Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 130: Thế giới thứ năm (6)




CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Theo những gì nhóc biết, cậu bạn cùng lớp có vẻ ngoài phương Đông của nhóc cũng giống nhóc, là con một.

Sao tự dưng có anh được nhỉ?

- Còn đưa bánh nữa chứ.

Cậu bé mũm mỉm chẳng hiểu gì toan hỏi nữa nhưng Tô Đoạn lại không định kể chi tiết cho nhóc, nên nhóc đáp hai chữ rồi cúi đầu ăn bánh ngọt, nhóc cũng chỉ đành gãi mái tóc vàng của mình, nằm trên bàn học sửa những câu hỏi mà cô giáo đã dạy nhóc.

Nhìn quyển sách bài tập toán khiến người ta đau đầu nhức mắt, cậu bé mủm mỉm cảm thấy buồn vì sao mình không sinh ra sớm hơn mấy năm để không phải chịu gánh nặng cuộc sống của sách mới.

Quốc gia xuất bản quyển sách này đúng là quá thảm, nghe nói học sinh tiểu học của họ đã học quyển sách như vậy suốt mấy chục năm, thế mà vẫn còn sống để lớn lên, quả là không dễ dàng gì!

Cậu bé mủm mĩm cau mày khổ não, luôn bị bài tập toán kiểm soát thế này khiến nhóc cảm giác những sợi tóc ít ỏi trên đầu sắp rời xa nhóc rồi, chẳng mấy chốc đã quên mất anh của Tô Đoạn.

★★★

Song những điều bất ngờ luôn đến bất ngờ. Sau khi buổi học sáng kết thúc, có một số bạn nhỏ rời khỏi lớp, một số khác thì vẫn ngồi trong lớp đợi ba mẹ đến đón. Cậu bé mủm mĩm phải đợi ba tan làm đến đón nên mỗi ngày đều ở lại lớp đợi khoảng mười mấy phút.

Nhưng hôm nay thì khác, vì Tô Đoạn trước giờ không bao giờ ở lại thế mà ở lại.

Cậu bé mủm mĩm tò mò hỏi, giọng hơi cảm thông: "Tô Đoạn Đoạn, mẹ cậu cũng bắt đầu đi làm rồi hả?"

Tô Đoạn dời ánh mắt từ cửa sổ về, trả lời: "Không."

Cậu bé mủm mĩm gõ nhẹ vào góc bàn, hỏi: "Thế sao cậu chưa về?"

Tô Đoạn xếp gọn gàng mấy quyển sách trên bàn lại, chất chồng ở góc bàn, nói: "Tớ đợi anh tớ."

Nghe Tô Đoạn nói thế, cậu bé mủm mỉm lập tức phấn khởi.

Anh của Tô Đoạn!

Vậy nên cậu bé mủm mĩm nhanh chóng tham gia cùng Tô Đoạn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chưa đầy hai phút, một người cao hơn Tô Đoạn nửa cái đầu xuất hiện bên cửa sổ.

Đó là một cậu thiếu niên có tóc đen mắt đen giống Tô Đoạn, hơi gầy, trông còn lạnh lùng hơn cả Tô Đoạn, trên mặt không hề có nụ cười. Cậu bé mủm mĩm vừa nhìn thấy người này thì không hiểu sao lại hơi sợ sệt.

Cảm giác như... không phải là người cùng trang lứa với họ.

Thấy ánh mắt của Tô Đoạn lập tức sáng lên, khoé mắt dường như còn cong lên, cậu bé mủm mĩm dè dặt hỏi: "Tô Đoạn Đoạn, đó là anh cậu hả?"

Tô Đoạn gật mạnh đầu, môi mím lại thành một nụ cười khẽ.

Cậu bé mủm mỉm do dự đôi chút, nhận xét: "Hai người giống nhau quá, đúng là anh cậu, nhìn cái là biết ngay."

Nụ cười của Tô Đoạn sượng ngang: "..."

Cậu cảm thấy bạn cùng lớp của mình nên đeo một chiếc kính.

Nhận thấy người bạn có vẻ không vui, cậu bé mủm mĩm gãi đầu: "Ơ, tớ nói sai hả?"

Thực tế, giống như cách người phương Đông nhìn người phương Tây dễ nhầm lẫn, trong mắt người phương Tây, tất cả người phương Đông đều có vẻ như mang cùng một khuôn mặt.

Dù đã là bạn học của Tô Đoạn một thời gian, nhưng cậu bé mũm mỉm có trí nhớ kém, bẩm sinh hơi mù mặt, nhìn thoáng qua thì không phân biệt được Tô Đoạn với anh cậu có gì khác nhau.

Tô Đoạn không cam tâm, yếu ớt hỏi: "Giống chỗ nào?"

Cậu bé mủm mĩm có lý lẽ rõ ràng, thẳng thắn đáp: "Giống hết! Hai người đều có tóc đen, mắt đen mà!"

Tô Đoạn: "..."

Lúc này, Giang Thầm đã bước vào lớp, dừng lại trước bàn của Tô Đoạn, đầu ngón tay đặt lên bàn, rũ mắt gọi khẽ: "Đoạn Đoạn à."

"Anh ơi!"

Tô Đoạn lập tức chẳng thèm đoái hoài cậu bé mủm mĩm, quay đầu lại, chủ động nắm tay Giang Thầm. Nụ cười đang bị sượng trên mặt vì câu nói của cậu bé mủm mĩm cũng nở ra: "Anh cũng tan học rồi ạ."

Giang Thầm "Ừ" một tiếng, cũng nắm lại tay Tô Đoạn.

Hai người cùng nhau rời khỏi lớp, đi tìm mẹ Tô đang đợi ở dưới.

Cậu bé mủm mĩm còn lại trong lớp nhìn theo bóng lưng hai người đang nắm tay nhau, gác cằm lên bàn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao anh Tô Đoạn Đoạn lại đeo găng tay nhỉ..."

♪♪♪

Ngày khai giảng đầu tiên, mẹ Tô vẫn để cô giúp việc chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn để đãi hai đứa trẻ sau buổi học.

Vì ở trường đã ăn hai miếng bánh ngọt, nên Tô Đoạn không đói, chỉ ăn vài miếng đã cảm thấy bụng no căng.

Mẹ Tô lo lo đứa con ốm yếu của mình: "Sao vậy, con thấy không khỏe à?"

Tô Đoạn nấc một cái, rồi cảm thấy không đúng đắn, liếc nhìn Giang Thầm, hơi ngại ngùng lấy tay che miệng.

Mẹ Tô tưởng cậu muốn nôn, lập tức căng thẳng: "Buồn nôn hả con?"

Tô Đoạn lắc đầu, dời tay khỏi miệng một chút, nói: "Không ạ, chỉ là muốn nấc cụt thôi."

Nói xong lại thực tế nấc cụt thêm một cái.

Tô Đoạn: "..." Haiz, phiền thật.

Giang Thầm im lìm đứng dậy rót một ly nước, đặt trước mặt Tô Đoạn.

Tô Đoạn nhanh chóng nói cảm ơn anh, sợ vừa nói sẽ lại nấc thêm tiếng nữa.


Tô Đoạn uống vài ngụm nước nhưng có vẻ không có hiệu quả, ngụm nước cuối cùng trôi xuống họng vẫn phát ra một tiếng "hức" rõ ràng.

Mẹ Tô có kinh nghiệm nói: "Con nín thở thử xem, khi con chịu không nổi nữa sẽ không nấc nữa đâu."

Vậy là Tô Đoạn bắt đầu nín thở.

❀❀❀

Mọi người vật vã mãi thì Tô Đoạn mới ngừng nấc, bữa trưa kết thúc vội vàng, mẹ Tô đuổi Tô Đoạn và Giang Thần đi ngủ trưa.

Lúc lên lầu, Tô Đoạn nghe thấy mẹ Tô nhận một cuộc điện thoại.

Người ở đầu dây kia dường như rất quan trọng với mẹ Tô, sau khi nghe vài câu, mẹ Tô không chần chừ mà nói: "Tớ sẽ đến nhà cậu ngay... Lát nữa bảo cô giúp việc đưa bọn trẻ đến trường... Được rồi, cậu đợi đấy, đừng đi đâu cả."

Mẹ sắp ra ngoài!

Ánh mắt Tô Đoạn lập tức sáng ngời.

Sau khi vào phòng, Tô Đoạn kiên nhẫn chờ đợi, vài phút sau nghe thấy tiếng động cơ ô tô thì lén mở cửa phòng mình ra.

... Sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng bên cạnh.

Thói quen cảnh giác hình thành từ nhiều năm sống trong khu hỗn loạn đã khiến cậu thiếu niên đang nằm trên giường lập tức mở mắt, sự lạnh lùng thoáng hiện ra trong đôi mắt, nhưng ngay lập tức đập vào mắt là một bé chuột nhỏ lén lút trốn vào.

Bé chuột này trông hết sức quen.

Vì thế, sự lạnh lẽo trong mắt lập tức tan biến. Sau ngỡ ngàng, nét dịu dàng thoáng hiện lên.

— Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra sự thả lỏng theo bản năng khi trông thấy người này.

"...Đoạn Đoạn à?" Giang Thầm chống tay ngồi dậy từ trên giường, thắc mắc gọi cậu, chiếc chăn mỏng trượt xuống ngang hông.

Hắn tưởng có chuyện gì: "Có chuyện gì không em?"

Tô Đoạn cẩn thận đóng cửa phòng, bước đến bên giường, kéo chăn của hắn ra rồi nhấc mông leo lên, nói: "Anh ơi, em đến ngủ với anh."

Vì bệnh của Giang Thầm, sợ trong giấc ngủ hắn sẽ vô thức chạm vào người khác, nên ba mẹ không cho hai người ngủ chung giường. Nhưng lần này hiếm khi có dịp cả ba lẫn mẹ đều không có ở nhà, tất nhiên Tô Đoạn phải tận dụng cơ hội này.

Tô Đoạn xoay người mấy lần trên giường Giang Thầm. Chẳng biết cậu bị ảo giác hay sao mà cậu thấy giường của hắn dường như êm hơn giường trong phòng cậu hẳn.

Chắc vì đây là giường mới.

Nhìn cậu nhóc chẳng hề nói lý lẽ, tự nhiên chui vào chăn của mình, Giang Thầm ngẩn người, không kịp phản ứng.

Nhưng sau khi hoàn hồn, hắn vẫn không thể nhúc nhích.

Gần quá đi mất.

Cơ thể mềm mại của cậu bé áp sát vào người hắn, mang theo hương cỏ xanh và mùi sữa thơm, nhẹ nhàng và mềm mại phớt qua mũi hắn tựa một chồi non mới nhú sau cơn mưa.

Cánh tay của thiếu niên hết sức tự nhiên quàng qua eo hắn, đầu tựa lên ngực hắn, mái tóc đen mềm mại gần cằm hắn, chỉ cần cúi xuống thì sẽ dễ dàng chạm tới.

Tô Đoạn cựa quậy trong lòng hắn một chốc, cuối cùng cũng tìm được vị trí thoải mái nhất. Cậu nhẹ nhàng dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên ngực Giang Thầm, khẽ nói: "Chúc anh ngủ trưa ngon ạ" rồi ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ của trẻ nhỏ thật tốt, chỉ sau vài phút, Tô Đoạn đã chìm sâu vào giấc mộng ngọt ngào, còn khẽ phát ra những tiếng ngáy nhỏ dễ thương.

Có một cậu bé trong lòng khiến cơ thể Giang Thầm dần trở nên ấm áp, giống như đang ôm một chiếc lò sưởi nhỏ, hơi ấm lan tỏa khắp tay chân hắn.

Nắm tay lại rồi thả ra, lòng bàn tay Giang Thầm bất giác rịn mồ hôi mỏng. Hắn do dự một lúc, đợi đến khi hơi thở của người trong lòng đều đều mới cẩn thận đưa tay ra ôm lại thiếu niên nhỏ trong lòng.

Cằm hắn khẽ thả lỏng tựa lên mái tóc mềm mại của thiếu niên, trái tim như được lấp đầy bởi sự dịu dàng ấy. Ánh mắt Giang Thầm dần thư giãn, dường như cơn buồn ngủ của thiếu niên cũng lan sang mình, hẳn thở một hơi rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hai thiếu niên một lớn một nhỏ nương tựa vào nhau, như một con rồng cô độc cuối cùng cũng tìm thấy viên ngọc quý giá nhất mà nó đánh mất trong thế giới này.