Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 122: Thế Giới Thứ Tư (37)




LIỀU THUỐC CỦA BOSS

Sao cái mỏ nhanh vậy?

Nghiêm Thâm xịt keo: "..."

Còn cô bé chỉ dùng một từ đã bán đứng chú nhỏ của mình thì ngây thơ không nhận ra hắn đang cứng đờ, lại hớn hở lặp lại câu nói với thím nhỏ.

Phát âm rõ ràng, chuẩn xác.

... Lần này không thể dùng cớ nghe nhầm để lừa dối được nữa.

Cuối cùng bạn nhỏ gây rối vẫn bị đuổi đi.

Nhưng không may là rắc rối mà cô bé mang đến không biến mất theo.

Sau khi đóng cửa, Nghiêm Thâm tự nhiên nhận lấy khăn tắm từ tay Tô Đoạn, dẫn cậu đến giường, phủ khăn lên đầu cậu, rồi bắt đầu thuần thục lau khô tóc.

Bình tĩnh như chưa có gì xảy ra.

Cơ thể này đã học tiếng Anh, mặc dù thành tích không phải xuất sắc, nhưng từ cơ bản như "aunt" thì vẫn hiểu.

Huống chi cô bé ấy còn gọi tận hai lần.

Bị phủ khăn tắm, Tô Đoạn ngẩn ngơ một lúc, sau vài giây yên lặng, cậu nhẹ nhàng thốt lên: "Aunt?"

Nghiêm Thâm nhưng lại, giọng điềm tĩnh không hề hoảng hốt, tâm lý ổn định mà đổ lỗi cho cô cháu gái vô tội: "Trẻ con thấy người là thích gọi lung tung ấy mà."

Hệ thống kịp thời phát lại cảnh tượng vừa xảy ra ở cửa trong đầu Tô Đoạn.

Tô Đoạn chớp chớp mắt: "... Ò."

Vừa mới tắm xong nên giọng cậu vừa nhẹ vừa mềm, mùi hương tươi mát pha chút đắng ngọt phảng phất vào mũi Nghiêm Thâm, khiến hắn cảm thấy như bị cuốn vào một cơn say.

Nhìn vào phần gáy trắng mịn lộ ra do thanh niên cúi đầu, xương dưới lớp da mỏng manh hơi nhô lên như chỉ cần bẻ nhẹ là sẽ gãy, phía dưới là phần lưng được áo ngủ mềm mại che khuất, xương bả vai gầy gò nhô lên hai cục nhỏ trên áo.

Động tác lau tóc cho thanh niên của Nghiêm Thâm ngưng lại.

Hắn bỗng nhận ra đây là phòng ngủ hắn đã sống rất lâu, mà giờ đây thanh niên không hề đề phòng cúi đầu lộ ra cần cổ tinh tế trước mặt hắn, vừa bước ra từ phòng tắm hắn đã sử dụng vô vàn lần.

Cảm giác ôm người ấy ở nơi trú tạm hay khách sạn trong nước không thể sánh bằng, hoàn toàn bao bọc cậu trong lãnh địa của mình, mọi thứ tiếp xúc đều nhiễm đầy hơi thở của mình, dường như luôn được hắn bao quanh, tạo thành một cảm giác "sở hữu hoàn toàn."

Yết hầu Nghiêm Thâm nhấp nhô, cơ thể bùng lên cơn nóng không sao kiềm chế, một luồng nhiệt lan từ trái tim đập nhanh đến bụng dưới, thân thể thành thật có phản ứng.

Anh lấy khăn tắm ra khỏi đầu Tô Đoạn, vùi mặt vào mái tóc còn ướt lạnh của thanh niên, cố gắng bình tĩnh lại đôi chút.

Nhưng kết quả không như mong muốn.

Gần hơn thì hương thơm độc đáo của Tô Đoạn càng trở nên rõ ràng, thấm vào đường hô hấp như một loại thuốc mạnh khiến cơn bức bối trong người hắn càng thêm dữ dội. Vì tóc vẫn còn ướt, hương thơm đó còn kèm theo một chút ẩm ướt lạnh lẽo, hắn kiềm lòng chẳng đặng hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên, không để bản thân chìm đắm hoàn toàn.

Cơ thể Tô Đoạn yếu ớt, để đầu ướt đi ngủ thì chắc chắn dù hôm sau không cảm lạnh cũng sẽ khó chịu, nên phải sấy khô tóc trước đã.

Tô Đoạn bỗng bị ôm đầu hít một hơi, tóc cũng bị dụi rối, vểnh lên vài sợi ngốc nghếch.

Nghiêm Thâm vươn tay vuốt thẳng những sợi tóc ngốc, mái tóc mềm mại trượt qua kẽ tay hắn, mang lại cảm giác tê dại khe khẽ.

Nghiêm Thâm theo phản xạ co ngón tay lại, cầm lấy máy sấy tóc bên cạnh sấy cho Tô Đoạn.

Máy sấy thổi vù vù, Tô Đoạn sợ lạnh lại sợ nóng, không phải là người dễ chịu, trán nhanh chóng bị hun ra chút mồ hôi.

"Nóng sao?"

Nghiêm Thâm chạm vào, vừa hỏi vừa giảm độ mạnh của máy sấy, nghĩ ngợi một chút rồi dừng lại, tìm khăn giấy lau mồ hôi cho cậu.

"Không cần-" Tô Đoạn nói chậm một nhịp.

Tay cậu nhẹ nhàng nâng lên, định kéo tay áo Nghiêm Thâm, nhưng mới nhấc lên một chút đã chạm vào thứ gì đó không bình thường.

Tô Đoạn cúi đầu, nhìn thấy ống phấn hoa của Nghiêm Thâm đã lặng lẽ dựng đứng lên từ lúc nào, dù bị quần áo che nhưng vẫn rất rõ ràng.

Bầu không khí không hiểu sao trở nên trì trệ, giống như mật ong mới pha, khi khuấy động thì mang theo một sự dính nhớp đầy ám muội.

Dù đây không phải là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, nhưng là lần đầu tiên ở trong phòng ngủ của hắn, môi trường có ý nghĩa quá đỗi đặc biệt mang lại căng thẳng và xôn xao không nói nên lời. Nghiêm Thâm ôm lấy vai của thanh niên, cúi đầu đặt môi lên trán cậu, giống như phần dạo đầu trước bữa tiệc của dã thú, không thể kiềm chế được vươn lưỡi liếm mồ hôi lấm tấm trên trán cậu, đôi môi khô ráo dần dần trở nên ướt át.

Hắn gắng gượng giữ lại chút lý trí, vuốt tóc của Tô Đoạn, thấy đã khô gần hết rồi mới cho phép bản thân tiếp tục.

Cánh môi của hắn dừng lại một lát trên trán của thanh niên, đang định dời xuống thì người bị hôn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sáng lấp lánh ướt át nhìn hắn, khẽ gọi: "Chú ơi?"

... Em học hư rồi bé ơi.

Trong lòng Nghiêm Thâm thoáng qua bốn từ này, không cho Tô Đoạn tiếp tục chơi xấu nữa, bèn cắn lấy đôi môi hơi hé mở kia, một tay giữ chặt cổ tay Tô Đoạn áp lên "ống phấn hoa" của mình.

"Ống phấn hoa" lập tức niềm nở phình to hơn nữa.

🤡🤡🤡

Khả năng truyền lời của cô bé đúng là không phải dạng vừa, chưa đầy hai tiếng, hầu như tất cả mọi người trong nhà họ Nghiêm, bao gồm người làm đều biết về mối quan hệ nam nam không đúng đắn giữa chàng trai gia chủ dẫn về và gia chủ.

Trong phòng của cô bé, lẽ ra người nhà họ Nghiêm đã vào giấc, nhưng đêm nay họ giấu gia chủ tổ chức "cuộc họp gia đình" khẩn cấp.

Mẹ của cô bé là một người đẹp phương Tây trông không quá ba mươi tuổi, dịu dàng hỏi lại câu hỏi đã hỏi không biết bao nhiêu lần trong đêm nay bằng tiếng Anh: "Ngoan nào cục cưng, lặp lại lần nữa lời mà chú nhỏ đã nói với con đi."

Cô bé có vẻ đã chán ngấy, hơi bĩu môi không vui, nhưng dưới ánh mắt mong đợi của người lớn, bé vẫn ngoan ngoãn trả lời lại, "Chú nhỏ nói anh tóc đen đang tắm trong phòng của chú nhỏ là thím nhỏ của con."

Những người tham họp lập tức hít drama!

Thím nhỏ!

Trong phòng của cậu chủ!

Lại còn ĐANG TẮM!

Chẳng lẽ bước tiếp theo là lên giường ư!

- Dù không thể tưởng tượng nổi khuôn mặt luôn lạnh lùng của gia chủ sẽ tiếp xúc thân mật với người khác ra sao, nhưng trước bằng chứng sắt thép, họ đành phải đi đến kết luận này.

Lượng thông tin quá lớn, dù trước đó đã mường tượng rất nhiều, nhưng khi phỏng đoán này trở thành sự thật thì họ vẫn cần thời gian để tiếp nhận.

Không ngờ cậu chủ không yêu thì thôi, yêu vào thế mà là một chàng trai dễ thương, hơn nữa còn nhanh chóng được nâng lên thành "thím nhỏ"!

Không biết định khi nào tổ chức hôn lễ... Người nhà họ Nghiêm xoa tay nghĩ, có lẽ nhà họ Nghiêm sắp có gia chủ đầu tiên kết hôn với đàn ông trong lịch sử rồi!

Sau khi trải qua một đời chủ lăng nhăng đến mức chính người trong nhà cũng không chịu nổi, nên việc chấp nhận đời chủ hiện tại thích đàn ông dường như cũng không khó khăn lắm nhỉ?

Huống chi hôn nhân đồng tính ở nước A đã được hợp pháp hóa từ lâu.

Gia chủ định khi sẽ giới thiệu "thím nhỏ" này với họ đây? Sẽ kết hôn trong năm nay luôn sao? Đến lúc đó họ nên tặng quà cưới gì cho hợp đây?

Tập tục hôn lễ của người phương Đông là gì nhỉ? Rời quê hương quá lâu rồi, hầu như quên sạch, có lẽ phải về nghiên cứu lại...

Người nhà họ Nghiêm chìm đắm trong suy nghĩ lan man về chuyện hôn nhân, thậm chí còn chọn cả người sẽ làm phù rể, kết quả là sáng hôm sau không hẹn mà cùng dậy trễ.

Hoàn toàn bỏ lỡ bữa sáng.

- Và cũng bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ người thương của gia chủ.

Nhưng may mà tương lai còn dài, một ngày ba bữa, họ không tin là không gặp được bạn trai của gia chủ!

♪♪♪

Điều khiến họ đang mong ngóng hôn lễ thất vọng là Tô Đoạn và Nghiêm Thâm chỉ ở lại nước A chưa đầy nửa tháng rồi quay về nước.

Lần này hai người đến nước A vốn dĩ là kiểu ở tạm như đi du lịch.

Thị trường trong nước phức tạp hơn dự kiến, để đảm bảo an toàn, Nghiêm Thâm vẫn phải về nước để giám sát công ty chi nhánh.

Còn Tô Đoạn đã nhận lời đóng một bộ phim, nhìn lịch quay phim đã cận kề, quản lý gấp dữ lắm, ba ngày liền gọi hàng chục cuộc điện thoại thúc giục, ngay cả Nghiêm Thâm uy hiếp cũng không sợ, đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng.

Vai diễn lần này là vai nam thứ ba, đây là vai có nhiều cảnh quay nhất của Tô Đoạn đến nay, quay suốt một tháng rưỡi mới xong.

Trong tháng rưỡi đó Nghiêm Thâm cũng không nhàn rỗi, vì công việc nên đã phải bay đến thành phố khác, bận trăm công nghìn việc, khiến hai người lần đầu tiên trong thời gian dài không có sinh hoạt tình dục.

... Nhưng nói vậy cũng không chính xác lắm, vì cứ ba ngày hai bữa Nghiêm Thâm lại quấn lấy Tô Đoạn thực hiện một số "cuộc giao lưu video" không mấy phù hợp với giá trị quan xã hội chủ nghĩa.

Khi cả hai kết thúc công việc, Tô Đoạn bị Nghiêm Thâm giữ lại trong nhà, cả hai trải qua những ngày tháng vô cùng hoang độ* dính lấy nhau ở nhà.

*Chắc ý tác giả là làm nhiều quá hong dừng í.

Sau hôm đóng máy, nhờ quản lý hối thúc, Tô Đoạn đã đăng một bài đăng trên Weibo thông báo đóng máy, kèm theo một bức ảnh selfie. Tất nhiên tấm ảnh đó đã cố tình chỉnh sửa để che đi dấu hôn.

Tô Đoạn V: Đóng máy [con thỏ*] [Hình ảnh x1]

*Icon thỏ trên Weibo

Dù Tô Đoạn không chăm chỉ nhận vai diễn hay tham gia show thực tế, bị xem như "ung thư lười điển hình" trong giới giải trí, nhưng cậu có nguồn tài nguyên tốt và có người chống lưng, ký hợp đồng đại diện cho nhiều thương hiệu cao cấp, thường xuyên xuất hiện trên hotsearch, vì vậy mức độ nổi tiếng tăng rất nhanh.

Weibo vừa đăng được vài phút đã có hàng nghìn bình luận.

Tô Đoạn vừa ngủ trưa dậy nên hãy còn buồn ngủ, nằm thẫn thờ trên giường, tiện tay lướt bình luận.

Đa số comment hot đều là chúc mừng đóng máy và gào thét liếm nhan sắc, nhưng cũng có một bình luận khá độc đáo xuất hiện ở hàng đầu.

Tui xung phong ăn cơm chó: Bé con ơi rốt cuộc em đeo cái gì trên cổ thế? Chưa bao giờ thấy em tháo ra, phải chăng nó có ý nghĩa đặc biệt gì? Rốt cuộc là gì thế? Aaa tò mò quá đi mất QAQ

Lúc này Nghiêm Thâm đang ở phòng sách làm việc, chắc là không nghịch điện thoại.

Tô Đoạn trở mình trên giường, vô cùng hiếm khi chia sẻ lại bình luận này.

Tô Đoạn V: Một món quà của chú nhỏ tặng đó ạ [con thỏ] [con thỏ] [con thỏ]// Tui xung phong ăn cơm chó: Bé con ơi rốt cuộc em đeo cái gì trên cổ thế? Chưa bao giờ thấy em tháo ra, phải chăng nó có ý nghĩa đặc biệt gì?...

"Chú nhỏ" lẽ ra đang chăm chỉ làm việc lập tức nhấn like cho cậu.