Tục Trú

Chương 12: Bạc Hà





Nếu hỏi Thẩm Yến Lẫm có cảm giác gì khi được toại nguyện, vậy có lẽ là loại cảm giác thực rất cụ thể: Mềm mại hơi lạnh, hàm răng trơn nhẵn, hơi thở ấm áp, bạc hà vị đào.
Vị bạc hà nhàn nhạt quẩn quanh, giao hòa giữa răng hai người.

Rõ ràng là cùng nguồn phát, nhưng anh cứ tự thấy thứ nhiễm mùi hương của cô ngọt hơn, tham lam bòn rút, chiếm đoạt thận trọng.
Dường như người trong ngực còn chưa kịp phản ứng, không kháng cự cũng không đáp lại, ngoan ngoãn mặc anh thâm nhập vào môi cô phác họa và dò tìm.

Dáng vẻ ngốc ngếch mềm mại kia lấy lòng người đàn ông.

Cái hôn lâu từ bờ môi chậm rãi chuyển đến gương mặt, bên tai rồi đến bên gáy.

Anh khẽ giọng gọi tên cô, lưu luyến và thận trọng: "Y Y..."
Khuôn mặt cô vùi vào bả vai anh, một lát sau, "ừ" một tiếng rất nhẹ.

Khí nóng ngắn ngủi phả vào trước ngực anh cách lớp vải áo.

Anh không nhịn được ghì chặt cánh tay, làm sâu hơn sự cọ xát giữa răng môi.
Trong đêm tối yên tĩnh, hai trái tim gần trong gang tấc không ngừng tăng nhanh và nóng lên.

Cuối cùng Thẩm Yến Lẫm ngừng lại, im lặng dựa vào gáy cô hồi lâu, đưa tay vuốt tóc cô, quyến luyến khẽ nói: "Đi ngủ đi."
Tối hôm đó, cuối cùng Thẩm Yến Lẫm cũng không hỏi tại sao.

Dù sao không phải xuất phát từ thích thì những nguyên nhân khác đối với anh đều chẳng có gì khác nhau.
Thực ra anh rất để ý nhưng lại cố tỏ ra không thèm để ý.

Về mặt lý trí, anh biết rõ cô mới bắt đầu thử đón nhận anh.

Anh quá nóng vội sẽ chỉ khiến cô áp lực.

Anh biết mình nên từ từ từng bước một, nhưng mà anh không muốn.
Đến lần thứ hai hai người gặp mặt với thân phận người yêu, cô xị mặt vì cái hôn từ chối mà không được trên cầu, anh tiện thể mở rộng đề tài này.
"Y Y, anh rất thích em.

Nhưng mà em không thích anh."
Đối phương im lặng như trong dự đoán của anh.

Anh rất hi vọng cô có thể nói gì đó, cho dù không phải phản bác, nói cô có một chút thiện cảm với anh, nói cô còn cần thời gian, nói cô sẽ cố gắng thử...!Đều được.
Nhưng cô không nói gì cả.

Tâm trạng anh mất mát theo không khí mập mờ dần dần nguội đi, ôm eo khẽ đẩy người trong lòng dậy.

Song, nhìn thấy dáng vẻ an tĩnh, nhu mì cụp mắt của cô lại lập tức mềm lòng, không trách cứ được nữa, hôn nhẹ trán cô, giục cô đi nghỉ ngơi.
Đêm đó Thẩm Yến Lẫm nằm trên ghế sô pha trằn trọc, cảm khái quả nhiên người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê.


Anh đúng là ti tiện.
Rất ti tiện.
Hôm sau thức dậy, hai người đều ăn ý coi như không có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Yến Lẫm về Giang Thành, ngay sau đó lại có vụ án mới.

Anh không có thời gian ngẫm nghĩ vấn đề này nữa, chỉ có mấy lần nửa đêm hút thuốc ở hành lang nhìn bức hình trên màn hình khóa, cam chịu tự an ủi mình.

Thôi, không thích thì không thích, dù sao người ở bên cạnh anh là được rồi.
...!Nhưng nếu như ngày nào đó cô gặp được người mình thích, muốn rời khỏi anh thì sao?
Thẩm Yến Lẫm căng mặt nhả mạnh ra một ngụm khói, từ bỏ suy nghĩ sâu hơn vấn đề này.
Áp lực cao kéo dài về mặt si.nh lý hợp lý hóa sự trốn tránh về mặt tâm lý của anh.

Anh tưởng rằng lần này vẫn chỉ giày vò một mình anh, làm thế nào anh cũng không ngờ rằng, cô sẽ đến Giang Thành tìm anh.
***
Đây là lần đầu tiên Bùi Y trở về sau khi rời khỏi Giang Thành ba năm trước.
Năm đó, lúc điều tra vụ án của anh trai cô, Thẩm Yến Lẫm hiểu qua một chút tình huống gia đình cô.

Anh hoàn toàn hiểu được thái độ lãnh đạm của cô, cũng chưa từng đề cập hay hỏi đến.

Khi đó anh lần lượt chắp vá ra những việc cô gái nhà họ Dịch này từng trải qua từ nguồn tin rải rác: Hồi nhỏ sống cùng mẹ, sau này được đưa đến nhà cha, nhưng chưa bao giờ được thừa nhận thân phận.

Hồi trung học, cô từng mắc bệnh trầm cảm.

Năm mười chín tuổi, cô uống thuốc ngủ quá liều tại nhà, may mà phát hiện kịp thời được đưa đến bệnh viện.

Bây giờ vẫn có thể tra được ghi chép ở đồn công an Giang Thành.
Lúc lần đầu tiên biết chuyện này, Thẩm Yến Lẫm kinh ngạc rất lâu.

Nhưng về sau tiếp xúc với cô càng nhiều, anh ngày càng cảm giác mãnh liệt rằng gia đình gây ra thiếu hụt trong tính cách của cô.
Nếu như một cá thể đang trên đà trưởng thành không nhận được sự chú ý của bên ngoài thời gian dài, thì dần dà cá thể này sẽ khép kín bản thân, từ bỏ thể hiện bản thân ra bên ngoài.
Khả năng biểu đạt của Bùi Y rất kém, hoặc nói đúng hơn là cực kỳ khó khăn để cô biểu đạt nội tâm của mình.

Bởi vì biểu đạt mang ý nghĩ rộng mở, mà cô không thể nào rộng mở.
Dường như giữa cô và thế giới này có một lớp ngăn cách vô hình, là vòng bảo vệ của cô cho bản thân.

Cô quen sống cô độc trong phạm vi an toàn của mình.

Khi bị ép tiếp xúc với bên ngoài, cô sẽ ngẩn người như thường lệ, tinh thần đắm chìm trong thế giới không ai biết được.

Cô dùng một quy tắc không gần không xa của mình ngăn tất cả mọi người ngoài khoảng cách an toàn.

Bất luận anh muốn vào hay là kéo cô ra đều rất khó.
Mà đối với Thẩm Yến Lẫm mà nói, sau khi hiểu cô như vậy thì càng không thể oán trách cô không đáp lại tình cảm của anh.


Tất cả tâm trạng tiêu cực của anh đều hóa thành đau lòng và thương tiếc khi đối mặt với cô.

Anh muốn tốt với cô gấp bội, muốn lấp đầy khoảng trống hình thành đã lâu trong lòng cô, muốn có cơ hội bước vào thế giới của cô, nói với cô, cô rất tốt, cô rất đáng được thích.
Cơ hội này hình như tới sớm hơn dự đoán của anh.
Khoảnh khắc mở cửa ra, Thẩm Yến Lẫm kinh ngạc đến ngơ người.

Theo dự báo thời tiết, Vạn Châu mưa to cả đêm.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh là cô đến kiểu gì, mà không phải tại sao cô đến.
Tiếp đó, cô ngồi trên ghế sô pha ấp a ấp úng viện lý do, ngay cả bố cô cũng bị cô lấy làm cái cớ.

Thẩm Yến Lẫm dần dần tỉnh táo lại từ trong kinh ngạc, đập vào mắt là động tác nhỏ căng thẳng của cô, trong lòng thực sự không nhịn được cười.
Con người anh cứ vui vẻ là không đứng đắn.

Hồi nhỏ vì vậy mà bị đánh không ít lần.

Nhất thời hí hửng không nhịn được trêu cô hai câu, nhưng giữa bọn họ nào có lúc cô bị lạnh nhạt.

Cô tức đến đỏ mặt, giày không xỏ đã dứt khoát định đi.

Anh kịp thời kéo lại, chịu trách nhiệm vuốt lông cho, nghĩ mà cười, đúng là được anh chiều đến không chịu nổi một chút uất ức.
Anh vừa dỗ cô, vừa nịnh cô nói.

Không ngoài dự đoán của anh, cô vẫn khó mở lời như trước.
"Hai tuần nay em suy nghĩ rất nhiều."
"Ừ."
"Em cảm thấy chúng...!chúng ta..."
Trong lòng Thẩm Yến Lẫm biết rõ quyết định chủ động đến Giang Thành tìm anh có lẽ đã hao hết tất cả tâm sức của cô.

Mặc dù anh cũng rất muốn nghe chính miệng cô nói ra những lời đó, nhưng anh càng không nỡ nhìn cô áp lực đấu tranh với bản thân.
Đối với tính cách của cô mà nói, mở lòng không phải chuyện dễ dàng.

Cô bằng lòng bộc lộ tấm lòng với anh đã đủ khiến anh bất ngờ, khiến anh thỏa mãn, cho anh biết không phải một mình anh đang cố gắng cho mối quan hệ này, cũng làm anh muốn đạt được càng nhiều hơn.
"Y Y, anh vẫn muốn được em thích."
Người trong ngực nghe vậy vẫn im lặng thật lâu, nhưng giờ phút này Thẩm Yến Lẫm không còn cảm thấy mất mát nữa.

Anh cúi đầu hôn tóc cô, vừa định buông cô ra, không ngờ cô lại vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Đây có lẽ chính là sự hồi đáp lớn nhất đối với cô mà nói.

Thẩm Yến Lẫm nhếch môi cười, xoa đầu cô, khẽ giọng trêu chọc: "Buông bạn trai em ra đi.


Mặc dù anh ta biết em rất nhớ anh ta, nhưng anh ta còn muốn đi làm bữa sáng cho em."
Cô cúi đầu đẩy anh ra, tai phiếm hồng.
Sau hôm đó, tương tác giữa hai người thay đổi rõ ràng.

Cô không nói ra lời mà yên lặng làm tất cả.

Thẩm Yến Lẫm cảm nhận được rõ ràng cô cố gắng thử đáp lại anh.

Lúc mới đầu vụng về gượng gạo giống như một học sinh giỏi bẩm sinh không am hiểu chuyện yêu đương, dựa vào sách giáo khoa cẩn thận làm thử từng bước.

Ấy vậy mà dần dà cũng vừa học vừa hành.
Ban đầu cô sẽ chủ động chia sẻ với anh cuộc sống của cô.

Có thể là tác phẩm mới cô hài lòng, cũng có thể là truyện cười cô tình cờ nhìn thấy.

Cô bắt đầu lập kế hoạch cho cuộc gặp của hai người, âm thầm chuẩn bị từ trước, cho dù đa phần thực hiện vẫn giao cho anh.

Cô bắt đầu biết trêu chọc, đùa giỡn anh; thỉnh thoảng điềm đạm độc miệng một câu anh không đỡ được, chỉ có thể phản kích áp đảo trên phương diện vật lý.

Cô bắt đầu thử nấu nướng, mỗi lần gặp mặt đều sẽ lấy ra một món ăn mới lạ lùng khoản đãi anh, vẻ mặt nghiêm túc quá đáng nhìn chằm chằm anh ăn miếng đầu tiên: "Thế nào?"
Thẩm Yến Lẫm cảm thấy cô như vậy vừa ngốc nghếch vừa dễ thương.

Trước khi tuôn ra một tràng bốc phét như thường lệ, anh cẩn thận dò hỏi: "Đây là nguyên liệu gì?"
Bùi Y quay người lấy hoa quả trong tủ lạnh ra: "Thỏ."
Đôi đũa của Thẩm Yến Lẫm khựng lại, hoảng hốt liếc mắt nhìn thấy con thỏ bông lần trước gắp về trên ghế sô pha đang u oán nhìn anh, nhất thời khó nuốt, yếu ớt kháng nghị: "Thỏ đáng yêu như vậy, sao có thể ăn thỏ..."
Bùi Y tắt vòi nước, quay đầu nhìn anh: "Anh nói cái gì?"
Thẩm Yến Lẫm trầm tư mấy giây, tỉnh táo lại: "Anh nói...!Sinh ra từ một gốc, sao nỡ đốt thiêu nhau¹."
(1) Trích Thơ bảy bước – Tào Thực.
Không ngờ đối phương theo kịp tư duy của anh: "Không phải thịt heo."
Thẩm Yến Lẫm: Anh biết?...!Khoan đã....!Có phải vừa rồi mình bị người ta mắng không?
Thời gian hai người ở bên nhau trôi qua rất nhanh.

Theo thời gian càng lâu, hai người họ có vẻ càng phù hợp.
Tri giác của họ rất giống nhau.

Ví dụ như vị giác, ví dụ như thẩm mỹ.

Có thể nói đây là một tiêu chí chọn người yêu cực kỳ quan trọng đối với một nhà thiết kế.

Bọn họ rất ít khi xảy ra tranh chấp.

Một mặt là tính cách, mặt khác là yêu xa.

Dù sao thời gian gặp mặt thực sự quá ít, chiều chuộng và quan tâm còn không đủ.
Tính cách bọn họ bổ sung hài hòa.

Cá tính của anh khiến anh dành rất nhiều nhiệt tình và áp lực cho cô.

Cô sợ phiền phức lại không giỏi biểu đạt, anh sẽ chịu trách nhiệm sắp xếp sẵn tất cả, sau đó đẩy cô đi.


Trong mắt anh, sự lãnh đạm trầm lặng trời sinh của cô không khác gì thuận theo, thỏa lòng tự trọng của người đàn ông vô cùng.

Nếu không kể đến chuyện yêu xa, mối quan hệ này gần như đạt đến trạng thái yêu đương trong lý tưởng của Thẩm Yến Lẫm.

Chỉ ngoại trừ lúc bình tĩnh nhìn lại, những phản hồi cô cố gắng làm ra này thực ra không thể quy kết đơn giản là thích.
Cô vẫn rất ít biểu đạt nội tâm của mình với anh, không đề cập đến những chuyện từng trải với anh.

Cô cực kỳ cố gắng đón nhận anh hòa nhập vào cuộc sống của mình, thế nhưng vẫn không đón nhận anh bước vào thế giới của mình.
Nhưng trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, quả thực rất ít người tỉnh táo.

So với những vui sướng Thẩm Yến Lẫm đạt được, những điều này căn bản không đáng nhắc tới.

Cô ngày càng quen thuộc và ỷ lại anh, sẽ cẩn thận chú ý sở thích hằng ngày của anh, bất tri bất giác dần dần để ý cảm giác của anh.

Thậm chí lúc cảm xúc anh không tốt, ngược lại sẽ mềm giọng dỗ anh vui.
Giống như một con mèo lầm lì được anh nhiệt tình nuôi dưỡng lâu rồi, cuối cùng cũng biết nhìn sắc mặt anh, lặng lẽ đến cọ cánh tay anh một chút.

Thẩm Yến Lẫm trở tay ôm lấy cô, cảm thấy tất cả những cô đơn, hi sinh trước kia đều tan biến vào thời khắc này.
Đáng.

Rất đáng.

Cực kỳ đáng.
Người trong lòng không biết vận động tâm lý của anh.

Cô yên lặng hồi lâu, ngẩng đầu lên, tóc cọ vào cằm anh hơi ngứa: "Tâm trạng tốt hơn chưa?"
Thẩm Yến Lẫm muốn xem cô sẽ còn dỗ anh thế nào nữa, cố tình trầm mặt: "Chưa."
Cô nghe xong không nói gì, yên lặng vùi mặt vào cổ anh.

Một lát sau, nhỏ giọng nói: "Vậy anh đừng đi làm nữa."
"Sau đó thì sao?"
"Em nuôi anh."
Thẩm Yến Lẫm nghe vậy không nhịn được cười thành tiếng.
"Anh cười cái gì?"
Giọng cô trở nên hơi bực bội, anh đoán tai cô lại đỏ lên rồi.
Thẩm Yến Lẫm dựa vào ghế sô pha, nhàn nhã siết chặt cánh tay: "Em bảo anh đừng đi làm nữa là có ý bảo anh từ chức đến Vạn Châu với em sao?"
"Đừng suy diễn."
"Ồ? Vậy là em không muốn để anh đến Vạn Châu?"
"Em không có...!Em không có cách.

Đây là chuyện của bản thân anh."
"Nhưng chúng ta cũng không thể cứ yêu xa mãi chứ.

Giữa chúng ta chắc chắn có một người phải từ bỏ cuộc sống hiện tại của mình."
Cô không lên tiếng, im lặng là phương thức trốn tránh quen thuộc của cô.

Nhưng lúc đối mặt với Thẩm Yến Lẫm, xác suất thành công luôn không tính là quá cao.
Anh ôm cô từ trong lòng mình dậy, ép cô đối mặt với anh.
"Y Y, em từng cân nhắc về Giang Thành chưa?".