Đến trung tuần tháng sáu, trời bắt đầu nóng lên.
Không biết có phải là vì hấp dẫn nam sinh đến lớp chăm đọc sách hơn hay không mà giáo viên chính trị-cô Tiên đổi thành váy và tất chân đen. Việc này đối với Biên Học Đạo xuyên qua thì không có cảm giác gì, cũng không thấy đặc biệt nhưng nam sinh trong lớp có thể thề độc nói hai năm trước tuyệt đối không thấy cô Tiền ăn mặc như vậy.
Thế giới này có rất nhiều quy luật đúng mọi lúc mọi nơi, chuyện xấu truyền xa chính là một trong số đó.
Chưa đầy hai ngày, trong đám học sinh truyền ra tin tức hóa ra là cô Tiền và một chủ nhiệm khối trong giờ tự học buổi tối vụng trộm trong phòng làm việc, bị chồng làm thầy giáo ở trường khác biết được, hai người sau khi ồn ào một phen thì chiến tranh lạnh, ra ở riêng, chuẩn bị ly hôn.
Chuyện đã đến nước này nhất định là không có cách nào làm hòa được.
Không cần phải nói, nam sinh dưới lớp dùng ánh mắt nóng bỏng, mang nhiều hàm nghĩa nhìn lên cô giáo Tiền mặc váy, đi tất chân thoải mái ngồi trên bục giảng. Thỉnh thoảng có mấy nữ sinh đi tới hỏi các vấn đề cô cũng tỉ mỉ giảng giải, phân tích, vừa nói vừa nhìn vẻ mặt, phản ứng của học sinh, sau khi thật hiểu thì cô mới nhẹ nhàng gật đầu. Khi không có ai hỏi, cô lại chậm rãi lật sách trên tay.
Xem qua nhiều báo cáo, xem trên Internet, trên báo chí các vụ nhìn trộm, một người mang linh hồn thành niên như Biên Học Đạo đương nhiên có thể cảm nhận được trong cơ thể cô giáo Tiền cảm xúc đang bị đè nén như núi lửa.
Ít nhất, rất có thể cô chỉ là một giáo viên dạy thay, không nằm trong biên chế. Chức vụ, nhà ở, đãi ngộ, thu nhập, kiểm tra đánh giá của những cô giáo trẻ như cô Tiền phụ thuộc rất nhiều trong tay người khác, cần phải tìm biện pháp tranh thủ.
Chuông tan học vang lên, cô Tiền từ từ đứng dậy, thu sách vở lại, rời khỏi phòng học. Áo lam, váy đen, tất chân đen, nhiều năm sau Biên Học Đạo vẫn nhớ được cảnh tượng cô Tiền rời khỏi phòng học, nó mang vẻ đẹp quyết tuyệt rất khác lạ.
Đổng Tuyết lại tới đây ngồi, lần này cô đuổi Quách Đông lên chỗ mình ngồi. Viết mấy câu hỏi, cô nhìn nhìn Biên Học Đạo, Biên Học Đạo mỉm cười nhìn cô, Đổng Tuyết vội vàng chuyển tầm nhìn.
Quan sát ở khoảng cách gần, Biên Học Đạo đã xác định đợi khi lên đại học, cô bé này có thời gian tút tát, học được trang điểm, rèn luyện khí chất đảm bảo là nữ 18 thay đổi lớn.
Nhìn xuống, sặc… Khóa áo ngoài đã được kéo ra, bên trong là một chiếc T-shirt bó sát người, trước ngực phình lên. Dùng kinh nghiệm của một người đàn ông trung niên, Biên Học Đạo nghiêm túc tính toán một chút, ít nhất phải là cỡ D, rất có thể còn là cỡ E.
Biên Học Đạo có chút đau đầu, lúc trước chỉ nhìn cô chút để giải trí, không hề nói một câu sao lại có thể tán đổ được? Nhìn cuộc tình cuối năm lớp 12 này không biết có thể kéo dài bao nhiêu lâu.
Nhưng trong lòng của Biên Học Đạo cũng có điểm mấu chốt. Đó chính là hắn biết Chân mệnh thiên nữ của mình là Từ Thượng Tú, hơn nữa Từ Thượng Tú cũng là một người con gái ưu tú về các mặt, trên cơ bản chỉ cần mình thi tốt một chút thì 3 tháng sau có thể gặp cô ở thành phố Tùng Giang. Về phần những người con gái khác chỉ là khách qua đường.
Thậm chí Biên Học Đạo nghĩ nếu chính mình nắm tay, hôn miệng, sờ ngực Đổng Tuyết thì có tính là ngoại tình hay không?
Nghĩ tới Từ Thượng Tú, nhìn thời gian đếm ngược trên bảng đen, Biên Học Đạo nhịn được những suy nghĩ linh tinh, tiếp tục học thuộc lòng. Sau khi trải qua kỳ thi tốt nghiệp trung học, đại học cùng nhiều cuộc thi ở đơn vị công tác, Biên Học Đạo sớm biết tất cả cuộc thì đều xoay quanh giáo trình, hơn nữa chú trọng kiến thức cơ bản, đề cũng chỉ thay đổi trong giáo trình một chút mà thôi, có thể dùng kiến thức trụ cột để ứng vạn biến.
Đổng Tuyết rất khó coi.
Nam sinh này trên người như có một ma lực kỳ quái, hơn nữa khi ngồi bên cạnh hắn Đổng Tuyết có thể mơ hồ cảm giác được trên người Biên Học Đạo tỏa ra cảm giác trầm ổn, chắc chắn cùng trưởng thành. Đúng, đây chính là hương vị của trưởng thành. Điều này có sức sát thương siêu mạnh với một cô bé 18, 19 tuổi. Đây là lần đầu tiên Đổng Tuyết sinh ra dục vọng muốn chủ động tiếp cận người khác phái, cô cũng không hiểu làm sao nhưng do tính cách nên cô cũng chưa từng chủ động làm ra những hành động gì cả.
Cuối năm lớp 12, trong lớp bao dung hơn rất nhiều, căn bản tất cả mọi chuyện đều có thể dùng lý do buông thả để giải tỏa áp lực trước kỳ thi mà giải thích, giáo viên cũng không quá quan tâm. Nếu như tiếp xúc khác giới có thể khiến giảm bớt phiền não trước kỳ thi, chỉ cần hai bên nguyện ý thì ngồi cùng chỗ cũng có thể được. Hơn nữa chỉ còn hơn 20 ngày, hai người có thể tiến tới bước nào cơ chứ?
Trong một bữa trưa, Chu Hàng hỏi Biên Học Đạo chuyện Đổng Tuyết. Khi còn trung học mọi người đều rất đơn thuần, chỉ cần quan hệ tốt vậy các đề tài cấm kỵ cũng không có nhiều.
Biên Học Đạo dùng một kỹ xảo cao thâm giải vây cho mình, vừa thổi phồng Chu Hàng.
- Thực ra Đổng Tuyết muốn hỏi mày nhưng bình thường nhìn mày nghiêm túc như vậy nên không dám. Sau đó cầm những vấn đề muốn hỏi mày chuyển qua cho tao, thật ra thì những câu hơi khó chút tao cũng không biết. Hai ngày nay tao hỏi mày nhiều câu như vậy thật ra cũng có nhiều câu của cô ta.
Chu Hàng mơ hồ cảm thấy trong lời nói có điểm không đúng nhưng hắn vẫn rất hưởng thụ cách nói này của Biên Học Đạo.
Tiết đầu tiên buổi chiều là chính trị, Biên Học Đạo dựa theo kế hoạch tiến độ học tập của mình, đương nhiên bận rộn vô cùng. Quách Đông ngồi cùng bàn đột nhiên dùng tay chạm hắn một cái, ngẩng đầu nhìn thì thấy ánh mắt trêu chọc của Quách Đông nhìn về phía Đổng Tuyết.
Biên Học Đạo nhìn thoáng qua, có chút mờ mịt nhìn Quách Đông, Quách Đông làm ra vẻ bất đắc dĩ, lấy tay đặt trước ngực khua múa một hồi. Biên Học Đạo nhìn đi nhìn lại hóa ra là Đổng Tuyết cở ảo ngoài ra, bên trong là chiếc áo trắng, trong áo sơ mi trắng là… nịt ngực màu đen.
Hiển nhiên rất nhiều nam sinh phát hiện ra điểm này, nhiều nam sinh thành tích không tốt không có lý tưởng hú hú lên, sau đó ánh mắt như phát hiện tình địch, sáng như đèn pha tụ về phía lưng Đổng Tuyết.
Đối với những nam sinh nghiên cứu con cái xấp xỉ con số không này mà nói thì chiếc nịt ngực màu đen của Đổng Tuyết còn hấp dẫn hơn tất chân màu đen của cô giáo Tiền trên bục giảng.
Biên Học Đạo ngồi sau Đổng Tuyết theo vẻ mặt nghiêng nghiêng của cô cũng thấy sự thay đổi.
Thật ra Biên Học Đạo có chút cảm khái, trong mắt hắn thì những học sinh này đang thể hiện ra hơi thở thời thiếu niên, thấy cái gì cũng thấy mới mẻ, thậm chí còn ngại ngùng khi bị người khác nhìn chăm chú, tính tình còn rất đơn thuần. Chắc chắn năm sau những điều này sẽ biến mất, biến thành những người khác hẳn.
Trước khi giờ tự học buổi tối bắt đầu, Đổng Tuyết tới tìm Biên Học Đạo nói sau giờ tự học tới cửa trường chờ cô. Nói xong thì trở về chỗ ngồi.
Thời gian cuối cấp, trong mắt đám học sinh lại như một cuộc lữ hành trên sa mạc, cảm giác chỉ có một, nôn nóng mà tuyệt vọng. Trong mắt họ, đây chính là cuộc chiến đầu tiên phân chia giai cấp, có những người sau này vĩnh viễn không thể đuổi kịp bước chân người khác. Nhưng trong mắt Biên Học Đạo thời gian như đủ giờ lại đột nhiên gấp gáp hơn nhiều, thời gian vô cùng thiếu thốn, khiến hắn cảm thấy bối rối.
Lúc đầu Đổng Tuyết tới gần hắn chỉ như một con động vật nhỏ hiếu kỳ, bị thiên tính thúc dục, bị Biên Học Đạo hấp dẫn mà tới. Mặc dù trong mắt hắn Đổng Tuyết cũng như nhiều bạn học khác, nhưng ưu ái của người khác phái lại thành sự cổ vũ và lực lượng cho Biên Học Đạo.
Ban đầu Đổng Tuyết ngồi cùng cũng khiến hắn có chút mất tập trung. Càng về sau ngửi được mùi thơm trên người cô, nó giống như một loại từ trường kỳ quái khiến hắn đột nhiên có hiệu suất học tập cao hơn.
Về tình về lý cũng vì bảo vệ danh dự con gái, Biên Học Đạo không có lý do lỡ hẹn.
Biên Học Đạo dắt xe đạp, đi tới cửa trường học đợi hồi lâu, sau khi học sinh đi về gần hết mới thấy Đổng Tuyết dắt xe ra.
Dừng trước mặt Biên Học Đạo, Đổng Tuyết đưa cho hắn một chiếc hộp sắt, nói:
- Đây là thù lao cho bạn, hiện giờ đưa mình về nhà đi.
Đặt đồ vật lên tay Biên Học Đạo, Đổng Tuyết lên xe, rẽ phải so với cổng trường học. Cất kỹ hộp sắt, Biên Học Đạo đạp xe đuổi theo Đổng Tuyết.