Tui Giỏi Để Tôi Lên

Chương 54




Như cũ, trận đấu bọn họ đấu hôm nay là trận thứ hai.

Hôm nay là trận đầu tiên đánh tại đấu trường chính sân nhà của TTC, trước đây Giản Nhung đã từng đi ngang qua đây.

Rất nhiều trụ sở chiến đội E-Sports đều ở Thượng Hải, cho nên Thượng Hải vốn không phải là sân nhà của riêng một chiến đội nào. Thế nhưng ông chủ TTC rất có tiền, trực tiếp xây một đấu trường E-Sports offline, gần sông diện tích lại lớn, vào thời diểm đó từng là chủ đề bàn tàn xôn xao trong giới E-sports.

Sau khi ông chủ TTC thương lượng với bên thi đấu, cuối cùng bên thi đấu LPL đã đưa đấu trường này là một trong những sân thi đấu của LPL.

Xuống xe, Giản Nhung ngẩng đầu quan sát lần nữa. Đấu trường của TTC là một tòa kiến trúc màu đen vô cùng ngầu với logo Vương miện màu trắng góc cạnh sắc nét được gắn trên tòa nhà, cùng với chữ “TTC” hơi nhô ra, tuy thấp nhưng rất ngầu.

“Đến tối, logo và tên của đội với tầng bên sẽ sáng lên, nhìn đẹp lắm. Đánh xong thì cậu có thể ra đây ngắm.” Chú ý tới ánh mắt của Giản Nhung, Viên Khiêm vỗ vai cậu rồi nói.

Giản Nhung giật mình, thu mắt rồi đi vào trong đấu trường: “Được.”

Hôm nay Lộ Bá Nguyên quấn kín mít, vành nón che cả đôi mắt, lại còn đeo khẩu trang, cộng thêm bộ đồng phục nền đen chữ trắng, vừa nhìn qua chỉ là một thân đen thui. Rất hòa hợp vời tòa kiến trúc này.

Việc đầu tiên Giản Nhung đi vào phòng nghỉ chính là đóng chặt cửa sổ lại rồi mới ngồi xuóng.

TV trên tường đang phát sóng trực tiếp trận đấu. Ván đấu đầu tiên đã tiến vào giai đoạn Ban&Pick, chiến đội PUD vs chiến đội UUG.

Giản Nhung từng đánh một trận huấn luyện với đôi UUG nên không quá quen thuộc với đội này. Chỉ nhớ rõ năm ngoái đội này không được tiến vào Chung kết thế giới.

Còn PUD…Giản Nhung chưa từng đánh trận huấn luyện nào với đội PUD.

“PUD cầm Mordekaiser và Leona hả trời?” Viên Khiêm xem trận đấu live stream, nhíu mày nói: “Bọn họ thật có gan.”

“Là chiến lược mới từ trận leo rank cao ở Hàn.” Anh Đinh vừa ghi chép vừa nói: “Khoảng thời gian này chắc hẳn PUD đã luyện không ít chiến lược mới của bên phía Hàn.”

“Không tính là do Hàn Quốc nguyên cứu ra, tổ hợp này đã sớm xuất hiện trong những trận leo rank trong nước rồi.” Lộ Bá Nguyên khẽ ho, nói với giọng nghèn nghẹn: “Nhiều lắm thì bên Hàn Quốc hoàn thiện chiến lược này mà thôi. Loại Tướng Mordekaiser này…sát thương cao lại da dày phối hợp với một Tướng nào đó có khống chế mạnh, bất luận đánh với đường giữa hay đường dưới đều rất mạnh.”

“Được rồi cậu khàn giọng thì nói ít thôi.” Anh Đinh tập trung xem TV: “Xem tiếp rồi nói.”

Tiểu Bạch chống đầu, tò mò hỏi: “Mấy anh nói xem,  PUD tốn bao nhiêu tiền để hẹn đánh một trận huấn luyện với bên Hàn?”

Mấy tháng nay PUD không hẹn đánh huấn luyện với bất cứ chiến đội nào của LPL, mà vẫn luôn dùng tiền tìm chiến đội của Hàn Quốc.

Những năm trước có dùng tiền để huấn luyện thi đấu với những đội nổi danh của Hàn Quốc cũng không được, thực lực của LPL những năm đó rất khiếm khuyết, đặc biệt thích bắt chước chiến lược của Hàn Quốc cho nên quan hệ giữa hai khu thi đấu Trung Hàn lúc đầu cũng không được tốt cho lắm.

Trong những năm này LPL quật khởi, ngược lại cũng có một số chiến đội đả thông con đường này.

Chỉ là dùng tiền hẹn đánh huấn luyện thi đấu vẫn có chút khó nghe.

“Anh làm sao biết? Anh vốn cũng muốn hẹn một hai trận…Nhưng có điều tiểu Lộ không muốn.” Anh Đinh nói thầm.

Lộ Bá Nguyên ngồi tựa vào sô pha, lười giải thích.

“Em cũng không muốn.” Giản Nhung nhét tay vào trong túi áo, nói thẳng: “Dùng tiền để hẹn đánh huấn luyện thi đấu? Mất mặt. Hơn nữa không phải có vài chiến đội Hàn Quóc cũng bắt đầu bắt chước đội hình và chiến lược của khu thi đấu của chúng ta hay sao?”

“Đúng đó.” Tiểu Bạch nhanh nhẩu nói: “Khu thi đấu khác tới hẹn chúng ta huấn luyện thi đấu, em còn phải suy nghĩ đấy!”

“Thôi thôi, anh sớm đã không còn ý định hẹn nữa. Anh nghĩ đội huấn luyện viên của chúng ta đã rất thành thạo rồi, thực lực những chiến đội khác trong LPL cũng rất mạnh, quả thật không cần phải hẹn với đội của Hàn. Trước tập trung xem trận đấu đã.” Anh Đinh nói xong, nhìn thấy Lộ Bá Nguyên không cởi mũ và khẩu trang ra, nhìn không nổi mới lại gần khẽ hỏi: “Có mở lò sưởi, cậu mặc dày thế không thấy nóng hả?”

Lộ Bá Nguyên nói: “Không có.”

Tốt nhất nên che kín một chút để ra mồ hôi thì nhiệt độ cơ thể cũng không dễ dàng tăng cao.

Lộ Bá Nguyên ngồi ở trên ghế sô pha gần cửa còn Giản Nhung thì ngồi gần cửa sổ. Ở khoảng cách xa nhất, Giản Nhung nghe không rõ đoạn đối thoại này.

Giản Nhung mặt không biểu cảm tính toán phải làm thế nào mới đứng lên qua đó ngồi một cách tự nhiên nhất thì Tiểu Bạch bên cạnh bỗng “Ối” một tiếng.

“Ôi đệt.” Tiểu Bạch ngồi thẳng người, cúi đầu vài giây rồi mới hỏi: “Giản Nhung, giầy của ông ngầu quá.”

Hôm nay Giản Nhung mang đôi giầy mới – quà sinh nhật mười tám tuổi Lộ Bá Nguyên đã tặng cho cậu.

Giản Nhung vô thức nhìn thoáng qua Lộ Bá Nguyên, đối phương hơi nâng cằm xem trận đấu, anh Đinh thì lải nhải bên tai của anh, chắc hẳn không có nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.

Giản Nhung cũng biết đôi giầy này rất ngầu. Cậu gật đầu, ngầm trả lời: “Ừa.”

“Là hàng thật chứ?” Tiểu Bạch càng thêm hào hứng hỏi.

Giản Nhung: “Còn thật hơn răng của ông.”

Tiểu Bạch: “…”

“Ông mua lúc mới ra mắt hay là mua lại của người khác vậy?” Tiểu Bạch chống cằm: “Tui đây không phải lo lắng cho cậu sao, bản giới hạn này có rất nhiều hàng giả.”

Giản Nhung sững lại: “Bản giới hạn?”

“Đúng vậy.” Nhìn thấy vẻ mặt của Giản Nhung, Tiểu Bạch ngớ người: “Giầy ông mua mà ông không biết hả?”

Giản Nhung do dự một hồi, suy nghĩ hình như nói ra cũng không có vấn đề gì cả: “Đội trưởng tặng cho tui, quà sinh nhật.”

“Đệt? Anh tui hào phóng vậy luôn hả?!” Tiểu Bạch ngạc nhiên chốc lát rồi gật đầu: “Nếu là anh tui tặng thì không cần lo lắng, chắc chắn là hàng thật rồi.”

Giản Nhung nhíu mày: “Đôi giầy này giá nhiêu?”

Tiểu Bạch lắc đầu: “Không biết, giá ban đầu là mười tám ngàn tệ, bây giờ chắc khoảng…một trăm ngàn chăng?” (khoảng 341.684.469 VNĐ)

Giản Nhung: “…”

Viên Khiêm ngồi bên cạnh nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, xen vào: “Một trăm ngàn chưa chắc đã mua được, đôi giầy này có ngưỡng rồi, phải chi đến bốn trăm ngàn mới mua được, người mua được nó cũng không phải hạng thiếu tiền nên thà giữ lại cho mình.”

Chứng kiến vẻ mặt khiếp sợ của Giản Nhung, Viên Khiêm cười nói: “Đừng căng thẳng, với đội trưởng chỉ là món tiền nhỏ thôi, vẫy nước mà thôi, cậu đừng có áp lực.”

Tiểu Bạch tuy rằng hâm mộ, nhưng cũng gật đầu: “Đúng đó, anh tui nhiều tiền lắm. Chỉ là chưa từng tặng cho tui giầy một trăm ngàn mà thôi.”

Đừng nói đến giầy một trăm ngàn tệ.

Mười tám năm qua Giản Nhung mua giầy cộng lại rồi nhân hai, không tới một trăm ngàn.

Giản Nhung thở phào, thầm nghĩ còn may bây giờ bản thân cũng coi như là phú hào nhỏ, mua được quà đáp lễ. Nếu không món quà này…cậu thật sự không dám nhận.

“Mày không thiếu, mày có một tủ giầy rồi mà.” Viên Khiêm an ủi Tiểu Bạch: “Hơn nữa Tiểu Nhung là người đội trưởng để cử, chăm sóc hơn cũng bình thường thôi.”

Câu này không hiểu sao Giản Nhung nghe thật bùi tai. Cậu mím môi, đang định nói——

“Giống như tình cảm anh em vậy đó.” Viên Khiêm nói tiếp: “Khi Pine mới vào đội, chẳng phải mày cũng rất tốt với cậu ta sao?”

Pine không quay đầu lại: “Bình thường.”

Tiểu Bạch đớp lại ngay: “P cưng mẹ nó ông thật đúng là lòng lang dạ sói mà.”

Nụ cười trên gương mặt Giản Nhung vừa mới hiện lập tức tắt ngấm, lạnh lùng ngồi tựa vào sô pha xem trận đấu.

Vài phút sau, cậu nhíu mày lại, cảm thấy tâm tình của bản thân lúc này thật khó hiểu.

Quan hệ anh em còn không tốt sao? Đã rất thân thiết rồi, còn phiền muộn gì nữa…

Mid mới của PUD thích ứng khá tốt cùng đội ngũ——hoặ c là hai vị tuyển thủ bản địa còn lại trong PUD thích ứng khá tốt với ba vị tuyển thủ người Hàn kia. JG XIU không ngừng gank đường giữa, AD Bạch Hạc không cướp tài nguyên với đồng minh, trên cơ bản Support đều đi cùng với Mid, nói chung là toàn lực bảo vệ hai Carry đường giữa và đường trên.

Không bao lâu, UUG rơi vào hoàn cảnh tình thế xấu, nhìn ra không chống đỡ được hai mươi phút sẽ thua.

Thắng bại đã định, Giản Nhung xem không tập trung, khóe mắt nhìn thoáng qua một dáng người đi đến chỗ Lộ Bá Nguyên.

Moon – JG thay thế của đội họ đang đưa nước nóng cho Lộ Bá Nguyên.

Lộ Bá Nguyên nhìn lướt qua, nhận nước cầm trên tay nhưng không uống.

Moon thuận thế ngồi xuống bên cạnh Lộ Bá Nguyên, không biết nói gì đó, Lộ Bá Nguyên cụp mắt nghe một lát sau đó lắc đầu.

Giọng nói của Viên Khiêm kéo hồn của Giản Nhung trở lại: “Moon thật đúng là fanboy nhỏ của đội trưởng.”

“Fanboy của anh tui còn ít sao.” Tiểu Bạch ngáp một cái, vỗ vỗ Giản Nhung: “Nói đến đây, Moon với ông cũng như nhau, đều là đội trưởng tuyển vào.”

Sắc mặt của Giản Nhung không đổi: “…Vậy sao?”

Tiểu Bạch “Ừa” rồi nói: “Tui nhớ là lúc đó còn một tháng nữa trận đấu diễn ra, đội chúng ta cần gấp một JG thay thế. Vốn anh Đinh đã liên hệ với một game thủ người Hàn, kết quả người kia ậm ờ cả buổi…Anh tui trực tiếp giựt lấy điện thoại của anh Đinh hét bảo anh ta cút đi, sau đó đến đội thực tập sinh của chúng ta chọn Moon.”

Giản Nhung im lặng một hồi lâu, mới trà lời một cách nhạt nhẽo: “Ồ.”

Cậu nhớ rõ năm nay Moon mười bảy tuổi. Đến khi mười tám tuổi, Lộ Bá Nguyên cũng sẽ tặng giầy cho cậu ta sao?

Ván thứ 2 Giản Nhung xem không được tập trung, khi ở trong đầu của cậu chỉ toàn câu hỏi “Sinh nhật của Moon là lúc nào”, người ngồi ở một đầu bên kia đã gọi cậu.

“Giản Nhung.” Lộ Bá Nguyên nói: “Qua đây ngồi.”

Giản Nhung đứng dậy đi qua, Moon nhìn nước ở trên bàn còn chưa động tới, yên lặng nhường chỗ cho Giản Nhung.

Lộ Bá Nguyên vẫn nhìn TV, vài giây sau, anh hỏi: “Có nhìn thấy đợt lính vừa rồi của Savior không?”

Giản Nhung sững lại, cho rằng Lộ Bá Nguyên muốn cậu học hỏi, vừa muốn nói mình không tập trung xem.

“Một ví dụ của một sai lầm.” Lộ Bá Nguyên nói tiếp: “Khuyết điểm của cậu ta rất rõ ràng, lần sau đối đầu cậu nên chú ý một chút.”

“…Được.” Giản Nhung trả lời: “Lúc về tui sẽ xem đi xem lại video phát lại mấy lần.”

Lộ Bá Nguyên “Ừm” một tiếng, một lát sau, anh quay đầu lại hỏi: “Nếu như hôm nay chúng ta đánh với PUD, cậu nghĩ câu đi đường với Savior thì tỷ lệ thắng là bao nhiêu?”

Giản Nhung ngước mắt đối diện với ánh mắt của Lộ Bá Nguyên: “80%.”

Lộ Bá Nguyên hơi mỉm cười.

Nói như đinh đóng cột rằng mình mạnh hơn Mid mới đầy hứa hẹn nhất ở khu thi đấu hiện tại…Là phong cách của Giản Nhung.

Lộ Bá Nguyên đeo khẩu trang, Giản Nhung không thấy rõ vẻ mặt của anh. Thấy anh không lên tiếng, Giản Nhung hỏi: “Anh không tin sao?”

Lộ Bá Nguyên nghiêng đầu ho, nói: “Tin.”

Tiếng vỗ tay của khán giả vang lên, PUD thắng đẹp với tỷ số 2: 0 ở thi đấu vòng bảng này.

Nhân viên công tác thông báo bọn họ lên sân, Lộ Bá Nguyên cởi mũ và khẩu trang ra, bởi vì sắc mặt quá tái nên anh không từ chối yêu cầu trang điểm.

Nhóm người TTC vừa mới đi ra khỏi phòng nghỉ, thì gặp phải XIU và Mid mới Savior của chiến đội bọn họ đi ra trong WC chuẩn bị quay về phòng huấn luyện.

“Ui chà.” XIU cười trêu: “Hôm nay Lộ thần trang điểm sao? Đẹp trai quá luôn.”

Lộ Bá Nguyên liếc anh ta: “Đừng nhảm.”

“Giọng ông sao khàn thế?” XIU nhướng mày: “Sao đấy, lát nữa có thể thắng Chiến Hổ không?”

“Đương nhiên.” Nhận thấy Lộ Bá Nguyên không muốn trả lời, Viên Khiêm tiếp lời: “Leona Mordekaiser của mấy ông phối hợp tốt quá chừng đó.”

“Bình thường bình thường, chỉ cầm đánh thử thôi. Vậy mấy người đi đi, trước tui…” XIU còn chưa nói xong, Savior ở phía sau anh ta đột nhiên đưa tay kéo áo của anh.

XIU sửng sờ, nhanh chóng phản ứng lại: “À đúng rồi, cậu có gì muồn nới Soft thì nói đi?”

Giản Nhung ngước mắt nhìn.

Năm nay Savior hai mươi tuổi, đeo kính cận, mắt to mặt tròn.

Cậu ta nhìn Giản Nhung, rất lâu không lên tiếng.

“Soft cậu đợi xí, cậu ta không biết tiếng Trung.” XIU giải thích.

Giản Nhung đợi hồi lâu, không còn kiên nhẫn: “Ngay cả một chữ không biết à, mấy người trao đổi thế nào khi thi đấu vậy? Không phải là ông với AD đi học tiếng Hàn đấy chứ?”

“Cậu…” Cuối cùng Savior cũng rặn ra được chữ, đầu tiên cậu ta đưa tay làm động tác miêu tả tai thỏ: “So cute.”

Giản Nhung: “??”

“Nhân mà, LOL, cậu…” Đầu tiên Savior dùng ngón trỏ chỉ vào Giản Nhung, sau đó lắc lắc ngón trỏ, lại chỉ vào mình: “Tui, lại hại hơn.” (Chỗ này Savior nói ngọng, kiểu đồng âm nhưng khác nghĩa)

Mọi người: “……”

Không nói ra nhưng nhìn thật sự rất ngốc nghếch đến đáng yêu

Đáng tiếc Giản Nhung không nuốt nổi dạng này, cậu phải mất mười giây mới hiểu được ý của đối phương.

Sau đó lễ phép hỏi XIU: “Cho hỏi tiếng Hàn “Cút đi cho bố” nói thế nào??”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※