Tui Bị Quỷ Bám Càng

Chương 9




Tất cả đều là tôi làm đấy

Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Ca tối phải làm đến mười hai giờ khuya. Hơn mười giờ, khách trong cửa hàng thưa thớt dần, Trương Tiện Ngư không cần để ý liên tục quầy thu ngân nữa, cậu bắt đầu dọn dẹp kiểm tra kệ hàng.

Bận rộn tới hơn mười một giờ, cửa hàng cơ bản đã không có khách, bên ngoài lác đác vài người qua đường, Trương Tiện Ngư dọn dẹp một chút chuẩn bị giao ca. Cửa lớn bỗng nhiên kêu lên "leng keng", cánh cửa tự động mở sang hai bên, một người đàn ông đi vào, nhìn Trương Tiện Ngư nói: "Cho một bao thuốc lá ESSE."

"Mười hai tệ, thanh toán qua tiền mặt hay wechat?" Trương Tiện Ngư đưa bao thuốc cho hắn.

Người đàn ông móc điện thoại ra mở giao diện thanh toán, Trương Tiện Ngư chú ý thấy tay hắn vô cùng sạch sẽ trắng trẻo, so với khuôn mặt già nua thì không hài hòa chút nào.

Hắn trả tiền xong thì rời đi, Trương Tiện Ngư lại tiếp tục kiểm hàng, mười hai giờ đúng đồng nghiệp giao ca tới, sau khi bàn giao công việc xong xuôi, cậu gói mấy hộp cơm còn dư lại trong cửa hàng rồi chậm rãi về nhà.

Cậu định đêm nay sẽ gọi cô hồn dã quỷ trong khu tới hỏi thăm, xem chúng có thấy được chút manh mối nào về hung thủ không.

Lúc đến dưới tiểu khu thì đã là rạng sáng, phần lớn mọi nhà đã tắt đèn, chỉ còn lại lẻ tẻ vài hộ vẫn sáng, bóng cây dưới lầu đung đưa, đèn đường leo lắt. Trương Tiện Ngư ngồi xuống chỗ ngã ba đường, bày biện mấy hộp cơm mình xách về, lại móc ra ba nén nhang châm lửa, tựa vào trên nắp hộp cơm lẳng lặng cháy. Khói trắng chậm rãi tản ra bốn phía, không khí nóng nực xung quanh giống như tụt xuống vài độ, Trương Tiện Ngư kiên nhẫn chờ đợi, chẳng mấy chốc bốn phía vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Cuối cùng hai con quỷ gan lớn tiến đến, chúng không lập tức ăn mấy hộp cơm kia, mà cảnh giác đứng xa xa hỏi: "Không biết đại nhân có gì phân phó?"

Hai con quỷ này đều bị đột tử, một con cả người trương phình nhỏ nước tí tách; một con mặt đẫm máu, trên đỉnh đầu còn có một cái lỗ, loáng thoáng thấy được cả óc trắng bên trong. Nếu người khác mà gặp được buổi tối, không bị dọa chết thì cũng phát điên.

Trương Tiện Ngư tuy rằng không sợ nhưng mà hai con quỷ này thực sự xúc phạm ánh nhìn ghê gớm, cậu thầm nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Ngô Thủy để rửa mắt, sau đó cất giọng: "Tôi muốn hỏi mấy người một chuyện. Một tháng trước, trong tiểu khu này có gì bất thường không?"

Hai con quỷ thèm nhỏ dãi nhìn cơm canh, bọn chúng đều là cô hồn dã quỷ chẳng được ai thờ cúng, bởi vì thực lực không đủ, bình thường muốn ăn một bữa cơm no cũng khó, bởi vậy đều cố gắng nhớ kỹ lại.

Chúng là dã quỷ lang thang ở khu này đã lâu nên vô cùng quen thuộc từng nhành cây ngọn cỏ, hơn một tháng trước dường như không có gì khác thường.

"Không có gì khác thường." Quỷ nước lắc đầu, khu Tử Kinh Hoa Viên này là nơi nó đóng quân trường kỳ, mỗi khi rảnh rỗi không có gì làm nó lại lê la từ nhà này sang nhà khác hóng chuyện gia đình nhà người ta, nếu có gì kỳ lạ thì đã phát hiện ra ngay rồi.

Con quỷ thủng đầu cũng nghĩ ngợi một hồi, kết quả y hệt quỷ nước.

Trương Tiện Ngư thở dài, mặc dù cũng nghĩ trước mọi chuyện không hề đơn giản, nhưng bây giờ một chút manh mối cũng chẳng hỏi được, khó tránh khỏi khiến cậu thất vọng. Cậu đẩy hai hộp cơm tới trước mặt hai con quỷ, "Cám ơn, đây là thù lao của hai người. Nếu như có thể thì phiền mấy người hỏi thăm xung quanh một chút, xem một tháng trước quanh đây có gì khác thường không, chỉ cần có thì tới 204 tìm tôi."

"204?" Con quỷ thủng đầu đang ăn ngấu nghiến đột nhiên dừng lại, nó cố gắng lắc cái đầu lọt gió của mình để suy nghĩ, do dự nói: "Hình như cũng có một điểm khác thường? Nhưng mà lão già điên kia điên điên khùng khùng, tôi cũng không biết có phải gã lại lên cơn động kinh hay không."

Trong tiểu khu ngoại trừ hai người bọn chúng thì còn nhiều cô hồn dã quỷ khác, trong đó có lão già điên. Ông lão này hình như lúc còn sống mắc bệnh tâm thần, chết rồi cũng vui buồn thất thường, dã quỷ xung quanh chẳng ai để ý tới lão, còn lén lút gọi lão là lão già điên.

"Chắc là khoảng hơn một tháng trước, lão già điên nói mình thấy quái vật ở nhà 204. Còn nói mình suýt nữa bị quái vật ăn."

"Có nhớ thời gian cụ thể không?"

Quỷ thủng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Không nhớ rõ lắm, nhưng mà tôi nhớ lão già điên kể chuyện này chưa được mấy ngày, cả gia đình 204 kia liền chết thảm."

Trương Tiện Ngư hỏi: "Lão già điên ở đâu?"

Hai con quỷ đều lắc đầu, "Không biết, sau khi lão nói 204 có quái vật thì trốn mất, chúng tôi đều chưa từng gặp lại."

"Vậy mấy người có biết hình dáng quái vật kia ra sao không?"

Hai con quỷ vẫn lắc đầu, "Lão già điên kia toàn lảm nhảm, chỉ nói quái vật kia to lớn lắm, còn ăn một người."

"Ăn một người?" Trương Tiện Ngư cụp mắt xuống, trước khi chủ nhân cũ của nhà 204 bị hại, nó còn ăn một người nữa?

Không đúng.....như thế không lô-gích tý nào, người nhà kia mấy ngày sau mới bị giết hại, thế thì người bị quái vật ăn mấy ngày trước đó là ai? Trương Tiện Ngư nảy ra một suy đoán nhưng lại không có bằng chứng.

"Gã nói thế nào mấy người còn nhớ không?"

"Sao mà nhớ được chứ." Con quỷ thủng đầu vẫn thòm thèm chưa thỏa mãn liếm hộp cơm.

Trương Tiện Ngư biết không hỏi thêm được gì từ hai dã quỷ mới đi thu dọn rác rưởi trên đất, chậm rì rì trở về nhà. Ngô Thủy ngủ rồi, cậu vệ sinh cá nhân xong lên giường nằm, nhưng lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, cuối cùng ngồi dậy gửi tin nhắn wechat cho Trương Thiếu Dĩnh, hỏi hắn trước ngày gia đình 204 bị hại, khu Tử Kinh Hoa Viên có người nào đột nhiên mất tích không.

Trương Thiếu Dĩnh đang vùi đầu chỉnh lý hồ sơ vụ án, cố gắng tìm kiếm một chút manh mối từ trong tài liệu.

Vì vụ án này mà một tháng nay hắn mất ăn mất ngủ, mãi chẳng có tiến triển gì.

Nhận được tin nhắn của Trương Tiện Ngư hắn nhắn lại ngay: "Không có, em hỏi cái này làm gì?"

Một tháng này hắn hận không thể lật tung khu Tử Kinh Hoa Viên lên để điều tra, nếu như có người mất tích thì không thể không biết.

Trương Tiện Ngư nói: "Không có gì, đợi em làm rõ mọi chuyện sẽ nói cho anh biết."

Trương Thiếu Dĩnh:???? Đùa kiểu gì thế?

Nhận được phản hồi chắc chắn của Trương Thiếu Dĩnh, Trương Tiện Ngư lại nắm chắc thêm một phần, cậu xóa bớt một số thông tin trên cuốn sổ.

Lão già điên nói thấy quái vật ăn thịt người ở 204, chính lão cũng suýt chút nữa bị ăn.

Thế nhưng Trương Thiếu Dĩnh lại nói khu Tử Kinh Hoa Viên không có ai bị mất tích, giả dụ như thực sự có quái vật này, nó cũng không thể gói "thức ăn" từ bên ngoài tới 204 ăn được? Cho nên lão già điên nói có người bị ăn, có lẽ không tồn tại. Hay là đổi một cách nói khác là người này không phải bị quái vật "ăn", mà là đi cùng với quái vật. Có thể do đầu óc lão có vấn đề hoặc là nói không rõ ràng, mới cho rằng người kia là bị quái vật ăn.

Lại giả dụ như cả nhà 204 kia bị quái vật giết, vậy thì quái vật mà lão già điên nhìn thấy có thể chính là thứ đấu với cậu trong mộng cảnh. Nguyên nhân mà đối phương xuất hiện ở 204 trước đó mấy ngày chính là ------nó đã sớm nhìn trúng gia đình này, tới sớm để tìm hiểu rõ tình hình.

Trương Tiện Ngư dựa theo lô-gích này tiếp tục suy đoán, hung thủ gây án ngoại trừ là quái vật ra còn có một người khác cũng có mặt. Nếu như có thể điều tra theo người này thì sẽ tra được ra nhiều manh mối hơn. Dù sao ma quỷ vô hình người hữu hình, chỉ cần có người tham gia thì nhất định sẽ để lại dấu vết.

Trương Tiện Ngư lại gọi điện thoại cho Trương Thiếu Dĩnh.

Trương Thiếu Dĩnh:??? Lại sao thế?

"Trước khi xảy ra thảm án, có người lạ thường xuyên ra vào tòa nhà số ba vào đêm khuya không anh?"

Trương Thiếu Dĩnh day day huyệt thái dương, "Không có." Sau khi xảy ra thảm án, bọn họ cũng điều tra camera giám sát của tiểu khu với tòa nhà số ba, hận không thể ngồi xem từng cái để tìm thông tin kẻ khả nghi.

Các hộ gia đình trong tiểu khu khá đông, quản lý an ninh lại không nghiêm ngặt, muốn loại trừ người lạ rất khó, nhưng hắn với mấy người đồng nghiệp vẫn kiểm tra camera lặp đi lặp lại mấy lần, khoảng thời gian đêm khuya đúng là không có người lạ ra vào.

"Cho nên bọn anh mới nghi ngờ do người quen gây án." Nếu như hung thủ là một trong các gia đình của tòa nhà số ba, như vậy thì mọi chuyện đều hợp lý, chỉ là bọn họ điều tra các gia đình trong tòa nhà số ba một lượt cũng vẫn không thể tìm được kẻ tình nghi.

Gia đình nhà 204 vô cùng hòa hợp với những gia đình khác, hai vợ chồng đều là người có việc làm, trong nhà chỉ có một người mẹ già chăm sóc cháu trai, mỗi khi nhàn rỗi bà thường cùng mấy người chị em trong khu đi nhảy ở quảng trường, mối quan hệ quanh đi quẩn lại vô cùng quen thuộc. Khi bọn hắn đi hỏi thăm xung quanh, danh tiếng của gia đình này khá tốt, không xích mích với ai bao giờ.

Không có người lạ ra vào..... Trương Tiện Ngư trầm mặc suy nghĩ, hung thủ nhất định là tránh được camera giám sát nhờ vào quái vật, thế nhưng trên đường nhiều camera như vậy, hắn không thể nhờ quái vật dịch chuyển mình tới thẳng 204 được, dù sao lúc cậu giao thủ với quái vật trong mộng cảnh, đối phương cũng không mạnh tới mức ấy.

Trương Tiện Ngư nhanh chóng suy nghĩ, cậu loại bỏ những thông tin có nội dung mê tín không đáng tin cậy, nói với Trương Thiếu Dĩnh: "Hôm nay em vô tình gặp được một kẻ lang thang, gã nói đêm khuya trước mấy ngày xảy ra thảm án, thấy có người đi vào tòa nhà số ba."

Trương Thiếu Dĩnh nghiêm túc xốc lại tinh thần, "Anh biết rồi, anh sẽ kiểm tra đối chiếu lại camera giám sát một lần nữa." Hắn nghĩ đối phương nhất định có cách gì đó tránh được camera giám sát, nhưng tiểu khu nhiều camera như thế, đêm hôm khuya khoắt một người sống sờ sờ tiến vào tòa nhà, không thể không để lại một chút manh mối gì.

Chuyện còn lại Trương Tiện Ngư tạm thời không giúp được gì, cậu cúp điện thoại, vươn vai duỗi lưng đi ngủ.

- ------

Sáng sớm hôm sau, Trương Tiện Ngư bị mùi thơm ngào ngạt đánh thức, tối hôm qua không ăn gì, sáng sớm ngửi thấy mùi thơm khiến bụng đói sôi ùng ục, cậu bò dậy lê dép loẹt xoẹt đi ra ngoài thì thấy Lận Vô Thủy đang bê hai bát cháo hải sản từ bếp ra.

Lận Vô Thủy nhìn thấy cậu lập tức cười tươi, "Anh dậy rồi à? Tôi mới nấu đồ ăn sáng, mau qua nếm thử xem."

Trương Tiện Ngư đứng bất động tại chỗ, nghi ngờ nhìn Lận Vô Thủy như biến thành người khác. Ánh mắt quét qua bàn trà trong phòng khách, bên trên bày biện bảy tám đĩa điểm tâm với dưa cải.

Khóe miệng cậu hơi co rút, nhìn người nào đó nói khoác không biết ngượng mồm, "Đây đều là cô làm?"

Lận Vô Thủy tỉnh bơ gật đầu, "Ừm, đều là tôi làm."

Tôi dùng tiền thuê người làm, thế cũng là tôi làm, không hề sai tý nào.