Thuyền đến gần Bồng Châu, Hoa Túc đã tốt hơn rất nhiều.
Càng gần Bồng Châu càng thấy nhiều dân lưu lạc, dọc theo đường đi đều là bá tánh quần áo tả tơi vội vàng chạy trốn.
Khắp nơi hoang vắng, thị trấn to lớn trông như bị cướp bóc một phen, lu gạo vườn rau trong nhà đều trống không, một con gà cũng chẳng thấy đâu, nơi nơi đều là máu, có vài bá tánh co ro trong góc, thân thể đã lạnh thấu.
Dung Ly khoác áo lông chồn trên người, dáng vẻ mỏng manh gầy yếu, chầm chậm đi tới giữa đám bá tánh đang chạy trốn, dường như phân chia thành hai nơi với bá tánh bên cạnh, không hề phù hợp với nhau.
Những bá tánh lo chạy trốn làm sao để ý đến nàng, chỉ cảm thấy kỳ quái trong lòng, người khác hận không thể cách Bồng Châu càng xa càng tốt, sao cô nương này còn đi đến chỗ của bọn họ, không sợ bị mất mạng.
Áo lông chồn trắng tinh như hoa lê rơi đầy người, không bị dính bùn đất, ngay cả đôi giày cũng sạch sẽ như chưa đi đường bao giờ.
Ngẩng đầu là có thể thấy khói báo động nổi lên bốn phía, mưa tên xối xả trút xuống khắp nơi.
Thị trấn này cách Bồng Châu vài dặm, ven đường có rất nhiều chiến mã bị chết, còn có một vài binh lính mặc áo giáp ngã xuống đất không dậy được.
Trái tim Dung Ly đập như sấm, đầu đau muốn nứt ra, nhìn thấy linh hồn người chết du đãng khắp nơi, dường như không có chỗ an giấc ngàn thu. Nàng không sợ những quỷ hồn đó đột ngột nhảy tới, bởi vì bọn họ vừa nhìn thấy Hoa Túc liền quay đầu bỏ chạy, hiển nhiên vô cùng sợ hãi.
Quỷ lực của Hoa Túc chưa mạnh, nhưng uy áp trên người vẫn còn, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến những linh hồn oán giận kia khiếp sợ.
Nàng ấy giơ tay chỉ về phía xa, "Thấy rõ chưa? Không chừng Bồng Châu càng đáng sợ hơn nơi này, bản thân ngươi tự cân nhắc, có chịu nổi hay không."
Dung Ly nhìn thấy khiếp sợ, nhưng vẫn lắc đầu, "Không sao."
Hoa Túc lấy mảnh vảy đỏ ra, vảy cá đỏ rực, ngọn lửa dường như cháy mạnh thêm một chút.
"Lại gần?" Dung Ly bất chợt cảm thấy hoảng loạn, ban đầu chỉ nói ngoài miệng rằng không muốn nhìn thấy Xích Huyết Hồng Long, hiện tại không chỉ ngoài miệng, ngay cả trong lòng cũng không muốn.
Con đường phía trước của nàng như bao phủ sương mù, mỗi lần tách ra một tấc sương mù là có thể nhìn thấy một cơn sóng đục, sau đó có thể là nước sôi lửa bỏng, hoặc đầm rồng hang hổ. Nàng bỗng nhiên sợ biết được chân tướng, cứ làm một người phàm bình thường cũng không có gì không tốt.
Hoa Túc lăn qua lộn lại mảnh vảy nhìn một hồi, nhíu mày nói: "Đến gần hơn, có điều không biết nó ở nơi nào."
Nói xong nàng ấy hơi nhướng mày, giống như trêu đùa, "Xích Huyết Hồng Long thường xuyên đi theo Động Hành Quân, chẳng lẽ Động Hành Quân cũng ở đây?"
Dung Ly không đáp lời, bàn tay buông bên người mất tự nhiên mà xoa áo lông chồn một chút.
Hoa Túc bỏ mảnh vảy đang nóng hầm hập của Hồng Long vào lòng bàn tay, "Chỉ là, Xích Huyết Hồng Long được Động Hành Quân làm phép, đã gần thành tiên thể, nó tới nơi âm khí thịnh vượng này làm cái gì, không phải nên đi tìm động tiên sao."
Dung Ly nào biết đâu, nàng cũng không phải Xích Huyết Hồng Long, làm sao biết trong lòng Hồng Long suy nghĩ cái gì.
"Thật sự trùng hợp, vốn chưa cố tình đi tìm Hồng Long Ngư cùng Động Hành Quân kia, nhưng ngược lại tự đưa tới cửa." Hoa Túc lãnh đạm, "Đáng tiếc tu vi của ta chưa khôi phục hoàn toàn."
Dung Ly nhìn trái nhìn phải, âm khí như mây, thân thể khẽ run lên, "Có đi hay không?"
Hoa Túc nhìn nàng, "Ngươi cứ đi đi, phía trước chính là Bồng Châu, không cần quay đầu lại."
Dung Ly mong muốn có thể đi ngược hướng với Xích Huyết Hồng Long, nhưng nàng không biết chỗ của Hồng Long, đành phải theo con đường này đi đến Bồng Châu. Bàn tay thật mất tự nhiên xoa áo lông chồn lần nữa, đầu ngón tay trắng gầy nắm lấy cổ tay áo.
Dân lưu lạc từ Bồng Châu lại đây thật sự rất nhiều, có người phủ đầy bụi bặm, có lẽ đã rất đói, thấy trên tay người khác cầm lương khô liền muốn đến giành. Mấy người này định tới gần nàng nhưng thấy tay nàng trống trơn, bọc hành lý cũng không có, bước chân dừng lại rồi hướng đến nơi khác.
Trên mặt Hoa Túc không thấy một chút thương tiếc, mở miệng lại nhàn nhạt nói: "Đáng thương."
Một tiểu nha đầu từ nơi xa chạy tới, đột nhiên kéo áo lông chồn của Dung Ly lại làm áo lông bị dơ một góc. Nàng ấy dùng mu bàn tay lau mắt một cái, sốt ruột nói: "Tỷ tỷ, chỗ đó không đi được, người Phu Dư tấn công vào thành!"
Dung Ly dừng bước chân, thấy tiểu nha đầu chừng bảy tám tuổi lẻ loi một mình, nhíu mày hỏi: "Cha mẹ ngươi đâu?"
Nha đầu lắc đầu, hai mắt đỏ bừng, rõ ràng đã khóc hồi lâu, "Đi lạc."
Hoa Túc cúi mặt nhìn đỉnh đầu của nha đầu này, lãnh đạm nói: "Cha mẹ của nha đầu này đã chết."
Dung Ly thoáng sửng sốt, đôi môi tái nhợt khẽ mím lại, không biết làm sao thấy được.
Hoa Túc chỉ phía xa: "Đi theo từ xa kìa."
Dung Ly nhìn qua, quả thực trông thấy hai linh hồn đơn bạc đang lặng lẽ đi theo.
Tiểu nha đầu không hay biết gì, chảy nước mắt nói: "Cha mẹ nói, nếu đi lạc thì đến Kim Mân chờ, Kim Mân cách nơi này còn rất xa, ta, ta lại không biết đường."
Dung Ly càng không biết Kim Mân ở đâu, chỉ nhớ mang máng địa phương đó gần Bồng Châu. Nàng âm thầm liếc nhìn Hoa Túc một cái, đáy lòng muốn đưa nha đầu này đến Kim Mân.
Hoa Túc vẫn lạnh mặt, "Ngươi lại mềm lòng, dọc đường đi nếu tất cả đều là tiểu nha đầu như vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn bôn ba khắp nơi vì các nàng?"
Nàng ấy tạm ngừng, lại nói: "Ngươi nhìn xem, khắp nơi chạy nạn, ngươi giúp được một người có giúp được một đám sao, đây là số mệnh của người khác, không phải của ngươi."
Dung Ly cúi xuống, lấy khăn tay nhét bên hông ra định lau mặt cho tiểu nha đầu này, không ngờ mới vừa cúi người, chợt nhìn thấy trong tay nha đầu đang nắm chặt một thứ, trông giống một miếng sắt, bên trên có chút hoa văn.
Thứ này đặc biệt quen thuộc, hình như đã gặp qua ở nơi nào, tiểu nha đầu nắm thứ này chặt vô cùng, như hận không thể khắc nó vào trong da thịt.
Dung Ly chỉ vào bàn tay đang nắm chặt của nha đầu, "Ngươi đang cầm cái gì trong tay."
Tiểu nha đầu giơ tay lên, năm ngón tay non mềm xòe ra, không ngờ trên miếng sắt được nung chảy một chữ "Dung", lại xem hoa văn, còn không phải là lệnh bài của những người dẫn đầu trong tiêu cục Dung gia sao.
Dung Ly sững sờ giây lát, vội vàng hỏi: "Ngươi nhặt được lệnh bài này ở đâu?"
Tiểu nha đầu hít cái mũi, cuống quýt nhìn ra phía sau sợ người Phu Dư đuổi theo, nhanh chóng mở miệng: "Cha đưa, nói mang theo thứ này tìm tới thương đội khác, bọn họ chắc chắn sẽ cho ta ở."
Dung Ly nhíu mày, "Vậy cha ngươi có nói với ngươi, tiêu cục Dung gia đã xảy ra chuyện không."
Tiểu nha đầu như bị dọa, đột nhiên giấu lệnh bài ra sau lưng, "Cha nói, lời của người khác nói đều là sai, bọn họ vẫn chưa làm chuyện gì xấu, là bị hãm hại."
Dung Ly cúi xuống, "Cha ngươi thật sự nói như vậy?"
"Cha chưa bao giờ lừa gạt ta." Tiểu nha đầu nói như đinh đóng cột.
Dung Ly suy tư một lúc, nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ không hại ngươi, cũng sẽ không đoạt đồ vật của ngươi."
Tiểu nha đầu nửa tin nửa ngờ, cơ thể căng thẳng chậm rãi thả lỏng một chút, đôi mắt như mèo con đang sợ hãi, mở to tròn xoe.
Hoa Túc cười nhẹ, "Ngươi chỉ thuận miệng nói, nàng liền tin ngươi, yêu quái tu trăm năm sợ là cũng không có bản lĩnh như ngươi."
Hai linh hồn theo sát nơi xa muốn đi lên trước, nhưng sợ Hoa Túc nên không dám đến gần.
Dưới áo lông chồn của Dung Ly có thứ gì giật giật, Thùy Châu thò đầu ra khỏi cổ áo lông chưa thắt chặt.
Tiểu nha đầu trừng mắt, nhỏ giọng kêu: "Con mèo."
Dung Ly mặc kệ Thùy Châu, chỉ hỏi: "Chẳng lẽ cha của ngươi dẫn đầu phân cục Bồng Châu?"
Tiểu nha đầu cảnh giác gật đầu, mắt thấy phía sau càng ngày càng nhiều người chạy tới, gấp gáp trả lời: "Người Phu Dư sắp đuổi đến, bọn họ mới vừa chôn sống phụ nữ và trẻ em trên đường cách Bồng Châu hai dặm, ta, ta......"
Người chạy tới dần đông hơn, rất nhiều người chỉ lo chạy mà không quan tâm có đụng vào người khác hay không.
Dung Ly suýt nữa bị đụng trúng, Hoa Túc đứng bên cạnh, đẩy người chạy tới gần ra. Người nọ lảo đảo một chút, không hiểu gì mà nhìn lướt qua vai mình, chưa dám dừng lại lâu, cất bước tiếp tục chạy.
Hoa Túc chậc một tiếng, "Muốn nói thì sang một bên nói, đứng ở đây cũng không sợ bị đụng trúng."
Vài mũi tên bắn đến bên chân, đầu mũi tên còn châm lửa, nếu đâm vào người chắc chắn bị cháy đến da tróc thịt bong.
Tiểu nha đầu sợ hãi co rụt vai lại, hoảng loạn quay đầu nhìn, miệng há to nhưng không kêu ra tiếng.
Nơi xa là tiếng chiến xa lăn bánh, còn có tiếng kèn kêu vang, dường như những người Phu Dư đó coi việc săn giết bá tánh vô tội là trò chơi tiêu khiển.
Sắc mặt Hoa Túc rất dửng dưng, trong mắt không thấy thương xót, chỉ mệt mỏi phiền muộn hơn so với bộ dáng tự cao tự đại lúc trước.
Dung Ly vội vã bế tiểu nha đầu lên, vốn tưởng với vóc người của tiểu nha đầu sẽ không nặng bao nhiêu, nào ngờ nàng đã đánh giá cao bản thân, hai tay run run không ngừng, cắn chặt khớp hàm mới chạy được.
Tiểu nha đầu ngơ ngác, vội vàng vòng lấy cổ Dung Ly, vùi mặt lên vai nàng.
Hoa Túc ở bên cạnh nhíu mày: "Ngươi thật sự coi thân thể của mình làm bằng sắt? Còn không bằng để ta đưa nàng đi."
Dung Ly thở hổn hển, yếu ớt nói: "Ngươi đưa thế nào, đưa nàng bay lên sao."
Tiểu nha đầu ngẩng đầu hỏi: "Cái gì bay?"
Hoa Túc hừ lạnh, đặt tay lên người Dung Ly, môi đỏ hé mở thở ra một ngụm hàn khí, hàn khí chui vào giữa mày nàng.
Mệt mỏi trên người Dung Ly tan biến, lập tức thân nhẹ như yến, chớp mắt đã bế tiểu nha đầu chạy xa. Nàng chui vào một căn phòng, thả tiểu nha đầu xuống, thở phì phò cả buổi không nói nên lời, lồng ngực nóng vô cùng.
Hoa Túc duỗi một ngón tay điểm vài chỗ trên lưng nàng, ngay sau đó cơn nóng trong lồng ngực như tan thành mây khói.
Dung Ly dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống, cọ áo lông chồn dính đầy bụi đất.
Tiểu nha đầu ngồi quỳ ở bên cạnh, vẫn cực kỳ sợ hãi, thân thể run run, nhưng dù run thì năm ngón tay vẫn nắm thật chặt, dường như coi lệnh bài bằng sắt kia là lá bùa bình an.
Dung Ly khẽ hỏi: "Có thể cho ta xem lệnh bài này không."
Tiểu nha đầu nắm tay, do dự không chịu cho.
Hoa Túc đứng bên cạnh, lẳng lặng nghe tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài, "Sợ ngươi cầu xin nàng thì nàng cũng không chịu cho ngươi."
Tiểu nha đầu quả thực không cho, lại giấu tay ra đằng sau, nhỏ giọng nói: "Cha nói, lệnh bài này không thể cho người khác, chỉ một mình ta được cầm thôi, người khác cầm sẽ có chuyện xấu."
Dung Ly nhíu mày, "Sao lại có chuyện xấu, ta chỉ nhìn xem, xem một cái liền trả lại cho ngươi."
Tiểu nha đầu chần chừ quan sát vẻ mặt của nàng, do do dự dự nói: "Ngươi đẹp như vậy, chắc hẳn sẽ không gạt người."
Hoa Túc nhẹ nhàng cười, "Nha đầu này vẫn còn quá nhỏ."
Nha đầu thật sự đưa lệnh bài ra, lo lắng nhìn chằm chằm Dung Ly, sợ nàng lấy được lệnh bài rồi bỏ chạy.
Lệnh bài đã bị nắm đến ấm áp, trên mặt ngoại trừ chữ "Dung" rất to thì còn có hai chữ Bồng Châu, và hình bọt sóng cùng con thuyền, rất là độc đáo.
Xác thật là lệnh bài của phân cục Bồng Châu, Dung Ly trầm ngâm suy tư, đưa lệnh bài lại hỏi: "Ngươi đã gặp công tử ca quản lý phân cục chưa, là Tứ công tử Dung gia, bộ dáng...... Trông cũng đoan chính."
Tiểu nha đầu nhanh chóng duỗi tay nắm lấy, cầm tay áo đã dơ bẩn của mình lên xoa xoa, gật đầu đáp: "Đã gặp, cha từng mang ta vào trong tiêu cục, Tứ công tử suốt ngày phe phẩy cái quạt, nói cái gì mà muốn về Kỳ An, còn cho ta kẹo ăn."
Dung Ly nhỏ giọng hỏi tiếp: "Người Phu Dư chiếm tiêu tục phải không?"
Hoa Túc lắc đầu, "Một tiểu nha đầu, có thể biết được bao nhiêu."
Tiểu nha đầu suy nghĩ một lúc, "Ngày hôm ấy đột nhiên có rất nhiều người tóc vàng cao lớn xông vào Bồng Châu, đoạt một lệnh bài, lúc đó cha nói, còn một chuyến hàng muốn đưa đến Hoàng Thành, để Tứ công tử đi trước, Tứ công tử vốn muốn đi, sau đó không biết sao lại không đi được, mấy thứ kia cũng bị đoạt."
Lời này nói lung tung rối loạn, có lẽ nàng ấy cũng không nhớ rõ.
Dung Ly nhíu mày, "Người Phu Dư đoạt lệnh bài, còn cướp chuyến hàng đi? Vậy......"
Nàng tạm ngừng, "Tứ công tử Dung gia đâu."
Tiểu nha đầu lắc đầu, thật sự mờ mịt, "Khi cha dẫn ta đi, công tử còn ở trong tiêu cục, hình như, hình như bị ăn một đao."
Dung Ly nghĩ thầm, e rằng lành ít dữ nhiều.
Tiểu nha đầu run bần bật, "Lúc đó hắn chảy rất nhiều máu."
Vẻ mặt Dung Ly buồn bã, thấy nha đầu này vẫn chắp tay sau lưng, suy nghĩ một lát mới nói: "Trong khoảng thời gian này, nếu không có người tiêu cục hỏi ngươi, ngươi tuyệt đối không thể lấy lệnh bài ra, cũng đừng nói cho người quan phủ biết cha ngươi dẫn đầu tiêu cục Bồng Châu, đợi tiêu cục được rửa sạch oan khuất thì ngươi đeo lệnh bài trên cổ cũng được."
Tiểu nha đầu cái hiểu cái không gật đầu, "Ta đây, ta bây giờ......"
Dung Ly muốn nói lại thôi, cũng không biết nha đầu này có thể bình an đến Kim Mân hay không.
Hoa Túc nhìn ngọn lửa sinh mạng trên vai nha đầu này, thấy dương thọ còn dài, lãnh đạm nói: "Mạng của nha đầu này còn dài, không cần lo lắng."
Ngoài phòng có người hét to, là người Phu Dư đuổi theo.
Dung Ly giơ tay che miệng, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, hình như có người đang đi đến đây.
Tiểu nha đầu cũng che miệng, đôi mắt trừng rất to.
Trước mặt, vài nhúm tóc đen nhánh xõa xuống, một gương mặt không có huyết sắc nhưng cực kỳ thanh tú cúi xuống. Quỷ lột da nằm trên cửa sổ, im hơi lặng tiếng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Dung Ly suýt nữa lại bị quỷ lột da dọa sợ, mặc dù bộ da trên người nó là do nàng vẽ.
Hoa Túc thấy nàng rụt ra sau, cười nhạt một tiếng, nàng ấy thấy có người đến gần, điềm tĩnh phun ra một ngụm quỷ khí về phía mặt người nọ. Nàng ấy khoanh tay, rõ ràng vóc người không cao bằng binh lính Phu Dư, còn rất mảnh mai, nhưng thái độ vẫn cao cao tại thượng, không cho phép xâm phạm.
Địch binh Phu Dư bị che mắt đến gần nhìn vào cửa sổ, chẳng thấy gì cả, hắn xoay người bỏ đi.
Tiểu nha đầu ngơ ngác, nghe tiếng bước chân rời xa mới giật mình hỏi: "Vì sao hắn không thấy chúng ta?"
Dung Ly nói: "Có lẽ bị khói thuốc súng hun hỏng mắt rồi."
Tiểu nha đầu lau nước mắt, "Nếu có thể hun nhiều hơn thì tốt rồi, bọn họ thật xấu."
Hoa Túc thu hồi quỷ khí, không mặn không nhạt nói: "Cho dù thần tiên hạ phàm cũng không thể tự ý ngăn chặn tai họa loạn lạc, những việc này là số mệnh."
Dung Ly cúi đầu im lặng, suy nghĩ một lát rồi lấy một chút bạc vụn cùng tiền đồng trong túi ra, "Ta không thể đưa ngươi đến Kim Mân, con đường này ngươi phải tự đi, trên đường đừng để người khác biết ngươi có mang theo bạc vụn, đỡ phải bị cướp mất."
Tiểu nha đầu không chịu đưa tay nhận, "Cha mẹ còn nói, không thể lấy đồ của người khác."
Hai linh hồn ở nơi xa nghe vậy nước mắt lưng tròng, đội nắng bảo vệ cho nàng ấy, linh hồn trở nên càng lúc càng mỏng manh.
"Vừa rồi ngươi cho ta xem lệnh bài, coi như ta dùng bạc vụn đổi," Dung Ly ôn hòa.
Nha đầu không nhận, lúng ta lúng túng hỏi: "Tỷ tỷ còn muốn đi Bồng Châu sao? Bồng Châu...... Thật sự không đi được."
"Ta có một số việc phải làm, bọn họ không làm gì được ta." Hai mắt Dung Ly cong cong, trong sáng đẹp đẽ.
Nha đầu nhớ tới người Phu Dư như bị mù mắt lúc nãy, ngẩn ra trong chốc lát, "Hay ngươi là thần tiên!"
Dung Ly lắc đầu, nàng không phải thần tiên mà chỉ là người phàm bình thường. Nàng thấy nha đầu này không nhận, dứt khoát kéo bàn tay nhỏ bé kia đến, mở năm ngón tay đang nắm thành quyền ra, đặt bạc vụn cùng tiền đồng vào lòng bàn tay của nha đầu.
Hoa Túc nhìn không cảm xúc, quay mặt đi không nói lời nào.
Tay nha đầu run lên, định đưa lại cho nàng.
Dung Ly đứng dậy lui về phía sau một bước, sắc mặt mệt mỏi, thân thể gầy yếu đến mức dường như không chịu nổi gió thổi.
Hoa Túc nhìn ra ngoài cửa sổ, "Người Phu Dư đi rồi, bảo nàng đừng lề mề nữa."
Dung Ly lập tức nói: "Ngươi mau đi đi, một khắc cũng đừng trì hoãn, tránh cho cha mẹ ngươi tới Kim Mân không gặp được ngươi."
Nha đầu chần chừ một lát, cắn chặt khớp hàm đứng lên, trước khi đi ánh mắt trông mong nhìn nàng, "Thần tiên tỷ tỷ ngươi phải cẩn thận, sau này nếu gặp lại, số tiền...... Số tiền này ta nhất định trả lại cho ngươi."
Nàng ấy tạm ngừng, rồi nói: "Còn một vài người áp tải ở Bồng Châu chưa biết sống chết, ta thật sự không biết Tứ công tử Dung gia còn...... Sống hay không"
"Đa tạ." Dung Ly gật đầu.
Nha đầu không nỡ nói: "Thần tiên tỷ tỷ bảo trọng." Nói xong nàng ấy liền chạy nhanh như chớp, nhỏ nhỏ gầy gầy nhưng vì mạng sống, dường như có thể dốc hết tất cả năng lượng cuồn cuộn từ trong cơ thể.
Hai linh hồn đi theo phía sau nàng ấy, cũng chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Chờ nha đầu đi rồi, Hoa Túc mới nói: "Nếu là ta, ta sẽ không coi ngươi là thần tiên."
Dung Ly nghi hoặc quay đầu lại.
Hoa Túc: "Ngươi phải là Lạt Ma bị mất xá lợi trên người."
Dung Ly trừng mắt nhìn nàng ấy, ánh mắt vừa mềm mại vừa yêu kiều.
Đợi đến chạng vạng, người Phu Dư lui về Bồng Châu.
Dung Ly ở trong căn phòng kia nghỉ ngơi một hồi lâu mới đi, quay đầu thấy Hoa Túc lại lạnh lùng bực bội lôi kéo áo choàng, vội hỏi: "Có phải mảnh vảy kia cháy nữa không?"
Hoa Túc gật đầu, lấy mảnh vảy ra, nhíu mày nói: "Rốt cuộc Xích Huyết Hồng Long ở đây làm cái gì, ta chưa bao giờ nghe nói có đất lành được mở ra ở địa phương như thế này."
Quỷ này không rõ, làm sao Dung Ly biết được.
Mắt thấy càng ngày càng đến gần thành Bồng Châu, Dung Ly xoay lại nắm lấy áo đen của Hoa Túc: "Ngươi thổi quỷ khí lên người ta đi."
Hoa Túc thật sự mở miệng, miễn cưỡng thổi ra một sợi quỷ khí.
Thân thể Dung Ly được ẩn giấu, không kiêng nể gì đi vào thành, trong thành đầy ắp vong hồn kêu khóc, khắp nơi đều là quỷ bay phất phơ khó yên nghỉ.
Tiêu cục Bồng Châu nằm ở phía nam của thành, còn ở bờ sông để tiện cho vận chuyển hàng hóa bằng đường thủy, nhưng hiện tại con thuyền đã treo cờ của Phu Dư, còn lá cờ của tiêu cục Dung gia bị ném bên cạnh, bị thiêu cháy hơn phân nửa, góc cờ cháy đen.
Trong tiêu cục nói chuyện ồn ào, toàn là người Phu Dư uống rượu ăn thịt la hét.
Dung Ly dừng bước chân, không nhìn thấy oan hồn của Dung Tề, không biết đã đi nơi nào rồi, chẳng lẽ còn sống?
Vảy cá trong tay Hoa Túc cháy rực sáng trưng, ánh sáng màu đỏ chuyển động, nàng ấy liếc nhìn phía xa một cái, đột nhiên mở miệng: "Xem ra không phải chúng ta đi về phía Xích Huyết Hồng Long, mà là Xích Huyết Hồng Long đi tới chỗ chúng ta."
Nàng ấy giơ tay lên thổi một hơi vào mảnh vảy, nhưng không thể dập tắt ngọn lửa, hơi nóng bùng cháy chỉ mơ hồ dịu đi một chút.
"Sao ngươi biết?" Dung Ly căng thẳng.
Hoa Túc nhẹ ha một tiếng, "Chúng ta đi dạo quanh trong thành, sao có thể trùng hợp như vậy, bất luận đi đến nơi nào đều có thể vừa vặn đụng phải nó."
Dung Ly lo lắng, con ngươi lặng lẽ xoay chuyển về hướng khác, liếc mắt nhìn hết các ngóc ngách ở phía xa, trông có vẻ bình tĩnh thản nhiên, kỳ thật trong lòng nàng đang nóng như lửa đốt.
Hoa Túc ném nhẹ mảnh vảy lên rồi vững vàng chụp lấy bằng ngón tay, thờ ơ nói: "Vảy này được lấy ra từ sau eo của ngươi, nhưng nó chẳng ngó ngàng tới, hay bên trong có ước định gì không thể nói?"