Tuế Nguyệt Như Ca

Chương 73: C73: Chương 73




Triệu Quân Hoài từ trước đến nay ít lui tới những bữa tiệc như thế này, vì vậy khi tên hắn được xướng lên, mọi người đều ngạc nhiên, ngoại trừ nàng. Thượng Quan Lâm ở bên cạnh nàng cũng ngạc nhiên, liền kéo tay áo nàng hỏi:

“Tỷ tỷ, sao hôm nay An vương lại đến nhỉ?”

An Ca rõ ràng là biết mục đích của hắn, nhưng vẫn giả vờ như không biết gì mà trả lời:

“Đệ hỏi ta, ta biết hỏi ai đây? Chi bằng đệ hỏi ngài ấy đi?”

“Bỏ đi, mặc dù đệ có nói chuyện với An vương vài lần, nhưng cũng không đến mức thân thiết, lỡ mà nói sai gì đó, khiến ngài ấy tức giận, cái đầu của đệ không giữ được rồi.”

An Ca nghe Thượng Quan Lâm nói, suýt nữa đã cười thành tiếng. Tuy rằng Triệu Quân Hoài là hoàng tử, nhưng mà nàng vẫn luôn thấy hắn một dáng vẻ ôn nhu, chưa từng dụng quyền ức hiếp người khác, cũng chưa từng nổi giận với ai. Nàng vẫn chưa tưởng tượng được, hắn tức giận đến mức muốn chém đầu người khác là như thế nào. E là cả đời cũng không nhìn được cảnh này rồi.

Món quà mừng của Triệu Quân Hoài có độ sỉ nhục cũng không thua kém gì với Thượng Quan gia. Hắn tặng một đôi uyên ương được tạc bằng vàng, kèm theo đó là một tờ ngân phiếu. Tờ ngân phiếu đó chính là Tề Nhược từng dùng để chuộc thân cho Mộc Trà Trà, trên đó có con dấu của Tề gia. Mà bà chủ của tửu lầu đó từng được Triệu Quân Hoài lấy danh nghĩa Diệp Hoài giúp đỡ, nên đã đồng ý đổi ngân phiếu cho hắn. Nhưng chuyện này nàng không hề biết, đến sau này hắn mới nói cho nàng biết.

Tề gia vẫn chưa phát hiện ra tờ ngân phiếu được đặt ở giữa đôi uyên ương, cho nên vô cùng cảm kích trước món quà của Triệu Quân Hoài. Hắn tặng quà xong rồi, liền đi đến chỗ của khách mời. Thoắt ẩn thoắt hiện một lát là lại bước đến chỗ nàng. Hắn nhìn nàng cười xấu xa, khiến cho nàng có cảm giác, tên này lại làm ra chuyện xấu gì nữa rồi. Có điều lúc này không thích hợp hỏi, để khi khác rồi hỏi vậy.


Giờ lành đã đến, tân nương được dẫn vào để làm lễ. Ba tiếng “nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái” được xướng lên rõ ràng rành mạch. Tất cả quan khách đều vỗ tay chúc phúc cho tân lang tân nương. Bà mai đưa tân nương về hỷ phòng, quan khách đều vào nhập tiệc. Thượng Quan Lâm vốn đang hớn hở định kéo tay tỷ tỷ vào bàn, nhưng nhìn lại thì tỷ tỷ lại mất tích rồi. Y nhìn khắp nơi, vẫn không nhìn thấy An Ca ở nơi đâu cả. Y gấp đến nỗi muốn khóc tại chỗ, không biết có nên đem chuyện này nói với cha mẹ hay không? Nói rồi liệu có bị cha mẹ mắng hay không?

An Ca dựa theo trí nhớ của mình đi đến Minh Châu hiên. Theo lời của mấy nô tỳ trong phủ thì con trai của Mộc Trà Trà được nuôi dưỡng ở Minh Châu hiên, bình thường đều giao cho nhũ mẫu, Tề Nhược rất ít khi lui tới thăm. Hắn cũng thật nhẫn tâm, cả con trai ruột của mình còn bỏ mặt cho được. Nàng đứng trước cửa lớn của Minh Châu hiên, nhìn vào bên trong, nơi này chẳng còn sự hoa lệ của trước đây nữa. Người xưa vẫn thường nói: “Cảnh còn người mất”, nhưng ở nơi đây người mất rồi cảnh cũng mất luôn.

“Nàng đến đây làm gì?”

Giọng nói thì thầm bên tai khiến nàng giật cả mình. Bởi vì đang tập trung suy nghĩ, không nghe ra được là giọng của ai, cho nên nàng tưởng rằng là Tề Nhược. Nếu để hắn biết nàng đến thăm Vĩnh nhi, hắn sẽ có biểu cảm gì đây?

“Là ta, không cần phải sợ vậy đâu.”

An Ca quay sang nhìn, vậy mà lại là Triệu Quân Hoài. Sao cái tên này cứ như âm hồn bất tán vậy, suốt ngày ám nàng?

“Ngài đến đây làm gì?” An Ca bày ra vẻ mặt chán ghét hỏi hắn

“Ta thấy nàng lén la lén lút rời khỏi sảnh lớn, cho nên muốn đi theo xem thử nàng muốn làm chuyện xấu gì.”

“Ngài nghĩ ai cũng như ngài sao?”

An Ca nói xong thì đi một mạch vào bên trong, hắn cũng không chịu bỏ cuộc mà bám theo nàng. Bước vào phòng, nàng nhẹ nhàng vén màn lên, ánh sáng lọt vào bên trong khiến mấy nhũ mẫu ngẩng đầu lên nhìn. Trong đó có vài vị ma ma vừa nhìn đã nhận ra nàng, vội đứng dậy hành lễ:

“Thượng Quan tiểu thư. Thỉnh an vương gia.”

“Mọi người không cần khách sáo. Ta đến thăm Vĩnh nhi thôi.”

“Tiểu thư, mời đi bên này.”


Một vị ma ma dẫn nàng và hắn đến chỗ của Vĩnh nhi. Đứa trẻ đang nằm ngủ trong nôi, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Nàng dùng tay nhẹ nhàng khều má đứa trẻ, vừa trắng vừa mịn, sờ thật thích tay. Nhưng mà, Vĩnh nhi có hơi gầy hơn so với những đứa trẻ khác thì phải.

“Ma ma…” An Ca nhỏ giọng gọi vị ma ma bên cạnh hỏi thăm, “Vĩnh nhi dạo này có tốt không? Có thiếu thứ gì không?”

“Mọi thứ vẫn đầy đủ. Quần áo của mùa hè và mùa đông xếp đầy cả gương, tiểu thư không cần lo lắng.”

“Ta thấy, Vĩnh nhi có vẻ hơi gầy.”

“Lúc tiểu thiếu gia ra đời vốn đã ốm yếu rồi, nhũ mẫu cho uống sữa đầy đủ, nhưng không tăng cân được bao nhiêu cả.”

“Ma ma…” Triệu Quân Hoài không biết xuất hiện từ khi nào, đưa cho ma ma một túi tiền lớn, “Phải chăm sóc tiểu thiếu gia cho tốt, nếu tiểu thiếu gia xảy ra chuyện gì, bổn vương sẽ trị tội các ngươi.”

“Vương gia yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm chăm sóc tiểu thiếu gia, tuyệt đối không có sai sót.”

Triệu Quân Hoài kéo nàng ra khỏi Minh Châu hiên, chắc là sợ người khác nhìn thấy sẽ bàn tán mấy lời không hay. Dù sao năm đó nàng và Mộc Trà Trà đối đầu là chuyện ai ai cũng biết. Đến một nơi vắng vẻ, hắn mới chịu dừng lại. An Ca khó chịu hất tay ra khỏi tay hắn, chỉnh trang lại y phục. Triệu Quân Hoài nhìn xung quanh, xác định không có người mới lên tiếng:

“Nàng tại sao lại phải quan tâm đến Vĩnh nhi như vậy? Chuyện năm đó Tề Nhược sủng thiếp diệt thê khiến nàng bị chê cười, nàng quên rồi sao?”


“Ta không quên, nhưng đứa trẻ là vô tội. Vĩnh nhi sinh ra đã không có mẹ bên cạnh, cha ruột lại bỏ mặc nó, ta mà không quan tâm, vậy thì đứa trẻ này sẽ khổ lắm.”

“Nàng cũng quá tốt bụng rồi.”

“Vậy còn ngài, ngài bỏ ra số tiền lớn như vậy làm gì? Ngài cũng đâu có thích đứa trẻ đó.”

“Ta… ta vì nàng thôi.” Hắn lúc nãy vẫn còn hùng hổ, bây giờ lại ngại ngùng gãi đầu, ấp a ấp úng

“Vậy cảm ơn ngài. Đúng rồi, ta rời đi lâu như vậy, nên trở về rồi, nếu không cha mẹ ta sẽ lo lắng.”

“Được, nàng đi trước đi, ta sẽ đi sau.”

An Ca gật đầu, quay người nhẹ nhàng đi về phía sảnh chính. Nàng lo lắng bản thân đột nhiên mất tích, rồi lại xuất hiện, không biết có gây sự chú ý với mọi người không? Không chỉ có nàng, còn có Triệu Quân Hoài, lỡ mà bị bàn tán lung tung, vậy thì nàng thảm rồi.

“Ông trời ơi, con chỉ đi làm việc tốt thôi, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì đấy.”