Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 90




Lão cá muốn đưa ai đi, không cần nói cũng biết.

Dung Ly ngồi trong xe nghe được rõ ràng, trong lòng...... Thật sự không muốn dính dáng đến Động Hành Quân, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, hẳn là còn liên hệ không nhỏ.

Bên cạnh, hai nam tử run run di chuyển chân ngựa, dùng hết toàn lực cũng chẳng thể đẩy chân ngựa ra được. Nón tre và áo tơi không che được nước mưa, chỉ chốc lát, xiêm y trên người đều ướt đẫm, càng miễn bàn đến đôi giày mang dưới chân, không chỉ bị ướt mà đế giày còn dính đầy bùn đất.

Bầu gánh cố gắng đẩy kéo, vừa thấy nam tử kia hình như không dùng sức, nhíu mày nói: "Ngươi dùng sức đi!"

Cử chỉ của nam tử hơi cứng đờ, "Đang ra sức đây."

Ngựa lắc đầu rống điên cuồng, rống sắp khàn cả giọng cũng không thể thoát khỏi.

Bầu gánh có vẻ đang lo lắng điều gì, lại liếc nhìn mặt bên của xe ngựa một cái.

Cô nương cài trâm hoa thò đầu ra, dường như cũng có chút lo lắng, liếm liếm đôi môi khô ráo, tràn đầy sợ hãi hỏi: "Đại ca, ngươi nói xem có phải...... Chúng ta gặp quỷ hay không?"

Hai chữ "Gặp quỷ" vừa phát ra, Tiểu Phù, Bạch Liễu cùng Không Thanh nhìn nhau, đều là tim đập như sấm.

Dung Ly nhíu chặt mày, âm thầm nhìn ra bên ngoài, chỉ mong Hoa Túc đừng ném nàng cho những con cá kia.

Tuy trên mặt ông lão rải rác nếp nhăn, nhưng thân thể vẫn còn cường tráng, đứng thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào Hoa Túc, trầm giọng nói: "Mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, ta đều muốn đưa người phàm này đi."

Hoa Túc nghi hoặc "A" một tiếng, nghiêng đầu lạnh lùng liếc hắn, "Ngươi cũng biết nàng là người phàm, có quan hệ gì với Động Minh Đàm các ngươi."

"Việc này không liên quan đến người, mong ngươi nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đừng để xui xẻo không bảo vệ được chính mình." Thanh âm của ông lão âm u lạnh lẽo, giọng nói hạ thấp như đang uy hiếp.

Hoa Túc nhếch khóe miệng, nụ cười hết sức khắc nghiệt, thờ ơ nói: "Sao lại không liên quan đến ta, ngươi cảm thấy tu vi hiện tại của ta không làm gì được ngươi, hay là ngươi muốn đưa Thận Độ tới?"

Nàng ấy tạm ngừng, nói với hàm ý sâu xa: "Vậy ngươi có thể tìm Động Hành Quân đến đây, để ta và nàng đấu một trận lưỡng bại câu thương*, ngươi dễ dàng một hòn đá ném trúng hai con chim, ngồi không hưởng lợi, vừa lúc ngươi đã muốn hại nàng, cũng không thích nhìn ta."

(*Thành ngữ dùng để chỉ hai đối tượng có năng lực ngang bằng tranh đấu với nhau, cả hai đều bị thiệt hại.)

Sắc mặt ông lão nặng nề, môi mím chặt mở ra: "Đồng Chu Linh là do ngươi đặt ở trên người hắn?"

"Còn chưa bảo ngươi đền cho ta." Hoa Túc nói.

Ông lão lạnh giọng: "Xem ra ngươi đã nghe lén không ít."

"Vô tình xúc phạm, là do ngươi nói quá nhiều." Hoa Túc lãnh đạm.

Lão cá nhíu mày im lặng.

Hoa Túc hơi nâng cằm, liếc mắt nhìn qua, "Nghe nói Động Minh Đàm khô cạn, mắt đầm bị Động Hành Quân đem đi, ngươi có vẻ muốn lấy lại mắt đầm, nhưng không muốn Động Hành Quân trở về, Chẳng lẽ...... Động Hành Quân bị các ngươi ép rời đi?"

Dung Ly giơ tay ôm đầu, không biết sao xương sọ vô cùng đau đớn, như bị người khác gõ mạnh vào.

Mấy cá yêu đứng bên cạnh ông lão đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng chưa có mệnh lệnh nên không thể tự tiện ra tay.

Hoa Túc chắp tay sau lưng, đứng một cách nhàn nhã, bím tóc chưa thấm một giọt nước mưa, vẫn khô ráo hơi đung đưa. Nàng ấy không nhanh không chậm nói: "Ngươi đánh vỡ chuông bạc của ta, chẳng những không đền, còn muốn đòi người từ trong tay ta."

"Ngươi thật sự không sợ Thận Độ?" Ông lão nghiến răng nghiến lợi.

Hoa Túc hừ một tiếng, "Vì sao ta phải sợ hắn, ngay cả Lũy Cốt tòa hắn cũng không ngồi được, ta cần gì so đo với một tên phế vật."

Ông lão trừng mắt, đôi mắt chậm rãi xoay chuyển, kinh ngạc nhìn vào chỉ bạc thêu trên xiêm y của nàng ấy "Ngươi......"

"Nhưng mà, nếu ngươi có thể nói điều ta muốn nghe, ta có thể đưa nàng cho ngươi." Giọng điệu Hoa Túc nhàn nhạt.

Ông lão nhíu mày, cân nhắc lời nói của nàng ấy.

Dung Ly ngồi trên xe ngựa, trái tim nhảy lên cổ họng, chầm chậm lắc đầu, chỉ mong quỷ này không phải nói lời thật lòng.

Ông lão còn chần chừ, "Ngươi đã thay đổi rất nhiều."

Vẻ mặt Hoa Túc lộ ra mỉa mai, ánh mắt lạnh lẽo, "Lời này của ngươi dễ khiến người khác hiểu lầm."

Ông lão nắm chặt cây gậy, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Hoa Túc lại nói: "Nói như thể chúng ta từng hiểu biết nhau vậy."

Ông lão hít thở hổn hển, quỷ trước mặt vẫn còn bình thản, tâm trạng của hắn đã rối bời, "Nàng ta có mối quan hệ không nhỏ với tọa kỵ* của Động Hành Quân."

(*Tọa kỵ là con vật dùng để cưỡi.)

Dung Ly nắm chặt Họa Túy, lòng bàn tay ướt đẫm, rõ ràng bên ngoài xe ngựa cuồng phong đang gào thét, mưa rơi rào rạt nhưng lưng nàng lại mồ hôi đầm đìa. Nàng nghĩ không ra, sao nàng lại có mối quan hệ không nhỏ với tọa kỵ của Động Hành Quân, tọa kỵ của Động Hành Quân...... Chẳng lẽ là mẫu thân Đan Tuyền của nàng?

Mẫu thân Đan Tuyền của nàng, quả thật là yêu sao?

Sắc mặt Hoa Túc trầm xuống, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, "Làm sao ngươi biết được."

Ông lão vẫn chưa giấu giếm, "Nếu không nghe được lời nói của nghịch tử kia, ta vốn sẽ không hoài nghi một người phàm, từ khi Động Hành Quân rời đi, tọa kỵ Xích Huyết Hồng Long cũng biến mất khỏi thế gian, sau đó gỗ băng xuất hiện trong ngôi miếu hoang ở trên núi Khuyển Nhi, một đứa trẻ sơ sinh vô duyên vô cớ bị đặt bên cạnh cỗ quan tài trống."

Hắn dừng lại, lạnh lùng nói: "Nghịch tử kia ngu xuẩn tột cùng, không biết Xích Huyết Hồng Long luôn luôn bảo vệ chủ nhân, như hình với bóng cùng Động Hành Quân, đứa trẻ sơ sinh kia có lẽ chính là Xích Huyết Hồng Long biến thành."

Dung Ly hoảng hốt, thầm nghĩ Hồng Long là cái gì, là rồng sao.

Nàng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không hẳn, cho dù Động Hành Quân có năng lực cũng không thể cưỡi rồng, vì rồng chính là thần vật trên trời.

Sắc mặt của Hoa Túc hơi thay đổi, nhưng vẫn một bước cũng không nhường, "Ngươi có thể coi đứa trẻ sơ sinh ở thế gian thành một con cá đỏ, xem ra đã lớn tuổi, già cả mắt mờ."

Nghe xong Dung Ly mới hiểu được, hóa ra Hồng Long không phải rồng.

Nàng căn bản không biết Xích Huyết Hồng Long là cái gì, nhiều lắm thì chỉ biết cá chép đỏ và cá chép trắng, lúc trước ở Đan gia, ao trong viện có nuôi mấy con cá, đủ mọi màu sắc trông khá xinh đẹp.

"Nàng ta ắt hẳn có liên quan đến Động Hành Quân!" Ông lão cố chấp nói.

Hoa Túc cười lạnh, "Vậy thì sao, cho dù thật sự có liên quan, ta cũng sẽ không giao nàng cho ngươi."

"Ta đây chỉ có thể đoạt." Ông lão trầm giọng nói.

Hoa Túc hơi nâng cằm lên, con ngươi liếc nhìn, "Đi hay ở là tùy ý nàng, nếu nàng muốn chạy, ta tự nhiên sẽ không giữ, nhưng nếu nàng không đồng ý, ngươi có muốn đưa đi cũng không được."

Dung Ly nới lỏng năm ngón tay, trên cán bút của Họa Túy đều là mồ hôi trong lòng bàn tay nàng.

Ông lão bất ngờ hành động, đập cây gậy xuống đất, đông một tiếng rung động như đất nứt núi lở.

Dung Ly đau đầu vô cùng, nhưng thấy mấy cô nương bên cạnh vẫn làm thinh, căn bản không nghe thấy âm thanh này. Nàng chầm chậm rụt vào một góc, bờ vai thon gầy hơi run run, hít thở nhè nhẹ, dường như cả lục phủ ngũ tạng đều sắp bị phế bỏ.

Một đạo khí kình mạnh mẽ hướng tới xe ngựa, nhanh như tia chớp, màn mưa bị cắt ra một lỗ hổng.

Bầu gánh và nam tử kia còn dầm mưa đẩy ngựa, dưới chân chợt lạnh, cúi đầu xuống nhìn thấy màn mưa như bị tách ra.

Bầu gánh kinh hãi, còn tưởng mình nhìn lầm, vội vàng xoa mắt.

Chỉ chốc lát, khí kình kia đã sắp đụng vào xe ngựa.

Hai chân bầu gánh mềm nhũn, đỡ con ngựa đang bất động mới đứng vững được, nào ngờ nam tử bên cạnh lại không nhúc nhích, chẳng biết có phải bị dọa ngốc rồi hay không.

Hắn lắc đầu nói: "Tối nay quả thực không nên lên đường, sáng nay nghe lục soát trong thành, ta đã nói đi liền, ngươi lại nói đợi thêm một chút, ngươi nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra!"

Nam tử vẫn chưa lên tiếng, cũng không né tránh.

Thấy khí kình kia đánh về phía xa, Hoa Túc hừ nhẹ, năm ngón tay khép lại như nắm lấy thứ gì, kéo khí kình đó trở về.

Hệt như đang giằng co, ông lão nín thở, cố gắng đẩy sức mạnh ra, nhưng Hoa Túc đã kéo nó lại.

Dung Ly dựa vào xe ngựa, hai vai gầy yếu co chặt, lồng ngực phập phồng không thôi, nôn nóng thở dốc. Nàng cầm Họa Túy nhưng không biết lúc này nên vẽ cái gì, suy nghĩ rối như tơ vò.

Ông lão hừ cười, tự cho là chiếm thượng phong, "Pháp khí của ngươi đâu."

Hoa Túc im lặng không đáp, ánh mắt lạnh lẽo, xoay chuyển cổ tay chưởng về phía ông lão.

Chưởng phong mãnh liệt quét tới, xốc lên khiến ông lão vội vàng lui lại vài bước, mấy con cá yêu đi theo hắn hoảng loạn che chắn phía trước.

Hoa Túc không thay đổi sắc mặt, lại chưởng một cái làm vỡ nát khí kình đang lao đến xe ngựa kia.

Nàng ấy lãnh đạm nói: "Đối phó với ngươi, cần gì dùng đến pháp khí."

Khí kình bị chưởng nát bắn ra tứ phía, Hoa Túc âm thầm biến đổi nó, trở thành như cơn gió lướt qua.

Ông lão đã ý thức được mình xem nhẹ Hoa Túc, chuyến đi này...... Sợ là về tay không, chần chừ một chút, hắn vỗ lên vai một cá yêu ở bên cạnh, trầm giọng nói: "Hôm nay dừng lại, hôm khác đến lấy tiếp."

"Lấy?" Hoa Túc hừ nhẹ, "Ngươi coi nàng như thứ gì."

Lão cá nói đi liền đi, đưa mấy con cá yêu đi hết, ngay cả cánh tay bị chặt đứt kia cũng không bỏ lại.

Cá yêu vừa rời khỏi, trời cũng ngừng mưa, tức khắc không còn một giọt mưa nào rơi xuống.

Tiểu Phù thò đầu ra, hoang mang khó hiểu nhìn trời, lùi về phía sau nhìn Bạch Liễu, thầm nghĩ chuyện này do ai gây ra, quỷ cũng có thể hô mưa gọi gió sao?

Bạch Liễu run run rẩy rẩy, liếc mắt nhìn qua chỗ của cô nương, gượng gạo nói: "Mưa tạnh thật là nhanh, có thể lên đường rồi."

Hoa Túc lại khoác áo choàng đen lên người, xiêm y phía dưới hoàn toàn bị che phủ, lúc này cũng che cả mái tóc, chỉ chừa mỗi khuôn mặt, giống hệt lúc mới vừa gặp.

Nàng ấy chậm rãi đi trở về xe ngựa, khi đi ngang qua hai con ngựa liền thu quỷ khí trói trên tám chân ngựa lại.

Ngựa hí một tiếng, bỗng dưng nâng chân trước lên như muốn bỏ chạy.

Bầu gánh đứng trước ngựa mở to mắt, sợ bị vó ngựa cuồng loạn giẫm chết, không hiểu sao mà ngựa lại đột ngột di chuyển. Còn nam tử bên cạnh hắn vẫn bất động, dường như không sợ bị vó ngựa giậm trúng.

Hoa Túc chậc một tiếng, trong mắt lộ ra vài phần chán ghét.

Hai con ngựa lập tức thả chân trước xuống, bị dọa không dám nhúc nhích.

Hoa Túc trở về xe ngựa, có lẽ uy áp trên người chưa kịp thu lại, toàn thân đều tỏa ra khí lạnh.

Một cô nương ấp úng nói: "Gió...... sao tự nhiên trở nên lạnh hơn."

Rương trúc bên chân Tiểu Phù vang lên tiếng sột sột soạt soạt, mèo con nhỏ giọng kêu la.

Cô nương cài trâm hoa đột nhiên cúi đầu xuống, như bị dọa sợ, "Thứ gì?"

Tiểu Phù nhanh chóng mở rương trúc ra, ôm Thùy Châu lên, "Là mèo."

Cô nương kia thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt lắc lư, chầm chậm nhìn xuống phía dưới chỗ Dung Ly ngồi, chỉ liếc một cái liền dời đi, "Sao giấu mèo kín mít vậy, cho nó hít thở đi."

Tiểu Phù lắc đầu, "Ta sợ nó chuồn ra ngoài, lát nữa không tìm thấy thì phải làm thế nào."

Hoa Túc ngồi xuống, thật lâu vẫn chưa nói chuyện.

Dung Ly cẩn thận nhìn nàng ấy một cái, cầm Họa Túy lăn qua lộn lại, trong lòng bị khuấy động như hồ dán, suy nghĩ cũng không rõ ràng. Nói như vậy, mẹ của nàng là cá yêu trước khi cắt nửa hồn ra, còn có mối quan hệ chặt chẽ với Động Hành Quân, sợ là Hoa Túc...... Tạm thời không biết phải làm gì với nàng bây giờ, nên mới không nói chuyện.

Bình thường không chịu yên lặng, bây giờ lại thật trầm mặc.

Dung Ly suy nghĩ một lúc, đưa Họa Túy đang cầm trong tay tới trước, đôi mắt ướt át, ánh mắt sáng trong.

Họa Túy bị đưa tới trước mặt, làm sao Hoa Túc có thể giả vờ không thấy, lạnh mặt rũ mắt xuống, hất cằm lên, lệnh nha đầu này thu lại đi.

Dung Ly không nói lời nào, quỷ này cũng chẳng lên tiếng, một người một quỷ không hẹn mà cùng thành người câm.

Hoa Túc thấy cánh tay nâng lên của nàng run run, có vẻ sắp hết sức lực, lúc này mới cố mở miệng: "Đưa ta làm chi."

Dung Ly chớp mắt, co một chân đặt lên tấm ván gỗ, gác cằm trên đầu gối, đôi mắt nhìn chằm chằm.

"Lấy về đi, đừng lắc lư ở trước mặt ta, nhìn phiền." Hoa Túc hừ lạnh.

Dung Ly đành phải đem Họa Túy về, rõ ràng nàng đang ngồi ổn định, đâu có lắc lư, muốn lắc chính là mắt của quỷ này.

Ngựa đã có thể chạy, nhưng bầu gánh và nam tử ngồi trên xe ngựa vẫn chưa vung roi, dường như đang lo lắng điều gì.

Cô nương cài trâm hoa nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, ngươi nói xem có phải là do ông trời tức giận, nên đổ mưa lớn để trừng phạt chúng ta không."

Bầu gánh cởi bỏ mũ tre và áo tơi, lắc đầu nói: "Nhưng ông trời chưa đánh sấm, không có sấm thì...... Không tính là giận."

Cô nương cài trâm hoa phân tâm ngồi thẳng người lên, không nói chuyện nữa.

Dung Ly lặng lẽ liếc nhìn đại quỷ mặt lạnh ngồi bên cạnh, lại quan sát mấy người gánh hát này một lần, cảm thấy mấy người này đều đang che giấu chuyện gì.

Xiêm y trên người bầu gánh ướt đẫm, hiện tại gió lạnh thổi qua, hắn rùng mình một cái, gấp gáp cởi xiêm y ướt ra, "Đưa xiêm y khô cho ta."

Cô nương trên xe vội vàng lấy áo trong với áo ngoài sạch sẽ ra, đưa tới cho hắn.

Dung Ly nhíu mày, nhìn thấy trên người bầu gánh có mấy vết thương, vừa xanh vừa tím, không giống tự đánh mình mà có vẻ như bị ăn quyền cước khi đánh nhau.

Hoa Túc ở bên cạnh lạnh giọng nói: "Đừng nhìn, cũng không sợ bị đau mắt hột."

Dung Ly dời mắt đi, thật sự chưa nhìn thêm lần nào nữa.

Bầu gánh cùng nam tử kia mau chóng mặc xiêm y vào, giục ngựa tiếp tục chạy.

Cô nương cài trâm hoa lại muốn ngủ, còn gối lên đùi Tiểu Phù, Tiểu Phù cứng đờ mặc cho nàng ấy nằm, không nhúc nhích.

Dung Ly nhìn thấy, trên xe ngựa rõ ràng vẫn còn rộng rãi, nhưng chỗ của nàng cùng Hoa Túc lại không ai đến gần, hai cô nương kia thậm chí không hề dịch chân về phía bên này.

Nghĩ đến biểu hiện của bầu gánh và cô nương kia vừa rồi, nàng chậm rãi rũ mắt xuống, thầm nghĩ, hay ở dưới này có giấu thứ gì?

Nàng cúi người xem, thấy phía dưới đặt một cái rương gỗ, không biết trong rương là cái gì.

Hoa Túc liếc nàng một cái, không nói lời nào, chỉ chầm chậm nghiêng người qua.

Dung Ly che một con mắt lại, định dùng cách mà Hoa Túc đã dạy nàng để nhìn, nhưng trong rương gỗ có quá nhiều đồ vật linh tinh, một đống chồng lên nhau, không phân biệt được rõ ràng.

Nàng đành phải thôi, ngồi thẳng dậy thân thể đung đưa, tuy đã vô cùng buồn ngủ nhưng căn bản là không ngủ được, xe ngựa xóc nảy sẽ khiến nàng bừng tỉnh.

Tiểu Phù, Bạch Liễu cùng Không Thanh thường xuyên nhìn sang chỗ nàng, tưởng tượng cô nương nhà mình đang ngồi ở đàng kia liền yên tâm vài phần, chỉ là chẳng biết cô nương có đói bụng không, có khát hay không.

Bạch Liễu càng nghĩ sắc mặt càng trắng, cuống quýt lại gần Tiểu Phù, nhỏ giọng hỏi bên tai nàng ấy: "Chúng ta không nhìn thấy cô nương, không phải cô nương...... Hồn lìa khỏi xác rồi chứ."

Nàng vốn định nói chữ "Chết" ra, nhưng lời tới bên miệng lại nuốt xuống, lỡ cô nương chưa chết thì như vậy sẽ không may mắn.

Tiểu Phù xụ mặt, đột nhiên đụng vai qua, đẩy cái người đang dựa gần này ra.

Bạch Liễu ôm vai, trong lòng ấm ức, đành phải nhắm mắt lại, lắc lư theo xe ngựa mà nghỉ ngơi.

Nếu là thường ngày, Hoa Túc nhất định không thể thiếu trêu chọc một câu, nhưng bây giờ lại không nói một tiếng.

Dung Ly hơi lo lắng, nếu không phải nàng còn nhìn thấy quỷ này, chắc chắn sẽ cho rằng quỷ này đã chạy rồi.

Nàng khẽ mím môi, dịch lại gần Hoa Túc một chút, hai chân đều đặt lên tấm ván gỗ, đầu dựa gần đầu gối, như cuộn thành quả bóng, ngước mắt lên im lặng nhìn quỷ này.

Hoa Túc ngồi nghiêng người, vài sợi tóc xõa trên vai, bím tóc bị đè ở phía sau, toàn thân mặc đồ đen kịt, chỉ giữa mày cùng trên môi có màu sắc tươi tắn.

Một ánh mắt sáng ngời dừng trên người, sao có thể không phát hiện được, nhưng nàng ấy vẫn nhịn không quay đầu lại, làm bộ không biết.

Dung Ly duỗi tay nắm áo đen bên hông nàng ấy, ngón tay vừa mới đụng vào liền ăn ngay một con mắt hình viên đạn.

Hoa Túc lạnh lùng trừng mắt nhìn qua, trong ánh mắt lãnh đạm lộ ra một chút oán trách.

Dung Ly ước gì mau xuống xe ngựa để tâm sự với quỷ này mới được.

Hoa Túc lạnh lùng nói: "Hôm nay rất có tinh thần, đã đến giờ sửu (1:00 - 3:00) mà vẫn chưa buồn ngủ, còn rảnh rỗi nắm áo choàng của ta."

Dung Ly vẫn nhìn nàng ấy, đôi môi tái nhợt khẽ mím lại.

Hoa Túc thật miễn cưỡng, "Thôi."

Nàng ấy vươn tay, dùng ngón trỏ chạm vào cằm Dung Ly, nói tiếp: "Ngươi nói chuyện, còn muốn ta đoán tâm tư của ngươi hay sao?"

Dung Ly hơi hé miệng, nhìn các cô nương trên xe một vòng, không biết quỷ này có phải đang lừa gạt nàng hay không, sau một lúc lâu mới thử nhẹ nhàng phát ra một âm: "Ngươi......"

Hoa Túc vòng tay lại, ngón tay trắng gầy đáp trên khuỷu tay, nhướng mày, "Thế nào."

Dung Ly thấy mấy cô nương không có phản ứng gì, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào."

Hoa Túc xoay người lại nhìn thẳng vào nàng. Ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, khóe miệng không cong lên, thái độ cực kỳ lãnh đạm, lại trở thành đại quỷ hờ hững giảo quyệt lần đầu gặp gỡ.

Trái tim Dung Ly nhảy lên cổ họng, không hiểu sao trong lòng trống rỗng, liền hoảng hốt không biết phải làm gì.

Hoa Túc thấy đôi mắt hạnh của nàng mở to, không khỏi nhếch khóe miệng cười nhạo, "Ngươi sợ ta giao ngươi cho lão cá yêu, hay sợ ta lấy Họa Túy về?"

Dung Ly thẳng thắn, "Đều sợ."

Hoa Túc búng vào trán nàng một cái, "Cho dù Đan Tuyền thật sự hại ta thì cũng là việc của Đan Tuyền, có quan hệ gì với ngươi đâu."

Dung Ly nói nhỏ, dường như vô cùng ấm ức, "Nhưng vừa rồi ngươi nghiêng người với ta."

Hoa Túc đẩy nhẹ vai nàng khiến nàng ngồi thẳng dậy, nàng ấy nhìn về phía bên kia, thờ ơ nói: "Vừa rồi chưa nghĩ ra nên đối với ngươi thế nào, hiện tại đã suy nghĩ cẩn thận."

Dung Ly ngồi thẳng, nói thầm một câu: "Còn tưởng ngươi muốn ta mẫu nợ nữ thường."

Hoa Túc cảm thấy buồn cười, "Ngươi giữ đồ của ta, trên người lại chỉ có mấy lạng thịt, ngươi có thể trả cho ta cái gì?"

Dung Ly giơ tay sờ sờ đuôi mắt, ngón tay lướt qua nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt, "Bán mạng cho ngươi có được không."

Hoa Túc liếc nhìn nàng một cái, chậm rì rì nói: "Dương thọ của ngươi ít như vậy, tự mình lưu trữ đi."

Xe ngựa đi từ ban đêm đến bình minh, bầu gánh cùng nam tử kia thay phiên lái xe, qua khỏi đường lớn là tới một trấn nhỏ, trấn này cách Hoàng Thành không xa, còn tính phồn hoa.

Bầu gánh tìm khách điếm, vừa muốn trả tiền thuê phòng trước liền nghe Không Thanh nói: "Tiền để chúng ta trả, coi như trả công đã chăm sóc trên đường, nếu không có bầu gánh tốt bụng, không chừng ta cùng tỷ muội còn đang đi bộ."

Tiểu Phù cùng Bạch Liễu nghe vậy cũng ở bên cạnh phụ họa, bầu gánh đành phải đồng ý.

Dung Ly đi theo vào phòng, ngừng bước trước mặt Hoa Túc, chờ quỷ này giải pháp thuật cho nàng.

Hoa Túc thu quỷ khí về, "Vội vã muốn ôn chuyện xưa với ba nha đầu của ngươi đến vậy sao."

Nói như thể đã lâu không gặp các nàng ấy vậy.

Quỷ khí trên người Dung Ly biến mất, thân hình liền hiện ra.

Đúng lúc Tiểu Phù vừa xoay lưng, thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống, trong phòng thình lình xuất hiện thêm một người, nghĩ đến đều cảm thấy sợ hãi.

Nhìn lại, đây không phải cô nương nhà mình sao!

Không Thanh cùng Bạch Liễu nghe tiếng nàng ấy hô lên, lập tức quay đầu trông thấy cô nương đang đứng ở trong phòng, cơ thể đầy đủ hết, không thiếu tay thiếu chân, vội vàng đi tới tiếp đón.

Dung Ly nhỏ giọng nói: "Chuyến đi này thiệt thòi cho các ngươi."

Tiểu Phù đỏ mắt, "Thiệt thòi chính là cô nương, chúng ta đâu có thiệt thòi."

Nói xong, nàng ấy tạm dừng, ánh mắt lắc lư, "Vị kia......"

Dung Ly lại nói bậy, "Nàng ấy đi rồi."

Hoa Túc khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống ghế chống cằm.

Tiểu Phù hỏi: "Đêm qua làm sao vậy, hai con ngựa bỗng dưng không thể nhúc nhích, còn tự nhiên xuất hiện một cánh tay."

Ánh mắt Dung Ly xoay chuyển, "Có yêu quỷ đang tìm ta, việc này nói đến rất phức tạp, sở dĩ Dung gia biến thành như vậy là bởi vì ta lén lút gây ra. Lời của người khác nói đều là sự thật, ta đi tới chỗ nào cũng dính đen đủi, ngay cả Chu đại nhân cũng không may mắn thoát khỏi, nếu không tượng đá trong phủ của hắn cũng sẽ không vô cớ bị vỡ nát."

Hoa Túc vui vẻ, "Ngươi muốn dọa các nàng sợ, để không đi theo ngươi nữa?"