Editor: Bánh bao chay nhân thịt Khương Tự gần đây khiến núi Thanh Vụ bỗng chốc sôi trào.Trận chiến ở Tây Sơn, tiếng Long Điệt truyền đến cả núi Thanh Vụ, Lan Tấn bị nội thương, công lực đến bây giờ chỉ khôi phục được năm thành.
Mặc Khí cuối cùng phải mở mắt Luân Hồi đánh chết Long Điệt, hai mắt đã mù hoàn toàn, hơn nữa ngày đêm phải chịu đủ tra tấn.Ác chiến như thế không thể không nhắc tới công thần, vậy mà lại là Khương Tự, một khúc Trấn Ma độ hóa ngàn vạn linh hồn tu sĩ uổng mạng, hơn nữa còn trợ giúp hai người đánh chết Long Điệt.Về sau mang tiểu Khương Tự ra ngoài làm nhiệm vụ không phải làm ít công to à? Thứ tà ám cùng yêu ma nào không sợ bé? Mỗi tội thật biết đoạt điểm thiện ác, Lan Tấn được 400 điểm, Mặc Khí được 80 điểm, bé một mình được đến mấy ngàn điểm thiện ác!Này không phải con gái ruột của Thiên Đạo, đây là kẻ thù của Thiên Đạo mới đúng!Khương Tự một đường ngồi chim lớn màu đen bay đến đại điện tông môn phát hiện con chim này trừ bỏ không chớp mắt, lông chim kỳ thật rất mềm mại, ngồi lên như ngồi trên bếp lò vậy, cả người ấm áp, nếu mùa đông ôm chim lớn màu đen ngủ chắc bé sẽ bao không giờ sợ rét lạnh nữa.“Thất sư huynh, muội còn muốn lên núi đi hái hoa cỏ cơ, huynh dẫn muội tới nơi này làm gì?” Khương Tự nhìn cửa chính đại điện Kiếm Tông, ôm chặt giỏ tre của mình.“Hái hoa ngắt cỏ cái gì, nhiệm vụ Tây Sơn kết thúc cũng nên mang nhóc cẩn thận làm quen tình huống sư môn một chút.
Mọi người đều ở bên trong chờ nhóc đấy.” Hách Liên Chẩn cong mắt hướng Khương Tự chớp chớp, nói thêm: “Nhớ rõ đòi gặp mặt lễ!”Lễ gặp mặt? Khương Tự nhớ tới chuyện hắn mạnh mẽ nhét cho bé lông chim Tiểu Hắc, đồ của tu sĩ bé không dùng tới, so ra thì hoa cỏ vẫn đáng yêu hơn.Trừ bỏ trông hơi cũ kỹ, chủ điện không được tu sửa, Kiếm Tông vẫn coi như vô cùng khí phái, Khương Tự ngửa đầu nhỏ nhìn nhìn đá cẩm thạch trắng điêu khắc cửa điện, đi theo Hách Liên Chẩn vào: “Lục sư huynh đâu? Muội tỉnh lại đã không thấy huynh ấy.”“Lão Lục đi Đệ Nhất phong chữa thương.” Trong chủ điện rộng mở sáng ngời, Trọng Hoa lười biếng tươi cười bừa bãi.Khương Tự nhìn lại, lúc này mới thấy chủ điện vô cùng thoáng đãng sáng sủa, mười sáu chiếc đèn đồng cổ họa tiết hoa vờn quanh, tám cây cột đá cẩm thạch trắng điêu khắc hình dị thú vờn mây trấn trạch, trên chủ điện có bố trí chủ tọa, bích hoạ điêu khắc hình vẽ Vân Mộng Thập Bát Châu, chủ tọa không có người ngồi.Tam sư huynh Trọng Hoa ngồi ghế thứ ba bên tay trái.
Nhị sư huynh Mặc Khí ngồi ghế phía trên bên tay phải, ngoài ra ghế ngồi thứ tám, thứ chín còn có hai tu sĩ trẻ bé tuổi chưa từng gặp.Một người áo gấm màu lá phong tuấn dật xuất trần, thấy Khương Tự nhìn qua, hắn hơi hơi mỉm cười, vô cùng hòa khí.Một người khác mặc đồ màu trắng ngà sợi đay, chân đi giày rơm, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, lạnh tới mức sàn nhà dưới chân cũng kết một tầng băng sương.Khương Tự đoán đây đại khái chính là Bát sư huynh cùng Cửu sư huynh của bé.“Lão Tứ cùng Lão Ngũ hàng năm vân du bên ngoài, có điều bọn huynh đã thông báo cho họ.
Họ còn gửi trạm dịch đưa lễ vật tới, vẫn là huynh xuống núi đi trạm dịch lấy được đấy.” Hách Liên Chẩn cười lớn thu chim Tiểu Hắc, tùy tiện ngồi vào chỗ ngồi của mình.Khương Tự thấy mọi người nhìn qua, hành lễ nói: “Gặp qua các vị sư huynh.”Biểu tình năm người khác nhau nhìn nhóc con trong điện.
Nếu không phải chính tai nghe được, bọn hắn đến bây giờ cũng không dám tin Khương Tự có thể đàn khúc Trấn Ma, hơn nữa còn ở Tây Sơn góp nhặt một phát hơn 5000 điểm thiện ác.So sánh với Mặc Khí chỉ góp nhặt 80 điểm thiện ác, việc này có thể làm cho bọn hắn cười suốt một năm.
Quả nhiên người không được Thiên Đạo chào đón, điểm thiện ác cũng thu thập không nổi.Hơn 5000 điểm thiện ác là khái niệm gì, đại khái hơn nửa số điểm thiện ác bọn hắn những năm gần đây thu được! Bằng điểm này cũng đủ khiến bọn hắn lau mắt mà nhìn..