Lâm Phàm đi vào trong sân Trương Dương đại ca đã từng ở lại, đó là chủ viện của phủ tướng quân, thật không ngờ chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, thế nhưng lại xảy ra chuyện không thể tưởng tượng như vậy, ở trong mắt Lâm Phàm, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng là người một nhà, vì sao lại biến thành như hiện tại, quyền lực thật sự quan trọng như vậy.
Bước vào sân, Lâm Phàm nhìn thấy Trương Dực im lặng đứng ở trong viện tử, cho dù vừa rồi thủ vệ có báo cáo qua, Trương Dực giống như là không nhìn thấy hắn.
“Vì sao vậy Trương Dực, nói cho ta biết vì sao Trương Dực, ngươi vì sao lại làm như vậy, ngươi đây là vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn ngươi làm Trương đại ca thất vọng vì đã tin tưởng ngươi, ngươi khiến Tử Lâm thất vọng vì đã yêu ngươi sao….” Lâm Phàm thở sâu mở miệng nói, đáng tiếc không thể nhịn được những cảm xúc ở trong lòng, đến sau cùng đều là rống giận với Trương Dực.
Trương Dực giống như là không nghe thấy lời của Lâm Phàm, hắn quay đầu, vẫn như cũ giống tiếp đón bạn tốt hướng Lâm Phàm chào hỏi, sau đó mới phất tay với thân vệ ở trong sân, thân vệ canh giữ ở trong viện tướng quân liền hiểu được, lập tức rời khỏi sân hơn mười thước, sẽ không để cho một người ngoài nào tới gần nửa bước.
Tướng quân hiện tại, so với Trương Dương tướng quân không giống nhau, phạm một chút sai lầm đều cũng bị trừng phạt, lúc trước Trương Dương tướng quân chỉ cần không làm sai chuyện lớn gì, trên cơ bản liền cười đùa với bọn họ vài tiếng rồi sẽ buông tha cho bọn họ, lúc này thủy quân Yến thành đều rất rõ ràng, Trương Dực tướng quân đối với cấp dưới kỷ luật rất nghiêm minh, ánh mắt không thể chấp nhận một hạt cát.
“Ngồi đi, Phàm tử ngươi vẫn thích kêu to như vậy, cũng chỉ có Triệu Hàm mới chịu được tính tình này của ngươi, mấy năm nay Tử Lâm còn trầm ổn hơn ngươi,” Trương Dực cũng không để ý đến vẻ mặt giận dữ của Lâm Phàm, vẻ mặt hắn vẫn mang ý cưới hướng bàn đá rót một ly trà tiếp đón Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm thiếu chút nữa bị Trương Dực làm cho tức giận, thế nhưng mọi chuyện còn chưa rõ ràng, Lâm Phàm cũng không muốn cùng Trương Dực lập tức trở mặt, như thế nào cũng phải biết được mọi chuyện rồi nói sau. Lâm Phàm đặt mông ngồi đối diện Trương Dực vẻ mặt châm chọc hướng Trương Dực cười nói: “Ngươi thật ra thực nhàn nhã, vậy là đã tìm được nam nhân tốt hơn Tử Lâm, chuẩn bị gả vào nhà khác sao.”
“Uống một chén trà giải khát đi, ngươi đi một chuyến đến bắc cương, cả người cũng trẻ lại hơn mười tuổi, lời nói châm chọc như vậy, ngươi không phải tìm ta để hỏi chuyện rõ ràng hay sao? Thái độ ngữ khí như vậy mà muốn ta nói nguyên nhân cho ngươi,” Trương Dực lấy ra một cái chén rót nước trà đặt ở trước mặt Lâm Phàm cười nói.
Nhìn thấy bộ dạng Trương Dực chẳng hề để ý, Lâm Phàm nháy mắt liền nổi giận, đứng lên trừng to đôi mắt, ban tay có khí thế vỗ xuống, phẫn nộ quát: “Trương Dực ngươi cứ gây sức ép đi, gây thật nhiều sức ép vào, gây đến khi Tử Lâm chết đi, ta xem lúc đó ngươi khóc hay cười.”
Nước trà trong chén bị Lâm Phàm vỗ lay động, có thể tưởng tượng được hắn vừa rồi dùng bao nhiêu lực, lúc này trong lòng bàn tay Lâm Phàm đều rất đau, nhưng trên mặt một chút cũng không lộ ra, trong lòng cũng hối hận không thôi, hắn giả trang tức giận cái gì, gia trang năng lực cái gì, đừng nói vụn đá ở trên bàn, ngay cả chén cũng không có nảy lên chút nào, nhưng thật ra nước trong chén trà cũng lay động vài cái, nhưng mà lòng bàn tay của hắn lúc này thực là nhức nhối, nói không chừng đã bị sưng lên.
Nhưng thật ra biểu tình lúc này của Trương Dực cũng không thể bình tĩnh, khi Lâm Phàm gầm lên gây sức ép sẽ ép chêt Ngô Tử Lâm, cái chén trong tay Trương Dực nhẹ nhàng rung động vài cái, Lâm Phàm cho dù bàn tay rất đau, hận không thể nhảy lên vung vẫy vài cái, nhưng hắn có thể chịu, vẫn như cũ khí thế mười phần trừng mắt Trương Dực, quan sát động tác rất nhỏ của Trương Dực.
Nước trà trong chén lay động, chứng minh trong lòng Trương Dực rất để ý tới Ngô Tử Lâm, nếu như Trương Dực không quan tâm, làm sao có thể không cầm nổi cái chén, phải biết rằng mặc kệ Trương Dực hay là Triệu Hàm, mấy năm nay đều là tướng lãnh khí lực cường đại, sẽ không ngay cả một cái chén cũng không cầm được, nói ra sẽ bị chê cười đến chết.
“Tử Lâm làm sao vậy,” thanh âm của Trương Dực rất là nhẹ, môi giống như chỉ hoạt động một chút, nếu không phải Lâm Phàm tập trung tinh thần nhìn Trương Dực, có thể sẽ bị bỏ qua.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút không đúng của Trương Dực, Lâm Phàm ngồi xuống, vội vàng xoa bóp tay bị thương một chút rồi nói: “Làm sao vậy, vậy thì phải hỏi ngươi, ngươi đã làm cái gì, hắn có thể khỏe sao? Nếu như ngươi có tâm thì hãy đi gặp hắn một lần, nói cho chúng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi rốt cuộc là vì cái gì, có nỗi khổ gì, có lẽ chúng ta có thể cùng nhau thương lượng giải quyết. Nếu như ngươi thực hận muốn hắn mau chết đi, vậy thì cũng như nguyện theo ý ngươi, qua thêm ba ngày nữa, ngươi có lẽ có thể đi tế bái Tử Lâm.”
Trương Dực nhìn bộ dáng như thật của Lâm Phàm, trong mắt còn có thật sự lo lắng, tuyệt đối không phải là bộ dạng cùng hắn nói giỡn, trong lòng Trương Dực hồi hộp, chẳng lẽ Tử Lâm thật sự đã xảy ra chuyện. Trương Dực có chút gian nan mở miệng nói: “Nói cho ta biết Tử Lâm làm sao vậy, Lâm Phàm ngươi nếu thật sự muốn biết, ta có thể kể cho ngươi nghe, có một số việc kỳ thật không biết vẫn tốt hơn, ít nhất có thể trải qua những ngày thư thái hơn.”
“Ha hả, không biết thì sẽ qua những ngày tốt hơn, có chuyện gì mà không thể nói, chúng ta đều là bằng hữu tốt nhất, gặp nạn cùng nhau gánh cùng nhau nghĩ cách, ta vì sao lại không muốn biết, ta phải biệt chuyện từ đầu chí cuối, ngươi vì cái gì phải làm như vậy, đây là cách duy nhất cứu Tử Lâm. Nếu không ngươi có thể chờ ba ngày sau đi đưa tang cho Tử Lâm, tên kia hiện tại ngoại trừ rượu cả ngày cũng không ăn uống gì, ta ngày đêm chạy về, tốt xấu cũng nhìn thấy mặt Tử Lâm, hắn hiện tại cả người đều là da bọc xương, hắn sắp không được.” Lâm Phàm hướng Trương Dực giận dữ hét, đem tất cả áp lức trong trái tim thời gian này, cùng với khó chịu trong lòng tất cả đều hét lên.
Hắn dễ dàng sao, từ khi nhận được thư liền ngày đêm chạy trở về, một bên lo lắng Triệu Hàm ở trên chiến trường sẽ bị thương, một bên lại lo lắng Tử Lâm xảy ra chuyện. Cho dù hắn hôm nay có thể mở miệng dụ dỗ Tử Lâm ăn cơm, nhưng mà thấy thuốc đã kiểm tra tình trạng thân thể của Tử Lâm, không chăm sóc hắn một năm rưỡi, thân thể Tử Lâm căn bản không thể khôi phục, nếu như Tử Lâm tiếp tục như vậy, nói không chừng ngày nào đó Tử Lâm thực sự sẽ ra đi.
Cho nên tâm bệnh cần phải có tâm dược, Lâm Phàm cần phải biết Trương Dực vì sao lại phải làm như vậy, nếu cuối cùng thực không còn cách nào, cho dù phải lừa gạt Tử Lâm, Lâm Phàm cũng sẽ soạn ra một nỗi khổ tâm, Lâm Phàm không cho phép Tử Lâm bị hủy trong tay Trương Dực, đó là huynh đệ tốt nhất của hắn, ngay cả đứa nhỏ còn chưa có, làm sao có thể chết không đáng giá như vậy, huống chi Tử Lâm chưa có đứa nhỏ, còn có thể ảnh hưởng đến Trương đại ca cùng Ngô đại ca, Trương Dực như thế nào cũng không thể để cho Tử Lâm cùng Ngô gia thất vọng.
Có lẽ trước kia Lâm Phàm sẽ lo lắng cho Ngô Tử Vệ và Trương Dương, thế nhưng vì hắn đã làm cha nên mới giúp được hắn, nhưng hiện tại Lâm Phàm rõ ràng, Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ thật sự xem hắn là đệ đệ mà chăm sóc, mấy năm nay mặc kệ là Trương Dương hay là Ngô Tử Vệ, hai người đều giúp hắn rất nhiều, nếu không đừng nói việc làm ăn của Lâm Phàm có thể làm lớn đến như vậy, có khả năng đã bị người nuốt chửng việc làm ăn diệt khẩu rồi không chừng.
Ngô Tử Lâm thì không cần phải nói, bọn họ cũng không có thân thích gì, vậy mà Tử Lâm giúp hắn chăm sóc đứa nhỏ của Ngô bá, Tử Lâm có thể giảm lại công việc làm ăn, hai ba ngày thì chạy qua một lần, cho dù là thân huynh đệ cũng không thể làm được như vậy, có thể thấy được Tử Lâm coi trọng tình hữu nghị của bọn họ bao nhiêu.
Trương Dực nghe Lâm Phàm nói một câu hắn không được, trong giọng nói rõ ràng còn có bi thương phẫn nộ, điều này khiến cho tim Trương Dực như bị dao cắt, khẽ cắn môi đứng lên hướng Lâm Phàm nói: “Đi theo ta vào mật thất, ta sẽ đem chuyện này kể lại cho ngươi, nhưng việc này chỉ có ta biết ngươi biết, không thể kể cho người thứ ba, cho dù là Tử Lâm cũng không thể.”
Lâm Phàm nhìn thấy Trương Dực đứng lên, đôi mắt liền đỏ mở miệng nói: “Ngươi mấy tháng nay cũng thật không tồi, còn mập lên, chỉ có Tử Lâm đáng thương chỉ có da bọc xương.”
“Được rồi, ta biết ngươi đau lòng cho Tử Lâm, chẳng lẽ ta không đau lòng, ta so với ngươi càng để ý Tử Lâm, người khó chịu thống khổ nhất là ta, là ta. Hiện tại không phải thời điểm hành động theo cảm tính, giúp ta nghĩ biện pháp, làm sao để cho Tử Lâm có thể tốt lên, cho ta thời gian năm năm, không, bốn năm, ta sẽ đem vị trí này trả lại cho Trương đại ca.” Trương Dực có chút không khống chế được hạ giọng hướng Lâm Phàm nói, sớm đã không còn thần thái bình tĩnh nữa.
Trương Dực không phải không quan tâm Tử Lâm, từ sau khi hắn đoạt vị trí này, Tử Lâm liền hận hắn, trong lòng hắn tự nhiên rõ ràng, mỗi lần thấy bộ dạng thống khổ của Tử Lâm tim hắn đều như đao cắt, nhưng hắn cũng không thể giải thích. Để Tử Lâm đuổi ra khỏi cửa, vẫn là tốt hơn, Trương Dực cũng có thể chịu được. Khiến cho Trương Dực không thể tưởng tượng được chính là Tử Lâm rất là ôn hòa, mỗi lần nhìn thấy hắn sẽ đánh hắn, bình thường cho dù Tử Lâm đánh hắn liền đánh, hắn cũng không sợ đau, nhưng hiện tại không được.
Nếu như hắn đi nhìn Tử Lâm, Tử Lâm liền rất thống khổ, sau khi bị Trương Dương mắng một trận, Trương Dực cũng không dám đi xem Tử Lâm nữa. Cũng hy vọng qua một đoạn thời gian nữa mong Tử Lâm có thể hết giận, đương nhiên cũng muốn đợi Lâm Phàm trở về khuyên Tử Lâm, hy vọng có thể bình tĩnh cùng Tử Lâm gặp mặt. Đương nhiên tốt nhất có thể để cho Lâm Phàm nghĩ cách, hoặc là bịa ra một cái cớ, có thể làm cho tất cả mọi người chấp nhận tình trạng này.
Lâm Phàm nghe lời của Trương Dực nói xong, vì thế im miệng đi ở phía sau Trương Dực, trong lòng hắn vẫn đoán Trương Dực có nỗi khổ, nếu không Trương Dực yêu Tử Lâm như vậy, những cái này Lâm Phàm đều nhìn ra được, tuyệt đối không phải giả vờ. Huống chi ân tình của Trương Dương đối với Trương Dực rất lớn, Trương Dực tuyệt đối sẽ không phải là người vong ân phụ nghĩa, cho nên Trương Dực làm như vậy, khẳng định là có một bí mật thật lớn, hơn nữa còn có thể uy hiếp đến an toàn của Trương Dương cùng Ngô gia, Trương Dực mới có thể làm như vậy.
Trong mật thất chỉ có Lâm Phàm cùng Trương Dực, mật thất này nằm ở trong lòng đất, xem như là một phòng tối, cho dù dán lỗ tai ở bên ngoài cửa phòng, cũng không thể nghe thấy một câu ở trong phòng, hoàn toàn có thể cách âm.
Trương Dực mang Lâm Phàm tiến vào trong mật thất hồi lâu, lúc sau mới quyết tâm quay đầu hướng Lâm Phàm mở miêng: “Ngươi biết không, ngày ngươi trở về, thủ hạ của Trần Uy chính là tử sĩ đã tới nơi này của ta, đưa cho ta một phong mật thư.”
Lâm Phàm nghe được lời của Trương Dực nói đến Trần Uy, có chút mê mang hỏi: “ Chúng ta hiện tại nói chính là chuyện của Tử Lâm, liên quan gì đến Trần Uy, chẳng lẽ trong thư có liên quan đến ta, hắn sẽ không…. Đáng chết.”
Lâm Phàm liền nhớ tới một tháng Trần Uy đột nhiên bị thần kinh, mỗi ngày đều vây quanh hắn cùng Triệu Hàm, đi tới nơi nào đều có hắn, đuổi cũng không đi, nghĩ tới Lâm Phàm còn thấy rát chán ghét, tên kia có ý gì, nhìn cũng không có ý tứ muốn giết người diệt khẩu, Lâm Phàm suy nghĩ một chút, tam đệ tên kia không phải là muốn thế tử vị hay sao? Trần Uy nghĩ như thế nào, Lâm Phàm cảm thấy việc này có chút quỷ dị.
Nếu Trần Uy phát hiện ra thân phận của hắn, kỳ thật biện pháp tốt nhất là giúp tam đệ, không phải ở biên cương là muốn hại chết hắn, sau đó tìm được chứng cớ Lâm Cảnh Thành là giả, vị trí kia không phải đã hoàn toàn thuộc về tam đệ của Trần Uy sao. Huống chi phụ thân tiện nghi cũng không thèm quan tâm đến đứa con thân sinh này, nếu không vì sao lại chậm chạp giao vị trí này cho Lâm Cảnh Thành, thậm chí còn tùy ý đứa nhỏ của đại ca hắn khi dễ Lâm Cảnh Thành, quan hệ toàn gia này thực không bình thường.
Cha không cha, đứa con không phải đứa con, đứa con của đại bá cũng muốn trộn cùng một chỗ, quả thật chính là một nồi cháo. Hiện tại Trần Uy nếu biết chuyện của hắn, không biết tên kia muốn làm gì, không ở bắc cương giết hắn, chẳng lẽ còn chuẩn bị ở trong này động vào hắn sao, nơi này là sân nhà của Lâm Phàm, nếu hắn là Trần Uy, tuyệt đối sẽ động thủ ở bắc cương, cũng sẽ không chạy tới đây, chẳng lẽ Trần Uy muốn Trương Dực trợ giúp diệt khẩu.
Lâm Phàm nghĩ đến đây một thân đều là mồ hôi lạnh, nếu như Trương Dực muốn giết hắn, hắn ngay cả cơ hội trốn cũng không có. Lại nói tiếp nếu đối phó với hai ngươi thường, đối với Lâm Phàm là không thành vấn đề, nhưng chống lại Trương Dực, Lâm Phàm cảm thấy hữu tử vô sinh.
“Làm sao hắn muốn ngươi giết ta, ngươi bây giờ còn chưa ra tay, hay là ngươi cũng không muốn động thủ,” Lâm Phàm trào phùng nói, hiện tại hắn nhất định chết chắc rồi, khẳng định là trốn không thoát đi, gõ mõ cầm canh cũng không đánh lại, tâm Lâm Phàm đã muốn nguội lạnh, thật không ngờ hắn vất vả sống lại một lần, nhưng cũng không thể chết già. Nếu lần này có thể sống sót, Lâm Phàm quyết định hắn sẽ làm thật nhiều việc tốt, giúp chính mình tích chút âm đức.
Trương Dực nhìn thấy vẻ mặt Lâm Phàm đột nhiên phòng bị nhìn hắn, một câu tiếp theo thiếu chút nữa khiến Trương Dực bật cười, hắn mở miệng cười nói: “Ngươi tưởng tượng thật là xa đó, Trần Uy nếu muốn giết ngươi, còn dùng tử sĩ đắc lực của hắn đưa thư cho ta, trực tiếp nhận kết quả ở trên đường không phải là xong rồi sao, còn có thể danh chính ngôn thuận đẩy cho địch bắc, nơi nào cần phải phiền toái như vậy, còn đem nhược điểm của hắn vào trong tay ta.”
“thật có lỗi, đầu có chút mông lung, việc này có chút đột ngột, ta vẫn nghĩ tên kia chỉ hâm mộ tình cảm của ta và Triệu Hàm, không có ý nghĩ thâm sâu gì.” Lâm Phàm có chút ngượng ngùng nói, hắn cảm thấy hiểu lầm Trương Dực có chút ngượng ngùng, khi Trương Dực đưa hắn vào mật thất cũng không có sát khí gì.
Trương Dực gật đầu cười nói: “Lâm Phàm ngươi thực thông minh, thế nhưng ngươi đối với thế gia hiểu biết quá ít, mặc kệ là ai Trương Dương đại ca hay Ngô đại ca, trong nhà bọn họ tuy rằng có tiền, nhưng cũng không phải là thế gia giàu có.”
“Ta không hiểu lắm, thế nhưng ngươi có thể trước tiên nói cho ta biết Trần Uy đưa thư cho ngươi trong đó nói cái gì được không, hắn muốn làm cái gì, chẳng lẽ có quan hệ đến Trương đại ca, các ngươi vì sao lại muốn đoạt vị trí của Trương đại ca, chẳng lẽ vị trí này có vấn đề gì.” Lâm Phàm cau mày tự hỏi, hiện tại Trương Dực nhắc tới Trần Uy, hơn nữa Trần Uy còn gửi thư tới nơi này, liền có thể chứng minh Trương Dực cùng Trần Uy đứng chung một chiến tuyến, đối với hoàng tử đoạt vị, những cái này đối với Lâm Phàm cũng không phải là sở trường, dù sao hắn chính là một người hiện đại, đại ca cực kỳ yêu thương hắn, hai huynh đệ căn bản không cần cướp đoạt cái gì, cho nên tranh giành cái gì, Lâm Phàm cũng chưa từng trải qua.
“Lá thư này ta đã đốt đi, trong thư Trần Uy nói rõ ngươi là tứ đệ của hắn, là tứ đệ chân chính, còn thuận tiện viết một câu ta không rõ, trong thư hắn viết rõ, nếu một khi thái tử đăng cơ, vậy kêu ta lập tức đưa cả nhà ngươi rời bến, cả đời cũng đừng quay về Đại Hạ. Ta cảm thấy đề nghị này cũng không tồi, nếu chúng ta thất bại, ta sẽ đem cả nhà ngươi cùng Ngô Tử Lâm bọn đại ca đều đưa đi xuất ngoại.” Trương Dực đi thẳng vào vấn đề nhẹ nhàng dứt khoát nói nội dung trong thư cho Lâm Phàm nghe.
Lâm Phàm nghe được lời của Trương Dực liền sợ ngây người, cái này với thái tử đăng cơ có quan hệ gì, chẳng lẽ là đại chiến đoạt vị, thực có thể liên lụy đến Trương đại ca cùng Trần gia.
Khi Lâm Phàm còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Trương Dực tiếp tục mở miệng nói: “Trần Uy không thể nhận ngươi trở về, chính là vì nguyên nhân này, hắn phải cam đoan nếu một khi đoạt vị thất bại, phải đảm bảo một nhà các ngươi phải sống sót, như vậy cho dù Trần gia bị xét nhà diệt tộc, Trần gia cũng không có bị đoạn tuyệt huyết mạch, ta nghĩ Trần gia đã sớm biết chuyện của ngươi, lưu Lâm Cảnh Thành kia lại chẳng qua là làm kẻ chết thay cho ngươi, một khi đoạt vị thành công lập tức nhận ngươi trở về, vậy thì vị cựu chiếm thước sào kia nhất định là chết không có chỗ chôn.”
“Thế nhưng còn có việc này, tin tức kinh thành ta không linh thông, cho nên không rõ ràng lắm. Trương Dực ngươi có thể nói cho ta biết các ngươi là đang muốn duy trì cái gì, chẳng lẽ không phải thái tử, chẳng lẽ thái tử cùng các ngươi có cừu oán.” Lâm Phàm nhìn về phía Trương Dực hỏi.
“Có cừu oán, đương nhiên là có hận, thù giết cha không đội trời chung, đại bá ta chính là bị vị quân hậu kia hại chết, hắn hại chết đại bá ta còn không cam tâm, sợ quyền lực của cha ta quá lớn nhắc lại chuyện cũ, thế nhưng giết cha ta diệt khẩu, đợi nhiều năm như vậy, nhịn nhiều năm như vậy bọn họ không chết ta sẽ không ngừng. Lâm Phàm chuyện này ngươi không cần biết quá mức rõ ràng, đối với ngươi mà nói rất nguy hiểm, Trương đại ca có nhược điểm trí mạng bị thái tử tóm được, ta không thể để Trương đại ca xảy ra chuyện, cho nên liền đoạt vị trí của Trương đại ca. Hơn nữa Trương đại ca từng bước đi đến được đây chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, hàng hải vài năm trước cũng bình tĩnh, chính là ta không giống như vậy, ta dựa vào nhân mạch của cha ta, hơn nữa ngoại công của ta vẫn còn nơi đó, quyền lực của bọn họ có thể trợ giúp ta, ta nhất định có thể lên làm thủy ti tam quân, đến lúc đó thiên tử lên tiếp vị, chúng ta đương nhiên là công thần, xong xuôi đâu đó, thủy quân của Yến thành tự nhiên vẫn là của Trương đại ca, ta cũng muốn dựa vào bàn đạp này mới có thể từng bước đi lên.” Trương Dực cắn răng nói, hận không thể ăn tươi nuốt sống hung thủ hại chết cha hắn.
Lâm Phàm nghe lời của Trương Dực xong, liền hiểu được sao lại như vậy, Trương đại ca không phải cùng phe với thái tử, mà thái tử lại túm được nhược điểm của Trương Dương, là có thể chiếm được nơi hải ngoại mậu dịch này. Trái cây đã gần tới tay thái tử lại bị Trương Dực đánh rớt, không đúng, Trương Dực có thể là giả vờ quy phục thái tử, Trương Dực có lẽ chính là quy phục thái tử vì hắn nắm được nhược điểm của Trương đại ca, nếu không Trương Dực cũng sẽ không thuận lợi lên nắm vị trí của Trương đại ca như vậy. Mà thái tử cũng không có chọn được người đặc biệt tốt, hơn nữa cha Trương Dực từng là thống soái của thủy ti tam quân, lão bộ hạ còn ở trong thủy quân không ít, Trương Dực đi lên coi như là danh chính ngôn thuận.
Chứng minh điều này rất đơn giản, Lâm Phàm mở miệng hỏi: “Trương Dực ngươi hiện tại là ở phe thái tử.”
Trương Dực nghe lời nói của Lâm Phàm liền cười nói: “Tiểu tử ngươi thật thông minh, nói một chút liền hiểu, đáng tiếc lại đi làm thương nhân, nếu có chức vị tuyệt đối là hạt mầm tốt.”
“Ngươi đừng có tâng bốc ta, ngươi thật ra vừa rồi cũng có tính toán, mau nói ngươi không phải bên phe thái tử, ngươi cũng không có nói với Trương đại ca, việc này rốt cuộc nên làm sao bây giờ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tử Lâm không chết cũng sẽ bị ngươi phế bỏ, chẳng lẽ ngươi thật vì muốn báo thù cho phụ thân ngươi, sau đó hại chết Tử Lâm sao. Ngươi như vậy về sau sẽ vui vẻ sao? Sẽ không hối hận sao? Người chết thì đã chết, cừu có thể từ tử báo, chỉ cần có cơ hội. Còn người sống nếu đã chết, ngươi cũng sẽ không có cơ hội thấy được, ngươi cần phải lo lắng chu toàn, mau nghĩ ra cách lưỡng toàn.” Lâm Phàm rất không khách khí la lên với Trương Dực.
“Đây không phải là vô nghĩa sao! Ta chính là tìm ngươi thương lượng, về chuyện đoạt vị đương nhiên không thể nói cho Trương đại ca biết, Ngô đại ca lại càng không được, Tử Lâm lại càng không dấu được chuyện này, nêu biết sẽ nghẹn chết. Huống chi nhiều người biết thì miệng nhiều, ta không phải là không tin bọn họ, nhưng là tai vách mạch rừng bọn họ không cẩn thận sẽ nói lộ hết, cho nên chuyện này cũng không thể nói cho bọn họ, cho dù tương lai, có gặp chuyện không may, cũng sẽ không liên lụy đến bọn Tử Lâm.” Trương Dực lập tức nói.
Thời gian này hắn thực sốt ruột, mới vừa tiếp nhận quân doanh, hắn còn một đống chuyện phải vội vàng, lại không có thời gian, một người cũng không thể nghĩ ra cách gì. Dù sao hiện tại hắn ngồi ở vị trí này, sẽ có rất nhiều chuyện, phải giải thích như thế nào, ở Tử Lâm cũng không tốt, nhưng thật ra hắn có tìm Ngô đại ca nói chuyện một lần, Ngô đại ca hình như thuyết phục được Trương đại ca, sẽ không đi ngăn cản hắn.
“Nghĩ cách, nghĩ cách, ngươi kêu ta nghĩ cách gì, chính ngươi gây họa, dựa vào cái gì muốn ta giúp ngươi, ta mệt sống mệt chết trở về, không được về nhà nghỉ ngơi, chờ trạng thái của ta tốt nhất mới có thể nghĩ ra cách. Mấy tin tức này thật sự kinh người, ta cần phải tiếp thu một chút, mới có thể nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.” Lâm Phàm ngáp một cái hướng Trương Dực nói, bộ dáng rất là mệt mỏi, kỳ thật hắn cũng rất là mệt mỏi.
Nhìn thấy Lâm Phàm ngáp mấy cái liền, vẻ mặt mệt mỏi, có thể đứng ngủ luôn. Trương Dực cũng không có cách nào, chỉ có thể đi tới mở miệng nói: “Được rồi, ta có thời gian dài như vậy cũng không nghĩ được cách nào tốt, ngươi từ từ nghĩ, nhất định phải có cách vẹn cả đôi đường, ta đưa ngươi trở về trước, lại nhìn Tử Lâm một phen, ít nhất cũng phải để cho hắn ăn cơm, đem cừu hận hóa thành động lực mới được.”
Lâm Phàm khi thấy Trương Dực đi tới, hắn rất nhanh liền đánh ra một đấm, cho dù Trương Dực không phải cố ý muốn vị trí của Trương đại ca. Nhưng gây sức ép khiến Tử Lâm biến thành như vậy, Tử Lâm là huynh đệ tốt của hắn, như thế nào cũng phải để cho Tử Lâm hết giận, một đấm là còn rất ít.
Hơn nữa Lâm Phàm cũng rất khó chịu khi Trương Dực nháo ra chuyện này, hắn với Triệu Hàm đã nhiều năm không thấy, ban đầu còn có thể ở với nhau thêm mấy ngày, kết quả lại bị Trương Dực gây chuyện mà phải trở về trước, một đấm này cũng là giúp hắn trút giận, Lâm Phàm rất rõ ràng, cho dù hắn đánh lén, cũng chỉ đánh được một đấm này, muốn đánh nhiều hơn cũng không được. Phải biết rằng hắn không đánh lại Trương Dực, người ta là cao thủ, cái loại mèo ba chân như hắn làm sao bì được.
Đáng tiếc loại mèo ba chân này của Lâm Phàm cũng không tới nơi tới chốn, Trương Dực ở thời điểm Lâm Phàm ra đòn, nắm tay còn chưa đụng tới bụng hắn, liền bị Trương Dực trực tiếp chặn lại. Nắm tay của Lâm Phàm bị Trương Dực giữ, đôi mắt hoa đào của Lâm Phàm hung tợn trừng Trương Dực, hiển nhiên là bị chọc tức, gây ra nhiều chuyện như vậy, còn muốn hắn giúp nghĩ cách, một đấm cũng không cho đánh, thật sự hơi quá đáng.
Ngay khi Lâm Phàm chuẩn bị đình công, không chịu nghĩ cách giúp Trương Dực, Trương Dực mở miệng nói: “Bộ dạng đừng giống như là bị chọc tức như vậy, nếu ngày thường muốn đánh thì cứ việc, ta không thèm để ý, ta cũng không sợ đau. Một chút khí lực này của các ngươi cũng không thể gây thương tổn gì cho ta, nhưng Phàm tử hiện tại không thể được, sẽ khiến nó bị thương, ta không thể để nó bị thương tổn, ta cùng Tử Lâm chờ mong lâu lắm.”
Lời này của Trương Dực khiến Lâm Phàm sợ ngây người, vẻ mặt hắn từ kinh ngạc đến vui vẻ mừng như điên, có là tốt rồi có là tốt rồi, chỉ cần Trương Dực có, cho dù hai người yêu nhau hay hận nhau như thế nào, tin tưởng Tử Lâm sẽ vì tiểu gia hỏa này mà kiên cường lên, trong đầu Lâm Phàm vòng vo vài vòng, liền nghĩ ra rất nhiều cách, lỳ do thật sự không thể nói, vậy thì để cho Ngô Tử Lâm hung hăng gây sức ép với Trương Dực, ai bả hắn quấy rầy thế giới hai người của hắn và Triệu Hàm.
Kỳ thật Lâm Phàm rất rõ ràng, hắn buổi sáng nói năng văn thơ như vậy chỉ là muốn khích lệ Tử Lâm, dùng lý do báo thù để dời đi lực chú ý của Tử Lâm, nhưng nhìn Tử Lâm vẻ ngoài thì khôi phục, buổi sáng cũng ăn vài thứ, nhưng loại bệnh này chỉ có tinh thần phải phấn khởi, cũng không phải tỏ vẻ như Tử Lâm là không có vấn đề. Thế nhưng hiện tại Trương Dực có đứa nhỏ, Tử Lâm còn có động lực sống sót, ví dụ như cướp lại đứa nhỏ, Lâm Phàm nghĩ Tử Lâm sẽ có nhiều động lực để làm chuyện này, không phải chỉ cần uống rượu không ăn là có thể giải quyết được, về những chuyện khác, sau này chỉ có thể dựa vào Trương Dực theo đuổi lại Tử Lâm, thương tổn Tử Lâm, cho dù Trương Dực có nỗi khổ riêng, cũng phải trả giá đắt.