Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 70: 70: Sao Có Cá Yêu Giữ Miếu





Không phải quỷ, cho nên hoàn toàn không sợ ánh mặt trời.
Con yêu này có da mặt màu xanh lá, màu sắc sâu cạn không đồng nhất như mảng rêu lớn dính trên mặt, mơ hồ có thể nhìn thấy đôi mắt trắng dã cùng đôi môi giống môi cá nheo.
Nhìn kỹ trông giống một con cá da xanh, nhưng sao cá có thể rời khỏi nước được, còn ở trong núi trắng trợn táo bạo đi lại, là không muốn sống nữa?
Dung Ly vừa xoay người liền đối mặt với vật này, thân thể nhịn không được run lên, vội vàng lui xa vài bước, che ngực thở hổn hển một hơi.
Năm ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cổ con yêu da xanh của Hoa Túc gập lại, đầu ngón tay không bén nhọn dường như muốn đâm vào da thịt.
Con yêu da xanh chợt giãy giụa, khó thở vì bị bóp cổ.

Hắn cuồng tụ yêu lực, màu xanh trên mặt trên người dần dần rút đi, trở nên loang lổ rách nát như lớp rêu bị đào lên, lộ ra một chút màu da của người thường.
Con yêu nâng bàn tay run rẩy lên, ý đồ muốn gỡ năm ngón tay của Hoa Túc ra, nhưng chưa chạm đến liền bị ném mạnh bay ra ngoài, như con diều bị gió thổi đi thật xa, ầm vang một tiếng đụng vào quan tài mục nát.
Trong chớp mắt, con yêu da xanh đột nhiên thay đổi lớp da khác giống quỷ lột da.

Rêu xanh trên người rút hết, đôi mắt lớn bằng hạt đậu xanh bỗng có con ngươi, con ngươi cùng tròng trắng mắt phân cách rõ ràng, miệng mũi cũng trở nên như người phàm.
Xiêm y xanh đậm trên người cá yêu ướŧ áŧ, tóc không quá dài, rối mù buộc lại.
Có lẽ mới vừa từ cá hóa thành người, tóc của hắn hơi ướt, loạn như rong biển quấn vào nhau, một dúm một dúm dính trên mặt, khuôn mặt còn tính thanh tú, nhìn bộ dáng như nam tử 15, 16 tuổi còn mang vài phần ngây ngô.
Dung Ly nghiêng người, giơ tay nắm lấy áo đen của Hoa Túc, "Đây là yêu?"
Hoa Túc gật đầu, "Cá yêu."
Dung Ly sửng sốt, "Cá yêu không phải nên sống dưới nước sao, vì sao lại ở trên núi, còn ở tại......!Trong miếu này."
Hoa Túc nhìn cá yêu ngã trên mặt đất đằng xa, nhíu mày, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, "Vậy phải hỏi nó."
Cá yêu da xanh há miệng thở dốc, thân người không duy trì được bao lâu, trên mặt lại hiện ra vài miếng vảy cá, dưới ánh mặt trời vảy cá rực rỡ lấp lánh như khảm ngọc thạch.

Hắn xoay mình nằm trên mặt đất, hơi thở thật dồn dập, âm thanh kia nghe như tiếng gió thổi trong núi, vang hô hô.
Sau khi mọc vảy cá, hai bên má hắn còn toát ra vây cá, ngay cả cánh tay trong tay áo cũng thay đổi hình dạng, giữa mười ngón tay mọc cả màng.
"Chẳng lẽ nó sắp chết?" Dung Ly vội vàng hỏi.
Hoa Túc búng ngón trỏ, một giọt nước đụng vào bên má hắn rồi bắn toé ra, tựa như viên ngọc lưu li vỡ tan.
Trong chốc lát, yêu khí của cá lập tức ngưng lại, vây cá bị trút bỏ, màng cũng không thấy, trên mặt tuy còn vảy linh tinh nhưng đã nhìn giống con người hơn.
Hoa Túc giơ tay đặt lên vai Dung Ly, đẩy nàng tới phía trước.
Dung Ly đâu thể lui được, dứt khoát bị đẩy đến trước mặt cá yêu.

Nàng nín thở tập trung, sợ cá yêu này thình lình đứng dậy, hướng về phía nàng cắn loạn xạ.
Trong thoại bản của thế gian, yêu quái đều sẽ ăn thịt người, tâm địa xấu thật sự.
"Dưới chân núi có nước không đi, lại càng muốn ở trên núi tìm đau khổ." Hoa Túc rũ mắt, lạnh nhạt nói.
Dung Ly mím môi im lặng, nàng - một người phàm - lại bị kẹp ở giữa, thật là khó xử.
Cá yêu da xanh chậm rãi nghiêng đầu, nhìn thấy dáng vẻ của Hoa Túc liền sửng sốt một chút.


Hắn vốn định hăng hái đánh trả, sống lưng vừa mới cong lên, liền nhìn thấy trên người Hoa Túc tụ tập quỷ khí, run giọng nói, "Ngươi......!Từ nơi nào đến?"
Giọng điệu Hoa Túc thường thường, "Ngươi đang hỏi ta?"
Con ngươi của cá yêu hơi co lại, rõ ràng là sợ.
Hoa Túc lạnh lùng cười, sợi tóc trên bím tóc rời rạc phập phồng trong gió, nàng ấy hờ hững từ trên cao nhìn xuống, "Ngươi thấy ta là từ nơi nào đến."
Cá yêu đột nhiên run lên, dứt khoát cuộn người dậy, quỳ phục xuống đất, "Đại nhân."
Dung Ly đã hiểu, cho dù công lực của quỷ này chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng thái độ nhất định phải cao ngạo, không dễ dàng ngẩng đầu nhìn người, mới có thể hù dọa được yêu quỷ khác.
Hoa Túc cảm thấy mỹ mãn gật nhẹ đầu, nhàn nhạt nói: "Nói xem, ngươi ở chỗ này làm cái gì."
Tuy cá yêu đã gọi một tiếng "Đại nhân", nhưng có lẽ không muốn nói toàn bộ sự thật, cúi đầu trả lời: "Trên núi yên tĩnh, nghĩ rằng thừa dịp thời gian chưa đến, tới đây tu luyện một phen."
Hoa Túc nắn vuốt ngón tay, tro bụi dính lên đầu ngón tay từ khi nào lập tức bay ra ngoài.
Dung Ly cau mày, âm thầm quan sát ngôi miếu hoang này, có rất nhiều quan tài rải rác xung quanh, không biết quan tài nào có liên hệ với Đan Tuyền.

Nàng ho khụ khụ hai tiếng, không biết có phải vì cá yêu da xanh ở đây hay không mà nàng lại ngửi thấy mùi cá.
Hoa Túc lãnh đạm xùy một tiếng, "Ngươi không thành thật, không nói rõ cũng thôi đi, còn định âm thầm động tay chân?"
Sau đó, Dung Ly chợt hiểu ra, tại sao lại "Không thành thật".
Một mùi cá tanh nồng nặc đến nghẹt thở từ khắp nơi bốc lại đây, dạ dày nàng quay cuồng một trận, sắp thở không ra hơi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, dường như bị chìm xuống nước, còn có trăm ngàn con cá vây quanh nàng.
Dung Ly giơ tay che miệng mũi, nhưng càng che kín càng thêm khó chịu.
Bỗng có một bàn tay lạnh lẽo để giữa lưng nàng, bàn tay kia đẩy về phía trước, ngay lập tức nàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng giữa mùi cá tanh này.
Như hương hoa bạch lan, thơm mà không nồng.
Bàn tay mềm mại để phía sau lưng thực nhanh thu lại, rốt cuộc Dung Ly cũng thở được, vội vàng ngước đôi mắt ửng hồng lên nhìn xung quanh.
Không có cá, nàng cũng không ở trong biển.
Cá yêu da xanh vung mạnh hai chân, như con cá vẫy đuôi muốn phóng người lên, lại thấy Hoa Túc giơ tay giữa không trung ấn hắn xuống.
Áp lực uy hϊếp vô hình từ trên trời giáng xuống, quỷ khí đen tối từ lòng bàn tay Hoa Túc bắn ra, đột nhiên biến thành một sợi dây thừng dài, hướng về phía cá yêu trói hắn lại.
Cá yêu bị trói kín mít, ngã xuống đất không thể vung chân được nữa.
Hoa Túc lạnh lùng nói: "Thế nào, muốn chạy?"
Vừa rồi cá yêu được một giọt nước mới tốt hơn chút, hiện tại yêu lực đã cạn kiệt, trên mặt lại xuất hiện rất nhiều vảy cá, bên má cũng mọc vây cá như nẩy mầm.
Trên núi vắng vẻ, vốn tưởng cá yêu này sẽ có đồng bọn giúp đỡ, không ngờ chỉ có mỗi mình nó.
Dung Ly hồi tưởng lại lời nói của Lâm Thước đêm qua, nếu đúng như lời bà nói, năm đó chắc hẳn có khá nhiều người đặt quan tài ở trong miếu.
Hiện tại tuy đã đến mùa đông, nhưng có thể nhìn ra người lên núi không giảm, trên núi có một ít giấy vàng, hẳn là bị để lại khi mọi người khiêng quan tài lên núi.

Chỉ là, từng hàng dấu chân đều tránh khỏi ngôi miếu này, lại xem bụi đất bám bên ngưỡng cửa, rõ ràng......!Đã lâu rồi không có ai đi vào nơi đây.
Dung Ly nhíu mày, đỡ đầu gối chầm chậm cúi người, tóc đen cùng dây lụa đỏ xen lẫn bên trong rũ xuống bờ vai, "Có phải ngươi canh giữ cửa miếu, không cho người khác tiến vào một bước?"
Cá yêu da xanh đột nhiên thay đổi sắc mặt, "Ngươi là một người phàm, nếu muốn sống thì nên ít lời thôi."
"Cá tiên ở Động Minh Đàm các ngươi lăn lộn đến nông nỗi này, không phải không có lý." Hoa Túc nâng tay lên, hai mắt lạnh nhạt rũ xuống, đôi môi hé mở, thổi nhẹ một chút vào năm ngón tay.
Quỷ khí quấn trên ngón tay đột nhiên hóa thành tấm lưới lớn, từ trên đầu cá yêu chụp xuống, quỷ khí đen nhánh bao phủ lại, cá yêu ở phía dưới lặng yên biến mất.
Dung Ly ngây người, cẩn thận nhìn lại, cá yêu kia nào phải biến mất, rõ ràng là biến thành một con cá đang vẫy đuôi.

"Nó......!Có bị mất nước mà chết hay không?" Nàng lúng ta lúng túng hỏi.
Hoa Túc cười nhạt, "Vậy ngươi đã quá khinh thường hắn."
Quỷ khí hóa thành tấm lưới như mây khói tan biến, cá yêu da xanh kia vẫn chỉ có thể vùng vẫy trên mặt đất.
"Đây là chân thân của con yêu này." Hoa Túc ngoắc ngón tay, cá yêu nằm dưới đất liền bị quỷ khí nâng lên.
Dung Ly nhìn nhìn hai bên người, dứt khoát lấy chiếc khăn nhét bên hông ra, do dự có nên quấn cá lại hay không.
Hoa Túc duỗi tay tới nắm một góc khăn, quay đầu nhìn về phía cá yêu.

Nàng ấy khép năm ngón tay, cá yêu lập tức bị thu nhỏ rất nhiều, vốn dài bằng nửa cánh tay, bây giờ đã nhỏ hơn một bàn tay.
Khăn bị Hoa Túc giũ ra, trải phẳng giữa không trung, sau đó bọc kín mít con cá đang vẫy đuôi lại.
Dung Ly định quấn cá nhưng không nghĩ tới còn có thể bọc như vậy.
Hoa Túc thu tay lại, khăn bọc cá bị gió cuốn tới trong tay nàng ấy, nàng ấy ước lượng một chút, rất là bắt bẻ nói: "Một con nhỏ thế này, cũng không biết có đủ nhét kẽ răng của Thùy Châu không."
Dung Ly nhìn chiếc khăn phình phình, con cá bên trong còn đang ngọ nguậy, nhưng các góc khăn như bị dính chặt vào nhau, không hề lỏng lẻo một chút nào.

Nàng kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta phải mang cá yêu này về?"
"Đương nhiên mang về." Hoa Túc nhàn nhạt nói.
Dung Ly ấp úng: "Nhưng nếu cá yêu không liên quan gì với Đan Tuyền thì sao."
"Ngươi còn thương tiếc nó?" Hoa Túc chậc nhẹ một tiếng, "Tuy ta không thích thức ăn thế gian, nhưng hấp cá chiên cá thế nào mới ăn ngon, ta lại biết đến."
Dung Ly thấy con cá trong khăn bỗng dưng bất động, dường như bị dọa đến choáng váng.
Hoa Túc cười khẽ, bỏ khăn vào trong áo đen, đi đến trước một cỗ quan tài, vung tay lên lệnh nắp quan tài mở ra.
Bụi đất bay lên, một thi thể nằm bên trong.
Hoa Túc chưa xem nhiều, xoay người đi đến cỗ quan tài khác, lại phất tay một cái.
Nắp quan tài ù ù đẩy ra, bên trong cũng là một khối xương trắng mặc áo liệm.
Có vẻ những cỗ quan tài đặt trong miếu này đều không phải trống rỗng, cũng không biết sao lại bị bỏ ở đây, sau khi chết không được xuống mồ an nghỉ, thật sự đáng thương, hiện tại chỉ còn một bộ xương khô, linh hồn không biết đã đến nơi nào rồi.
Dung Ly đi theo phía sau, mỗi một quan tài mà Hoa Túc mở ra, nàng đều thăm dò nhìn một lần.
Quan tài cũng coi như là có duyên với nàng, người bình thường khi tuổi tác lớn, mới có thể đặt quan tài ở trong nhà, nhưng từ khi nàng ra đời đã thường xuyên có quan tài làm bạn, giống như dùng quan tài làm giường nằm, xa một ngày đều không được.
Thái độ Hoa Túc lãnh đạm, không giống người ta mở quan tài của nhà người khác lên sẽ e sợ mạo phạm tổ tiên, nàng ấy nhấc lên liền ngoắc ngón tay cho nó đậy lại, cũng chẳng nói nhiều một câu.
Dung Ly biết nàng ấy đang tìm cái gì, nhẹ nhàng nói: "Quan tài trống kia, có lẽ đã sớm không còn."
Hoa Túc thản nhiên đáp: "Lại tìm xem."
Sắc mặt của Dung Ly vốn không được tốt, lúc này mím môi không nói lời nào, mí mắt uể oải rũ xuống, trong lòng có chút lo lắng mạo phạm đến vong hồn.
Bùm một tiếng, Hoa Túc mở thêm một cái khác, bên trong là thi thể của hai mẹ con.
Vẻ mặt Hoa Túc đột nhiên trở nên lạnh hơn, giơ tay đặt lên bờ vai gầy yếu của Dung Ly, đẩy nha đầu lặng im này vào điện chính của ngôi miếu.
Nói là điện chính, kỳ thật không khác gì điện bên, bởi vì ngôi miếu này quá nhỏ.
Dưới vạt áo của Tượng Phật để đầy quan tài, tứ tung ngang dọc, đầy ắp khắp nơi.
Hoa Túc tựa hồ không còn nhẫn nại, lòng bàn tay lật ngửa, làm như muốn nâng thứ gì lên, ngay sau đó mấy chục quan tài ầm ầm rung động, những cái nắp đều bị mở ra, làm bụi đất bay mù mịt tứ phía.

Mấy chụp nắp quan tài treo giữa không trung, chỉnh chỉnh tề tề.
Hoa Túc đặt tay lên vai Dung Ly tiến lên trước, xem xét từng cái một, đột nhiên tìm được một cái trống rỗng.
Quan tài vốn không phải thứ gì tốt, nếu bỏ tại đây, cho dù nó bị xiêu vẹo thì cũng không ai muốn sửa lại cho thẳng, ban đầu quan tài được đặt thế nào, sợ là mấy chục năm sau vẫn là thế đó, sẽ không có người nào đến trộm xác.
Dung Ly thoáng sửng sốt khi nhìn thấy cỗ quan tài trống rỗng kia, bước chân khựng lại, cầm bàn tay lạnh lẽo để trên vai xuống.

Bước chân nàng nhẹ nhàng, đi đường như lơ lửng, bất chấp dơ hay không dơ, đen đủi hay không đen đủi, vịn tay lên thành quan tài, nhìn từng cỗ quan tài này một lần.
Những quan tài khác đều có thi thể nằm bên trong, chỉ mỗi chiếc này là rỗng tuếch.
Hơi thở Dung Ly dồn dập, không tránh được hít vào một chút bụi đất, thình lình bị ho sặc sụa.

Nàng cuống quýt nắm cổ tay áo che trước miệng mũi, lảo đảo lui về bên Hoa Túc, thân thể yếu ớt, nhưng đôi mắt sáng trong, "Còn lại đều không phải trống rỗng."
Hoa Túc khẽ gật đầu, mười ngón bám vào thành quan tài trống kia, cúi người xuống như muốn đưa mặt vào quan tài.
Dung Ly nhìn thấy liền kinh hồn táng đảm, nếu có người chết từng nằm bên trong, cho dù thanh đao kề trên cổ nàng, nàng cũng sẽ không cúi người tới gần một chút.

Mấy năm nay, nàng không thiếu bị người chán ghét, bản thân nàng cũng biết, đồ vật âm phủ này đen đủi biết bao nhiêu.
Nhìn đồ vật đen đủi này hơn một lần, đều sợ bị giảm thọ.
Nhưng Hoa Túc thật sự cúi người tới gần, áo choàng đen còn kéo bên cạnh quan tài.
Dung Ly sốt ruột, muốn duỗi tay vén áo choàng của nàng ấy lên, tay mới vừa vươn tới liền nghe thấy Hoa Túc nói: "Mùi của gỗ băng."
Bàn tay vươn ra chợt khựng lại, Dung Ly ngơ ngác, "Gỗ băng......!Là gỗ gì?"
Hoa Túc đứng thẳng eo, "Gỗ sam mọc ở Động Minh Đàm, dưới lớp vỏ cây gỗ sam là băng, trên băng có hoa văn là mấy trăm vòng tròn đồng tâm."
Dung Ly nhớ quỷ này có đề cập đến Động Minh Đàm trước đó, nếu mẹ nàng thật sự được ôm về bên cạnh quan tài này, chẳng phải có liên quan gì đến Động Minh Đàm?
Nàng nhỏ giọng hỏi: "Còn có......!Loại gỗ như vậy?"
Hoa Túc nhìn nàng một cái, vén tóc mái phủ bên má ra sau tai, nhấc áo đen nâng chân lên......!Cất bước tiến vào quan tài.
Áo choàng đen thật dài bị nhấc lên, lộ ra đôi giày thêu nàng ấy mang phía dưới.
Tơ lụa màu đen, phía trên dùng chỉ bạc thêu chút kim văn cổ quái.
Dung Ly chỉ mới liếc nhìn một cái, Hoa Túc liền buông lỏng tay ra, lụa đen mượt mà như dòng suối rơi xuống che phủ hoàn toàn đôi giày.
"Ngươi......" Dung Ly cúi người tới gần, sững sờ nhìn quỷ này đứng thẳng trong quan tài.
Hoa Túc rũ mắt, yên lặng đứng một lúc, làm như rất là bất mãn, chân mày nhíu lại.
Dung Ly cảm thấy nghi hoặc: "Ngươi đang làm cái gì."
Hoa Túc duỗi ngón trỏ để phía trước môi.
Dung Ly đột nhiên im lặng, trơ mắt nhìn quỷ này nằm xuống, nàng khẽ hít hà một hơi, đôi mắt hạnh trừng đến tròn xoe.
Không nghĩ tới quan tài này còn rất......!Vừa người, không rộng không hẹp, hết sức phù hợp, có lẽ vóc dáng của người vốn dĩ nằm trong quan tài này xấp xỉ với nàng ấy.
Hoa Túc nằm bên trong, chậm rãi nhắm hai mắt.

Đôi mắt hẹp dài kia khép lại, tự nhiên bớt đi vài phần bạc tình cùng cao ngạo.
Nàng ấy nằm im lẳng lặng, nếu không có nốt chu sa đỏ hơn máu trên trán cùng son môi đỏ rực thì dường như thật sự không có sự sống.
Tuy rằng, quỷ quái vốn không có sự sống.
Dung Ly nào dám phát ra tiếng, mím môi cẩn thận thở dốc,nhìn chằm chằm vào quan tài.
Hoa Túc thình lình mở mắt, nhấc áo đen bước ra ngoài, sắc mặt có chút phức tạp.
Dường như đây là lần đầu tiên Dung Ly nhìn thấy biểu hiện này của nàng ấy, quỷ này từ trước đến nay đều không để ngoại vật vào mắt, sao lại có thể lộ ra cảm xúc hoang mang như vậy.
"Thế nào?" Nàng nắm áo choàng của Hoa Túc, nhỏ giọng hỏi một câu.

Hoa Túc chưa giãn mày ra, ngón tay thon dài để trên thành quan tài, chầm chậm lau một đường, "Cái này sợ là từng giấu thứ gì."
"Không phải gỗ băng sao." Dung Ly lúng ta lúng túng nói.
Hoa Túc gập ngón tay lại gõ hai cái, "Không đơn thuần chỉ là gỗ băng, còn có cái gì khác, có dấu vết của trận pháp, nhưng thời đại đã rất lâu rồi."
"Nhìn không ra đây là trận pháp gì sao?" Dung Ly hỏi.
Hoa Túc không đáp lời, nàng ấy làm sao thừa nhận không nhìn ra trận pháp nho nhỏ này, xoay người nói: "Ra ngoài lâu rồi, ngươi nên trở về Đan phủ."
Tổ tông đã nói như vậy, Dung Ly đành phải gật đầu, "Vậy liền trở về."
Ra khỏi miếu, Hoa Túc dừng bước chân, xoay lưng lại thấy Dung Ly mệt mỏi đi theo phía sau, thật uể oải ỉu xìu.
Nàng ấy vân vê ngón tay, chờ bụi đất dính trên đầu ngón tay tan biến vào không khí, mới giơ tay chạm vào khóe miệng Dung Ly.
Dung Ly ngước mắt lên, đã lường trước quỷ này muốn làm cái gì.
Quả nhiên, ngón tay để bên môi nàng đẩy lên trên, như muốn nhếch khóe miệng cứng đờ của nàng lên.
Dung Ly nắm chặt ngón tay lạnh băng kia, "Ngươi nói, Đan Tuyền có khi nào cũng là cá yêu hay không, ta đây......"
Hoa Túc nhếch khóe môi lên, thế mà lại cười, "Trở về đừng để cho ta thấy ngươi ngâm mình trong nước giả vờ làm cá, da thịt mịn màng này, cũng không sợ bị ngâm đến nhăn nheo."
Dung Ly còn đang buồn rầu, vừa nghe lời này xong liền muốn lấy Họa Túy ra, vẽ con rùa lên mặt quỷ này.
Hoa Túc thu tay về, "Nếu ngươi thật sự là cá yêu, thì không nên sinh ra từ trong bụng phụ nhân."
"Vậy phải làm sao......" Dung Ly khó hiểu.
Hoa Túc nói: "Ngươi biết cá sinh con thế nào không."
Dung Ly nắm cổ tay áo lên che hơn nửa khuôn mặt mình, đôi mắt trừng to.
Dưới chân núi, Không Thanh dựa vào xe ngựa mê man buồn ngủ, đầu thỉnh thoảng nghiêng ngả.

Con ngựa bị buộc trên cây không coi ai ra gì mà gặm cỏ dưới đất, cái đuôi bủn xỉn vẫy một chút, dường như cũng buồn ngủ.
"Không Thanh." Dung Ly đi qua gọi một tiếng.
Không Thanh đột nhiên bừng tỉnh, "Cô nương, chính là......!Làm xong việc rồi?" Nàng ấy không biết cô nương nhà mình lên núi làm cái gì, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nặn ra một câu như vậy.
Dung Ly gật đầu, nhấc váy chui vào trong xe, "Mau chóng trở về, về muộn sợ bà ngoại sẽ lo lắng."
Không Thanh nghiêng người nhìn qua bên cạnh cô nương một lát, thấy cô nương vẫn bình thường như khi lên núi, lúc này mới đáp lời.
Hoa Túc ngồi cạnh Dung Ly, "Nàng ấy sợ ngươi dính đồ dơ gì xuống núi."
Dung Ly không hé răng, liếc quỷ này một cái.
Không Thanh tháo dây cương buộc ở trên cây, sau đó ngồi lên xe quăng roi ngựa, giục ngựa trở về Hoàng Thành.

Trên đường, nàng ấy canh cánh trong lòng chuyện cô nương một mình lên núi, hạ giọng nói: "Cô nương rốt cuộc lên núi làm cái gì, đi đường có mệt hay không, trở về cần phải nấu nước ấm ngâm chân một chút."
Lời này nói đủ quanh co lòng vòng.
Dung Ly nhẹ nhàng đáp: "Không cần, đi lên núi tìm một ngôi miếu, bái lạy vài cái."
Không Thanh đâu thể tin được, nếu thật sự chỉ vào miếu bái phật, tại sao chọn nàng ấy đi theo trong số ba nha đầu.
Trở về Đan phủ, Dung Ly nhìn thấy cửa tiền sảnh đóng lại, cố ý tạm dừng trước cửa.

Thính lực của nàng bây giờ rất tốt, dễ dàng nghe thấy trong phòng có người đang nói chuyện.
Nghe giọng nói, hẳn là cữu cữu Đan Kim Hành và ông ngoại Đan Đống của nàng.
Đan Kim Hành than một tiếng, "Tình cờ gặp đội buôn trở về từ Kỳ An, nghe nói một ít về chuyện của Dung phủ."
Đan Đống hỏi: "Thế nào?"
Có lẽ Đan Kim Hành do dự một lúc, "Hình như Dung gia bị quỷ ám, hiện tại trong phủ bỏ trống......!không còn người sống.".