chút chuyện vặt vãnh mà khó chịu với đứa con vốn đã khiếm khuyết rồi còn phát tiết bất mãn nữa.

Ông không phải là một người cha có tư cách, do ông quá đỗi tùy hứng.

- Có lẽ Sophie đã quá bao dung ông khiến ông quên mất mình cũng có trách nhiệm với con cái.

Môi hoàng đế run rẩy, trong đôi ngươi xanh vẩn đục có chút ánh nước, áp lực chẳng biết từ đâu ra khiến ông cong lưng, ông ôm đầu như một ông lão bình thường đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc đời.


"Bíp", chợt, thiết bị kết nối của ông vang lên thông báo nhắc nhở.

Suy đoán phải chăng đội tuần tra có tiến triển gì mới nên hoàng đế vội vàng mở thiết bị kết nối của mình để kiểm tra.

Nhưng vừa nhìn thì ông đã ngây ngẩn.

Người gửi tin nhắn này chính là Odrosse - Người hiện đang mất tích và chưa rõ sống chết.

Sóng vô tuyến mang theo nó truyền đi hàng nghìn năm ánh sáng trong vũ trụ, cuối cùng đến được hộp thư của người nhận trước khi bị chôn vùi.

Vươn đầu ngón tay run rẩy ra nhấn vào tin nhắn đó.

[Odrosse]: Trong video mẫu thân để lại cho ta có nói sống một mình là một điều rất cô đơn, vì vậy ta mong nửa đời sau người sẽ không còn cô đơn nữa, cũng mong người sẽ sớm ngày buông tay. Nếu chiến sự thuận lợi, có lẽ chúng ta sẽ có thể đến Aegilo nữa nhỉ?

Toàn thân hoàng đế đột nhiên run rẩy kịch liệt như bệnh nhân Parkinson, rất lâu sau mới phát ra một tiếng nức nở kìm nén từ trong cổ họng.

♬♬♬

Cuối cùng, đội tuần tra đã phát hiện ra nguồn tín hiệu cơ giáp trong thiên hà MX, tìm thấy nguyên soái đang trôi nổi trong vũ trụ và rơi vào hôn mê sâu.

"Bây giờ Odrosse ra sao rồi? Vào khoang điều trị chưa? Tinh thần vực vẫn bình thường chứ?... Sh."

Arvid đang ngồi trên tinh hạm ngầm đang nhanh chóng bay tới, anh nôn nóng hỏi thăm đồng nghiệp đang chữa trị cho anh trai mình trên phòng tuyến A14, thỉnh thoảng phát ra tiếng hít hà.

Nô lệ tóc đen đánh mạnh thật đấy, anh phải nằm trong phòng y tế suốt hai tiếng đồng hồ mới được quân y đến kê thuốc đánh thức, gáy đến giờ vẫn còn đau đau đây này.

Đối phương trả lời: "Ngoại thương đã trị xong rồi, hiện tại đã thoát nguy hiểm tính mạng, nhưng tinh thần vực vẫn đang dao động kịch liệt, tần suất quá cao đã vượt qua phạm vi phát hiện, thiết bị không thể bắt được dạng sóng tín hiệu cụ thể!"

Nhìn vũ trụ đen tối ngoài cửa sổ, Arvid trầm ngâm một lát rồi nói: "Giữ liên lạc nhé. Tôi sẽ sớm đến A14. Có thay đổi gì xin hãy thông báo cho tôi."

"Vâng, tiến sĩ Arvid."

Arvid bỏ thiết bị kết nối xuống, liếc nhìn Mạc Tây đối diện rồi đều nhìn ra vẻ phức tạp trong mắt nhau.

Có vẻ Mạc Tây vẫn thấy khó tin, anh ta liên tục kiểm tra chấm đỏ trên tay vẫn tượng trưng cho vị trí của Tô Đoạn trong căn cứ, nhíu chặt mày: "Điện hạ, nô lệ nguyên soái để lại... Cướp cơ giáp của ngài bỏ chạy thật à?"

Arvid xoa giữa mày: "Đúng vậy, ta biết cựu sinh viên giỏi cơ giáp tốt nghiệp học viện quân sự của đế quốc bị một người nổi tiếng là thể chất kém đánh gục nhẹ nhàng nghe có vẻ ảo ma, nhưng đó là sự thật, nếu ta không bị điên thì đó là thật đấy. Đến giờ đầu ta vẫn đau như muốn nổ tung, đòn tấn công của cậu ấy quả thực quá chuyên nghiệp."

Mạc Tây lẩm bẩm: "Cậu ấy chỉ là người chưa tiến hóa thôi, vốn không thể điều khiển cơ giáp."

"Nhưng giám sát bên ngoài căn cứ cho thấy cơ giáp đã rời khỏi khoang thả, cả căn cứ chỉ thiếu mỗi mình cậu ấy." Arvid nói.

Mạc Tây hỏi tiếp: "Dù cậu ấy ép buộc khỏi động cơ giáp, nhưng... Cậu ấy có thể đi đâu? Năng lượng của cơ giáp có hạn, gần đây ngoài quân đội của chúng ta ra quanh đây cũng chỉ có dị thú. Chẳng lẽ cậu ấy nằm vùng bên dị thú à?"

"- Dị thú có thể nhân cách hóa à?"

Arvid nghĩ ngợi rồi lý trí phản bác anh ta: "Không đâu, tôi đã kiểm tra thân thể của anh ấy và xác nhận đó hoàn toàn là con người, nếu dị thú có thể nhân cách hóa thật, bắt chước được đến mức này thì thôi trận này khỏi đánh nữa."

Mạc Tây im lặng một lát rồi ngơ ngác hỏi: "... Vậy rốt cuộc là vì sao?"

Đúng thế, vì sao chứ?

Vì sao sức mạnh của Tô Đoạn bỗng dưng tăng lên? Mục đích cậu cướp cơ giáp là gì? Sau khi cướp rồi điều khiển nó đi đâu? Thân phận thật của cậu là gì?

Vì sao hệ thống giám sát trong căn cứ không ghi lại được hình ảnh cậu rời đi, sao khoang phóng của cơ giáp lại tự động bật lên mà không có sự đồng ý của hệ thống điều khiển chính?

Vẫn chưa có câu trả lời hợp lý nào cho những câu hỏi này.

Tinh hạm tàng hình mở tốc độ nhanh nhất nhanh chóng đến phòng tuyến A14, sau khi Arvid và đồng nghiệp xác định vị trí, họ dẫn theo Mạc Tây đi thẳng về phía phòng y tế.

Vì sự cố hôm nay mà trên hành lang rất hỗn loạn, trên mặt mọi người đều lộ vẻ nghiêm túc chẳng nhầm đi đâu được, vừa đi vừa không quên thảo luận vấn đề trước mắt.

Có những mảnh vỡ từ một cơ giáp khác còn sót lại trên cơ giáp của nguyên soái?


- Đúng vậy, không sai đâu, đã có kết quả kiểm tra rồi.

Đã điều tra mô hình ra sao chưa?

- Là loại cơ giáp tiêu chuẩn thường được quân đội sử dụng, kết quả phân tích vật liệu và kết cấu của các mảnh vỡ cho thấy có lẽ nó là tàn dư của kho năng lượng của cơ giáp khác.

Arvid dừng bước.

Trong lòng loáng thoáng dâng lên một suy đoán khiến anh rùng mình, không dám nghĩ xa hơn, nhanh chóng bước tiếp theo sự hối thúc của Mạc Tây.

♦♦♦

"Hửm? Gì cơ?" Dây thần kinh gần như tê liệt vì đau đớn, Tô Đoạn gắng chút tỉnh táo cuối cùng hỏi hệ thống.

Hệ thống nói: "Lần nhiệm vụ này cậu biểu hiện vô cùng vô cùng tốt! Xếp hạng cuối cùng là bậc S lận đấy! Chúng ta nhận được 6000 điểm kinh nghiệm lận! Hôm nay ký chủ đã mua tổng cộng ba viên rau chân vịt hàm lượng sắt cao gấp nghìn lần, điểm kinh nghiệm còn lại 2700, cộng thêm khúc sau nữa là còn 8700 nha! (≧ω≦)/"

8700!

Bây giờ cậu cũng là người giàu có!

Nhận ra điều này, tinh thần Tô Đoạn phấn chấn đến lạ.

Dù thế nào đi nữa thì một chiếc ví phồng lên luôn mang lại sự an ủi.

Hệ thống hưng phấn nói: "Trong trung tâm mua sắm cột phụ hỗ trợ đã được mở khóa, đạo cụ đặc biệt ngẫu nhiên cũng đã thay đổi. Ký chủ muốn xem không?"

Dù sao thân thể của cậu trong chốc lát nữa cũng chưa tan rã hẳn, thế là Tô Đoạn nói: "Vậy xem đi."

Hệ thống vuốt giao diện trung tâm mua sắm ra thì thấy dấu chấm hỏi trên biểu tượng màu vàng ở góc trên bên phải đã biến mất, chỉ còn là một hình vuông thôi, cũng không có giới thiệu gì cả nên không biết đó là gì.

Hệ thống nói: "Cần nhấn vào để mở khóa đạo cụ đặc biệt nha kí chủ~"

Thế là Tô Đoạn giơ ngón tay có thể thấy xương trắng hếu ra bấm vào biểu tượng vàng.

"Ding dong", biểu tượng màu vàng nổ tung thành một pháo hoa nhỏ trước mặt Tô Đoạn. Sau khi ánh sáng mờ dần, một chiếc hộp nhỏ màu tím tinh xảo xuất hiện trước mặt Tô Đoạn và cùng với phần giới thiệu vật phẩm.

[Không ngờ tôi lại quay về]: Tương truyền chiếc hộp bí ẩn này được tạo ra bởi một kẻ thần bí gọi là "Da của tôi nhiều da hơn của cậu", nên còn được gọi là hộp da. Mở chiếc hộp ra sẽ gặp được một chuyện khó tin đó nha~ Ví dụ như bạn tưởng mình xui xẻo ngủm mất nhưng nhờ thế lực thần bí trợ giúp lại được xác chết vùng dậy đấy! Được hệ thống trung tâm mua sắm chính thức sản xuất! Đảm bảo bạn sẽ lại có được thân thể khỏe mạnh hẳn hoi! Thời gian bán hàng kéo dài cả đời nha~ có oan báo oan có thù báo thù! Vì vậy đây là sự lựa chọn tốt nhất để sống lại phản đòn vả mặt - Tất nhiên nếu bạn có một mối tình chưa trọn vẹn thì cũng có thể chọn mua nó luôn á~"

Chậm rãi đọc xong phần giới thiệu vật phẩm, trong lòng bỗng dâng lên một niềm vui khó tả, Tô Đoạn mở to mắt, hít vào thở ra hai lần rồi sốt ruột hỏi: "Hệ thống ơi, vật này giá bao nhiêu? Tôi muốn mua!"

Chậm trễ mười mấy giây một cách lạ lùng rồi hệ thống mới yếu ớt trả lời: "7000 điểm kinh nghiệm... Cậu có chắc muốn mua không ký chủ?"

Tô Đoạn đang rơi vào hưng phấn không nghĩ gì nhiều nên chẳng chút do dự nói: "Mua mua mua! Tất nhiên muốn mua rồi!"

Mua vật này thì cậu sẽ được về gặp Odrosse ngay thôi, cậu thấy tinh thần thể của Odrosse hình như bị thương rất nặng, chẳng biết bây giờ ra sao rồi-

Mười giây sau.

Tô Đoạn: "..."

Tô Đoạn: "Khoan - Bao nhiêu điểm kinh nghiệm?"

___

31/12/2023.

13:09:01.

___

Wattpad của mình bị khùng rùi, giờ thông báo cmt mà nhấn vô cmt đó coi mọi người nhắn đoạn nào thì không được, phải vô chương truyện lướt từ từ thì mới thấy cmt, sad thật 🥺