Thừa tướng phu nhân vỗ nhẹ tay nàng, sau đó nhìn về phía ta và Lý Mãng, quả quyết nói: “Hãy đưa cô gia đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn. Tuế Hỉ, con ở lại trò chuyện với mẫu thân.”
Lý Mãng cảnh giác nói: “Ta nghĩ ta nên quay về nông trang.”
Phu nhân sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Thê tử và con ngươi đều ở đây, ngươi còn muốn đi đâu?”
Lý Mãng ngượng ngùng đáp: “Được rồi, ta ở lại.”
Kết quả là Lý Mãng không trở về phòng nghỉ, Thừa tướng phu nhân cho mọi người lui hết, chỉ để lại hai chúng ta ở lại trong sảnh đường.
Bà nghiêm nghị nói: "Hiện nay có hai cách. Thứ nhất, nhân lúc đứa bé còn nhỏ, hãy bỏ thai đi, từ nay về sau, hai người không còn bất kỳ quan hệ gì nữa."
Lý Mãng nghe xong, vội vàng lo lắng liền phản đối: "Khế ước viết rất rõ ràng, Tuế Hỉ phải cùng ta làm phu thê bảy trăm ngày, giờ mới chưa được hai trăm ngày, sao có thể nói dừng là dừng?"
Thừa tướng phu nhân không hài lòng, liếc hắn một cái rồi quay sang ta nói: "Thứ hai, hãy dứt khoát hòa ly với chồng cũ của con, từ nay về sau, con và Lý Mãng không cần khế ước nữa, con có thể yên ổn ở bên hắn."
Ta lập tức lắc đầu: "Chuyện hòa ly, ta không thể làm."
Phu nhân xúc động, nói lớn: "Chẳng lẽ phủ Thừa tướng lại có một nữ nhi mang thai hộ sao?"
Ta ngừng lại, giọng yếu ớt đáp: "Nếu người thấy xấu hổ, ta và Lý Mãng có thể rời đi ngay bây giờ."
Phu nhân mắt đỏ hoe, nói: "Nhậm Tuế Hỉ, ta không cho con lựa chọn này."
Trong lòng ta hoang mang cực độ.
Thật ra, từ lúc vào phủ đến giờ, ta vẫn luôn cảm thấy thân phận thiên kim của mình mơ hồ, cho đến khi phu nhân quát mắng ta, bỗng nhiên ta lại có cảm giác như mình thực sự là con gái được bà nuôi dưỡng bên gối, giống như đang được bà dạy dỗ.
Cảm giác ấy khiến ta chợt bình tĩnh lại.
Trước khi rời đi, phu nhân nói: "Phụ thân con mấy ngày nay đều ở trong cung bàn việc quốc sự, tình hình phía Bắc hiện đang rất phức tạp, tộc Kim Thủy liên tục dò la quân tình, thật khiến người ta đau đầu."
Bà dặn dò thêm một lúc mới trở về vấn đề chính: "Trước khi phụ thân con trở về, nhất định phải lựa chọn một trong hai cách mà ta đã đưa ra."
Đêm đó, ta và Lý Mãng nằm mãi mà không thể chợp mắt.
Hắn nói: "Ngươi cứ bảo phu nhân yên tâm, đợi khi đứa trẻ ra đời, ta sẽ lập tức đưa nó đi, cả đời này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt người của phủ Thừa tướng nữa, coi như chuyện giữa ngươi và ta chưa từng xảy ra, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến danh dự của phủ."
"Vừa sinh xong đã mang đi?" Ta hỏi hắn, "Ngươi tính nuôi con thế nào?"
"Ta..." Lý Mãng đảo mắt rồi nói: "Mẫu thân ta đã mất lúc ta còn nhỏ, phụ thân cũng chẳng quan tâm đến ta, nhưng ta vẫn được bà quả phụ nhà bên cạnh nuôi bằng cháo loãng. Nói thật, sau này còn chính tay ta lo tang lễ cho bà."
"Cháo loãng thì làm sao nuôi được trẻ con, ngươi đúng là nói bậy."
Chúng ta bàn bạc suốt cả đêm, nhưng chẳng tìm ra được cách nào thỏa đáng.
Đang tính tìm lý do để kéo dài thời gian, không ngờ ta lại gặp một người vốn không nên xuất hiện ở phủ Thừa tướng.
Đó là Triệu Tử Tùng.
Hắn nằm trên một chiếc xe gỗ, phần dưới cơ thể được phủ một tấm chăn dày.
Hắn được đưa đến như vậy.
Ta vội vàng chạy tới, xem hắn sống c.h.ế.t ra sao.
Hắn vẫn còn sống.
Nhậm Cẩn Anh kéo ta sang một bên, rồi vén tấm chăn lên, lập tức một mùi hôi thối xộc ra.
Triệu Tử Tùng từ từ nghiêng đầu, nhắm mắt lại.
Nhậm Cẩn Anh không bịt mũi, chỉ hơi nhíu mày nói: "Vết thương này là do dã thú cắn xé."
Ta lo lắng hỏi: "Có chữa được không?"
Nhậm Cẩn Anh đáp: "Khi hành quân, ta thường gặp những trường hợp như thế này. Ta quen biết không ít danh y giỏi trị vết thương thế này, có thể thử một lần."
Hắn thở dài, nói thêm: "Chỉ là... đã để quá lâu rồi."
Ta run lên, quay sang phu nhân khẩn cầu: "Chỉ cần chữa khỏi cho hắn, điều gì ta cũng xin nghe theo người."
Phu nhân mỉm cười nhẹ nhõm, bà quay sang Nhậm Cẩn Anh, nói: "Bất luận thế nào, nhất định phải cứu được hắn."
Nhậm Cẩn Anh gật đầu: "Dù danh y có khó mời đến đâu, nhi tử cũng sẽ cố gắng hết sức."
Sau khi Triệu Tử Tùng được đưa đi chữa trị, phu nhân Thừa tướng đã thay ta đưa ra quyết định.
Từ nay về sau, ta phải sống yên ổn cùng Lý Mãng và đứa con của chúng ta.
Nói ngắn gọn, chuyện được thuê để mang thai hộ coi như chưa từng xảy ra.
Thừa tướng phu nhân còn nói, nếu ta cảm thấy ở phủ gò bó, thì sau khi sinh con có thể cùng Lý Mãng dọn đến nơi khác sinh sống.
Ta lơ đãng gật đầu đồng ý mọi thứ.
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, bà đưa ta đi xem qua ngôi nhà mới.
Nhậm Tuế Hoan cũng đi theo, nàng vốn là người thích quấn quýt.
Ngôi nhà rất rộng rãi, thoáng đãng, chỉ riêng căn bếp thôi cũng đã rộng hơn cả gian chính nơi ta từng ở, nên ta không có gì để phàn nàn.
Khi ta đi ngang qua hồ nước trong viện, vì đang tính xem liệu có thể thả vài con cá nhỏ vào đó không, nên đã đi chậm lại và bị tụt lại phía sau.
Khi ta đuổi kịp, vừa hay nhìn thấy Thừa tướng phu nhân khẽ chạm vào mũi Nhậm Tuế Hoan, nhẹ giọng hỏi: “Trước khi đón tỷ tỷ con về, con còn giận dỗi, sao giờ khi nàng đã về rồi, con lại sẵn lòng đi cùng nàng thế này?”
Nhậm Tuế Hoan thẹn thùng nói: “Mẫu thân đừng trêu con nữa.”
Nàng ngập ngừng một chút rồi tiếp tục: “Con chỉ thấy rằng Tuế Hỉ quá đáng thương mà thôi.”