Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu Ấy

Quyển 2 - Chương 16: Bao che khuyết điểm nhất




“Kỳ Minh có gì tốt?”

“Chính là a, lúc trước đối với Giai Kỳ như vậy, nam nhân không có phong độ đáng b5 ghét nhất.”

“Tức chết người, nếu là tớ tớ khẳng định sẽ không như vậy.”

“Thiết, thành tích ở cuối xe, không có bề ngoài thì thế nào.”

“Ha ha ha, cậu không phải là ghen tỵ với người ta? Tớ thấy thành tích của hắn không tốt là do lười thi.”

“Bất quá nói không chừng người ta còn kiêu ngạo muốn Giai Kỳ theo đuổi a, giải bộ không chấp nhận, thực kém cỏi.”

“Đúng vậy, bằng không làm sao có thể truyền đi nhanh như vậy.”

“Ôi chao, ta cũng hiểu được lời của Kỳ Minh, ngươi nghe ban ba người ta nói a……’

“Phanh!” một tiếng vang thật lớn, Đường Miễu nghiêm mặt, trực tiếp đem sách bài tập nện trên bàn.

Vài người ngồi ở phía trên nhỏ giọng bàn tán, ai không biết, Đường Miễu rất che chở cho Kỳ Minh, ai nói một câu không tốt đều không được, sẽ không biết người đứng đứng nhất từ dưới lên của cả lớp sẽ chơi bọn họ như thế nào.

Kỳ Minh ngủ gà ngủ gật trong tiết tự học một chút đã bừng tỉnh, thấy Đường Miễu sắc mặt lạnh lùng trong lớp học, đây là làm sao a?

Đợi cho Kỳ Minh từ miệng của Khúc Dao nghe được toàn bộ quá trình, cô gái cũng không để ý vài người nói xâu Kỳ Minh nhìn chằm chằm mình, im lặng mà lật một trang bài tập khác. Vừa muốn đi ra ngoài tìm Đường Miễu, liền thấy Đường Miễu túm một am sinh vào phòng học.

“Nói! Xin lỗi!”

Nam sinh kia lúng túng nói ra miệng, quay đầu liền thấy ánh mắt âm trầm của Đường Miễu, run rẩy a, đi đến trước mặt Từ Giai Kỳ, “Thực xin lỗi, là ta ngày đó ở ngoài cửa nghe thấy, sau đó nói với người khác.”

Hốc mắt Từ Giai Kỳ đều đỏ, trong nháy mắt nàng lại cảm thấy càng chật vật, nguyên lai người kia thật sự không đem mình để vào mắt.

Nam sinh lại đến trước mặt Kỳ Minh, “Thực xin lỗi.”

“Được rồi.” Kỳ Minh phất tay, “Một nam sinh làm nên sóng gió gì.”

Nam sinh run lên, thật sự là ánh mắt Kỳ Minh rất dọa người.

Nhìn Đường Miễu không ngăn cản hắn, nhanh như chớp mà chạy ra khỏi ban nhất.

“Đường Miễu, ta không quan tâm.”

Ai ngờ Đường Miễu nhìn cũng chưa nhìn hắn một cái, đi đến trước mât mấy người nói xấu hắn trảm đinh chặt sắt nói: “Giải thích.”

Này xem là thẳng thắn đánh vào mặt, ai ngờ Khúc Dao không để vào mắt lại chậm rì rì đi qua nói một câu, “Dám làm không dám nhận, còn nói người khác không phải nam nhân? Tôi thấy là tự nói mình đi.”

“Đường Miễu cậu!” nam sinh không nhịn được đứng mạnh lên, “Phải, là ta nói thì thế nào? Cái khác không nói, ở cuối xe chẳng lẽ không đúng sao?”

“Lặp lại lần nữa?”

“Muốn tôi giải thích, trước tiên thi hơn tôi rồi lại nói, Kỳ Minh, con mẹ nó cậu chính là phế vật, Đường Miễu chính là con chó nuôi bên cạnh cậu.”

Đường Miễu nhấc chân trực tiếp đá ngã lăn chén nước của hắn, “Cậu lặp lại lần nữa? Ai là phế vật?!”

Nam sinh bị chọc giận vừa muốn đi lên huy quyền, đã bị Kỳ Minh đi lên trước nắm lấy cổ tay, nam sinh vô luận giãy như thế nào cũng không thoát khỏi, chỉ cảm thấy cổ tay mình nóng rát đau xót.

“Nếu tôi thi hơn cậu, đến lúc đó nhận lỗi với Đường Miễu trước mặt cả lớp!” Răng lợi Kỳ Minh đều nóng lên, chỉ là cũng biết ở trong trường học không thể làm lớn chuyện, bằng không liên lụy đến Đường Miễu đều bị phạt.

Nam sinh ngốc lăng chìn chăm chăm cổ tay mình, đã thành một mảnh xanh tím, mới phát hiện chính mình thật sự gặp phải một người không nên dây vào.

Chỉ là người kia đã tức đến sùi bọt mép túm lấy Đường Miễu đi khỏi.