Ba người bàn bạc một chút, Ngô Tử Vệ chuẩn bị đem những thứ kia vận chuyện đến những quốc gia xung quanh bán, hiện tại sóng ngầm của Đại Hạ mãnh liệt, rất nhiều vẫn nên cẩn thận vẫn hơn.
Hắn cũng không muốn để cho Trương Dực gặp chuyện phiền toái, nếu Trương Dực bị đoạt đi vị trí trong thủy quân ở Yến thành, gia nghiệp nhà bọn họ ở Yến thành thật sự sẽ bị người khác cướp đoạt, không có tầng bảo vệ này, Ngô gia bọn họ không thể đứng vững, gia nghiệp khổng lồ như vậy, người nào không muốn chia một chén canh.
Lâm Phàm không có ý kiến, hắn nhưỡng rượu không có vấn đề, muốn làm phương diện này cũng có thể xúc tiến tiêu thụ rượu, nhưng nếu nói đến mã não chân châu linh tinh, Lâm Phàm thật sự không có làm qua, thế nhưng hắn cũng nói một chút ý kiến, châu báu mã não bọn họ bán như vậy sẽ bị lỗ vốn, còn không bằng để lại làm thành thành phẩm rồi từ từ tiêu thụ, như vậy lợi nhuận so với bây giờ tuyệt đối cao hơn.
Ngô Tử Vệ đương nhiên nghe hiểu được, hàng hóa này của bọn họ cũng không sốt ruột, châu báu mã não không sợ bị hỏng bị biến chất, hoàn toàn có thể từ từ. Ngô Tử Về là chuẩn bị xử lý tì phẩm, còn những thứ thượng đẳng hạng nhất thì từ từ tiêu thụ, nhà bọn họ hiện tại đã có đủ tiền, không cần vội vàng mở rộng, tốt nhất chính là muốn tăng nhân số trong gia tộc, trong lòng Ngô Tử Vệ hiện tại rất buồn rầu, nhà bọn họ ít người, nếu có ba năm người đệ đệ, mặc kệ là gả ra ngoài hay là thú vào cửa, đám cưới ở thời đại này vẫn là thủ đoạn tốt nhất để gia tăng nội tình.
Lâm Phàm ăn xong cơm chiều rồi mới đi, Trương Dực rất muốn lừa gạt Tử Lâm trở lại phủ tướng quân, nhưng Tử Lâm còn không có tha thứ cho Trương Dực, tuy rằng cho phép Trương Dực đến đây tìm hắn, nhưng vẻ mặt luôn hơ hững, làm cho hiện tại Trương Dực cũng không dám cáu kỉnh. Lâm Phàm an ủi Trương Dực phải từ từ, cùng lắm thì coi như theo đuổi lại thêm lần nữa, Trương Dực cũng chỉ có thể bắt đắc dĩ cười cười, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cần Tử Lâm vẫn muốn thấy hắn, vậy chạy không thoát.
Buổi tối hôm nay Trương Dực ngủ lại ở khách viện của Lâm Phàm, hai người hàn huyên thật lâu, sợ tai vách mạch rừng, ngọn đèn vừa hạ Lâm Phàm liền viết xuống vấn đề muốn hỏi, Trương Dực liền viết xuống tin tức hắn biết, trang giầy sau khi được xem xong lập tức được tiêu hủy, đảm bảo sẽ không lưu lại manh mối gì, như vậy có thể đảm bảo chuyện hai người nói sẽ không có bất luận kẻ nào phát giác.
Một lúc lâu sau Lâm Phàm rời khỏi khách phòng, phân phó Ngô a ma chuẩn bị bữa khuya cho Trương Dực, Lâm Phàm liền đi về hướng chủ viện, một bên bắt đầu tập hợp tin tức lấy được từ chỗ Trương Dực. Phụ thân Trương Dực sau khi bị quân hậu hại chết trên cơ bản không lưu lại bất cứ chứng cứ gì, vật chứng cũng không có, người chứng thực duy nhất đã tự sát. Mà chuyện tình của đại bá Trương Dực lại càng xa vời hơn.
Phải nói từ trước khi Trương Dực còn chưa sinh ra, khi đó đại bá Trương Dực đi phía nam một chuyến, mang về một ca nhi, đại bá Trương Dực rất nhanh liền yêu thương ca nhi xinh đẹp tuyệt luân kia, không để ý người nhà phản đối cũng muốn cùng đối phương một chỗ. Đáng tiếc đại bá của Trương Dực chưa đấu tranh với người nhà xong, ca nhi kia xuất môn đột nhiên liền gặp phải hoàng đế, kết quả có thể nghĩ, nhà Trương Dực liền trở thành mẫu gia của ca nhi kia.
Ban đầu ca nhi kia tiến cung cũng không mang bất cứ thứ gì từ nhà của Trương Dực, nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì, cuối cùng đại bá hắn lại chết không minh bạch, lúc trước nhà Trương Dực đều không có phát hiện. Trương Dực nhớ lại khi địa vị cha hắn càng ngày càng cao, cha hắn cũng không có vui vẻ, ánh mắt luôn thâm trầm, bộ dạng thật nhiều tâm sự.
Việc này mãi cho đến khi cha Trương Dực chết, thân tín của cha hắn trộm trở về nói cho Trương Dực, Trương Dực mới hiểu được người hại chết đại bá hắn có thể là vị quân hậu kia, có lẽ đại bá hắn phát hiện vị quân hậu kia có một ít bí mật không thể nói ra bên ngoài, mà bí mật này hẳn là rất lớn có thể ảnh hưởng đến tính mạng của vị quân hậu kia.
Kỳ thật ban đầu Trương Dực cũng không nghĩ tới, nếu không phải được Lâm Phàm nhắc nhở, Trương Dực cũng sẽ không nghĩ đến phương diện này để đối phó quân hậu kia. Dù sao chuyện này, ngay cả cha hắn nắm đó cũng không thể điều tra ra, hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ làm sao có thể tra xét ra. Còn không bằng đường đường chính chính giúp các hoàng tử khác xử lý thái tử, chỉ cần thái tử không thể đăng cơ, vị quân hậu cũng không phải là người nhân từ gì, một khi các hoàng tử khác đăng cơ, quân hậu cũng không thể nắm quyền tam cung, cũng coi như là một loại báo thù.
Thế nhưng cách này của Phàm tử lại không giống, nếu quân hậu thật sự làm ra chuyện gì đến ngay cả hoàng đế cũng phải kiêng kị, vậy quân hậu thật sự có thể bị hoàng đế phế bỏ, một khi thái tử bị quân hậu liên lụy, bọn họ sẽ biết được bộ mặt thật của thái tử ác ma này, quả thực không cần đánh mà thắng, đương nhiên nguy hiểm trong đó cũng rất lớn, làm không tốt có thể không lôi được bí mật của quân hậu chôn dấu, còn có thể mất đi tánh mạng.
Một câu kia của Phàm tử thật không tồi, phiêu lưu càng lớn thì tiền lời càng lớn, chỉ cần bọn họ làm việc cẩn thận, bí mật kia cho dù đã chôn dấu vài thập niên, quân hậu cũng tuyệt đối không biết được hắn biết phụ thân là bị hại chết, cho nên bọn họ vẫn có cơ hội thật lớn đào ra bí mật này.
Lâm Phàm trở lại trong phòng, trên giường lớn đã có hai tiểu tử trắng noãn đang cong mông, không biết là đang thì thầm cái gì, tiếng cười thanh thúy liền phát ra khanh khách, cho dù là bảo vệ niềm hạnh phúc lúc này, Lâm Phàm cũng không cho phép bất luận kẻ nào đến phá hỏng nó, cho dù là quân hậu hay hoàng đế cũng không được.
Tử An cùng Tuyết nhi nghe thấy tiếng bước chân, lập tức ngẩng đầu lộ ra một nụ cười thật tươi với Lâm Phàm, thanh âm Tử An giòn giã Tuyết nhi mềm mại, kêu đến trong lòng Lâm Phàm đều mềm nhũn.
Khiến cho hai tiểu tử ầm ĩ này đi ngủ, Lâm Phàm bắt đầu lo lắng khi nào thì hành động, hắn vừa trở về lại lập tức lên đường khẳng định hai người con trai sẽ không vui, Lâm Phàm chuẩn bị một thời gian nữa sẽ lên đường thăm dò, việc này cũng không thể nóng lòng nhất thời, hắn cũng có thể thừa dịp lúc này thu thập một ít tin tức của vị quân hậu kia, ví dụ như người ở nơi nào, ví dụ như lớn lên như thế nào, có thân nhân hoặc bằng hữu gì không, những điều này đều rất quan trọng, có lẽ có thể dựa vào những chuyện này mà tìm ra được dấu vết để lại, có thể tìm ra được tính cách cùng hành vi của vị quân hậu này.
Quyết định của Lâm Phàm khiến trong lòng Trương Dực nhẹ nhàng thở ra, hắn lo lắng một buổi tối, cảm thấy Lâm Phàm liều lĩnh đi điều tra như vậy rất không an toàn, hơn nữa cũng không có kế hoạch rõ ràng. Hắn cũng biết hắn không thể ngăn cản Lâm Phàm, tiểu tử này một khi quyết định cái gì đến mười con trâu cũng không thể kéo hắn quay trở về. Thế nhưng may mắn Lâm Phàm quyết định ở cùng đứa nhỏ hai tháng, thời gian như vậy Trương Dực có thể làm không ít chuyện.
Mặc dù Trương Dực có thân vệ, nhưng những thân vệ này cũng không nhất định trung thành với hắn một trăm phần trăm, cũng không giống như đại gia tộc Trần gia, những đứa nhỏ theo đại gia tộc này từ nhỏ đã bắt đầu được huấn luyện để trở thành tử sĩ, thị vệ, tối trung thành, những người này là trung thành một trăm phầm trăm. Cho nên Trương Dực không dám phái người ở bên cạnh đi giúp đỡ Lâm Phàm, thời điểm ở phủ tướng quân, lập tức liền viết một bức thư gửi cho Triệu Hàm ở bắc cương, thư này được viết bằng tiếng lóng, để cho Triệu Hàm đi tìm Trần Uy, để cho Trần Uy phái tử sĩ đi bảo hộ và trợ giúp cho Lâm Phàm, tránh cho Lâm Phàm bị người ta che mắt nắm được đuôi.
Trương Dực lo lắng thật chu đáo, hắn cùng Trần gia có chung một địch nhân, Lâm Phàm lại là tứ thiếu của Trần gia, về tình về lý Trần gia phải toàn lực bảo vệ đứa con nối dòng lưu lạc ở bên ngoài này. Cho dù chỉ có một mình Trần Uy biết, tiểu tử đã phải tử sĩ đi theo bảo hộ Lâm Phàm, còn nhờ hắn một khi gặp chuyện không may liền đưa một nhà Lâm Phàm rời bến, điều đó có thể chứng minh Trần Uy có bao nhiêu quan tâm đến đệ đệ nhỏ nhất trong nhà này.
Lâm Phàm sau khi quyết định, buổi tối hắn sẽ ở nhà làm bạn với hai người con trai, ban ngày ngoại trừ quản lý chuyện làm ăn, thường xuyên đến những trà lâu cùng tửu quán, nghe rất nhiều thuyết thư kể chút chuyện tình yêu. Mà ngôn ngữ của Đại Hạ có chút đa quốc gia, Lâm Phàm thưởng cho thuyết thư vài đồng tiền, thuyết thư nhận lập tức nói về chuyện tình yêu của triều đại này, nói nói nói, tự nhiên nói đến đế vương người có quyền lực cao nhất Đại Hạ, đợi cho nói xong chuyện của đế vương liền nói đến chuyện tình của quân hậu.
Nói đến vị quân hậu đương nhiệm, vị quân hậu này không thể không nói thủ đoạn rất cao minh, quyết đoán mạnh mẽ. Nghe nói hắn từng là một tiểu ca nhân trong một gia tộc nghèo túng, ban đầu là vào kinh thành tìm thân thích nương tựa, thân thích nơi này chính là nhà của Trương Dực. Nhưng không nghĩ tới lại gặp được hoàng đế cải trang ra ngoài hoàng cung, nghe nói còn rất là cẩu huyết, hoàng đế là anh hùng cứu mĩ nhân, sau đó được đưa vào cung.
Quân hậu vừa mới tiến cung thân phận cũng không cao, chỉ là một quý nhân mà thôi, thế nhưng rất nhanh liền truyền ra tin tức quý nhân có hoàng tự, quân hậu trước bắt đầu các loại hãm hại, quân hậu đương nhiệm thật vất vả bảo vệ được tính mạng bình an sinh hạ đứa nhỏ, nhưng cũng thể nhược nhiều bệnh. Hoàng thượng đối với quân hậu đương nhiệm sau đó lại càng thương yêu, người trong gia tộc quân hậu tiền nhiệm cũng không có cách nào, lại gặp nhiều rắc rối, hơn nữa quân hậu tiền nhiệm sau nhiều lần hãm hại quân hậu đương nhiệm, lại hại chết không ít hoàng tự trong cung, cuối cùng bị phế biếm vào lãnh cung, trong trà lâu nhất thời liền hô to một tiếng tốt, những ngu dân này hưng phấn giống như chính mình đánh bại được ác nhân.
Lâm Phàm nghe khóe miệng liền run rẩy, nếu để hắn nói thì hoàng đế chính là một bạch nhãn lang Trần Thế Mĩ, lúc trước hoàng thượng có thể thuận lợi đăng cơ chính là nhờ công lao của tiền quân hậu, kết quả hoàng đế này di tình biệt luyến, vì muốn xóa bỏ đi chướng ngại vật là tiền quân hậu này mà sủng ái một đóa bạch liên hoa, cuối cùng tiền quân hậu phải gánh rất nhiều tội danh, tiền quân hậu chẳng những bị phế bỏ, còn xét nhà diệt tộc tiền quân hậu, lòng người ác độc cũng chỉ là như thế.
Đáng thương hai người con trai tiền quân hậu lưu lại, lúc ấy nhị hoàng tử mới mười tuổi, mà ngũ hoàng tử mới chỉ năm tuổi, những đau khổ của hai người con trai này bây giờ mới bắt đầu. lúc ấy nhị hoàng tử bị phế bỏ khỏi vị trí thái tử, nửa năm sau lại vì nghịch lửa mà bị hủy dung, ngũ hoàng tử tuổi nhỏ đã mất đi sự bảo vệ, chỉ có một thân ca ca bị mất đị vị trí thái tử bảo vệ, ngũ hoàng tử thân thể suy nhược không gánh nổi trọng trách, ngay cả thái ý cũng nói đứa nhỏ này không sống nổi đến hai mươi, đây cũng là nguyên nhân mà ngũ hoàng tử có thể sống sốt.
Những chuyện này Lâm Phàm từ các loại con đường im lặng mà tìm được, hắn làm đều không để lại dấu vết gì, có rất nhiều chuyện mà dân chúng không biết, chỉ là đem những chuyện này xem như chuyện xưa mà nghe thôi. Tuy rằng thật giả trong đó khó phân biệt được. Thế nhưng Lâm Phàm không phải không có thu hoạch gì, đó chính là vị đương kim hoàng đế bị vị quân hậu đương nhiệm mê hoặc gắt gao, vị quân hậu này tại vị suốt hai mươi năm, vẫn thánh quyến không suy, ngoại trừ bộ dáng sinh đẹp thủ đoạn nhất định cũng không tầm thường, phải đối phó với người như vậy, tâm lý Lâm Phàm có chút lạnh lẽo, trước mắt điều kiện có lợi với Lâm Phàm, chính là quân hậu hoàn toàn không biết hắn trộm điều tra đối phương.
Hơn một tháng sau, thư của Trương Dực rốt cục được hồi âm, Trần Uy trực tiếp phái một tử sĩ lại đây tự mình nói với Trương Dực, hắn sẽ phái một tử sĩ lại đây bảo vệ Lâm Phàm, đống thới nếu Lâm Phàm gặp chuyện gì, tử sĩ này đúng lúc sẽ giúp Lâm Phàm xóa đi dấu vết. Hơn nữa nếu Lâm Phàm muốn đi kinh thành tra xét, phải đổi thân phận còn phải dịch dung mới được, như vậy cho dù xảy ra chuyện gì, Lâm Phàm còn có cơ hội chạy trốn Lâm Phàm cũng không bại lộ thân phận.
Trương Dực đương nhiên là đồng ý, nhưng hắn lại không dám nhắc tới chuyện này với Lâm Phàm, dù sao Lâm Phàm đối với việc trở về không quá ham thích, hơn nữa không hiểu sao lại có địch ý với Trần gia, hơn nữa Trương Dực cũng không quá đồng ý để cho Lâm Phàm biết được hắn trộm viết thư cho Trần Uy. Cho nên Trương Dực tìm đến Lâm Phàm, nói với Lâm Phàm bên người hắn có mấy người, một khi có nguy hiểm có thể bảo vệ Lâm Phàm, trong đó có người biết dịch dung, kêu Lâm Phàm mang theo, mặt kệ là làm chuyện gì như vậy cũng an toàn hơn rất nhiều.
Lâm Phàm biết được chuyện này cũng thật cao hứng, những người này đều là dị sĩ tài ba Lâm Phàm đương nhiên là hoan nghênh, sau khi hỏi Trương Dực an toàn hay không, sau khi nhận được cam đoan trăm phần trăm của Trương Dực, Lâm Phàm cũng an tâm sử dụng hơn. Ban đầu hắn còn lo lắng làm sao nghĩ ra được cách tốt nhất, để giảm bớt sự phòng bị của vị quân hậu kia, hiện tại tốt lắm, có những dị sĩ tài ba này, hắn chẳng những có thể thay đổi hình dạng, còn có thể tạo ra một thận phận giả, một khi bị phát hiện Lâm Phàm lập tức thoát thân chạy lấy người.
Lâm Phàm rất nhanh sắp xếp lại kế hoạch, những thứ này đều được viết bằng tiếng trung, cho dù quân hậu tìm ra được cũng đừng mong hiểu được, ở thế giới này chỉ có một mình Lâm Phàm có thể hiểu, đương nhiên ngoại trừ gặp được một người cũng xuyên không, vậy Lâm Phàm cũng chỉ có thể nhận thật không may. Thế nhưng Lâm Phàm cũng không lo lắng, cho dù như vậy hắn đã có ý viết chữ như gà bới chỉ có mình hắn là hiểu được, cho dù là một người hiện đại xuyên qua cũng phải suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong đó.
Tháng mười Lâm Phàm đem hai người con trai gửi cho Tử Lâm thân thể đã khôi phục một chút chăm sóc, có chuyện làm tinh thần của Tử Lâm cũng tốt lên rất nhiều, Trương Dực cũng thường xuyên đến đây cùng Tử Lâm, cũng may mấy năm gần đây trên biển cũng không có chuyện gì, nhiều nhất cũng chỉ tiêu diệt hải tặc, Trương Dực hiện tại cũng dần ổn định, cũng sẽ không cần vội vàng nữa, có thể rút thời gian đi tới nhà Lâm Phàm một chút.
Lâm Phàm mang theo bản kế hoạch kia, cùng với năm người dị sĩ tài ba xuất phát, hắn khi lên đường đã chuẩn bị một thân phận giả, cho dù mọi chuyện thất bại cũng không thể điều tra ra bọn họ. Trạm đầu tiên của Lâm Phàm đi chính là địa phương mà quân hậu sinh ra, một tiểu thị trấn ở phía nam, hiện giờ nơi này đã lập một ngôi miếu cho quân hậu, từ đường gia tộc quân hậu, cảnh tượng rất là phồn vinh, thế nhưng tại nơi phồn vinh này bên dưới rốt cuộc lại chôn dấu những chuyện xấu xa gì, ai cũng không biết, đang chờ đợi Lâm Phàm đi điều tra nghiên cứu.