EDITOR: LAM
Sau khi máy bay vừa hạ cánh, Cố Kỳ Nam ngay lập tức thông báo lên nhóm đàn em nói mình đã trở về. Cậu không dám nhắn tin riêng cho anh Triển, bởi vì cái tin ngày hôm qua cậu gửi cho ảnh tới tận hôm nay ảnh vẫn không trả lời.
Cố Kỳ Nam đọc tới đọc lui những dòng tin nhắn mình đã gửi, làm gì có câu nào quá đáng đâu. Không hề vượt khỏi ranh giới bạn bè mà?
Tại sao ảnh không phản hồi lại? Có phải ảnh cảm thấy rất phiền khi cậu cứ liên tục gửi tin riêng cho ảnh không?
Cũng đúng, Lâm Tiểu Bân đã từng nói qua từ ngày có nhóm đàn em, ba người bọn họ đều ở trong nhóm thảo luận chứ chưa từng tán gẫu riêng tư bao giờ. Nhưng mà trước kia cậu và anh Triển vẫn thường xuyên như thế, lúc ấy ảnh vẫn sẵn sàng trả lời lại cậu.
Đại khái là do tỏ tình thất bại đi, tuy rằng ngoài miệng nói vẫn là bạn bè nhưng thật ra đã không có cách nào trở lại như xưa.
Thẳng cho tới khi về đến nhà, Lâm Huệ vui vẻ nói, “Mẹ đang lo bão tới sẽ ảnh hưởng tới chuyến bay, may là không có.”
“Tháng mười mà còn có bão ạ?” Cố Kỳ Nam hỏi.
“Chắc là cơn bão cuối cùng trong năm nay đó.” Cố Văn Huy thả hành lí xuống.
Chín giờ tối, cảnh báo về cơn bão được tung ra, tâm bão hướng về Nam Châu, siêu bão thứ 13 trong năm nay sẽ đổ bộ vào khu vực ven biển Nan Châu vào lúc 9 giờ tối mai. Toàn bộ thành phố buộc phải nghỉ học.
Thông tin được nghỉ hai ngày nhanh chóng lan truyền trên nhóm lớp, giáo viên yêu cầu mỗi người ngay lập tức nhắn lại “Đã biết” để tiện cho công tác thống kê.
Sau khi Cố Kỳ Nam phản hồi lại “Đã biết”, rất nhanh liền thấy Triển Minh cũng để lại hai chữ này dưới dòng bình luận của cậu.
Rõ ràng cầm di động trên tay nhưng lại không trả lời tin nhắn của cậu.
Cố Kỳ Nam bực mình.
Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên đều nhào vô nhóm hoan nghênh sự trở về của cậu, còn nói ngày mai phải mở tiệc ăn mừng, chỉ có anh Triển là không nói lời nào. Hiện tại giáo viên vừa phát ra thông báo nghỉ học, đám Ngô Uyên đã ngay lập tức sôi nổi bàn xem hai ngày ở nhà thì làm cái gì, mà ảnh vẫn chẳng hề lên tiếng.
Anh Bân Xông Về Phía Trước: Anh Triển, sao anh im ru vậy? Chạy đi đâu rồi?
Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Anh em ơi, có ai muốn chơi game không?
Anh Bân Xông Về Phía Trước: Tao hoa mắt hay gì? Sao tự dưng anh Uyên lại đề nghị chơi game thế? Hổng phải anh muốn đi theo con đường làm đại thần à?
Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Tao làm xong hết một đống bài tập thì tự dưng nhận được thông báo nghỉ học hai ngày, rồi giờ tao làm cái gì? Tao rảnh quá mà, đành phải chơi game thôi!
Anh Bân Xông Về Phía Trước : Cút!
Dao A Dao: Mới đi mua đồ về.
Anh Bân Xông Về Phía Trước: Dự trữ trước bão hở?
Dao A Dao: Ừ, phòng trường hợp bất ngờ.
Anh Bân Xông Về Phía Trước: Game hông?
Dao A Dao: Ok.
Thành phố Nam Châu mỗi năm đều có cảnh báo về bão, có đôi khi bão sẽ đến nhưng cũng có lúc lại không. Hiện tại trên bản đồ hiển thị tâm bão nằm ngay Nam Châu nhưng đến ngày mai biết đâu hướng đi lại thay đổi, có thể chỉ là bão giả thôi cho nên mọi người không quá lo lắng. Nhưng nếu bão thật sự đổ bộ, sức công phá của siêu bão vô cùng lớn không thể coi thường, mà anh Triển lại thuê phòng trong một dãy trọ ở tận trong thôn, đường dây điện, đường ống nước và cả đường bộ đều không chắc chắn, lỡ đâu mất điện, cúp nước thì phải làm sao? Nghiêm trọng hơn nữa là ngay cả đường đi và phòng ốc cũng bị hư hại, rồi phải thế nào?
Cố Kỳ Nam khẩn trương nhưng ba người còn lại vẫn bình chân như vại, thật sự đã chơi game rồi.
Cố Kỳ Nam cập nhật tình hình giao thông mới biết sáng ngày mai tuyến đường ngầm và đường giao thông công cộng vẫn còn hoạt động. Rất nhanh đã tới giờ đi ngủ, cậu ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng nhịn không được gửi cho Triển Minh một cái tin.
Tiểu Nam Tử: Anh đến nhà em ở tạm hai ngày đi, lỡ chẳng may mất điện, cúp nước thì sao?
Dao A Dao: Đã mua mì gói, sandwich và nước uống, ổn mà.
Dao A Dao: Ngủ ngon.
Triển Minh cưỡng ép kết thúc cuộc trò chuyện chỉ trong một câu.
Cố Kỳ Nam chán nản. Từ lúc cậu trở về cho tới tận bây giờ anh Triển không hề mở miệng chào đón, cũng chẳng hỏi tâm trạng cậu thế nào, còn cậu lại quan tâm ảnh như vậy, đích thân nói muốn ảnh tới nhà mình ở hai ngày thế mà ảnh nói đúng một câu rồi lặn mất tăm.
Không phải nói muốn làm bạn bè à?
Cố Kỳ Nam ôm một bụng tức không chỗ phát tiết, cậu nằm trên giường chuẩn bị ngủ nhưng cả người cứ trăn trở liên tục, không tài nào chợp mắt.
Cố Kỳ Nam kìm lòng không đậu lại mò lên mạng kiếm một ít thông tin kì quái về những chủ đề linh tinh, chẳng hạn như “Tỏ tình thất bại thì phải làm sao“, “Nên làm gì khi bị bạn thân từ chối“, “Sau khi bị cự tuyệt có thể tiếp tục làm bạn không“.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Cố Kỳ Nam trốn ở trong chăn bấm điện thoại, xem tới mức hoa cả mắt.
Trong đó có một cái bình luận nhận được rất nhiều lượt thích:
《Bày tỏ bị từ chối mà còn muốn làm bạn bè á hả? Cho dù đối phương có nói thế cũng tuyệt đối không có khả năng. Tỉnh lại đi, mấy người tự sờ tay lên ngực mình rồi hỏi lương tâm thử coi, mấy người thật sự muốn cùng người ta làm bạn bè à? Chẳng lẽ không phải vẫn luôn ôm cái suy nghĩ trước làm bạn sau thành người yêu sao? Tâm tư như thế rất nhanh thôi sẽ bị người ta phát hiện, đối phương ngoài miệng nói vậy chứ thật ra đách muốn kết giao với mấy người đâu. Nếu người ta thật sự có tình cảm với mấy người thì sớm đã đồng ý mẹ rồi, lại bảo không đúng đi? Thà đau một lần rồi thôi dừng lại kịp lúc chứ đừng có đợi tới khi đối phương trở mặt, ngay cả gặp nhau chào hỏi cũng như người xa lạ.》
Cố Kỳ Nam, “…”
Sáng ngày hôm sau, bởi vì xem một vài chủ đề linh tinh liên quan đến chuyện tình cảm đến hơn nửa đêm mới ngủ, cho nên tới tận tám giờ Cố Kỳ Nam mới thức dậy. Lúc mở mắt ra cậu thậm chí còn nghĩ hiện tại là năm giờ ba mươi phút.
Cố Kỳ Nam với tay lấy điện thoại mới phát hiện đã là tám giờ. Cậu nhanh chóng xuống giường chạy tới cạnh cửa sổ, quả nhiên bên ngoài bầu trời u ám, mây đen dày đặc, không biết mưa đã được bao lâu rồi. Gió thổi ào ào, cách cánh cửa sổ mà vẫn còn nghe thấy.
Mưa không nặng hạt lắm nhưng Cố Kỳ Nam biết cho tới chiều nhất định sẽ như trút nước rồi sau đó trở mình thành mưa rền gió dữ.
Cố Kỳ Nam quýnh quáng quên luôn chuyện làm mình tức giận ngày hôm qua, cậu nhanh tay gửi tin nhắn cho Triển Minh.
Tiểu Nam Tử: Thời tiết xấu lắm, trời bắt đầu mưa, khẳng định tối nay bão sẽ đổ bộ. Anh tới nhà em ở tạm hai ngày đi, lúc này giao thông công cộng và tuyến đường ngầm vẫn còn hoạt động.
Dao A Dao: Không sao đâu.
Tiểu Nam Tử: Rất nguy hiểm, thời sự đều nói là siêu bão đó! Có khả năng buổi trưa giao thông ngừng hoạt động, anh mau chóng tới đây!
Dao A Dao: Ổn mà, đồ ăn anh dự trữ rồi, sạc dự phòng cũng đầy pin.
Tiểu Nam Tử: Anh cứ coi như tới chơi với em đi.
Dao A Dao: Không sao hết, thật đấy.
Tiểu Nam Tử: Là chính anh nói với em anh muốn chúng ta là bạn bè, có phải anh lúc này đang rất muốn tuyệt giao với em không?
Tiểu Nam Tử: Bão đổ bộ nguy hiểm cỡ nào, em kêu anh tới nhà em anh lại từ chối, anh thật sự coi em là bạn sao?
Dao A Dao: Đừng tức giận.
Tiểu Nam Tử: Nhắn tin cho anh, anh cũng chẳng thèm phản hồi, có phải anh cảm thấy em rất phiền, rất đáng ghét không?
Dao A Dao: Không có.
Tiểu Nam Tử: Anh yên tâm! Em không theo đuổi anh nữa! Em từ bỏ!
Tiểu Nam Tử: Đồ lừa đảo!
Tiểu Nam Tử: Em có nhiều người thích như vậy, còn phải thi đại học nữa, em không rảnh đi quan tâm chuyện của anh!
Cố Kỳ Nam tức muốn nổ phổi. Cậu đi đánh răng, rửa mặt, tiểu tiện. Sau khi xong xuôi lại cầm di động lên nhìn, anh Triển vẫn không trả lời lại.
Cố Kỳ Nam muốn quăng luôn cái điện thoại. Cậu buồn bã uống nước, ăn cơm, giải đề, nhưng một câu cũng không làm nổi, chẳng có hứng thú, mắt thì đang nhìn câu hỏi mà trong đầu không nghĩ được thứ gì. Cậu lấy điện thoại di động ra để xem tin tức mới nhất về cơn bão, hướng đi càng ngày càng gần Nan Châu, gió ngoài cửa sổ mỗi lúc một mạnh. Lòng cậu lúc này hệt như một quả khinh khí cầu đang được bơm đầy hơi, đã sắp nổ tung rồi.
Nói mấy lời khó nghe với Triển Minh không làm cậu dễ chịu hơn mà ngược lại càng cảm thấy bực bội trong người.
Cố Kỳ Nam biết rất rõ, anh Triển không làm gì sai. Nếu như đổi lại là cậu, giả dụ đàn anh Lý Đằng mặc dù đã bị cậu cự tuyệt nhưng vẫn cứ bám lấy cậu, cưỡng hôn cậu, cậu chắc chắn cũng sẽ thấy phiền phức. Biết đâu chừng còn chọc cho cậu điên lên mắng đàn anh một chút.
Anh Triển như vậy là đã quá tốt với cậu rồi.
Cố Kỳ Nam đứng bật dậy, cậu chạy tới phòng khách tìm bố mẹ của mình thì thấy bọn họ đang xem tin tức về cơn bão trên ti vi.
Cố Kỳ Nam hỏi, “Bố mẹ, con có thể mời bạn cùng bàn của con đến nhà mình ở không? Chính là anh Triển đó ạ, bão đổ bộ nguy hiểm lắm. Ảnh thuê nhà tuốt ở trong thôn, cũng chẳng biết nhà dân xây đã bao lâu rồi, không kiên cố gì hết. Lỡ đâu mất điện, cúp nước, ngay cả ăn cũng không có cái để ăn.”
Lâm Huệ nhanh chóng đáp, “Mau kêu thằng bé đến đây, nguy hiểm quá.”
Cố Kỳ Nam kéo ra ngăn tủ trước cửa tìm một cây dù, sau đó nói, “Con tới đón anh Triển, ảnh ngại làm phiền người khác, có nói kiểu gì ảnh cũng không chịu tới.”
“Để bố lái xe chở con đi.” Cố Văn Huy lên tiếng.
“Không cần đâu ạ, đi bằng tàu điện ngầm nhanh hơn! Bên ngoài gió lớn nhưng mưa hãy còn nhỏ, con sẽ trở về ngay thôi, không sao đâu.” Dứt lời, Cố Kỳ Nam mở cửa xông ra ngoài.
Thời điểm Cố Kỳ Nam ra khỏi trạm, một cơn gió mãnh liệt ùa tới thổi bay chiếc ô của cậu. Cố Kỳ Nam luống cuống tay chân nhặt lại nó rồi nhanh chóng hướng về phía dãy nhà trọ.
Trong cái thời tiết mưa gió bão bùng ác liệt này, mưa tuy rằng nhỏ nhưng gió lại rất to như thể muốn đem hạt mưa tung bay bốn phía, có bung dù cũng vô ích. Thẳng cho tới khi Cố Kỳ Nam đi vào được trong thôn người đã ướt một nửa. Cậu đã đi qua con hẻm này vô số lần nên cứ nghĩ mình chắc chắn nhớ rõ đường, nào có ngờ đâu vừa bước vào trong đã rối mù cả lên, cứ cách mười mét lại có một cái ngõ nhỏ, cậu hoàn toàn không phân biệt được lúc này nên cua trái hay cua phải.
Mãi cho tới khi quanh quẩn trong con hẻm đến nỗi ướt như chuột lột, Cố Kỳ Nam mới chịu bỏ cuộc gọi điện cho Triển Minh.
Anh Triển ngay lập tức bắt máy.
Cố Kỳ Nam rầu rĩ lầu bầu, “Em lạc đường. Anh đến đón em đi.”
Triển Minh ở đầu dây bên kia chưa kịp phản ứng, “Hả?”
Cố Kỳ Nam lớn tiếng, “Em vào trong thôn thì lạc đường! Hiện tại tìm không được đường tới chỗ của anh…”
Giọng nói của cậu mỗi lúc một nhỏ, càng nói lại càng thấy mình mất hết mặt mũi. Nguyên bản ở trong tưởng tượng của Cố Kỳ Nam, cậu hờ hững đi tới dãy nhà trọ, lạnh lùng kéo anh Triển về nhà mình sau đó thờ ơ không đoái hoài gì tới ảnh, cậu muốn chứng minh bản thân chẳng qua chỉ đang lo lắng cho an nguy của ảnh chứ thật ra cậu đách có gì muốn nói với ảnh hết! Có điều kết quả lại hông như mong muốn…
Triển Minh nóng nảy vô cùng, hắn nhanh chóng kêu Cố Kỳ Nam mô tả đặc điểm chỗ mà cậu đang đứng, còn dặn cậu phải phát định vị qua cho hắn. Chưa đến mười phút đồng hồ, Triển Minh đã xuất hiện ở ngay trước mặt cậu.
Cố Kỳ Nam trông rất chật vật, toàn thân ướt đẫm, đầu tóc rối tung, vài lọn tóc mái dán chặt trên trán, thoạt nhìn có vẻ ngu si.
Triển Minh lặng thinh nhìn cậu sau đó dẫn cậu về phòng trọ. Tới khi bước được vào bên trong, hắn liền chạy qua phòng kế bên mượn một cái máy sấy.
Lần trước Cố Kỳ Nam cáu kỉnh nên đã mang bộ Piyama của mình đi, hiện tại chỗ này không hề có y phục của cậu, Triển Minh đành phải đưa quần áo của mình cho cậu mặc để cậu thay bộ đồ ướt sũng trên người ra.
Khổ người của Triển Minh quá lớn, chiếc áo phông màu đen khoát trên người Cố Kỳ Nam trông cứ như con nít mặc đồ của người lớn, cổ áo vẫn cứ lệch xuống tận bả vai, quần đùi cũng đồng dạng, cậu vừa đứng lên quần liền muốn tuột xuống, Cố Kỳ Nam không còn cách nào đành phải ngồi bất động trên giường.
Triển Minh im lặng dùng máy sấy tóc hong khô bộ đồ của cậu.
Cố Kỳ Nam lại bắt đầu thấy bực mình. Cậu một tay túm quần, tay còn lại nhặt lên một cái túi bóng để ở trên kệ rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc của chính mình. Vật dụng của cậu ở đây không quá nhiều, một cái ly thông minh, một đôi dép lê, một cái cốc đánh răng. À, cả cái gối đầu khủng long nữa. Tất cả đều bị cậu tùy tiện ném vào trong bị ni lông.
Không khí im ắng khiến người hít thở không thông vẫn luôn kéo dài mãi cho đến khi quần áo đã khô, Triển Minh tắt máy sấy, nói, “Được rồi nè.” Hắn nhìn túi bóng trong tay cậu, không nói một lời.
Cố Kỳ Nam giải thích, “Em dọn đồ của em.”
Triển Minh im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi, “Thời tiết xấu thế này sao lại tới đây? Quá nguy hiểm.”
Cố Kỳ Nam đi tới đi lui trong phòng với mong muốn tìm ra được chút đồ vật thuộc về mình, cậu hổn hển nói, “Bởi vì em tức giận!”
Cố Kỳ Nam bực mình đến mức quên luôn chuyện trước đó mình đã cầm đồ ngủ về nhà, cậu giật tung cánh cửa tủ, Triển Minh chưa kịp ngăn lại mà cậu đã thò tay vào lần tìm y phục của mình, rất nhanh cậu phát hiện ra phía trong tủ đồ có đặt một cái hộp giấy, bên trên không có nắp.
Cố Kỳ Nam thấy rõ bên trong cái hộp là một đống hoa hồng giấy. Mỗi một đóa hồng đỏ đều được sắp xếp rất ngăn nắp, thậm chí từng cái cánh hoa vẫn còn vẹn nguyên như lúc ban đầu.