Lâm Phàm có thể đem Triệu Hàm thành huynh đệ bằng hữu đối đãi, nhưng là người trước mặt này không có biện pháp, lực đánh có chút lớn.
Triệu Hàm mang ra hai cái ghế dựa trước tiên đặc ở trước mặt hai người nói: “A mỗ người đừng vội, ngồi xuống trước ta lấy chén nước cho người, chuyện của Phàm Tử hắn cũng đã thương lượng với ta, ta cũng đồng ý, các ngươi trước hết nghe hắn nói đã”. Triệu Hàm ngăn trở có tác dụng, hai lão ở trước mặt Lâm Phàm liền cho Triệu Hàm một chút mặt mũi, cho dù bọn hắn biết Lâm Phàm không thích Triệu Hàm.
Lâm Phàm ra khỏi phòng ngủ đem cửa phòng kéo lại, tránh cho hai lão lớn giọng sẽ dọa đến đứa nhỏ, nếu không phải Triệu Hàm ở phía sau làm dịu đi không khí, nói không chừng hai lão liền xông vào đây.
“Lâm Phàm ngươi lại đây cho ta, nói xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, công việc đang làm rất tốt sao tự nhiên lại không làm, ngươi có thể đi nơi khác tìm được một công việc tốt hơn sao. Nếu hôm nay không đưa ra lý do chính đáng, xem ta như thế nào chỉnh đốn ngươi. Triệu Hàm không phải a mỗ nói ngươi, một việc lớn như vậy dù sao cũng phải cùng mọi người trong nhà thương lượng một chút, ngươi như thế nào lại tự mình làm chủ”. Tiền Lệ nói xong Lâm Phàm liền mắng Triệu Hàm, cũng không quên tiếp nhận nước Triệu Hàm đưa tới trực tiếp đưa lên miệng uống một hớp to, cảm thấy thoải mái khi nước chảy qua yết hầu, vừa rồi một thôn dân làm công ở trấn trên trở về, liền nói cho hắn chuyện này, liền làm cho hắn thực bốc hỏa, bỏ lại cơm chiều đang nấu dở dang liền kéo bạn già chạy ngay tới đây.
“Cái kia, ta đã hỏi thăm qua tình huống trong thành, tiền công ở trấn trên so với chúng ta nhiều hơn gấp đôi, cho dù bưng trà rót nước cũng được bốn tiễn bạc, huống chi là công việc của ta. Tình huống trong nhà các ngươi cũng rõ ràng, phòng ở của ta làm bằng cỏ tranh, bên ngoài mưa to thì bên trong mưa nhỏ. Ta muốn đi trong thành tìm một công việc khác, tiền khẳng định so với nơi này nhiều hơn, đến lúc đó tu sửa nóc nhà một chút, như thế nào cũng muốn sửa thành mái ngói, huống chi chờ đệ đệ đi thi tú tài, địa phương dùng tiền lại càng nhiều hơn”. Lâm Phàm vô thanh vô tức* nói ra nguyên nhân, miệng thì nói với hai lão về chuyện đệ đệ đi thi tú tài mới có thể làm quan, Lâm Phàm cũng không xem trọng, thế nhưng hắn cũng không quản là chuyện gì, dù sao đời trước cũng không muốn mượn cái gì của Lâm Cảnh Thành, trước kia không nghĩ tới, hiện tại càng sẽ không.
- Không có thanh âm, không có hơi thở. Cũng có khi chỉ một người không tiếng tăm, không được người khác biết.
Những lo lắng này đối với Tiền Lệ không là cái gì, có thể kiếm được nhiều bạc là tốt rồi. Nếu Cảnh Thành đọc sách không đủ tiền, Tiền Lệ sờ sờ túi tiền ở bên hông, đến lúc đó có thể đem những thứ này ra trước.
Tiền Lệ dặn dò Lâm Phàm vài câu, lôi kéo Lâm Bằng không nói được lời nào rời đi, Lâm Phàm nhìn thấy người đã vội vàng rời đi, chỉ cảm thấy vẻ mặt Lâm Bằng thật kì quái, thật giống như là làm chuyện gì đuối lý, hơn nữa thấy thế nào thì chuyện cũng liên quan đến mình. Lâm Phàm nghĩ lại cũng thấy Tiền Lệ phi thường bất công, Lâm Bằng làm cha nhìn thấy ở trong mắt, nhưng lại sợ vợ nên không dám nói, tự nhiên là cảm thấy có lỗi với đứa con này, cho nên trong mắt mang theo sự áy náy.
Triệu Hàm nhẹ nhàng thở ra: “Cuối cùng cũng đi rồi”.
“Đi rồi không tốt sao? Vậy là bình thường rất khó đối phó?” Lâm Phàm cười nói.
Triệu Hàm nhìn thấy người này còn có thể cười nhạo: “Đương nhiên, nếu là trước kia phát sinh chuyện như vậy, bọn họ có thể đem nhà chúng ta nháo muốn sập luôn, ngươi cũng sẽ được hưởng hai cái bạt tai, hôm nay có thể xem là thoải mái”. Ngày thường nếu Lâm Phàm không có nhà, Tiền Lệ lại đây sẽ giống như là bao đi qua nhà, thấy cái gì thích khẳng định sẽ lấy đi, Triệu Hàm không muốn cùng Tiền Lệ xung đột, cũng không muốn cùng Lâm Phàm gây xung đột, cho nên trên cơ bản không nói gì.
“Đó là khẳng định, hai lão cả đời cũng không đi vào trong thành, nghe nói ta muốn vào trong thành tìm công tác, tiền công khẳng định sẽ được nhiều, đến lúc đó bọn họ hưởng càng nhiều, bọn họ vì cái gì phải sinh khí. Huống chi ta vừa mới ninh hót đứa con bảo bối của hắn, tâm tình còn không tốt sao! Tú tài trạng nguyên ha ha….” Lâm Phàm bịu môi nói, hiện tại hắn còn chưa muốn xung đột với Lâm gia, trước khi kiếm được tiền, Lâm Phàm không muốn gây thêm rắc rối.
Sau khi ăn cơm chiều Lâm Phàm thương lượng với Triệu Hàm một số việc phải làm tiếp theo, ngày mai bọn họ vào núi, Lâm Phàm chuẩn bị đem lông thú vào trong thành bán, mà rắn chính là trọng điểm, cho nên hắn muốn học bắt rắn như thế nào, cũng muốn học phải phân biệt như thế nào, nếu không đến lúc bán phải giới thiệu giá cả như thế nào lại không biết.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Triệu Hàm đã chuẩn bị cơm nắm cùng bánh nướng, Lâm Phàm đi nhà lão Lâm mua một chén sữa dê trở về, bận rộn đến nửa canh giờ sau sắc trời đã dần sáng. Triệu Hàm đút cho Lâm Tử An ăn xong, liền đem đứa nhỏ cùng chén sửa dê còn lại sang nhà Ngô a sao ở cách vách, Ngô a sao thực thích đứa nhỏ này, hắn ở góa bên cạnh, hai người con trai gả đi, một người rất là cô đơn, cho nên ngày thường Triệu Hàm nếu có việc, Ngô a sao luôn xung phong nhận việc giúp Triệu Hàm chăm sóc đứa nhỏ.
Thế nhưng hôm này không có giống như trước đây, Triệu Hàm cùng Lâm Phàm vào núi cả ngày, lúc Ngô a sao nghe Triệu Hàm nói cũng không lo lắng, liền tiếp nhận chăm sóc đứa nhỏ giúp Triệu Hàm.
Lâm Phàm vặn vẹo bả vai một chút, gùi mang trên lăng cũng không nặng, chỉ là hắn chưa bao giờ đeo qua cái này, cảm thấy hơi kỳ quái, làm hắn thấy không dễ chịu. Thật ra trong gùi của Lâm Phàm ngoài một gói dẫn dụ rắn, thì cũng không bỏ cái gì khác, căn bản là không nặng, toàn bộ cơm trưa cùng túi nước đều được đặt toàn bộ trong gùi của Triệu Hàm.
Triệu Hàm gọi Lâm Phàm đang văn vẹo: “Đi thôi, buổi sáng trời mát mẻ một ít, chúng ta đi vào trong rừng sẽ không quá nóng, nếu đến lúc mặt trời mọc lên cao, sẽ thực nóng”.
Lâm Phàm nghe được gật gật đầu, hắn cũng không chịu được nóng, dù sao thì mùa hè nơi này không có điều hòa, ai muốn ở bên ngoài phơi nắng. Thế nhưng hiện tại đã đến nơi này, không có điều hòa cũng không có quạt điện, vậy phải cố gắn kiếm tiền, tranh thủ để về sau ở căn nhà lớn, kiếm được hầm băng vậy mùa hè cũng sẽ không phải chịu nóng nữa.
Đi theo Triệu Hàm qua bờ ruộng quanh co, khoảng một chén trà nhỏ thì bọn họ lên tới núi, dưới chân núi cũng không có cây cối nào cao lớn, đa phần là cỏ tranh cùng lùm cây, Triệu Hàm chặt bỏ hai nhánh cây cao tước hết lá đưa một cây cho Lâm Phàm nói: “Ngươi đừng đi những nơi có bụi cỏ, trước khi đi thì dùng gậy gõ vài cái, có thể khiến rắn sợ hãi, cũng có thể đuổi đi độc trùng, nếu không bị cắn cũng rất khó xử lý”.
Triệu Hàm biết được thuốc trị nọc rắn, những tiêu sư áp tiêu thường có một ít, thế nhưng Triệu Hàm biết được nơi có nhiều thuốc này nhất chính là ở trấn Lạc Phượng. Hắn lúc trước ở nhà chồng trước thì học được từ một lão nhân ở góa. Khi đó Triệu Hàm rất nhàn, hắn không có việc gì làm nên cùng đầu bếp học nấu ăn, sau khi biết được lão nhân, liền thường xuyên giúp lão nhân bắt một ít rắn độc, độc trùng về ngâm rượu, lão nhân này rất thần bì, thế nhưng đối với hắn rất tốt, chỉ dạy cho hắn rất nhiều điều.
Lâm Phàm gật gật đầu nói: “Ta cho tới bây giờ cũng chưa chạm qua thứ này, ngay cả núi cũng rất ít đi, ngươi nên nói thêm cho ta một chút, miễn cho ta lại gây thêm phiền phức cho ngươi”. Lâm Phàm không để ý nhắc nhở Triệu Hàm một tiếng, dù sao hắn trước kia cũng chưa từng làm phương diện này, cho du đi lên núi cũng là đi du lịch, độ an toàn không giống nhau.
Ngọn núi đầu tiên cũng không cao, có lẽ là người trong thôn thường xuyên đi qua, đường cũng dễ đi, cũng không có nguy hiểm gì. Khoảng nửa giờ là Triệu Hàm đã dẫn Lâm Phàm đi qua ngọn núi đầu tiên, có một khe nước cách đó không xa chảy qua khe núi, Triệu Hàm liền tiến đến rửa mặt, Lâm Phàm cũng đi theo rửa tay, nước trong khe núi thực mát, có thể giúp cởi bỏ mệt mọi ở trong người.
Thế nhưng vượt qua thêm một ngọn núi nữa, phía trước liền truyền đến tiếng chim kêu, Lâm Phàm không phân biệt được, hắn cũng không phân biệt được vài loại chim. Triệu Hàm nghiêng tai lắng nghe một chút nói: “Ngọn núi này có gà rừng, thế nhưng hôm nay chúng ta chủ yếu là bắt rắn, nếu như nhìn thấy ta sẽ nói cho ngươi”.
Đi theo Triệu Hàm tới một ngọn núi lớn, thường thường sẽ thấy sóc chạy qua, ở giữa cây cối đuổi bắt nhau vui chơi ầm ĩ, bộ dáng một chút cũng không sợ người. Triệu Hàm quay đầu liền nhìn thấy Lâm Phàm nhìn chằm chằm trên cây, lắc đầu nói: “Phàm tử đem lực chú ý để ở dưới chân, trong núi này rắn và sâu không ít, cẩn thận một chút”.
Lúc này Lâm Phàm mới thu hồi lại lực chú ý ở xung quanh, tiếp tục đi theo Triệu Hàm, nơi Triệu Hàm đi là hang rắn, đường có chút xa, số lần hắn đi cũng không nhiều lắm, thế nhưng nơi đó rắn không ít, đây là người bắt rắn trước kia nói cho hắn biết.
Có Triệu Hàm ở phía trước dẫn đường, lực chú ý của Lâm Phàm cũng không hoàn toàn đặt ở dưới chân, với hắn mà nói núi này là nơi xa lạ, tránh không được sẽ nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy có hoa gì kỳ quái sẽ hỏi Triệu Hàm một câu. Triệu Hàm thật ra cũng không sinh khí, hôm nay chỉ là dò đường, mang theo Lâm Phàm chỉ là để hắn làm quen quá trình bắt rắn, chỉ Lâm Phàm làm sao bắt rắn, ngày mai hắn sẽ không dẫn Lâm Phàm theo, cũng coi như cho Lâm Phàm đi theo một ngày cũng tốt lắm, ngày mai khẳng định không có sức để đi theo.
Triệu Hàm tìm thấy một đám nấm bụng dê liền mở miệng nói với Lâm Phàm: “Thứ này không bán được tiền, chỉ có thể để ở nhà ăn”.
Lâm Phàm cũng biết thứ này giá không được cao, nhà tầu tử hắn thích ăn đương nhiên là hắn cũng thích, đáng tiếc nơi này giá không cao, nghe xong lời nói của Triệu Hàm liền nói: “Được rồi ta không tìm, những thứ này buổi tối về nấu với mì ăn”.
Triệu Hàm đương nhiên cũng không phản đối gật gật đầu, thời điểm Lâm Phàm quay trở về, khóe mắt Triệu Hàm liền nhìn thấy một bóng đen đang buông xuống, liền lớn tiếng quát: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, không nên cử động….”
Lâm Phàm khi nghe Triệu Hàm la lên thần mình lập tực không dám nhúc nhích, hắn biết Triệu Hàm nếu không có việc gì sẽ không khẩn trương như vậy. Lúc này Lâm Phàm đứng ở bên dưới tàng cây, ở dưới là cây rậm rạp có một con rắn màu xanh, khoảng cách Lâm Phàm và lá cây chỉ có nửa thước, mà khoảng cách con rắn buông xuống đến đầu Lâm Phàm chỉ có một cánh tay, lúc này nó đang từ từ buông xuống, chỉ cần Lâm Phàm hơi động sẽ làm kinh sợ đến con rắn độc này.
Khi Lâm Phàm cảm thấy trên đầu mình có cái gì hạ xuống, cả thân thể như muốn nhũn ra, giống như là linh hồn sắp thoát ra khỏi thân xác, sợ hãi, hắn cho dù xuyên đến cổ đại, trong nhà nghèo muốn chết, cũng muốn sống sót chứ không phải là bị một con rắn cắn chết. Lúc này Lâm Phàm có chút hối hận, hắn làm cái gì cũng được, sao lại phải nhất định theo Triệu Hàm lên núi bắt rắn, này không phải là muốn chịu tội sao! Căn bản là muốn đi tìm chết mà.
Triệu Hàm lúc này so với Lâm Phàm còn khẩn trương hơn, đôi mắt hắn gắt gao nhìn con rắn ở trên đầu Lâm Phàm, miệng nhẹ giọng nói: “Lâm Phàm đừng nhúc nhích, ngươi không động nó sẽ không cắn ngươi, không có việc gì, không động sẽ không sao, ta từ từ sẽ đi tới…”
Cảm giác có cái gì đó trơn trượt lạnh lẽo xoẹt qua má, Lâm Phàm nhìn không thấy, cũng không dám nhìn, ánh mắt cũng không dám chớp một cái, chờ Triệu Hàm chậm rãi đi lại đây. Sớm biết vậy hắn sẽ không chạy loạn, vừa rồi hắn ở bên đường nhìn thấy một đám nấm bụng dê, hương vị thứ này rất ngon, cho nên Lâm Phàm liền có tâm tư, sau đó là đi đến gần, hậu quá này đã dạy cho hắn một bài học nhớ đời, nếu có cơ hội, Lâm Phàm nghĩ hắn nhất định sẽ nghe lời Triệu Hàm, tuyệt đối sẽ không bao giờ tùy tiện động tâm tư.
Cũng may Triệu Hàm thực đúng lúc tới gần, ngay tại thời điểm Lâm Phàm không thể kiên trì nữa, muốn há to mồm để thở, Triệu Hàm liên nhanh như tia chớp nắm tại nơi cách đầu rắn bảy tấc, lúc này đuôi của con rắn xanh đã quấn ở trên cổ Lâm Phàm.
“Vù vù” Lâm Phàm há mồm to để thở, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, thời khắc này Lâm Phàm cảm thấy được sinh mạng thực đáng quý, mặc kệ như thế nào hắn phải sống cho thật tốt, để cảm ơn Triệu Hàm đã đúng lúc cứu hắn.
Tiếp theo Triệu Hàm liền lấy túi ở bên hông, cho rắn vào túi cột tốt rồi bỏ vào trong gùi ở sau lưng, lúc này mới đỡ lấy Lâm Phàm đang mềm nhũn ở trên đất. Tình Huống vừa rồi cũng dọa Triệu Hàm muốn nhũn cả chân, hắn đi vào núi này không ít lần, cũng chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, xem ra vận khí của Lâm Phàm thật sự không tốt.
“Không có việc gì, rắn đã bị bắt rồi, loại rắn độc này tuy không lớn nhưng bình thường cũng rất khó bắt, thế nhưng có thể bán được với giá cao, đưa đi tiệm thuốc có thể bán được ba xâu tiền, về phần ở trong thành thì không biết giá cả như thế nào”. Triệu Hàm giúp Lâm Phàm đứng lên, vỗ vỗ bả vai hắn an ủi nói.
Tâm lý Lâm Phàm run rẩy, Triệu Hàm an ủi không có một chút tác dụng, bình thường không dễ gặp, cố tình hắn lại gặp được, nhưng lại không thể bỏ qua, thiếu chút nữa mất mạng, được giá cao cũng không có khả năng khiến cho Lâm Phàm vui vẻ.
Triệu Hàm thấy sắc mặt Lâm Phàm không tốt lắm liền mở miệng nói: “Phàm tử nếu không ta đưa ngươi trở về, sau đó ta lại đi hang rắn nhìn xem”.
Lâm Phàm cảm thấy Triệu Hàm xem thường mình, nghĩ đến túi rắn kia, chính là ba xâu tiền, trước đây Lâm Phàm phải làm việc một tháng mới có được, rột cục vẫn bị tiền làm mờ mắt, lắc đầu nói: “Nếu đã tới sao lại có thể bỏ về nửa chừng, ta sẽ cẩn thận không đi lộn xộn nữa”.
Triệu Hàm thấy tuy sắc mặt Lâm Phàm tái nhợt, thế nhưng tinh thần thì vẫn còn tốt, vì thế gật gật đầu nói: “Được, ngươi đi phía sau ta, đừng chạy loạn, phía trước có sơn động, chúng ta đi phía trước nghỉ tạm một chút, để cho ngươi đỡ sợ một chút”.
Sau một khắc Lâm Phàm đi theo Triệu Hàm đi vào chân núi, bảy rẽ tắm ngoạt đi qua những hang đá cùng bụi cây, một cái hang động xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, Triệu Hàm xem xét một chút không có sâu cùng rắn, liền gọi Lâm Phàm đi vào. Động này kỳ thật không lớn, cũng chỉ rộng năm sáu mét vuông, bên trong thì trũng xuống, vị trí bí mật rất khó phát hiện.
Triệu Hàm buông gùi xuống nói: “Nghỉ mệt đi, chúng ta ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi một chút, phía trước chính là hang rắn, nước nơi này rất ngọt, ngươi có thể thử một chút”. Triệu Hàm giúp Lâm Phàm đem gùi đặt xuống, hắn nói nước trong sơn động chính là một vũng nước nhỏ, trêm mỏm đá có một chỗ trũng bằng một lóng tay nước không ngừng từ trên vách đá chảy xuống đó, nhưng lại không thấy nước tràn ra, Lâm Phàm nhìn kỹ, thì ra chỗ vũng nước còn một khe nhỏ, nước dư thừa tất cả đều chảy xuống đó.
Lâm Phàm ở trong sơn động tìm một tảng đá ngồi xuống, gặm một miếng cơm nắm, không cố đồng hồ hắn không biết được thời gian ở cổ đại là lúc nào, một đường này hắn rất là mệt, đi lên núi rất phí thể lực, nhất là sau khi bị kinh hách qua, hai chân bây giờ vẫn còn cảm thấy mềm nhũn.
Ăn no xong Lâm Phàm cảm thấy tốt hơn rất nhiều, ở chỗ vũng nước rửa tay, nhớ tới lời Triệu Hàm nói liền vốc một ít nước uống môt ngụm, quả là trong veo ngọt lành, cùng với nước suối trước kia hắn uống cũng không thua kém bao nhiêu, thậm trí còn thấy tốt hơn, Lâm Phàm biết nước suối chỗ này vô cùng tốt, nếu là dùng để pha trà, nước trà tuyệt đối là số một, đáng tiếc nghĩ lại nhà hắn đừng nói là trà ngon, ngay cả vụn lá trà cũng không có mà uống.
Lâm Phàm biết pha trà, này đều là do ông nội hắn rất thích uống trà, nhất là khi vui thì càng thích thể hiện. Đại ca Lâm Phàm bận rộn việc kinh doanh, Lâm Phàm đáng thương tự nhiên là bị dữ lại, bị ông nội tóm đi nơi nơi thể hiện, hắn có một tôn tử pha trà đặc biệt tốt, Lâm Phàm đối với việc này căm thù đến tận xương tủy, hắn không thích bị một đám lão nhân vây xung quanh xoi mói, pha trà cũng chỉ là muốn dỗ ông nội cao hứng thôi.
“Triệu Hàm giữa trưa rồi phải không?” Lâm Phàm quay đầu hỏi, hắn gặm một miếng cớm nắm, cũng không thấy Triệu Hàm ăn cái gì chẳng lẽ là chưa đến giữa trưa.
Triệu Hàm lắc lắc đầu nói: “Còn hơn một canh giờ nữa mới đến giữa trưa, nghỉ ngơi tốt chưa, chúng ta đi thôi, ta mang ngươi đi nhận thức đường, ngươi ngay tại cửa hang đợi, nếu mệt thì trở về đây nghỉ ngơi, bên trong không an toàn”. Triệu Hàm còn nhớ rõ hắn lần đầu tiên đi theo người bắt rắn kia đi vào hang rắn, lúc ấy nơi nơi đều là rắn độc, bò khắp mọi nơi, có đến cả hàng trăm hàng ngàn con, nếu bắt được thì kiếm được không ít tiền, thế nhưng cũng rất nguy hiểm, nếu bị cắn trúng độc có thể sẽ chết.
Lâm Phàm vẫn là muốn đi theo xem một chút, tuy rằng thật sự rất nguy hiểm, nhưng là phú quý hiểm trung cầu*, một con ba xâu tiền, mười con, bai hai, một trăm con, có thể đến cả một thùng tiền, trước mắt đây là con đường kiếm tiền nhanh nhất.
*truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Triệu Hàm vẫn lo lắng khi Lâm Phàm đi theo vào, nhưng là Lâm Phàm muốn ở cửa hang nhìn xem, nếu không hắn đi vào cũng sẽ phân tâm, như vậy rất nguy hiểm. Lâm Phàm bị Triệu Hàm thuyết phục, cuối cùng cây gỗ dài ngồi trên một tảng đá ở cửa động, nhìn Triệu Hàm đi vào hang rắn.
Triệu Hàm càng đi càng xa, bên trong hang rắn nơi nơi đều là đá, bên trong lộn xộn rất khó đi, có thể nhìn thấy vài lần Triệu Hàm dừng lại bắt rắn, sau đó cất vào trong túi ném vào trong gùi, Lâm Phàm đoán là Triệu Hàm bắt được ba bốn con, Triệu Hàm rất nhanh liến mất ở cửa động đi vào sâu bên trong.
Lâm Phàm cầm gậy trong tay, hắn không dám đi vào trong hang, ngay khi thân hình Triệu Hàm biến mất không lâu, Lâm Phàm liền nhìn thấy một con rắn bò vào trong hang, nơi này không hổ là hang rắn, thật là không an toàn, Lâm Phàm hiện tại cũng không dám đi lung tung, chị sợ trực tiếp gặp phải, hắn tuyệt không muốn chưa kiếm được tiền thì đã chết.
Mặt trời lên dần trên đỉnh đầu, Lâm Phàm cảm thấy thực nóng, hắn đi xuống dưới tảng đá lớn, hắn đi xuống vì không muốn bị phơi nắng, cũng không biết Triệu Hàm bắt được nhiều hay ít.
Trở lại sơn động, Lâm Phàm uống một chút nước, nhìn thấy trong gùi để đồ ăn, Lâm Phàm không hề động, lúc này chắc là giữa trưa, Triệu Hàm còn chưa có ăn nếu như hắn đem đồ ăn ăn sạch thì Triệu Hàm sẽ không còn đồ để ăn, mười bảy tuổi đúng là thời điểm thân thể đang phát triển, ăn uống nhiều có thể nuốt cả một đầu trâu, Lâm Phàm thở dài, đến ngọn núi này là hành động phi thường không sáng suốt, chẳng những làm ảnh hưởng đến Triệu Hàm, còn đánh giá thể lực của mình rất cao, lúc này đùi của hắn đã hơi hơi đau nhức.
Lâm Phàm không muốn đứng ở trong sơn động chờ Triệu Hàm chở về, hắn đứng cở cửa động dạo một vòng, nắm lấy cây gậy một bên đập cỏ một bên đuổi sâu rắn độc, sợ lạc Lâm Phàm liền đi dọc theo chân núi, đến lúc đó cứ theo đường cũ trở về là được, hắn mang theo hai cái túi, chuẩn bị để tìm nấm bụng dê, mong là không tay trắng đi về, đương nhiên là dưới những bụi cây, Lâm Phàm kiên quyết không đi vào.
Ban ngày Lâm Phàm cũng không tìm được gì, ngoại trừ nấm bụng dê Lâm Phàm cũng không biết những nấm khác, Lâm Phàm cũng không biết những nấm đó có độc hay không, cho nên thấy cũng không dám hái.
Lúc này Lâm Phàm đi xung quanh bên ngoài một cây đại thụ, hắn thấy rất nhiều ong mật bay tới bay lui ong ong bên tai, trong cây này khẳng định có một cái hốc, trong hốc khẳng định có tổ ong, thế nhưng đường đi vào bên trong Lâm Phàm cũng không tìm ra được, cho dù thấy được cũng lực bất tòng tâm.
Lâm Phàm quyết định trở về tìm Triệu Hàm, không biết Triệu Hàm có biết cái cây này không, mật ong ở cổ đại khẳng định giá không thấp, có thể để cho chính mình ăn cũng rất tốt, “Ong ong ông….” Lâm Phàm phất tay đuổi đi con ong mật bên tai.
“A….” Đau, tay bứt rứt đau, Lâm Phàm vung tay, liền thấy trên mu bàn tay có một con ong mật đang cố gắng bò, vì kim của nó vừa bị kéo ra, Lâm Phàm đau khổ nhỏ cái kim đi, thế nhưng cảm giác đau đớn vẫn chưa biến mất.
Xa xa truyền đến tiếng kêu sốt ruột của Triệu Hàm, Lâm Phàm lập tức hướng nơi đó chạy tới, hắn chưa bao giờ bị ong đốt mà đau như vậy, đau đến sắp chết rồi.