Tiểu Phù kinh ngạc hô một tiếng, "Cô nương, là khách điếm, cuối cùng cũng nhìn thấy nơi để dừng chân."
Khách điếm kia đứng lẻ loi, lá cờ trước cửa lay động, gió thổi qua khiến chữ "Rượu" bên trên trở nên nghiêng ngã xiêu vẹo.
Xung quanh không dân cư, trước cửa không có xe ngựa, cửa lại còn đóng chặt, cũng không biết bên trong rốt cuộc có người hay không, ở phía xa đều là núi cao, bóng núi tầng tầng lớp lớp, tựa như bức màn từ giữa không trung buông xuống.
Không Thanh đang ngủ bên cạnh Dung Ly, nghe thấy hai nha đầu kêu to lập tức tỉnh dậy, cũng liếc nhìn ra phía ngoài một cái, trải qua việc hoang đường quỷ quyệt đêm qua, nàng ấy không lộ vẻ mừng rỡ khi thấy khách điếm kia, ngược lại cổ họng như bị mắc nghẹn.
Dung Ly bình tĩnh nhìn khách điếm, mơ hồ cảm thấy kỳ quái, đây không phải là đường chính, nếu ở trên đường chính có khách điếm cũng không lạ gì, nhưng đây là rừng núi hoang vắng, có lẽ trong một năm cũng chưa được mấy người qua đường, khách điếm mở ra ở nơi này, e rằng sẽ lỗ vốn.
Nàng lặng lẽ quay đầu, vốn muốn nhìn qua Hoa Túc, không ngờ vừa lúc thấy được ánh mắt của Không Thanh, nha đầu này từ trước đến nay đều điềm tĩnh, hiện giờ lại như bị dọa, trừng to mắt vẫn không nhúc nhích.
Đêm qua quả là một liều thuốc mạnh, thật sự quá mạnh.
Yết hầu Không Thanh cử động, nuốt xuống một chút, tròng mắt rốt cuộc xoay chuyển, nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Cô nương, khách điếm này có phải là......"
"Là cái gì?" Dung Ly chỉ cảm thấy kỳ quái, tạm thời chưa nhìn ra được gì.
Không Thanh từ từ hít thở một hơi, chầm chậm nói: "Có phải do yêu quái biến ra hay không."
Dung Ly cười khẽ, không lập tức đáp lời.
Từ khi có được đôi mắt âm dương này, nàng chưa từng gặp yêu quái nào, nhiều lắm là cây tử đằng yêu hóa thành quỷ như La Hà, nghĩ đến cũng thật lạ lùng, có thể thấy quỷ, nhưng sao một con yêu cũng chưa gặp được.
Trong thoại bản phố phường thường có các loại yêu quái, hoa biến hóa, cây biến hóa, hay là mèo yêu, khuyển yêu, hoặc đồ vật gì đó biến thành yêu, đủ loại ở trong rừng, không phải là ít.
"Có lẽ không phải." Dung Ly hơi mím môi, lên tiếng nói với Bạch Liễu: "Đi qua nhìn xem."
Xe ngựa đi thẳng dọc theo đường núi phía trước bỗng dưng rẽ qua, chạy về hướng khách điếm.
Mèo nằm trên đệm mềm vẫn bất động, đôi mắt xanh lạnh lẽo nhìn chằm chằm khách điếm phía xa.
Đợi đến cửa khách điếm, Bạch Liễu buộc dây ngựa trên cây, quay lại đặt ghế nhỏ ở dưới đất, cho cô nương có thể dẫm lên bước xuống.
Không Thanh ra khỏi xe trước, đứng dưới xe ngựa để Dung Ly đáp tay, mắt lại thường thường liếc nhìn khách điếm đóng chặt cửa kia.
Dung Ly còn ở trong xe, hỏi mèo đen đang nằm mềm oặt: "Khách điếm này có vấn đề gì?"
Thùy Châu yếu ớt kêu lên một tiếng, nhưng lọt vào tai Dung Ly lại là tiếng nói lãnh đạm của quỷ kia, "Đi xem, tuy khách điếm này không có hơi thở của người sống."
Không có hơi thở của người sống, vậy thật là khó lường, chắc hẳn trong khách điếm có thứ gì đó, nhưng......!Đại khái đều không phải người.
Dung Ly nghe vậy liền khựng lại, bàn tay dừng giữa không trung, không muốn xuống xe ngựa nữa.
Hoa Túc từ trên đệm mềm nhảy xuống, nhảy vài cái liền tới mặt đất.
Mèo con nhỏ bé, uyển chuyển nhẹ nhàng chạm đất, không phát ra một chút tiếng động.
Tiểu Phù cúi đầu, thình lình nhìn thấy một cục đen thui như mực ở bên chân, suýt nữa sợ tới mức dẫm một chân lên, sau khi thấy rõ là Thùy Châu, mới vội vàng lui lại một bước.
Dung Ly xuống xe ngựa, khom lưng ôm mèo lên, vốn định kêu ba nha đầu đi tới gõ cửa, nhưng ngẫm lại vẫn tự mình gõ cửa cho thỏa đáng, đỡ phải mở cửa chính là yêu quái ăn thịt người gì đó.
Phía sau có gió lạnh nổi lên, quỷ lột da bám trên thùng xe cũng xuống đất theo.
Xiêm y trên người nó thật hoa mỹ, khuôn mặt nhỏ xinh, lẽ ra nên làm người vui thích, lại cố tình không có cảm xúc, ánh mắt còn tan rã mở to.
Cửa gỗ của khách điếm đóng kín mít, trước cửa có một tấm vải thô cổ xưa rũ xuống, có lẽ đã dầm mưa dãi nắng rất lâu, không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, một màu xám xịt, hoa văn thêu phía trên khá lạ, không giống thứ người sống sẽ dùng.
Dung Ly giơ tay gõ cửa, đốc đốc vang lên, ba nha đầu ở phía sau căng thẳng mà nhìn.
Gõ ba cái, bên trong không ai đáp lại, dường như khách điếm vốn không có người.
Dung Ly đành phải gõ ba cái nữa, cất tiếng hỏi: "Có người không."
Hoa Túc nằm trong lòng ngực nàng, đôi mắt xanh xoay chuyển một chút, nhàn nhạt nói: "Đừng hỏi có người không, hãy nói với chủ quán, ngươi muốn ở trọ."
Khách điếm này có người hay không cũng chưa biết, làm......!Làm sao ở trọ?
Nhưng Dung Ly vẫn tin nàng ấy, do do dự dự mở miệng, tiếng nói nhỏ như ruồi muỗi, "Có chủ quán không, ở trọ."
Lời của nàng chưa dứt, trong cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, kẽo kẹt kẽo kẹt, giống tiếng cầu thang gỗ lung lay sắp đổ.
Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng Dung Ly liền hiểu rõ, khách điếm này quả thực không phải là địa phương nên tới.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, cả người lông tơ dựng thẳng, nàng ngơ ngác cúi đầu nhìn mèo trong lòng, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự có thể ở đây?"
Tiểu Phù ở phía sau nàng, còn tưởng rằng cô nương đang nói chuyện với mình, vui tươi hớn hở nói: "Cô nương, thật vất vả mới gặp được khách điếm, ở đây nghỉ ngơi một ngày cũng tốt, qua khỏi thôn này sẽ không có nữa, cũng chẳng biết mất bao lâu mới tìm thấy khách điếm khác."
Trái tim thật sự rộng lớn.
Bạch Liễu nhìn xung quanh khắp nơi, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy khách điếm này là vui vẻ, hiện tại thế nào cũng cười không nổi, nếu là một khách điếm bình thường, sao có thể không mở cửa mà lại đóng cửa kín mít như vậy, thật sự có đón khách sao.
Hoa Túc cười nhạt một tiếng, "Ngồi ở trên xe ngựa lâu rồi, ta nhìn chân của ngươi cũng sắp không duỗi thẳng được, không nghỉ ngơi nửa ngày để giữ mạng, sau này làm sao cùng ta?"
Dung Ly nghĩ thầm, chẳng lẽ ở tại khách điếm không biết do yêu hay quỷ mở ra này, chính là giữ mạng?
Hoa Túc nói bên tai nàng: "Ở lại nghỉ ngơi nửa ngày, ta có thể dạy ngươi, còn nhiều nữa đi."
Dung Ly mím môi không nói gì, từng tiếng bước chân trầm trọng như đạp vào lòng nàng, mỗi bước chân vang lên một tiếng, ngực nàng cũng như bị đâm vào một cái, suýt nữa thở không nổi.
Hoa Túc nói: "Không gì phải sợ, đi vào." Giọng điệu nàng ấy nhàn nhạt, hết sức coi nhẹ thứ ở trong khách điếm.
"Tới." Trong phòng có người lên tiếng, giọng nói thật vang dội.
Hai mắt Tiểu Phù sáng ngời, "Cô nương, thật sự có người!" Vui vẻ giống hệt nha đầu ngốc.
Ngay sau đó cửa được mở ra, tấm rèm xám xịt bị nhấc lên, bên trong là một nam tử mặc vải bố thô nghiêng người nói: "Khoảng thời gian này trời giá rét, rất ít người qua đường, chưởng quầy lại bị bệnh, nên dứt khoát không mở cửa, chậm trễ các vị cô nương."
Nói xong, ánh mắt của hắn thoáng tạm dừng ở phía sau lưng Dung Ly.
Vóc người nam tử hơi thấp, còn có chút béo, cho nên khi đi đường tiếng bước chân cực kỳ trầm.
Dung Ly chớp chớp mắt, không hề nhìn thấy trên người nam tử này có quỷ khí, nàng nhìn vào bên trong một vòng, trong phòng chỉnh đốn còn tính sạch sẽ, chỉ là những chiếc ghế gỗ dài đều gác ở trên bàn, ngoại trừ nam tử này ra, chẳng thấy một bóng dáng nào khác.
Nam tử giơ tay nói: "Mời năm vị cô nương vào bên trong, còn làm phiền chờ ở đây một chút, ta đi thu dọn phòng cho khách."
Bạch Liễu nghe vậy sởn tóc gáy, tự mình bẻ ngón tay đếm một lần, lo sợ nói: "Khó trách ngươi chỉ có thể làm điếm tiểu nhị, ngay cả đếm số cũng không đúng."
Nam tử quay đầu lại cười cười, "Đếm sai rồi, cô nương thứ lỗi."
Dung Ly biết rõ ràng, nhiều thêm một số không có khả năng là Hoa Túc, bởi vì Hoa Túc đang ở trong thể xác của Thùy Châu, một số kia hiển nhiên chính là quỷ lột da.
Nàng cau mày bước vào, giơ tay quét một cái ở dưới mí mắt, che mắt trái lại, chỉ dùng con mắt phải quan sát khắp nơi.
Trong mắt không nhìn thấy màu đỏ rực, tựa hồ nơi này vẫn chưa tạo nghiệp chướng gì, cũng chưa từng lưu lại oán giận, nhưng......!trên người điếm tiểu nhị sạch sẽ, không thấm một sợi quỷ khí, hắn không thể có khả năng nhìn thấy quỷ lột da.
Sau khi xem một vòng, nàng lại quét vào mí mắt bên phải một chút, gật đầu nói: "Được."
Không Thanh là người cuối cùng đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng đốt than, cho nên mặc dù chưa đào địa long cũng không quá lạnh.
Nam tử đem ghế gỗ dài gác ở trên bàn xuống, lấy vải thô để trên vai chà lau vài cái rồi nói: "Cô nương ngồi, tiểu nhân liền đi thu dọn phòng."
Dung Ly nhấc váy ngồi xuống, "Sao ngươi không hỏi ta ở mấy gian phòng?"
Nam tử khựng bước chân, quay đầu lại cười hỏi: "Cô nương muốn mấy gian?"
Dung Ly rũ mắt suy tư, "Thu dọn hai gian là được."
Nam tử sờ sờ đầu, "Sợ là hơi chật, cô nương không phải có......!Năm người sao."
Hắn bỗng nhiên ngừng lại, sửa miệng: "Nói sai nữa rồi, cô nương thứ lỗi."
Dung Ly không lên tiếng, che môi ho vài cái.
Tiểu nhị béo lùn chắc nịch đành phải nói tiếp: "Vậy tiểu nhân đi lên thu dọn."
Dung Ly nhìn chằm chằm nam tử đi lên lầu, đến khi bóng dáng kia biến mất mới dời ánh mắt, nhỏ giọng nói: "Một khách điếm lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ có một điếm tiểu nhị, còn có chưởng quầy chưa lộ diện?"
Nói chưa dứt lời, Bạch Liễu liền run cả người, cố tình còn muốn giả bộ không quan tâm, hai mắt trắng trợn táo bạo nhìn khắp nơi, chân lại rất thành thật, dính tại chỗ không nhúc nhích.
Dung Ly cảm thấy hoang mang, nhưng Hoa Túc vẫn chưa giải thích nhiều, giống hệt người câm.
Bình thường hay lải nhải, ở bên tai nàng bắt bẻ cái này ghét bỏ cái kia, hiện nay một câu cũng chẳng nói, làm nàng rất không quen.
Bên tai Dung Ly yên tĩnh, nhưng tâm lại không tĩnh, sau một lúc lâu mới nghi hoặc cúi mặt xuống, nâng mèo nằm trong lòng lên một chút, khi nhìn thấy đôi mắt xanh lạnh băng kia mới thoáng an tâm, thể xác của mèo xác thật vẫn là Hoa Túc.
Qua một hồi, tiểu nhị thu dọn phòng xong, lại thịch thịch thịch đạp cầu thang đi xuống, "Thu dọn xong rồi, các cô nương đi theo ta."
Dung Ly không nhanh không chậm đứng lên, một bàn tay nắm chặt cổ áo của áo lông chồn, chiếc cằm giấu dưới lớp lông xù xù, chỉ có đôi môi tái nhợt khép hờ lộ ra, dáng vẻ hơi mím môi trông có chút bướng bỉnh.
Tiểu nhị thấy các nàng lên lầu, mới nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này chưa nghĩ tới việc muốn kiếm tiền, bắt đầu từ mùa đông, một vị khách ở trọ cũng chẳng có, nhiều lắm là đến nghỉ chân rồi rời đi, bây giờ chuẩn bị cho cô nương bốn gian phòng, lúc rời đi chỉ tính tiền một gian, cô nương không cần trả nhiều."
Tiểu nhị to béo vạm vỡ quay đầu lại cười cười, "Dù sao phòng cũng toàn để trống, còn không bằng cho các cô nương ở được thoải mái, có điều đồ ăn tươi mới trong phòng bếp không nhiều lắm, sợ các cô nương phải chịu thiệt thòi."
Lời này nếu được nói ra từ miệng chưởng quầy thì là lẽ đương nhiên, nhưng người nói lại là một tiểu nhị trong tiệm.
"Không sao, lát nữa nấu chút cháo là được." Dung Ly mỉm cười.
Tiểu nhị đáp: "Được rồi."
Dung Ly đi theo hắn, trầm mặc một lúc mới nói: "Chưởng quầy bị bệnh, dù sao cũng phải có người tính sổ và nấu cơm, hay người tính sổ nấu cơm cũng là ngươi?" Nàng đi đường không có nhiều sức lực, bước chân nhẹ nhàng lâng lâng như bay, còn giống quỷ hơn cả quỷ.
Tiểu nhị gãi gãi đầu, "Quản trướng đã xin nghỉ về nhà vào năm trước, sau mùa đông mới quay lại, hiện tại trời rét lạnh đâu có sổ sách gì để tính, chưởng quầy dứt khoát cho hắn trở về, có người nấu cơm ở trong phòng bếp, ta chỉ làm việc lặt vặt, sao có thể nấu cơm, cô nương coi trọng rồi."
"Chưởng quầy của các ngươi bị bệnh gì? Ở đây rừng núi hoang vắng, không dễ tìm đại phu." Không Thanh đột nhiên mở miệng.
Tiểu nhị lúng ta lúng túng nói: "Tiểu nhân nào biết, trong khoảng thời gian này chưởng quầy không có tinh thần, người này nếu không có tinh thần liền dễ dàng sinh bệnh, bệnh phong hàn gì đó đều chạy đến, chưởng quầy cũng không chịu vào thành tìm đại phu, chính là muốn để cho bệnh tự khỏi."
"Bị bệnh đã bao lâu?" Dung Ly ho nhẹ hai tiếng, uể oải nâng mí mắt lên.
Tiểu nhị trả lời mơ hồ: "Một thời gian dài, hình như rất lâu rồi."
Đưa các nàng vào phòng cho khách xong, nam tử lại nói: "Ta đi bảo phòng bếp nấu cháo, xào mấy món thức ăn, nhưng vì đang là mùa đông nên chưa tích trữ nhiều đồ ăn, chỉ có thể tùy tiện xào xào."
Dung Ly ôm mèo, đỡ cửa nói: "Không sao, có cái gì thì ăn cái đó, làm phiền."
Tiểu nhị hắc hắc cười hai tiếng, nhìn thái độ thật thà chất phác, xoay người rời đi.
Phòng bếp ở dưới lầu, còn đây là lầu hai, theo lý mà nói, một nam tử to béo vạm vỡ như vậy đi xuống lầu nên có tiếng bước chân mới phải, nhưng ngược lại thật im ắng.
Dung Ly đỡ khung cửa đứng bất động hồi lâu, Tiểu Phù ngáp một cái, có vẻ chưa ý thức được khách điếm này có quỷ.
Mèo trong lòng nàng cử động, dường như Hoa Túc tìm được chuyện vui, cười lạnh một tiếng cực nhẹ, bỗng dưng nhảy ra khỏi lòng ngực nàng, nhẹ nhàng rơi xuống đất, chưa phát ra một âm thanh nào.
Bạch Liễu cùng Không Thanh hai mặt nhìn nhau, Không Thanh thật là bình tĩnh, chỉ đổ chút mồ hôi lạnh trên thái dương, còn khớp hàm Bạch Liễu lại run lập cập giống như cái sàng.
Dung Ly lấy Họa Túy trong túi tay áo ra, nắm chặt trong tay, nàng đứng yên trước cửa một lúc mới quyết định vào phòng, thận trọng ngồi bên cạnh bàn, quay đầu lại hỏi: "Không tiến vào sao."
Lời nói là nói với Hoa Túc, ba nha đầu nghe thấy cũng lần lượt vào phòng.
Mèo đen đứng bất động ngoài cửa, đôi tai đang lắng nghe khẽ rung lên, có lẽ cảm nhận được tiếng động gì đó.
Mèo đen nhìn vào một chỗ không nhúc nhích, bộ dáng còn rất có thể hù dọa người, tựa như có thứ đồ dơ gì ở ngay trước mắt.
Khi Hoa Túc chưa chiếm thể xác này, cái đuôi có một nhúm lông trắng của Thùy Châu từ trước đến nay đều hạ thấp thấp, trông không có tinh thần, cực kỳ giống chó kẹp cái đuôi*, nhưng một khi thể xác này bị chiếm, cái đuôi liền vểnh lên cao, thái độ thản nhiên không coi ai ra gì.
(* Biểu hiện nó đang sợ hãi, lo lắng.)
Hiện tại mèo đen đang vểnh cao cái đuôi đứng ở ngoài cửa, thật lâu vẫn chưa quay đầu lại, một lát sau mới chậm rì rì xoay người, lạnh mặt nhảy qua ngưỡng cửa, chầm chậm nằm bên chân Dung Ly.
Ba nha đầu đều đang ở đây, nàng không tiện hỏi quỷ này làm sao vậy.
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Ngươi biết đây là địa phương nào không."
Dung Ly cũng muốn hỏi, nàng chưa bao giờ gặp qua khách điếm kỳ lạ thế này.
Hoa Túc cười nhẹ, không để bụng mà nói: "Đây là một cái kết, khúc mắc."
Dung Ly mấp máy môi, im lặng đọc hai chữ "Khúc mắc", không thể nghĩ ra, khúc mắc có liên quan gì với khách điếm này.
Ba nha đầu ở bên cạnh đứng ngồi không yên, Không Thanh thường xuyên nhìn ra ngoài cửa, sợ có người bỗng nhiên tới gõ cửa.
Tiểu Phù quả thực lớn gan, lật ngược cái ly ở trên bàn lên, vừa định đổ một ly trà cho cô nương, bất chợt thấy một con sâu từ trong ly bò nhanh ra ngoài, bò đến cạnh bàn liền biến mất tăm.
"A ——" nàng ấy hét to một tiếng, vội vàng đứng lên chỉ vào cái bàn nói: "Sao lại có sâu!"
Thùy Châu phe phẩy cái đuôi một chút cho có lệ, vừa ngước mắt liền nhìn thấy con sâu ở dưới bàn.
Tiểu Phù vội vàng nói: "Không phải đã thu dọn rồi ư, tại sao ngay cả cái bàn cũng không xử lý, ta thấy mèo nhà người khác nhìn thấy sâu thì sẽ vui vẻ, thế nào cũng phải thưởng thức một trận mới bằng lòng ném đi, sao Thùy Châu lại không nhúc nhích, nên đi bắt sâu nha."
Hoa Túc lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm chấp nhặt với nha đầu thế gian này, hai mắt khép hờ làm bộ ngủ.
Tuy nhắm mắt, nhưng tiếng nói lạnh lùng lại gần bên tai Dung Ly, "Người phàm sau khi chết thường có chấp niệm, có kẻ sẽ hóa thành lệ quỷ sát hại người khác, có kẻ chùn chân bó gối, nửa bước không chịu rời đi, lừa mình dối người mà thôi."
Dung Ly nhíu mày, nhưng mắt nàng không nhìn thấy quỷ khí, vậy quỷ kia ở nơi nào?
Hoa Túc như xem thấu được suy nghĩ trong lòng nàng, không mặn không nhạt mở miệng: "Có chấp niệm có lẽ không phải là tiểu nhị kia, ở khách điếm này chỉ mỗi chưởng quầy mới có thể nói chuyện.
Có lẽ quỷ khí trên người chưởng quầy khá loãng, cho nên ngươi mới không cảm thấy được.
Sở dĩ như thế, hẳn là bởi vì vốn nên đầu thai tái thế, nhưng lại muốn mua dây buộc mình."
Dung Ly nghe hiểu, nhưng vẫn chưa rõ ràng lắm, quỷ này biết rõ đây là một "Khúc mắc", nhưng lại khuyến khích nàng vào xem.
Hoa Túc cười nhạt: "Tuy khách điếm có quỷ, nhưng nếu ngươi muốn đi theo bên cạnh ta, quỷ quái gì đều nên hiểu biết, trên đường nhàn rỗi không có việc gì, có thêm kiến thức cũng không phải không tốt."
Dung Ly mơ hồ cảm thấy Hoa Túc đang nói lời úp mở, nàng vốn đang im lặng, bây giờ càng thêm không muốn nói chuyện.
Tiểu Phù đâu còn dám rót trà cho cô nương, chạm vào bình trà thì còn nóng, nhưng nước trà bên trong không biết có sạch sẽ hay không.
Nàng ấy dứt khoát đem túi nước ra, đưa qua cho Dung Ly, "Cô nương uống chút nước mật đi."
Dung Ly tiếp nhận uống một ngụm nhỏ, nhìn ra ba nha đầu này đều đang cố chấp mở to mắt, kỳ thật đã buồn ngủ vô cùng, dứt khoát nói: "Hay là các ngươi đều lên giường nằm đi, nghỉ ngơi một lát."
Bạch Liễu lắc đầu, nàng ấy nào dám ngủ.
Không Thanh đẩy vai nàng ấy, "Mệt nhọc thì đi ngủ, nếu không lấy đâu ra sức lực để hầu hạ cô nương."
Bạch Liễu đành phải ỡm ờ nằm lên giường, Tiểu Phù cũng nằm xuống theo.
Hai người vốn không thích nhau, từng người trở mình, cái ót đối diện cái ót mà ngủ rồi.
Không Thanh nằm ở trên bàn, không bao lâu cũng đã ngủ.
Hoa Túc còn ở trong thể xác của Thùy Châu, có vẻ không muốn hiện hình, nhàn nhạt nói: "Hiện tại vào trong kết này, sau này nếu người gặp lại, cũng không đến mức không biết giải."
Dung Ly nhỏ giọng hỏi: "Giải thế nào, chẳng lẽ điếm tiểu nhị kia là giả?"
"Chỉ là ảo ảnh." Hoa Túc nói: "Người bình thường vào khúc mắc, sẽ không thể dễ dàng thoát ra ngoài."
"Vậy làm sao thoát, hay phải thăm dò khúc mắc của quỷ này?" Dung Ly cúi đầu trầm tư, "Vẫn phải đi gặp chưởng quầy mới được, có điều không biết nàng ta đang ở nơi nào."
"Kết chính là một ý nghĩ xằng bậy, ngoại trừ chủ kết là thật, còn lại đều là giả, một khung cảnh vô căn cứ như vậy, dùng Họa Túy cũng có thể làm ra vài cái." Hoa Túc lãnh đạm nói, "Nhưng Họa Túy có thể vẽ đến trình độ nào, còn phải xem năng lực của chủ bút."
Dung Ly nhíu mày, "Họa Túy cũng có thể vẽ ra địa phương mê hoặc người?"
"Hiển nhiên, một chi vật tùy tâm như Họa Tùy, vẽ cái gì mà không được?" Hoa Túc cười, "Xem ngươi có bản lĩnh này hay không thôi."
Dung Ly thò bàn tay khép hờ trong cổ tay áo ra, xòe năm ngón tay, một cây bút tinh tế nằm trong lòng bàn tay, thân trúc như thấm mực, đen nhánh cân xứng.
Trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác khác lạ, dường như Hoa Túc đang cố ý dạy nàng một vài điều, mà quỷ này lại có vẻ am hiểu rõ về việc này, như thể đã làm việc này vô số lần.
Trái tim nàng bỗng nhiên treo cao, không rõ nguyên do.
Dung Ly khép năm ngón tay lại, nắm chặt Họa Túy, "Ngươi lợi hại như vậy, trước kia chắc hẳn đã dạy cho không ít người."
Hoa Túc cười nhạt, " người không đáng, người khác không có vinh dự này.".