Tuế Tuế Như Chước

Chương 3: Hoàn




Ngoại truyện Lục Chước: Ngược dòng

1

Trước một ngày Ninh Tuệ trở về nước, Lục Chước có một giấc mơ.

Anh mơ thấy cốt truyện.

Trúc mã thay lòng đổi dạ, bị nữ chính đơn thuần đáng yêu hấp dẫn.

Còn thanh mai lại bất ngờ mất sớm, vĩnh viễn trở thành ánh trăng sáng.

Đây là bản gốc của câu chuyện, vị thần số mệnh đã tỉ mỉ sắp xếp kết cục BE cho đôi thanh mai trúc mã này.

Chỉ vì, anh là nam chính, còn cô ấy lại không phải nữ chính thuộc về anh.

2

Ninh Tuệ giống như trong giấc mơ về nước trước thời hạn, lúc này bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động.

Dựa theo cốt truyện, sau khi Ninh Tuệ và Bạch Nghiên Nghiên xảy ra mâu thuẫn, Lục Chước sẽ vì ân tình mà hết lần này đến lần khác đứng về phía Bạch Nghiên Nghiên.

Bạch Nghiên Nghiên trở thành một cái gai không thể nhổ bỏ giữa hai người bọn họ.

Lúc bắt đầu chỉ là một tia lửa nho nhỏ không đáng bận tâm, nhưng sau đó lại dẫn tới một đám cháy mạnh mẽ hoành hành khắp núi rừng.

Cuối cùng, nước đổ khó hốt.

Từ đó giữa thanh mai trúc mã nảy sinh khoảng cách càng lúc càng xa.

Nhưng trong mắt Lục Chước, rõ ràng trước nay chỉ có một người kia.

Là cô đã thắp sáng cả cuộc đời anh.

Lúc gương mặt quen thuộc kia xuất hiện trong tầm mắt, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Lục Chước vẫn nghe được nhịp tim mạnh mẽ của chính mình.

Trước sau như một, thất bại thảm hại.

Trên con phố vắng vẻ thưa thớt, anh không coi ai ra gì đưa tay ôm lấy cô.

“A Chước, buông ra.”

“Không muốn.”

3

Vận mệnh đã chứng minh từng chuyện một, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó không tiếc công sức chỉnh sửa cốt truyện.

Nữ sinh tên Bạch Nghiên Nghiên kia lợi dụng tất cả cơ hội xuất hiện trong sinh mệnh của Lục Chước.

Là nữ chính, trên người cô ta có rất nhiều hào quang.

Cô ta là ân nhân cứu mạng của ông nội Lục, là một cô gái xinh đẹp yếu đuối hoàn toàn tương phản với thanh mai nhỏ kiêu ngạo, bướng bỉnh, là một học sinh nghèo chuyển trường chịu đủ mọi khi dễ……

Rõ ràng là người của hai thế giới, nhưng càng ngày càng có nhiều giao điểm, dường như trời cao cũng muốn se tơ hồng cho bọn họ.

Nhưng Lục Chước một chút dao động cũng không có.

Anh không tin cái gọi là số mệnh đã định.

Anh chỉ muốn ở trong dòng sông có sự quan tâm của Ninh Tuệ, muốn ngược dòng bước về phía cô.

4

Nếu như nói việc chống lại cốt truyện trước đó chỉ là việc vặt.

Thì đêm trước chuyến đi chơi hè, tình hình lại trở nên tệ hơn.

Mỗi lần Lục Chước tiếp xúc với Ninh Tuệ, đều có cảm giác như bị thiêu đốt.

Đây là vận mệnh cảnh cáo anh.

Lục Chước không hề để ý đến an nguy của chính mình.

Nhưng một khi nhắc đến Ninh Tuệ, anh rốt cuộc vẫn sợ hãi.

Anh có ý muốn nói cho cô biết mọi chuyện, nhưng lại bị ràng buộc không có cách nào nói ra.

Quả nhiên Ninh Tuệ tức giận.

5

Một đêm kia khi Ninh Tuệ đồng ý cùng Phó nhạc trưởng đi coi sao băng, Bạch Nghiên Nghiên đã tới tìm anh.

Cô ta nói: “Lục Chước, em biết lúc nào Ninh Tuệ sẽ xảy ra chuyện."

“Chỉ cần anh đi theo em, em sẽ nói cho anh biết.”

Trong giấc mơ chỉ có vài hình ảnh rời rạc, không hề có thời gian cụ thể lúc Ninh Tuệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Biết rõ cô ta đang cố ý gây chuyện hiểu lầm, nhưng Lục Chước không thể không nhảy vào cái bẫy này.

Không nghĩ tới khi bọn họ nói chuyện xong, kho hàng đã bị khóa.

Bóng tối vô tận đã ăn mòn từng tấc từng tấc ý thức của anh.

Lục Chước biết, đây là trừng phạt đối với việc anh lần lượt chống lại cốt truyện.

Cũng may là Tuế Tuế của anh lại một lần nữa giẫm lên ánh sáng, xuất hiện ở trước mặt anh.

Không có chất vấn, cũng không bao giờ nghi ngờ.

Cô vẫn trước sau như một hất cằm nhìn anh, giọng điệu kiêu ngạo: “A Chước, anh cõng em đi.”

Cốt truyện lần lượt được chỉnh sửa, rồi lại lần lượt bị thay đổi.

Cho dù là lấy trứng chọi đá.

Anh cũng quyết không từ bỏ.

6

Cuối cùng chuyện ngoài ý muốn trong cốt truyện vẫn xảy ra, nhưng may mắn lần này anh đã sớm phòng bị.

Một khắc kia khi sắp mất đi ý thức, Lục Chước mơ hồ nghe được âm thanh xiềng xích của vận mệnh tan vỡ.

Trong hư ảo vị thần cũng đành bất đắc dĩ mà thở dài: Các người tự do.

7

Không một ai biết, mỗi một lần như vậy những dòng chữ trên cuốn sách vận mệnh đều biến mất một cách khó hiểu.

Trúc mã không có cách nào yêu người khác, thanh mai đối với kẻ từ trên trời rơi xuống một chút cũng không để tâm.

Đôi thanh mai trúc mã không được vị thần vận mệnh ưu ái, một lần lại một lần lệch khỏi quỹ đạo đã được định sẵn chạy về phía nhau.

Cuối cùng cũng có một lần, bọn họ rốt cuộc cũng có thể thành công ngược dòng ôm lấy đối phương.

8

Thanh mai khô héo, trúc mã già đi.

—— mà anh vẫn yêu em như lúc ban đầu.