Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 137: Thế giới thứ năm (13)




CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Nước mắt từ cơ thể này tuôn quá nhiều, Tô Đoạn chỉ khóc một lát đã làm ướt một mảng vai áo Giang Thầm. Giang Thầm không ngừng khẽ giọng xin lỗi, dù Tô Đoạn có thầm thì điều gì, hắn cũng chẳng cần nghe rõ đã lập tức nhận lời hết. Chưa kể còn chủ động hứa sẽ bù đắp, hứa hẹn không biết bao nhiêu điều khoản "bất bình đẳng" như một hiệp ước bồi thường.

Tóm lại đến khi Tô Đoạn nhích ra khỏi vai, Giang Thầm nghe thấy cậu chàng tội nghiệp nấc nhẹ, nói lí nhí: "Anh nhớ nhé, đã hứa là ngủ chung với em một tháng, tối nay mang gối và chăn của em qua phòng anh luôn."

Giang Thầm: "..." Hình như hắn hứa một điều không thể làm rồi.

Tuy vậy, có lẽ vì tâm trạng "mặc kệ", Giang Thầm lại cảm thấy bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Nghĩ kỹ lại thì những điều hắn lo lắng dường như còn quá xa vời. Hạt giống mới chỉ vừa nảy mầm, còn lâu lắm mới có thể trở thành cây cổ thụ sừng sững.

Ít nhất, cho đến khi Tô Đoạn trưởng thành, hắn vẫn chưa thể... Làm gì cả.

Tương lai hãy để thời gian quyết định, nhưng hiện tại, điều quan trọng nhất chính là dỗ dành cậu thiếu niên vừa bị hắn làm tổn thương.

Thấy Giang Thầm mãi không đáp, mắt Tô Đoạn đỏ hoe, tức giận phồng má, nói: "Anh vừa hứa rồi mà! Giờ lại muốn đổi ý!"

Lúc này Giang Thầm mới hoàn hồn, khẽ nói: "...Anh không đổi ý, Đoạn Đoạn tin anh đi."

Tuy gần đây Giang Thầm có hơi lạ, nhưng nhớ lại uy tín của hắn trước đây, Tô Đoạn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, chọn tin lời giải thích của hắn: "Thôi được."

Giang Thầm dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt Tô Đoạn, cẩn thận hỏi: "Hết khóc rồi hả?"

Tô Đoạn im lìm, chỉ khẽ gật đầu.

Dù lúc khóc thật sự rất đau lòng, nhưng sau khi khóc xong, cảm giác mắc cỡ của củ khoai tây trưởng thành đột ngột ập đến.

Cậu vừa quấy với Giang Thầm ngay trước cửa lớp của hắn, lại còn khóc nức nở nữa. Nếu bị bạn học của Giang Thầm nhìn thấy...

Nghĩ đến đây, Tô Đoạn cố nén xấu hổ, quay đầu nhìn quanh xem có ai để ý đến chuyện của họ không.

Cửa sổ trường họ khá thấp, khi cậu còn ở xa đã nhìn thấy Giang Thầm ngồi bên cửa sổ, chắc hẳn những người bên trong cũng nhìn thấy cậu rất rõ.

Chắc chắn có không ít người đã thấy rồi...

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi quay đầu lại, Tô Đoạn vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.

Lúc cậu tới, chỉ có vài ba học sinh ngồi gần cửa sổ, nhưng giờ thì có ít nhất bảy tám người chen chúc đứng sau cửa, mà hầu hết lại là nữ sinh. Các nam sinh cũng lén nhìn về phía này, nhưng không tỏ ra phấn khích như các nữ sinh.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Tô Đoạn đã nhận ra ánh mắt của các nữ sinh hết sức phức tạp, tò mò pha lẫn một chút nhiều chuyện và... Ghen tỵ?

Tô Đoạn theo phản xạ cảm nhận được sự nguy hiểm, cùng một chút thù địch âm thầm trỗi dậy. Cậu vô thức nắm chặt áo khoác của Giang Thầm.

Giang Thầm cũng nhìn theo ánh mắt của cậu, không hề ngạc nhiên khi thấy các bạn trong lớp đang nhiệt tình quan sát họ.

Giang Thầm: "..."

Hắn siết nhẹ tay đang ôm Tô Đoạn, khẽ nghiêng người, che chắn cơ thể cậu khỏi những ánh mắt tò mò xung quanh. Hắn nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc Tô Đoạn đã hơi rối sau khi cậu vùi vào ngực mình, rồi nói nhỏ: "Sắp vào học rồi, Đoạn Đoạn về lớp trước nhé, tan học anh sẽ tới đón."

Tô Đoạn cũng thấy ngại, khẽ đáp "dạ", rồi nhấn mạnh thêm lần nữa rằng hắn nhất định phải nhớ tới đón cậu, sau đó chạy nhanh đi.

Khi Giang Thầm trở lại lớp, như đã đoán trước, cả lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn.

Nhưng tính cách thờ ơ của mình khiến Giang Thầm chẳng đoái hoài đến suy nghĩ của những người không thân quen, vẫn điềm nhiên ngồi vào chỗ.

Vì hiểu rõ tính cách của Giang Thầm, hầu hết các bạn chỉ nhìn rồi thôi, không ai chủ động đến hỏi. Chỉ có Lân Trác tò mò lại gần, ánh mắt đầy vẻ hóng hớt.

Một bên mắt của Lân Trác có vẻ khó chịu, hơi nheo lại, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến sự nhiệt tình của cậu ta. Đôi mắt híp của cậu ta nhìn Giang Thầm lấp lánh vẻ tò mò: "Cậu bé vừa rồi là em trai cậu hả?"

Giang Thầm: "Ừ."


"Ẻm dễ thương quá." Lân Trác khen ngợi.

Giang Thầm: "Cậu nói đúng."

Lân Trác: "..." Cậu ta hoàn toàn có thể cảm nhận được từ câu nói ba chữ đó, Giang Thầm thương em mình nhiều đến nhường nào.

Thực ra lời khen của cậu ta chỉ là xã giao, vì cậu ta quá khích nên một bên kính áp tròng bị rơi mất, khiến cậu ta không nhìn rõ Tô Đoạn trông ra sao. Chỉ mờ mờ nhận ra em ấy nhỏ bé, mảnh khảnh, giống với hình ảnh của những người phương Đông mà cậu ta tưởng tượng.

Lân Trác xoa tay, thử hỏi dò: "Vừa nãy có chuyện gì thế? Tiết lộ chút được không?"

Do hai người nói chuyện không quá lớn nên họ chỉ thấy hai người nói đôi câu, rồi Giang Thầm ôm cậu bé đang khóc thút thít vào lòng an ủi, chứ không rõ đầu đuôi câu chuyện.

Giang Thầm ngắn gọn súc tích: "Chuyện gia đình thôi."

Chuyện giữa hắn và Tô Đoạn khá phức tạp, mà Giang Thầm cũng không có ý định chia sẻ với ai.

Hắn không giống những cậu con trai dễ nổi nóng và không giấu được chuyện gì, hắn có quá khứ phức tạp hơn, khiến hắn trưởng thành sớm và bình tĩnh hơn khi gặp chuyện.

So với những người cùng tuổi vẫn còn loay hoay như những con ruồi mất đầu, mù quáng tìm kiếm mục tiêu, thì Giang Thầm đã rất rõ ràng điều mình thực sự mong muốn.

- Chuyện gia đình.

Nghĩa là hắn không muốn nói thêm nữa.

Trong lớp rất tôn trọng quyền riêng tư, nên sau khi thử hỏi mà Giang Thầm từ chối, Lân Trác cũng không gặng hỏi thêm, tránh gây khó chịu.

Lân Trác không khai thác được gì bèn thở dài, quay đầu bắt đầu sầu não nghĩ cách khi chỉ còn một bên kính áp tròng.

Hôm nay cậu ta quên mang kính dự phòng, nên phải quyết định giữa việc đeo một bên mờ một bên rõ, hay tháo ra để cả hai mắt đều mờ mà vui vẻ học tập.

♫♫♫

Chiều hôm đó, sau giờ học, Tô Đoạn và Giang Thầm lại thân thiết như mọi khi, thậm chí còn gần gũi hơn.

Mẹ Tô tới đón hai đứa trẻ về, thấy hai đứa đã làm hòa sau cả ngày căng thẳng, mắt bà đong đầy ý cười dịu dàng hỏi: "Làm hòa rồi à?"

"..." Tô Đoạn không đánh đã khai nói: "Có cãi nhau đâu ạ!"

Mẹ Tô bật cười: "Haha."

Tô Đoạn: "..."

Cậu xấu hổ đến nỗi chẳng biết trốn đi đâu, bèn vùi đầu vào cổ Giang Thầm như con đà điểu, cảm thấy hôm nay mình đã làm biết bao nhiêu chuyện ngớ ngẩn.

Giang Thầm ngồi bên cạnh thành thạo đỡ lấy Tô Đoạn, tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của cậu, cụp mắt không biết đang nghĩ gì.

♠♠♠

Tô Đoạn vẫn nhớ lời hứa hôm nay của Giang Thầm, nên sau bữa tối và buổi đi dạo, cậu nhanh chóng chạy vào phòng mình, ôm lấy chăn đã được gấp gọn đặt ở góc giường, thở hổn hà hổn hển mang sang phòng Giang Thầm.

Chiếc chăn mùa đông khá dày nặng, Giang Thầm đi theo sau sợ cậu sẽ vấp ngã bèn vươn tay giúp cậu ôm nó vào lòng.

Cảm nhận được trọng lượng bỗng dưng biến mất khỏi tay, Tô Đoạn nhìn chiếc chăn bị Giang Thầm cướp đi, nhanh chóng làm quen, ôm lấy chiếc gối nhỏ cùng bé cá nóc bông mượn tạm từ Giang Thầm tối qua, theo sau hắn vào phòng.

Phòng ngủ nhà họ Tô rộng rãi, mỗi chiếc giường đều là loại giường đôi, đủ lớn để không chỉ hai mà ba đứa trẻ cũng thoải mái nằm ngủ.

Giang Thầm đặt gối, chăn và bé cá nóc vào đúng vị trí, rồi giục Tô Đoạn đi tắm rửa.

Do Tô Đoạn thường xuyên qua phòng Giang Thầm ngủ ké, nên trong nhà tắm của Giang Thầm cũng có sẵn một bộ đồ dùng vệ sinh dành cho cậu.

Sau khi cả hai đã vệ sinh cá nhân và tắm xong, họ thay bộ đồ ngủ đôi hình củ khoai tây, sắp đi ngủ.

Giang Thầm đã chuẩn bị sẵn giường, hai chiếc chăn nhỏ được xếp ngăn nắp chiếm hai bên giường, không quá xa cũng không quá gần.

Tô Đoạn đặt mông ngồi xuống chăn của mình, hơi muốn chui vào chăn của Giang Thầm ngủ.

Nhưng Giang Thầm hiểu cậu quá rõ.

Thấy đôi mắt tròn xoe của Tô Đoạn không ngừng lén lút nhìn sang mình, hắn lập tức nhận ra ý đồ của cậu.

Giang Thầm vẫn còn ám ảnh chuyện tối qua, bèn nhanh chóng vỗ nhẹ mông nhỏ của Tô Đoạn, kéo chăn của cậu ra, khéo léo đẩy cậu vào trong để đề phòng cậu chui vào chăn của hắn thật.

Hắn không quên nhét luôn cả bé cá nóc bông cậu rất thích vào cùng.

Sau đó, Giang Thầm lập tức chui vào chăn của mình, tay từ dưới chăn thò ra, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của Tô Đoạn, cụp mắt khẽ giọng dỗ cậu: "Ngủ sớm đi. Tuyết đã bớt rơi rồi, có lẽ tối nay sẽ dừng hẳn. Mai có thể đường đi học sẽ khó đi, nên phải dậy sớm."

Sự việc diễn ra quá nhanh, giống như có ai đó bấm nút tua nhanh vậy. Tô Đoạn chỉ cảm thấy như vừa chớp mắt một cái, cả hai đã yên vị trong chăn của mình.

Dù thấy hơi kỳ kỳ, nhưng hai người vừa làm hòa, Tô Đoạn vốn đang cảm thấy hơi áy náy vì đã làm rùm beng trong lớp học của Giang Thầm vào ban ngày. Cảm giác chột dạ này khiến cậu ngoan ngoãn đáp lại "dạ vâng" rồi khẽ chúc Giang Thầm ngủ ngon.

Bị Giang Thầm làm phân tâm, cậu nhanh chóng quên mất ý định chui tọt vào chăn của hắn.

Tiếng "tách" vang lên, công tắc đèn cạnh giường bị tắt, bóng tối bao trùm căn phòng, sau tiếng sột soạt của chăn gối thì chỉ còn lại âm thanh khe khẽ của hai đứa trẻ đang hít thở đều đặn.

Như có một sự đồng điệu vô hình, nhịp thở vốn không đồng điệu của cả hai dần dần hòa làm một, không thể phân biệt được ai với ai.

Tuyết ngoài trời cũng đã ngừng rơi, trận tuyết đầu mùa đông này kéo dài suốt hai ngày hai đêm, sau khi phủ một lớp áo trắng tinh khôi lên mặt đất thì cuối cùng cũng ngừng lại.

Nhưng một trận tuyết không kết thúc khi nó ngừng rơi. Những bông tuyết bị dẫm đạp bởi người và xe sẽ bị ép chặt xuống, khiến đường đi trở nên trơn trượt, có thể gây té ngã cho người đi đường. Khi mặt trời đủ ấm áp, chúng sẽ từ từ tan chảy, mãi đến khi vũng nước cuối cùng bốc hơi, trận tuyết mới thật sự xem như khép lại.

Tuyết rơi rồi lại ngừng, lặp đi lặp lại qua nhiều mùa đông. Các cậu thiếu niên lớn lên nhanh như thổi, vào mùa hè năm lớp mười một, Giang Thầm đã đón mừng sinh nhật thứ mười tám đầy ý nghĩa của mình.