Cho tới bây giờ Hạ Kỳ Niên cũng chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó mình sẽ bị lật xe trong chuyện này, đành phải dựa vào cửa lớn than thở, ý đồ chuyển đề tài.
"Chân tôi đau quá."
Thịnh Tinh Hà híp mắt lại.
"Cậu lại giả bộ đó à?"
"Thật sự đau, hic..."
"Hic cái quỷ gì..." Thịnh Tinh Hà vỗ lên ót cậu một cái.
"Giải thích một chút, lần trước là xảy ra chuyện gì?"
Hạ Kỳ Niên giả ngu.
"Còn chuyện gì xảy ra chứ, lần trước cũng quên mang theo chìa khóa."
Thịnh Tinh Hà nhìn thẳng cậu, Hạ Kỳ Niên chột dạ cao giọng: "Thật đấy! Không có nói dối anh đâu! Không tin tôi thì anh đi hỏi chủ nhà tôi xem!"
"Không phải cậu đã nói muốn đeo chìa khóa lên cổ sao?"
"Còn không phải là quên đeo lên sao."
Thịnh Tinh Hà trợn trắng mắt.
"Sao không quên mang thân xác của cậu ra ngoài luôn đi?"
Hạ Kỳ Niên liếc anh một cái, không dám lên tiếng nữa, sợ Thịnh Tinh Hà sẽ truy vấn chi tiết.
May mắn ghê, không có.
Trên cửa ngược lại có dán một số điện thoại liên lạc của công ty mở khóa, Thịnh Tinh Hà gọi hai lần cũng không có người nghe máy, phỏng chừng là đã nghỉ.
"Có điện thoại của chủ nhà không?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
"Có! Có!" Hạ Kỳ Niên lộ vẻ khó xử.
"Nhưng mà lúc này anh ấy khẳng định đã nghỉ ngơi rồi."
Thịnh Tinh Hà nghĩ thầm cũng đúng, hơn nửa đêm còn quấy rầy người ta quả thật quá mức gây hận.
"Vậy hôm nay cậu qua chỗ tôi ở trước một đêm, chuyện chìa khóa ngày mai nói sau."
Hạ Kỳ Niên gật đầu như gà mổ thóc: "Tôi cảm thấy kiếp trước của tôi nhất định là đã cứu vớt cả địa cầu nên đời này mới có thể gặp được anh."
"Vậy chắc là tôi đã hại địa cầu kia rồi."
"Đệt."
Hai người vui vẻ suốt một đường.
Thịnh Tinh Hà lúc huấn luyện thì nghiêm túc cẩn thận, nhưng trong cuộc sống lại thật sự không tính là một người cần cù gì, mới mấy ngày không gặp, trên sofa đã chất đầy quần áo và sách vở, trên bàn trà có một hộp thức ăn nhanh còn thừa vẫn chưa dọn, cạnh quả táo còn dựng hai quả tạ.
Trên ban công phơi ba cái quần lót với áo thun, vừa nhìn đã biết là đã để mấy ngày mới giặt luôn một thể.
Hạ Kỳ Niên khom lưng lấy một đôi dép lê từ tủ giày, sau đó vào phòng bếp rửa tay, quen thuộc cũng giống như về nhà mình vậy.
"Đúng rồi anh, mấy thứ như bàn chải đánh răng của tôi anh còn giữ lại không?"
Thịnh Tinh Hà trả lời: "Còn chưa kịp vứt."
Hạ Kỳ Niên thỏa mãn cười.
"Cảm ơn quá."
Vết thương của Hạ Kỳ Niên ở lưng và khuỷu tay diện tích lớn, không có cách nào dính nước, bác sĩ đề nghị mấy ngày nay tạm thời dùng khăn lau trước, chờ bắt đầu đóng vẩy rồi mới tắm rửa, để tránh vết thương bị nhiễm trùng.
Hạ Kỳ Niên đánh răng xong thử một chút, phát hiện ngay cả quần áo cũng không có cách cởi ra, khuỷu tay cậu quấn mấy lớp gạc, không có cách nào uốn cong tự nhiên, chỉ có thể "tủi thân" đi tìm Thịnh Tinh Hà giúp đỡ.
"Anh, tôi không nhấc tay này lên được, anh có thể giúp tôi lau lưng một chút được không?"
"Phải thu phí dịch vụ, một lần một trăm." Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên nở nụ cười, "Có thể chia ra trả không?"
Thịnh Tinh Hà: "Vậy hôm nay tôi sẽ lau một cánh tay cho cậu, ngày mai lau bộ phận khác."
Khóe miệng Hạ Kỳ Niên nhếch lên.
"Vậy nếu tôi bỏ ra thêm chút tiền, chỗ anh có thể có dịch vụ khác không?"
"Ngài còn muốn dịch vụ đặc sắc gì nữa?" Thịnh Tinh Hà ôm cánh tay dựa vào khung cửa, giọng điệu không bình thường, hai chữ đặc sắc còn nhấn mạnh, vào tai Hạ Kỳ Niên, thậm chí còn hơi phù phiếm.
Hai người liếc nhau, khóe miệng đồng thời nhếch lên, rõ ràng là nghĩ đến cùng một việc.
Thịnh Tinh Hà bình thường không nói nhiều ở trước mặt đám sinh viên, càng sẽ không mở miệng trước mặt người khác, hôm nay thật sự là đã không coi Hạ Kỳ Niên là người ngoài.
"Một số chuyện có thể phải tính phí theo thời gian."
"Bao nhiêu một phút?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
Thịnh Tinh Hà hai mắt đều mở to: "Cậu ngắn như vậy?"
Hạ Kỳ Niên sắp cười điên luôn, đỡ bể nước nói: "Tôi chỉ tư vấn một chút không được sao? Tôi sợ thời gian dài tôi không đủ khả năng trả."
Thịnh Tinh Hà: "Tôi tin cậu cái quỷ ấy."
Hạ Kỳ Niên nhướng mày: "Thử xem?"
"Quay qua đây." Thịnh Tinh Hà ra lệnh.
"Cởi quần áo ra."
Hạ Kỳ Niên bất đắc dĩ nói: "Tôi mà có thể cởi còn bảo anh làm gì chứ?"
Thịnh Tinh Hà đi qua, hai tay nắm lấy vạt áo.
"Giơ tay lên."
"Tại sao tôi phải quay lại, thế này làm tôi giống y như một tên tội phạm vậy." Hạ Kỳ Niên nói.
Thịnh Tinh Hà: "Bởi vì mặt trời nhỏ của cậu chói mắt quá."
Hạ Kỳ Niên cười, chậm rãi xoay người lại.
"Của anh cũng vậy."
"Mẹ kiếp!"
Thịnh Tinh Hà vỗ sau lưng cậu một chưởng, Hạ Kỳ Niên đau đến gầm gừ kêu lên.
"Anh cũng có phải con gái đâu, có cái gì mà thẹn thùng chứ, anh có bộ tôi không có sao?"
Thịnh Tinh Hà: "Tôi đẹp hơn cậu."
Hạ Kỳ Niên cắn răng.
"Được."
Khi Hạ Kỳ Niên té trên mặt đất, quần áo đã bị mài ra một cái lỗ, thoạt nhìn không có cách nào mặc lại, quần cũng bẩn, không biết có thể giặt sạch được hay không.
Thịnh Tinh Hà cởi áo cho cậu, vắt một cái khăn nóng.
Anh lớn tới vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên hầu hạ người khác, luống cuống tay chân thiếu chút nữa đánh đổ luôn cả chậu.
Khăn tắm chà xuống cột sống.
"Mạnh như vầy có được không?" Thịnh Tinh Hà tránh vết thương, cẩn thận lau chùi.
"Hả? Anh đã bắt đầu lau chưa?" Hạ Kỳ Niên quay đầu.
"Tôi không có cảm thấy gì hết á."
"......"
Nhìn thì da mịn thịt mềm, vậy mà chịu được cọ xát ha.
Thịnh Tinh Hà tăng thêm lực, sau khi lau xong làn da giống như bị cạo, đỏ bừng, so với miệng vết thương còn rõ hơn.
Lần thứ hai Thịnh Tinh Hà thấm ướt khăn.
"Lúc lao ra cứu hai đứa nhóc kia, cậu đang suy nghĩ cái gì?"
"Không nghĩ gì hết, lúc ấy nào còn kịp suy nghĩ tình huống chứ..." Hai tay Hạ Kỳ Niên chống lên cạnh hồ nước.
"Nếu tôi thật sự suy nghĩ gì thì không nhất định có thể cứu được bọn nó, tôi nhất định sẽ do dự, lúc ấy đầu xe kia cũng sắp cà lên mặt tôi rồi, chậm nửa giây cũng sẽ không kịp."
Rất nhiều lúc, người ở bên cạnh thường sẽ càng lo lắng hơn so với người cứu người, bây giờ Thịnh Tinh Hà nhớ tới còn sợ hãi.
"Lúc ấy không sợ à?"
"Không sợ, chỉ cảm thấy nóng lòng, sợ không kịp bắt lấy bọn nó." Hạ Kỳ Niên cúi đầu.
"Nhưng mà, sau khi tôi cứu được người rồi, ngược lại cảm thấy hơi sợ hãi."
Thịnh Tinh Hà nhìn anh bạn nhỏ trong gương.
"Vì sao?"
"Bởi vì tôi nghĩ tới một số người và một số chuyện." Hạ Kỳ Niên vẫn không ngẩng đầu, thanh âm càng lúc càng nhẹ.
"Lỡ như chẳng may, chân tôi bị cán bẹp không thể nhảy cao nữa thì phải làm sao bây giờ? Lúc đó tôi phải làm gì? Hơn nữa tôi còn chưa kịp tỏ tình, nếu xảy ra chuyện gì, chẳng phải cả đời này người ấy cũng không biết có một người thích mình sao."
Không khí đột nhiên im lặng, bàn tay đằng sau không còn di chuyển nữa.
Hạ Kỳ Niên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy người trong gương cũng đang nhìn mình, máu nóng dâng lên trong nháy mắt, một loại tình cảm không rõ ràng nào đó muốn thoát ra.
Trong chớp mắt tầm mắt giao nhau, trái tim Thịnh Tinh Hà căng thẳng, lập tức thu hồi tầm mắt, đem khăn mặt để lại vào chậu nước, "Còn chỗ nào cần lau không?"
Ngọn lửa nhỏ vừa được châm lên đã vô tình bị dập tắt, Hạ Kỳ Niên nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không còn, những nơi khác tôi tự làm."
Hạ Kỳ Niên không biết rằng, Thịnh Tinh Hà cơ hồ là chạy trối chết.
Anh bị ánh mắt cùng lời nói của Hạ Kỳ Niên dọa tới kinh hồn bạt vía, sợ muộn một giây thôi tâm tình sẽ không đè nén được nữa, cũng sợ Hạ Kỳ Niên nói ra ít lời khiến anh khó có thể ứng phó.
Trở về phòng đóng cửa lại, anh nằm ngửa ra trên giường thở dài.
Thật ra khi Hạ Kỳ Niên hỏi anh có thể tiếp nhận đối tượng nhỏ hơn mình khoảng sáu tuổi hay không, anh đã có một loại dự cảm vi diệu, chỉ là bị Trương Đại Khí kéo chuyện đi như vậy, tư duy liền lâm vào một loại lầm tưởng, cho rằng người Hạ Kỳ Niên thích là con gái, trước mặt anh mà gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống là bởi vì cậu ấy ngượng ngùng.
Nhưng cái ly giữ nhiệt kia khiến anh nhận ra một chuyện.
Khoảng cách lớn nhất giữa hai mươi bảy và hai mươi là ở một người đã học được cách che giấu cảm xúc của mình, một người lại luôn muốn giải phóng cảm xúc của mình.
Có lẽ Hạ Kỳ Niên cũng không biết, những va chạm nhỏ nhìn như vô tình kia, ở trong mắt Thịnh Tinh Hà đều là cố ý.
Khi thích một người, đôi mắt sẽ giống như biết nói, tràn đầy xúc động nóng lòng muốn thử.
Thịnh Tinh Hà bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, kéo ngăn kéo nhỏ dưới bàn làm việc ra, một cái hộp sắt nhỏ đang nằm trong góc, bên trong là một đóa "Hoa hồng trắng" đã xẹp xuống.
Đó là lúc trước khi đi leo núi, Hạ Kỳ Niên đã xếp giấy đưa cho anh.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, vẫn không vứt.
Bây giờ anh vẫn còn có thể nhớ rõ chuyện khi đi leo núi.
Lúc ấy thằng nhóc này đang ám chỉ điều gì sao?
Nhưng lúc đó bọn họ mới quen nhau bao lâu chứ? Cậu ấy thích gì ở anh?
Thịnh Tinh Hà xoay "Hoa hồng" quanh ngón tay.
Thật ra nếu dựa theo tiêu chuẩn chọn vợ của anh mà xem thì Hạ Kỳ Niên cũng không phải loại người mà anh thích, tuổi còn nhỏ, chưa thành thục, đặc biệt huênh hoang, lại là loại diện mạo dễ mời ong dụ bướm, với ai cũng được, nhất định không chỉ yêu một người.
Anh thích đối tượng thành thục ổn trọng, khiêm tốn nội liễm một chút, bởi vì người như vậy trong cuộc sống đều sẽ bình tĩnh hiền hòa, mà Hạ Kỳ Niên hoàn toàn trái ngược với hình tượng lý tưởng của anh, nhưng khi anh nhận được cái ly kia, đáy lòng vậy mà lại là thầm vui vẻ.
Đương nhiên, Hạ Kỳ Niên cũng có rất nhiều ưu điểm, lạc quan tự tin, tinh tế cẩn thận, những khi có mặt cậu luôn tràn ngập niềm vui bất ngờ và lãng mạn, nếu anh là một cô gái nhỏ mới trưởng thành, phỏng chừng sẽ không thể tự kiềm chế mà rơi vào tình yêu, đáng tiếc anh là một người đàn ông hai mươi bảy tuổi, lý trí đã ức chế tất cả tình cảm trong nội tâm anh lại rồi.
Anh không phải là một người lạc quan, niềm vui bất ngờ và lãng mạn chỉ tồn tại trong tâm trí một thời gian rất ngắn, bởi vì anh biết rõ, một khi chấp nhận tình cảm này thì chờ đón họ là những gì.
Nhóm người này rất khó được ủng hộ và chấp nhận, bị những người xung quanh phân biệt đối xử và chửi rủa cũng còn xem là nhẹ, đáng sợ nhất là bị bịa đặt, gièm pha sau lưng, còn có sự phủ định của người thân bên cạnh.
Thừa nhận thích một người rất đơn giản, khó khăn là tất cả mọi thứ phải đối mặt sau khi come-out.
Vui mừng bất ngờ lẫn cùng lo lắng, khiến anh trở nên hơi lo âu.
Vừa nghĩ đến chuyện yêu đương, anh rất dễ liên tưởng đến một số chuyện không tốt khác.
Anh từng chứng kiến một đôi đồng tính luyến ái yêu nhau nhiều năm vì come out mà bị gia đình chối bỏ, trong đó còn có một người mẹ lấy cái chết ép buộc, tình cảm của hai người đó cuối cùng kết thúc bằng chia tay, hiện tại một người đã kết hôn với con gái, người kia không có tin tức.
Còn có một người quen biết ở đội điền kinh, anh kia luyện nhảy cao, bạn trai là luyện nhảy cấp ba, có lần hẹn hò bị người phát hiện sau đó báo cáo, một vị lãnh đạo sợ như sợ ung thư giai đoạn cuối thay đổi biện pháp đuổi anh ta đi.
Anh không biết mình sẽ lựa chọn như thế nào mới đúng, sợ tổn thương đến nội tâm Hạ Kỳ Niên, càng sợ mình từng bước đi đều sai.
Hạ Kỳ Niên năm nay chỉ mới hai mươi tuổi, đối với tình cảm phỏng chừng chỉ là ngây thơ không biết gì, nếu thật sự yêu đương thì còn không biết sẽ thế nào.
Thuận theo tự nhiên vậy.
Cách vách có tiếng động đóng cửa, Thịnh Tinh Hà vội vàng bỏ đồ trong tay lại vào ngăn kéo, nằm vào chăn giả vờ chơi điện thoại di động.
Hạ Kỳ Niên mặc quần lót đi vào phòng, quen thuộc đi về phía tủ quần áo.
Tầm mắt Thịnh Tinh Hà dính chặt vào người cậu.
"Lần trước cậu mặc quần áo của tôi đi về còn chưa trả đó."
"Gấp cái gì, mai mốt tôi mua lại hai món mới cho anh." Hạ Kỳ Niên xách áo thun đi tới bên giường.
Thịnh Tinh Hà đề phòng duỗi cổ ra sau.
"Cậu làm gì vậy?"
"Giúp tôi mặc vào đi chứ." Hạ Kỳ Niên ném áo lên đùi anh.
"Tay tôi không nhấc lên được."
"Ồ."
Mặc quần áo xong, Hạ Kỳ Niên đang chuẩn bị lên giường, bị Thịnh Tinh Hà đạp cho một cước.
"Cậu qua phòng bên cạnh ngủ đi."
"Why?" Hạ Kỳ Niên trợn tròn hai mắt.
"Why cái gì mà why, ở đây là nhà của tôi, tôi nói cái gì thì chính là cái đó, không có why."
"......"
Hạ Kỳ Niên ôm một cái gối đầu, vẻ mặt nghẹn khuất "Hừ" một tiếng, một bước quay đầu ba lần.
"Thật sự không được sao? Tôi sợ ma."
"Phòng bếp có tỏi đó, treo đầu giường trừ tà đi."
"Hừ!"
Thịnh Tinh Hà cười đến mức hai mắt đều cong lên.
"Chúc ngủ ngon."
...!
Nói là chúc ngủ ngon, nhưng Hạ Kỳ Niên nằm trên giường lăn qua lộn lại, căn bản không ngủ được, đủ loại phản ứng hôm nay của Thịnh Tinh Hà làm cậu cảm thấy có hi vọng, nhưng lại có một ít động tác và lời nói khiến cậu cảm thấy chẳng có hi vọng gì.
Tâm tình cậu tựa như ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống.
Đều nói tỏ tình chính là có tỷ lệ năm mươi phần trăm thành công, nhưng hậu quả khi thất bại lại như long trời lở đất.
Cậu không chỉ một lần muốn đâm thủng lớp giấy cửa sổ*, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, sợ phá vỡ sự yên bình này, sợ Thịnh Tinh Hà sẽ dần dần xa cách cậu, giống như người xa lạ.
*Ý chỉ sự ngăn cách chỉ mỏng manh như lớp giấy dán cửa sổ.
Người Trung Quốc xưa, chủ yếu thời Đường-Tống, thường dán cửa sổ bằng giấy thấm dầu để ngăn gió và lấy sáng.
Tầng giấy rất mỏng, ai muốn nhìn lén chỉ cần đâm thủng lớp giấy này.
Một số từ một khi nói ra khỏi miệng rồi sẽ không bao giờ trở lại như lúc đầu được.
Khó có thể tưởng tượng được nếu Thịnh Tinh Hà không muốn tiếp nhận cậu, những ngày tiếp theo ở trường phải sống như thế nào.
Chính mình xấu hổ còn chưa tính, cậu sợ Thịnh Tinh Hà cảm thấy không được tự nhiên, càng không hy vọng Thịnh Tinh Hà trốn tránh mình.
Suy nghĩ khó yên ổn, trằn trọc mãi, Hạ Kỳ Niên bèn gửi tin nhắn cho vị đang cách một bức tường.
[N: Anh ơi, anh ngủ chưa?]
[Thịnh Tinh Hà: Ngủ rồi.]
[N: Vậy anh trong giấc mơ nói chuyện với tôi đi, tôi không ngủ được.]
[Thịnh Tinh Hà: Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện búp bê móc tròng mắt người nha?]
[N: Mẹ kiếp! Im ngay! Im ngay!]
[Thịnh Tinh Hà: Tôi sẽ kể, bây giờ cậu mở tủ đầu giường ra xem một chút, bên trong có một con búp bê vải thiếu một con ngươi...]
Hạ Kỳ Niên cầm điện thoại di động rụt cả người vào chăn, ngộp cũng chỉ dám xốc lên một cái lỗ.
Trò chuyện nhàm chán, kể chuyện kinh dị, làm cho bóng đêm trở nên trêu người hơn.
...!
Chân Hạ Kỳ Niên bị thương, không có cách nào tiến hành tập thể dục sớm, trước khi đi ngủ cậu tắt đồng hồ báo thức, lại không nghĩ tới sáng sớm hôm sau vẫn bị tiếng tin nhắn trong nhóm đánh thức.
Cậu mơ màng trừng mắt sờ tới điện thoại di động ở đầu giường, dụi dụi mắt, tin tức trong nhóm vẫn đang đẩy lên.
[Đại Khí: Moẹ nó, anh Niên cũng quá mãnh liệt, tốc độ tay kia không hổ là độc thân 20 năm.]
[Tiêu Tiêu: Thật đáng sợ!!! Hạ Kỳ Niên, người cậu không sao chứ?]
[Anh Hàm: @N Đệt, Hạ Kỳ Niên cậu cũng thật trâu bò, mau lên Weibo đi, có Đại V* chuyển tiếp đoạn video này, tôi @cậu.]
*Đại V: Tài khoản đã được chứng thực, lượng fans đông đảo (thường trên 500.000), thường là danh nhân, nghiên cứu học thuật, ngôi sao...!
[Đại Khí: Đâu đâu, cũng @tôi một chút.]
Hạ Kỳ Niên trượt lên trên thấy một đoạn video, là dùng điện thoại di động quay video, đối diện ống kính chính là nơi xảy ra chuyện tối hôm qua.
Hai đứa nhỏ một trước một sau đi về phía đường cái, lúc sắp bị bánh xe nghiền qua, cậu một tay túm lấy hai đứa nhỏ, lăn sang một bên, tiếp theo một đám người ào ào xông tới.
Toàn bộ đoạn video chỉ dài hơn ba mươi giây, từ lúc cậu phóng qua bụi rậm đi cứu hai đứa nhỏ đến khi được Thịnh Tinh Hà nâng lên, đều được ghi lại rõ ràng.
Phản ứng đầu tiên của cậu là: Ai đã quay nó?
Hình ảnh cuối cùng biến thành hiện trường quay video, ống kính hơi lắc lư, một hồi quay cậu, một hồi quay hai đứa nhỏ, tiếng nền đặc biệt ồn ào, có tiếng còi, còn có tiếng người qua đường và tài xế tranh cãi, hẳn là lúc đó có một người qua đường nào đó đã ghi lại cung cấp cho cảnh sát địa phương.
Khi cậu đăng nhập vào Weibo, đã hoàn toàn bị một cảm giác kỳ lạ quét qua.
Bình luận, người hâm mộ đều hiển thị là 99+.
Anh trai nhỏ rất đẹp trai bình luận: "Nhan sắc này ngon ghê" "Là sinh viên thể thao đấy! Tôi có thể!".
Vẻ mặt Hạ Kỳ Niên mộng bức.*
*Mờ mịt, đơ ra, hoàn toàn không hiểu gì.
Cậu tra được ban đầu đăng video lên là một tài khoản công an địa phương, tiêu đề là [Thiếu niên nhảy vọt qua rào cứu hai cậu bé, mỗi một khung hình đều là "bom tấn"]
Weibo kia đơn giản giải thích nguyên nhân sự tình, cuối cùng còn tung hoa bung cầu vồng mà kết thúc.
Đáng xấu hổ nhất là chú cảnh sát còn kèm cho một BGM trong khí thế lộ rõ ra vẻ quê mùa.
Một người đàn ông khàn khàn gào thét: "Trong một nháy mắt này, có một triệu khả năng..."
"Ối trời ơi..." Hạ Kỳ Niên túm tóc, xấu hổ tới mức ngón chân cuộn tròn.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ trở thành nhân vật chính trong một đoạn video tin tức, để cho vô số người nghị luận, loại cảm giác này rất khó hình dung, lỗ tai nóng đến đỏ bừng.
Cậu lần mò thấy ID của Lưu Vũ Hàm trong khu vực bình luận.
Anh Hàm đưa bạn đi ăn gà: Đây là bạn cùng lớp của tôi, chào mừng bạn đến thăm @ Bạn Tiểu Hạ hôm nay ăn mấy bát cơm.
Bình luận này đã được đưa lên top.
Làm việc tốt được mọi người thay phiên nhau khen ngợi là một chuyện đáng để vui mừng, Hạ Kỳ Niên cảm thấy vô cùng vinh quang, nhưng weibo của cậu đều là chuyện sa điêu* hàng ngày, còn có không ít ảnh tự chụp, cùng hiện thực hoàn toàn là hai phong cách.
*Sa điêu nghĩa gốc là điêu khắc tượng cát, nhưng vì đồng âm với từ ngu ngốc nên dân mạng bên Trung hay xài thay.
Xấu hổ quá.
Bây giờ cậu có loại xúc động muốn giết người.
Nhóm WeChat và QQ vẫn đang không ngừng bắn tin nhắn.
[Lớp trưởng: @N, người trong video này là cậu đúng không?]
[Bạn học A: Kiểu tóc và hình dáng này đã rất rõ ràng.]
[Lớp trưởng: Tôi vừa nhìn thấy trong nhóm bạn bè, Hạ Kỳ Niên, tôi nhìn thấy cậu đang hot hừng hực kia kìa.]
[Bạn học B: Tôi vừa thấy nhật báo Đông Thành cũng chuyển tiếp, trường chúng ta thật nở mày nở mặt.]
[Bạn cùng lớp C: Tôi có thể nói rằng tôi đã thấy cái này trong vòng tròn bạn bè của mẹ tôi?]
Hạ Kỳ Niên từng chú ý Nhật báo Đông Thành, fan có hơn mười triệu, khi cậu nhìn thấy tin tức này, da đầu tê dại một trận.
Nhấn vào xem, đoạn video về việc cứu người của cậu được chuyển tiếp vào nửa tiếng trước, đã có hàng vạn bình luận và lượt thích, có một ID quen thuộc bị đẩy lên vị trí số 1 lần nữa.
Anh Hàm đưa bạn đi ăn gà: Đây là vận động viên nhảy cao trong đội điền kinh Đại học T, tuổi: 20, chiều cao: 196, nhân cách tốt, không nóng nảy, năm nay học năm thứ ba, vẫn còn độc thân, hoan nghênh vây xem @ Bạn Tiểu Hạ hôm nay ăn mấy bát cơm.
Hạ Kỳ Niên: "......"
_ Hết chương 31 _.