Dịch: Erale
Beta: Cúc Kiên Cường
Lận Vô Thủy không chống lại được thúc giục của Trương Tiện Ngư đành cởi áo lại gần sưởi ấm. Làn da hắn dưới ánh lửa vô cùng trắng trẻo nhưng không hề gầy yếu, ngược lại còn lộ rõ cơ bắp khỏe khoắn, thuộc loại hình mặc quần áo thì gầy mà cởi sạch thì vai rộng, cơ bụng sáu múi. Trương Tiện Ngư nhìn mà ước ao, cậu biết Lận Vô Thủy có một gian phòng tập thể hình, cũng thường xuyên bắt gặp hắn luyện tập nhưng đây là lần đầu tiên thấy vóc người hắn tốt như vậy.
"Đợi khi nào trở về tôi với anh cùng nhau tập gym đi." Trương Tiện Ngư ao ước nhìn cơ bụng của hắn, lại bóp bóp nguyên một bụng nước lèo của mình.
Lận Vô Thủy ban đầu còn có chút ngại ngùng, giờ bị cậu nhìn như vậy, chút ngại ngùng khi nãy biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn sót lại bản năng tìm bạn đời của giống đực, lông mày hắn hơi nhướn lên, cố ý ngồi thẳng lưng để đường nét cơ bắp được rõ ràng hơn, ánh mắt nhẹ nhàng đặt lên người Trương Tiện Ngư, nhỏ giọng đồng ý.
Trương Tiện Ngư liền hài lòng nghĩ sau khi trở về thì luyện tập nhiều một chút, cậu cũng sẽ có được cơ ngực và cơ bụng quyến rũ he he.
Hai người một mèo cứ vậy sưởi ấm bên đống lửa, lửa cháy rất vượng xua tan đi khí lạnh làm ấm cơ thể. Trương Tiện Ngư ngồi ngẩn người, ánh mắt như có như không lượn lờ trên cơ bụng Lận Vô Thủy. Lúc đầu Lận Vô Thủy còn ngồi bình tĩnh tỏ vẻ không hề hay biết gì, thời gian qua lâu thì bụng dưới bị nhìn tới mức nóng rực lên.
Lận Vô Thủy khép chân che đi thứ đang có phản ứng, trầm giọng nói: "Cành cây sắp cháy hết rồi, để tôi đi nhặt thêm một chút."
Sau đó hắn mặc áo đã hong khô chạy trối chết. Chỉ sợ chậm một giây nữa thôi là sẽ bại lộ tâm tư của bản thân.
Đều là người tu hành, đêm nay hai người không ngủ, Trương Tiện Ngư thì chưa muốn ngủ, trong đầu còn đang bận suy nghĩ tới chuyện sau khi trở về, Lận Vô Thủy muốn ngủ mà không ngủ được, đang động dục.....
Ngược lại mèo đen bên đống lửa liếm láp sạch sẽ cơ thể, hong khô lông ngủ say sưa.
- ---------
Hôm sau trời vừa sáng hai người rời khỏi thôn, nếu đã tìm được hồn phách của tám người kia thì nên đem về sớm một chút mới tốt, tránh cho xảy ra sự cố. Trương Tiện Ngư vốn định dẫn theo mèo đen nhưng nó còn lo lắng cho mãng xà, mới sáng sớm đã chạy tới bãi đá ngầm gần biển ngồi ngóng, Trương Tiện Ngư nói không nổi nó nên để lại một túi thịt khô, rời khỏi thôn trước.
Người đàn ông hói chờ ở bên ngoài thấy hai người đi ra mừng muốn khóc. Bọn họ vốn tiếp ứng ở bên ngoài đảo, nửa đêm hôm qua toàn bộ đảo đột nhiên chấn động mạnh, ban đầu mọi người tưởng là động đất, sau đó một loạt tin tức truyền tới báo là mặt biển dâng cao, khả năng là biển động. Bọn họ nhanh chóng sơ tán rút lui nhưng hai vị đạo sĩ được mời tới vẫn bặt vô âm tín, ông ta lo xảy ra chuyện mình sẽ phải gánh trách nhiệm, bất an tới mức đêm ngủ không ngon, trằn trọc hơn nửa đêm mới nhận được tin hủy bỏ báo động, trên đảo vẫn bình thường không có chuyện gì.
Ông ta vui đến nỗi mới sáng sớm đã chạy tới trông ngóng, sau đó cuối cùng cũng đón được bọn Lận Vô Thủy ra ngoài.
"Tối hôm qua trên đảo xảy ra chuyện gì à?" Người đàn ông hói thấy hai người liền nhanh chóng nghênh đón, ông ta thấy tối qua trên đảo xảy ra nhiều chuyện như thế, hai người này lại lành lặn khỏe mạnh, chắc chắn là có bản lĩnh thật sự nên thái độ thân thiện hơn khi trước rất nhiều.
Lận Vô Thủy nói không có gì, "Chút chuyện nhỏ thôi, buổi tối chúng tôi còn phải qua đó một chuyến, bảo người của anh đừng tùy tiện tiến vào."
Ông ta vội vàng đồng ý, cũng không dám hỏi hai người vì sao muốn tới đó vào buổi tối, chỉ hỏi đi ăn cơm trước hay là về khách sạn nghỉ ngơi.
"Tới bệnh viện trước." Trương Tiện Ngư nói: "Chúng ta đi thăm người bệnh."
Vì vậy lái xe đổi phương hướng chạy về phía bệnh viện.
Trong phòng bệnh, tám người mất hồn chưa tỉnh lại, chức năng cơ thể vẫn hoạt động bình thường. Trương Tiện Ngư tìm một lý do đuổi người đàn ông hói đầu ra ngoài sau đó thả hồn phách trong bình ra, giúp bọn họ quay về đúng vị trí.
Lần lượt bốn gian phòng bệnh, chỉ cần hai người đi vào một lúc rồi đi ra, người nằm bên trong đều tỉnh dậy.
Người đàn ông kia sùng bái nhìn hai người bọn họ như thể thần tiên sống, ông ta ân cần nói: "Bọn họ thế là khỏi rồi? Có cần làm pháp sự gì gì đó không?"
Lận Vô Thủy liếc mắt nhìn ông ta không lên tiếng.
Trương Tiện Ngư cười nói: "Tiếp theo là việc của bác sĩ."
Người đàn ông lập tức yên lòng, "Tôi đã đặt chỗ rồi, hai vị đại sư nể mặt cùng ăn một bữa cơm chứ? Lãnh đạo chúng tôi cũng muốn bày tỏ lòng cảm kích với hai vị."
Trương Tiện Ngư nhìn Lận Vô Thủy dò hỏi ý của hắn, Lận Vô Thủy suy nghĩ một chút, Tạ Định Tâm thường nói muốn tạo mối quan hệ với chính phủ cho nên hắn gật đầu để ông ta lái xe đưa bọn họ tới nhà hàng.
Ăn cơm xã giao một hồi, hai người quay về khách sạn nghỉ ngơi, tới chạng vạng lại gọi lái xe đưa mình lên đảo.
Vẫn là người đàn ông hói xuất hiện, ông ta khó hiểu hỏi: "Người không phải đã tỉnh rồi ư, sao hai vị còn muốn vào thôn?" Chẳng lẽ phát hiện ra bảo vật gì trong thôn không người?
Trương Tiện Ngư giải thích: "Vẫn còn chút phiền toái nhỏ muốn tiện đường giải quyết luôn, nếu không sau này mở rộng thành khu du lịch, sợ là để lại mầm tai họa."
Ông ta nghe vậy lập tức cảm kích không ngừng đưa hai người bọn họ vào thôn, còn nhờ hai người giải quyết triệt để chút phiền toái nhỏ đó.
Hai người mang theo trang bị nhẹ đi vào thôn không người.
So với lần đầu tiên bọn họ vào thôn, lúc này thôn không người vừa bẩn vừa loạn, cũng may các kiến trúc phòng ốc đều không bị hư hại đến mức sụp xuống, chỉ có đám thực vật đứt gãy rơi rụng trên đất. Nhưng mùa này thích hợp cho vạn vật sinh sôi nảy nở, vài tháng nữa lại xanh mơn mởn lại ngay.
Bọn họ đi dọc bờ biển, con mèo đen vẫn ngồi trên tảng đá ngầm, thịt khô để lại bị ăn sạch sành sanh, nó ngồi nơi đó không nhúc nhích, cặp mắt mèo mở lớn không chớp nhìn chằm chằm ngoài khơi.
"Buổi tối chúng nó mới đến." Trương Tiện Ngư ngồi xuống bên cạnh nó, vươn tay ôm nó vào lòng vuốt ve.
Lận Vô Thủy ghét bỏ nhìn con mèo đen sì sì, "Đúng là vẫn thương nhớ chủ cũ. Cậu muốn nuôi nó à?"
Những lời đằng sau là đang hỏi Trương Tiện Ngư.
"Vậy thì còn phải xem nó có muốn đi theo chúng ta không nữa." Trương Tiện Ngư nhẹ nhàng miết lỗ tai mèo.
Vành tai màu đen giật giật, không biết là nghe hiểu hay không, nó dụi đầu vào lòng bàn tay Trương Tiện Ngư.
Bọn họ cứ thế ngồi bên bờ biển chờ màn đêm buông xuống, chờ đợi mười hai giờ.
Đêm nay mặt biển không được bình yên, sóng trên biển hơi lớn đánh từng đợt vào đá ngầm bắn tung lên bọt nước trắng xóa.
Con mãng xà đen tuyền khổng lồ kia chính vào lúc này cưỡi sóng mà tới.
Ban đầu chỉ có một cái bóng màu đen, dần dần là cặp mắt màu vàng trong làn nước biển, đợi nó tới gần thì phát hiện chếch phía dưới thân nó là một con mãng xà hình thể nhỏ hơn, mèo đen vội vàng kêu một tiếng, cặp mắt màu vàng kim dựng thẳng sáng lấp lánh y hệt hai con mãng xà.
Mãng xà đen trồi lên khỏi mặt nước lộ ra cái đầu khổng lồ và một phần cơ thể, "Cám ơn hai vị đã cứu em trai tôi."
Lúc nó nói chuyện thì mãng xà nhỏ hơn một chút kia cũng thò đầu lên, nó dường như vẫn chưa thể nói, chỉ kêu mấy tiếng không rõ ràng, con mắt màu vàng óng nhìn mèo đen.
Mèo đen sáp lại gần dụi đầu vào nó.
Ánh mắt mãng xà đen nhìn cảnh tượng này vô cùng dịu dàng, nó nói: "Em trai tôi muốn cảm ơn hai người vì đã chăm sóc tiểu Hắc thay hắn."
"Tiện tay mà thôi, anh cũng giúp chúng tôi giải quyết bầy khỉ kia nên coi như hòa." Trương Tiện Ngư cười nói.
Mãng xà đen lại lắc đầu: "Chuyện nào ra chuyện nấy, đó vốn là kiếp số của hắn. Coi như tôi nợ hai người một ân tình."
Trương Tiện Ngư tỏ vẻ kinh ngạc, mãng xà đen liền nói cho họ biết về cái gọi là kiếp số.
Hóa ra chúng nó vốn là hai anh em, là hai đứa trẻ mồ côi còn sót lại của bộ tộc rắn biển. Bộ tộc rắn biển sinh sống sâu dưới đáy biển, từ khi sinh ra đã bắt đầu tu hành bởi vậy người trong tộc đều mở linh trí từ rất sớm, tu vi tăng cũng nhanh. Nhưng có lẽ loại đãi ngộ được trời ban này khiến cho bộ tộc sinh sôi khó khăn, mỗi một tộc nhân đến tuổi thành niên đều phải vượt qua hai lần độ kiếp mới có thể tiếp tục tu hành. Rất nhiều mãng xà đều chết bởi kiếp số này.
Em trai của mãng xà đen tên là Hải Thanh, sáu mươi năm trước hắn bất ngờ bị thương sau đó được một ngư dân cứu về, khi vết thương lành lặn, hắn giấu đi chân thân sống ẩn dật trên đảo, âm thầm bảo vệ làng chài nhỏ hoàn toàn tách biệt với thế gian này.
Người cứu Hải Thanh cũng không biết đến sự tồn tại của hắn, anh ta chỉ là một ngư dân, từ đó về sau kết hôn sinh con rồi dạy con trai mình ra biển bắt cá. Mỗi lần anh ta ra khơi, Hải Thanh đều lén lút theo sau xua đuổi bầy cá tới gần thuyền của bọn họ, cuộc sống của ngư dân bởi vì thế mà trở nên giàu có, sau khi tích góp đủ tiền anh ta dẫn theo người nhà chuyển khỏi làng chài.
Dù vậy Hải Thanh vẫn không nỡ bỏ đi, hắn có tình cảm với thôn này cho nên lặng lẽ tiếp tục bảo vệ nơi đây.
Nhưng cái thôn này thực sự quá nghèo, thời gian thấm thoát thoi đưa, kinh tế ngày càng phát triển, rất nhiều thôn dân bỏ nghề đánh cá ra ngoài làm thuê. Người trong thôn dần dần thưa thớt, nhà này nối tiếp nhà kia chuyển đi, cuối cùng chỉ còn lại lác đác mấy ông bà già lưu luyến cố hương ở lại gìn giữ nơi này như Hải Thanh.
Hải Thanh vẫn luôn canh giữ ở trong thôn, cứ vậy trông coi hơn hai mươi năm, năm đó ngư dân cứu nó đột nhiên quay trở về. Anh ta rất già, là con cháu đưa anh ta quay lại, đám con cháu đó dường như định cư ở thành phố khác nhưng người già ai chả muốn lá rụng về cội, cho nên không thể không đưa người về, cứ cách vài tháng lại tới thăm nom. Hải Thanh gặp lại cố nhân vô cùng vui vẻ, mấy năm đó nó âm thầm đào ra một hồ nước trong núi đá phía sau thôn, bên dưới hồ nước thông với biển, thủy triều lên sẽ khiến nước biển chảy vào, nơi đó chính là sào huyệt nó ẩn thân.
Quãng thời gian hạnh phúc này cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì một trận giông bão đã phá vỡ tất cả.
Sóng thần khổng lồ sắp đổ ập vào thôn phá hủy tất cả trong khoảnh khắc. Thực ra chính phủ địa phương cũng đã báo động từ trước, tiến hành sơ tản toàn bộ cư dân vùng duyên hải. Nhưng làng chài hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài này sớm đã chuyển đi hết, chỉ còn lại mấy ông bà già gần đất xa trời nên chẳng ai hay biết.
Hải Thanh phấn đấu quên mình chặn lại sóng biển hung hăng xô tới. Giằng co với trận bão kia ba tiếng, sau đó mắt bão rốt cục dịch chuyển sang một thành phố khác, sóng lui gió ngừng, hắn bảo vệ thành công được thôn nhỏ.
Hải Thanh mới tiêu hao hết sức lực vừa trở lại sào huyệt của mình để nghỉ ngơi thì phải nghênh đón thiên lôi độ kiếp.
Nó tu hành đến trình độ này là đã tiến vào hàng ngũ đại yêu quái, bình thường đều luôn cố gắng ẩn thân khiêm tốn làm việc để tránh không bị trời cao phát hiện. Nhưng lần này nó lại hiện thân che chở thôn làng nên đương nhiên khiến thiên lôi chú ý.
Trận thiên kiếp đó dường như phế bỏ hết tu vi của nó, Hải Thanh bị trọng thương chỉ có thể tĩnh dưỡng ở trong hồ, sau đó nó nghe tin anh ngư dân kia qua đời, con cháu anh ta tổ chức tang lễ trong thôn, kèn trống vô cùng inh ỏi.
Con mèo mà ngư dân kia nuôi không ai chăm sóc, có lần nó nghịch ngợm chạy tới núi đá sau thôn gặp được Hải Thanh đang dưỡng thương, hắn liền nhận nuôi nó, thỉnh thoảng cho nó uống một chút máu của mình giúp nó mở linh trí.