Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 56: 56: Sao Trong Phủ Đều Bị Chết Hoặc Điên





Quản gia hoảng loạn gật đầu, đi ra ngoài viện, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, "Cô nương muốn biết chuyện của Đại phu nhân?"
"Mong nói tỉ mỉ." Dung Ly ngồi xuống ghế đá ở trong sân, thở hổn hển một hơi.
Hoa Túc cũng ngồi xuống, lụa đen dài phết đất như mực đổ ra, khi ánh trăng chiếu rọi, lụa đen phát sáng rạng rỡ tựa dòng mực nước chảy xuôi.

Nàng ấy không nói lời nào, thậm chí còn nhắm mắt lại, dường như chuyện gì cũng không thể quấy nhiễu đến nàng ấy.
Quản gia đứng trầm mặc hồi lâu, cố hết sức mới nói: "Đại phu nhân từ nhỏ đã quen biết lão gia, khi đó Đan gia còn tính giàu có, tuy lão gia cảm mến phu nhân, nhưng phu nhân lại đã có người trong lòng." Hắn đột nhiên im bặt, lo lắng liếc nhìn Dung Ly một cái.
"Tiếp tục nói." Dung Ly nói.
Quản gia than một tiếng, đành phải nói tiếp: "Lão gia kế thừa gia nghiệp lúc tuổi còn trẻ, âm thầm sai người cướp hàng hóa mà Đan gia muốn đưa vào cung."
"Người trong cung nổi trận lôi đình, tuy đây không phải là điều Đan gia biết trước, là việc xảy ra bất ngờ, nhưng từ đó về sau Đan gia không còn đứng vững được ở Hoàng Thành.
Đan phủ gia thế sa sút, cho tất cả tôi tớ trong phủ nghỉ việc, lão gia phái người đi cầu hôn, nói là có thể bảo đảm cho Đan gia được yên ổn ở Hoàng Thành.
Khi đó tuy Dung gia ở Kỳ An xa xôi, nhưng lão gia lại có thể duỗi tay đến Hoàng Thành, người Đan gia sao lại không tin, lập tức đồng ý hôn sự này.
Phu nhân gả đến đây, giống như bị giam lỏng, muốn bước ra cửa phòng đã khó nay càng thêm khó.

Khi đó phu nhân hầu như luôn không cười, thân thể vốn yếu đuối, thoạt nhìn càng thêm tái nhợt mất tinh thần.
Sau khi mang thai con nối dõi, phu nhân càng thêm buồn bực không vui, một ngày kia trong phủ có vị khách tới, phu nhân lại gượng cười lấy lòng, cầu xin lão gia một lần.
Phu nhân......!phu nhân muốn đi gặp vị khách tới phủ.
Lão bộc còn nhớ mơ hồ, đó là công tử Chu gia, khi ấy vẫn chưa kết hôn, đang ở độ tuổi khí phách hăng hái.
Phu nhân chỉ gặp công tử Chu gia một lần, lão gia liền nhìn ra manh mối, phu nhân đã sớm có người trong lòng, trái tim còn không phải dành cho vị công tử Chu gia đó sao.
Lão gia, lão gia hắn......"
Quản gia nói một hồi, như nghĩ tới chuyện xưa đáng sợ gì đó, đôi mắt đục ngầu bỗng trừng lên.
"Thế nào?" Trong lòng Dung Ly đột nhiên nhảy dựng.
Quản gia nắm chặt đôi tay, "Lão gia hắn nhốt phu nhân vào phòng đá, chém hai ngón tay của phu nhân, nàng đang mang thai, lại bị......!Chặt đứt ngón tay, máu chảy khắp nơi."
Hơi thở Dung Ly đình trệ, bỗng dưng cảm thấy mê man, thân thể suy yếu lảo đảo.
Hoa Túc thấy sắc mặt nàng đột biến, giơ tay vê ra một sợi quỷ khí, ấn vào giữa mày nàng.
Khí lạnh xâm nhập, thần trí Dung Ly tỉnh táo hơn, trái tim vẫn như bị mạnh mẽ bóp chặt, hơi thở không được ổn định.
Quản gia thật cẩn thận ngước mắt lên, thấy sắc mặt Dung Ly vẫn bình thường, mới run giọng nói tiếp: "Ngày phu nhân sinh Đại cô nương ra đời đã thật sự không chịu nổi nữa, trước khi chết còn cầu xin lão gia cho nàng trở về Hoàng Thành, những việc này, lão bộc đã không dám nhắc tới mười mấy năm."
Dung Ly đứng dậy, trái tim như bị dao cắt, nghĩ đến Dung Trường Đình đã làm những việc đó, không khỏi hoài nghi, "Mẹ......!Còn ở trong phòng đá không, quan tài được chôn cất năm đó, thật sự có mẹ sao?"
Quản gia chần chừ, sau khi nói ra việc này, có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mồ hôi lạnh trên trán vẫn liên tục chảy, "Lão gia đâu chịu chôn cất Đại phu nhân, chết cũng muốn giữ người ở lại bên cạnh mình, năm đó xuống mồ......!Là một cổ quan tài trống."
Dung Ly cười một tiếng thê lương, không nghĩ tới nàng lại hiểu Dung Trường Đình đến vậy.
Nàng giơ tay đè giữa mày, một sợi quỷ khí lạnh lẽo khiến thần trí nàng thanh minh, nàng đứng ở trong viện này, luôn cảm giác bản thân bơ vơ không nơi nương tựa, sau một lúc lâu mới liếc nhìn Hoa Túc một cái, nắm lấy góc lụa đen của nàng ấy, như người rơi xuống vực nắm được sợi dây thừng cứu mạng.
Hoa Túc để nàng nắm lấy áo đen của mình, nhàn nhạt nói: "Hỏi hắn, phòng đá ở nơi nào."
Nàng ấy khẽ mím môi, sắc mặt vẫn lãnh đạm vô cùng, "Chỉ là đã nhiều năm qua đi, linh hồn của Đan Tuyền hẳn đã vào luân hồi, ngươi không gặp được nàng."
Dung Ly cũng mím môi, mí mắt uể oải rũ xuống, trầm mặc thật lâu mới hỏi: "Không biết đi vào phòng đá kia thế nào."
Quản gia giơ tay ôm đầu, thở dài một hơi, "Cô nương đi theo lão bộc." Hắn mới đi một bước, nào ngờ bỗng dưng cảm thấy choáng váng đầu, thiếu chút nữa ngửa mặt ngã xuống, chợt bị đỡ lại phía sau lưng.
Thứ để ở giữa lưng hắn, không giống một bàn tay, nhẹ và mềm hơn tay nữ nhân, như là một cơn gió.
Quản gia vội vàng quay đầu, chỉ thấy Dung Ly đang chậm rãi đứng lên, chống đỡ phía sau lưng hắn sao có thể là nàng được.

Trong lòng hắn căng thẳng, làm bộ không để bụng, giơ tay nói: "Cô nương đi hướng bên này."
Hoa Túc không nhanh không chậm thu tay về, vê quỷ khí còn sót lại trên đầu ngón tay.
Ở trong Dung phủ đã gặp không ít việc ly kỳ, quản gia giả vờ bình tĩnh, bỗng dưng hoàn hồn, miệng niệm kinh giống như hòa thượng, niệm vài câu nam mô a di đà phật, lúc này mới ổn định lại tinh thần.
Cửa vào phòng đá ở nhà chính trong viện của Dung Trường Đình, quản gia đẩy cửa đi vào, chuyển động ống đựng bút lông trên bàn, tức khắc một mặt ngăn tủ rào rạt rung động, lộ ra cánh cửa đen nhánh phía sau.
Dung Ly đứng trong phòng, bình tĩnh nhìn vào con đường hẹp tối tăm, cái gì cũng không thấy rõ lắm, trong lòng cảm thấy kinh hoàng.
Quản gia vội vội vàng vàng cầm đèn, đi ở phía trước nói: "Cô nương tới đây."
Dung Ly quay đầu lại nhìn về phía Hoa Túc, không thể cất bước, nàng không muốn đi vào.
Hoa Túc thản nhiên cười nhạt, "Mọi việc đều nên có đầu có đuôi, ngươi đi vào, nếu thấy xác của nàng thì đem đi chôn cất cho thỏa đáng."

Dung Ly gật đầu, đi theo quản gia vào con đường hẹp dài.
Ngày thường, nàng không tiếp xúc nhiều với quản gia, chỉ đôi lúc nghe Tiểu Phù nhắc tới, quản gia ít nói, nhưng làm việc đều đâu ra đó, khi tuổi còn trẻ càng mạnh mẽ vang dội, sau này không biết gặp chuyện gì, bắt đầu dâng hương lễ Phật, tính tình cũng trở nên trầm ổn rất nhiều.
Hiện tại nghĩ đến, ước chừng là sau khi Đan Tuyền chết, quản gia đã sửa lại tính tình, vì sợ, sợ gặp báo ứng, cũng sợ nhớ tới mình đã làm kẻ ác.
Quản gia từ trước đến nay không nói nhiều, lúc này lại tự động nói chuyện, "Nơi này, đã mười mấy năm ta chưa vào được, trước kia......!Lúc Đại phu nhân còn ở trên đời, ta thỉnh thoảng sẽ tiến vào đưa cơm, đối với người ngoài chỉ nói thân thể phu nhân suy yếu, không thể ra khỏi cửa, phu nhân và lão gia còn hết sức ân ái, nửa bước không muốn rời, cho nên hai người vẫn luôn ở chung với nhau."
Hắn hơi tạm dừng, lại nói: "Ngày mới vừa đưa phu nhân vào trong đó, ta từng cầu xin lão gia, lão gia không chịu thả người, thậm chí còn nói, nói phu nhân lả lơi ong bướm, đã mang thai con của hắn, còn âm mưu thông đồng với công tử nhà khác."
Hoa Túc lạnh lùng nói: "Hành động dơ bẩn, trái tim của mình như vậy, lại coi người khác cũng dơ."
Dung Ly nhếch khóe miệng, quỷ này rất hay châm chọc mỉa mai, hôm nay càng nói trúng tim đen.
Quản gia cầm đèn, ngọn đen hơi đong đưa theo bước chân của hắn, ánh sáng chiếu trên tường cũng như sóng gợn lấp lánh.
Dung Ly không nói một từ, dường như Dung Trường Đình đã làm chuyện gì, nàng đều có thể nghĩ ra, cho nên cần gì lãng phí miệng lưỡi để hỏi.

Nàng bước đi nhẹ nhàng, hai chân không có sức lực, đi đường cơ thể bay bổng, như linh hồn lang thang rời khỏi thân xác.
Hoa Túc nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên vươn tay tới, chụp một cái lên vai nàng.
Dung Ly liếc nhìn, thấy năm ngón tay thon dài chụp lên vai mình, cũng không biết chụp cái gì, nàng thoáng dừng bước chân.
"Ngọn lửa sinh mệnh." Bàn tay của Hoa Túc vẫn để trên vai nàng hơi nắm lại, giống đang giữ cái gì đó, "Trông ngươi mất hồn mất vía, giống như ngọn lửa sinh mệnh sắp tắt."
Dung Ly đâu thấy được trên vai mình có ngọn lửa gì, nàng không muốn hù dọa quản gia, cho nên không nói chuyện với Hoa Túc ở trước mặt quản gia, nghiêng đầu giật giật khóe môi, không tiếng động hỏi một câu "Cái gì".
Cánh môi tái nhợt mấp máy, cực giống hoa quỳnh trắng tinh khiết khép mở về đêm.
Hoa Túc thu tay lại, tiếng nói lạnh lẽo vang bên tai Dung Ly, "Con người từ khi ra đời sẽ có ngọn lửa sinh mệnh, ngọn lửa của người bình thường cao hơn ba tấc, ở giữa ngọn lửa đen tối, bên ngoài đỏ đậm, người càng suy yếu ngọn lửa càng ảm đạm, ngọn lửa của người sắp chết thì gần tắt."
Dung Ly đột nhiên muốn hỏi, vậy của nàng thì sao.

Nàng nghiêng đầu nhìn qua bờ vai của mình, đôi môi hơi cử động, phát ra hai chữ trong im lặng.
Còn ta.
Hoa Túc không mặn không nhạt nhìn lướt qua vai nàng, không nói gì cả.
Dung Ly đột nhiên cảm thấy có chút mất mát, theo sát phía sau quản gia, ho nhẹ vài tiếng, nàng là người sắp chết, có lẽ nếu có ngọn lửa, hẳn là cũng sắp tắt rồi.
Đi thêm mấy bước, quẹo qua một chỗ ngoặt.img
Bước chân của quản gia bỗng khựng lại, nâng cánh tay lên áp lòng bàn tay già nua trên mặt tường thô ráp, "Cô nương, thấy cánh cửa ở phía trước không."
Dung Ly ngước mắt nhìn, thật sự thấy một cánh cửa đá, cánh cửa khép hờ, có lẽ vì không có người khác tiến vào, nên Dung Trường Đình cũng không thèm đóng.
Trái tim nàng nhảy đến cổ họng, đã có thể nghĩ ra cảnh tượng phía sau cửa như thế nào, nàng không muốn tới gần dù chỉ nửa bước.
Quản gia cũng chần chừ, tay cầm đèn run không ngừng, "Cô nương, đi sao."
"Đi." Dung Ly nói.
Quản gia cầm đèn đến gần trong phòng, nơi đó vô cùng nhỏ hẹp, chỉ đặt một chiếc giường, đệm giường lộn xộn, nhưng lại không dơ, giống như......! Giống như không lâu trước đây, có người nằm ở trên chiếc giường này.
Ngoại trừ Dung Trường Đình, còn có thể là ai?
Trong chăn gấm bên cạnh mép giường hình như bọc một thứ gì đó, hơi hơi phồng lên.
Dung Ly thở hổn hển, thấy quản gia dừng bước chân, nhìn chăn gấm bên mép giường im lặng không nói gì.
Nàng dùng hết tất cả sức lực mới có thể tiến lên trước, nắm một góc chăn gấm chậm rãi vén lên.
Một thi thể từ từ lộ ra.

Còn có thể là ai, đây không phải là......!Đan Tuyền sao.
Dung Ly buông lỏng hai ngón tay, bất chợt lui lại mấy bước, nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt run rẩy dữ dội.
Hoa Túc nói: "Trong phòng không thấy hồn, nàng ấy hẳn là đã chuyển thế, hoặc đã đi xa rồi."
Dung Ly mím môi, bờ vai run run, trong đôi mắt mờ mịt hơi nước, dường như muốn khóc, nhưng lại kìm nén.
Quản gia nhắm mắt lại, có vẻ cũng không mong đợi điều này, hắn nói giọng khàn khàn: "Cô nương, đây chính là phu nhân Đan Tuyền."
Dung Ly bình tĩnh nhìn hồi lâu, hơi thở yếu ớt như muốn đứt đoạn, "Làm phiền quản gia cõng lên lưng, ta muốn......!Cho mẹ được chôn cất yên nghỉ."
Quản gia làm sao có thể từ chối, tuy cả người run lẩy bẩy, nhưng vẫn đi đến bọc lại hài cốt vào trong chăn gấm, sau đó ôm chăn gấm ra ngoài.
Ngọn đèn đưa vào tay Dung Ly, Dung Ly đi theo quản gia tìm một khối đất trống phía sau hòn non bộ ở trong phủ, đào đất lên để chôn thi thể.
Xẻng là do quản gia lấy tới, đất cũng do hắn đào, hắn nhẹ nhàng ôm thi thể Đại phu nhân Dung phủ bỏ xuống hố đất, rồi vùi lấp đất lại.

Chôn cất xong, hắn đặt chiếc xẻng ở bên cạnh, dựa vào núi đá thở dốc, chỉ một đêm đã trông già hơn rất nhiều.

Trên tay còn chưa lau sạch bùn đất, hắn lại giơ tay lên lau mặt, hốc mắt ướŧ áŧ.
Dung Ly bỗng cảm thấy đau đầu, cả ngày hôm nay dường như chưa được nghỉ ngơi một giây phút nào, cho dù thân thể làm bằng sắt cũng phải mệt mỏi.

Toàn thân nàng không có nơi nào là không mềm nhũn, nhưng thần chí lại tỉnh táo vô cùng.
Đó là bởi vì Hoa Túc cho nàng một sợi quỷ khí, nàng mới có thể tỉnh táo được, trong đầu như có dòng suối lạnh chảy xuôi, gột rửa sự hỗn loạn trong đầu óc nàng.
Hoa Túc ở bên cạnh, khoanh tay đứng thẳng, áo đen dưới ánh trăng thật sự lấp lánh, tựa đóa hoa nở độc lập bên vách đá, thanh lãnh cao ngạo, không người nào dám mưu đồ hái đi.
Lão quản gia nói: "Ngày mai ta dẫn người đi nhận tiền tiêu vặt, lão bộc ta......!Không nhận."
Dung Ly nhíu mày, ánh mắt lộ ra khó hiểu.
Quản gia lại nói: "Lão bộc không đi, nếu cô nương phải rời khỏi Kỳ An, mong cầm theo nhiều lộ phí một chút, tuy Đan gia sa sút, nhưng ở Hoàng Thành vẫn còn có phủ, cô nương......!Không ngại thì đến Hoàng Thành nhìn xem, trên đường nên mang theo một hai hộ viện cho thỏa đáng, một cô nương, đi xa nhà nói chung cũng......"
Lão quản gia chậm rãi nói rất nhiều, dường như ý thức được mình quá dong dài, dứt khoát lắc đầu, "Thôi, Đại cô nương tự quyết định, lão bộc không lải nhải nữa."
Dung Ly gật đầu, "Ta đã có quyết định, quản gia không cần lo lắng."
Lão quản gia không nói tiếp, tay vịn lên núi đá, thân thể từ từ trượt xuống, chầm chậm ngồi trên mặt đất, trước mặt là lớp đất mới vừa bị đào lên, "Lão bộc ngồi tại đây một hồi, ban đêm gió lạnh, cô nương nên đi vào ban đêm, lão gia hắn......"
"Không sao, ta đi khi nào, hắn đã không thể cản được." Dung Ly nhẹ nhàng nói.
Nàng xoay người, sợi tóc tung bay trong gió, "Tạm biệt."
Một câu "Tạm biệt", không biết cuộc đời này còn có duyên gặp lại nữa hay không.
Rời khỏi viện, Dung Ly giơ tay che miệng, khụ to vài tiếng, ho đến thân thể ngã trái ngã phải.
"Buông bỏ?" Hoa Túc nhàn nhạt hỏi.
Dung Ly cũng đắn đo không rõ, tuy thần chí tỉnh táo, nhưng suy nghĩ lại rối loạn như hồ dán, nàng trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Có lẽ ra khỏi cửa phủ mới biết được đã buông hay chưa, canh giờ còn sớm, đi gặp ngũ nương."
Có lẽ cũng chỉ có nàng mới nói được câu canh giờ còn sớm, hiện tại là đêm đen gió lộng, từng nhà đều đã tắt đèn, chỉ còn tiếng chó mèo kêu, đâu ai đi lại trong sân hơn nửa đêm.
Hoa Túc thấy hai chân nàng sắp nhũn ra, thật sự không thể nhìn nổi, quả thật là không muốn sống nữa, đã suy yếu đến mức này còn thích lăn lộn bản thân, cũng không biết kiếp trước có phải chưa ăn qua khổ nên bây giờ mới điên cuồng vội vã tìm giày vò hay không.
Dung Ly đi vài bước rồi quả thực đi không đặng, đỡ cây đứng một lát, hơi thở dồn dập.
"Thôi." Hoa Túc chợt lên tiếng, thò tay ra khỏi áo đen đưa tới một trận gió, làn gió lôi cuốn quỷ khí đen đặc.
Theo lý thuyết, cho dù Dung Ly gầy yếu, cũng không đến mức bị gió thổi qua liền bay mất, nhưng cố tình khi làn gió lạnh nồng đậm quỷ khí này quát tới, cơ thể nàng trở nên nhẹ hơn, thật đúng là bị gió thổi bay mất.
Mở mắt ra, Dung Ly đã ở trước phòng Ngũ phu nhân Đổng An An.
Trong phòng Đổng An An cũng vẫn sáng đèn, bóng dáng chiếu lên cánh cửa, rõ ràng đang ngồi ngay ngắn ở trên giường.
Lông mi Dung Ly khẽ rung, nhìn thấy sương đen đưa nàng tới mềm mại tan đi, lúc tới vội vàng, lúc đi lại bình thản.
"Ngươi dùng thuật?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
Hoa Túc khẽ hừ một tiếng, cho là cam chịu, sắc mặt vô cùng không vui, qua một lát lại giơ tay lên hướng tới giữa mày Dung Ly.
Ngón trỏ nhẹ nhàng bắn vào giữa mày Dung Ly một cái, Dung Ly trừng mắt, ngay sau đó phát hiện có thêm một luồng khí lạnh ùa vào giữa mày, chậm rãi chìm sâu trong đầu óc nàng, như gió cuốn mây tan quấn khắp kỳ kinh bát mạch, làm mệt mỏi trong cơ thể nàng biến mất hầu như không còn.
"Mệt cũng không chết." Hoa Túc không mặn không nhạt nói một câu.
Dung Ly giơ tay che giữa mày, gõ cửa phòng Đổng An An.
Đổng An An ở trong phòng nói: "Cửa chưa cài then."
Dung Ly đẩy cửa đi vào, thấy Đổng An An ngồi trên giường, bàn tay ngay ngay ngắn ngắn để trên cái bàn nhỏ, trong tầm tay là một ly trà đã nguội lạnh.
Đêm nay xảy ra không ít chuyện, cho dù Dung phủ rộng lớn, nhưng đám nha đầu gã sai vặt đều đâu chịu ngồi yên, chỉ sợ một vài việc đã sớm truyền tới tai Đổng An An.
Đổng An An nhìn thấy Dung Ly cũng không ngoài ý muốn, còn gật đầu nói: "Đại cô nương."
Dung Ly thấy nàng ấy không giữ lại một tỳ nữ hầu hạ bên cạnh, khép cửa hỏi: "Ngũ nương sao còn chưa ngủ."
"Ta sao có thể ngủ được." Đổng An An nói, nàng ấy dịu dàng cười, nụ cười rất tái nhợt vô lực.
Dung Ly nhìn nàng ấy, "Ngũ nương có muốn đi nơi khác không?"
Đổng An An đoán được nàng sẽ hỏi như vậy, lắc đầu nói: "Ta không đi nơi nào cả."
"Nếu Dung gia suy sụp." Dung Ly quan sát sắc mặt của nàng ấy.

Đổng An An ảm đạm cười, "Ta không có chỗ để đi, đã gả cho người nếu lại trở về nhà mẹ đẻ, nhiều ít sẽ bị ghét bỏ, còn nếu không trở về nhà mẹ đẻ, ta rời Dung phủ cũng không biết có thể đi đến nơi nào."
"Không ngại lấy chút tiền, mang theo mấy tôi tớ, đi tìm cuộc sống nhàn hạ." Dung Ly lại nói.
Hoa Túc ở bên cạnh nói: "Ngươi khuyên nàng ấy không được."
Thật sự không khuyên được, Đổng An An lại lắc đầu, "Cho dù có tiền bạc tiền đồng, chỉ ra không vào, thì có thể ở bên ngoài bao lâu."
"Người thật sự không đi?" Dung Ly nhẹ nhàng hỏi.
Đổng An An than một tiếng, "Đại cô nương không cần tốn sức khuyên bảo, khoảng thời gian trước ta đã dự đoán được trong phủ không được bình yên, hiện tại quả nhiên là vậy, nhưng dù Dung Trường Đình rời đi, ta tóm lại vẫn không thể đi được, nếu cứ như vậy mà bỏ đi, còn làm hại Đổng gia bị bàn tán, cha mẹ cũng sẽ bị người khác chỉ trích sau lưng."
Nàng ấy ngừng lại, vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía Dung Ly, "Nhưng cô nương tuổi còn trẻ, có thể đi được, nếu đi thì đi xa một chút, đừng quay đầu lại."
Dung Ly mím môi hơi gật đầu, bộ dáng có chút bướng bỉnh.
"Việc khác ta không hỏi, cũng không muốn biết, mấy năm nay, ta cũng chưa tham cái gì của Dung gia, chỉ mong cầu một đời bình an." Đổng An An nói.
Dung Ly nhìn nàng ấy, "Ta biết."
Đổng An An trầm mặc một lúc, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Đại cô nương cần nghỉ một đêm ở chỗ của ta không, ban đêm lạnh lẽo, tóm lại không tiện lên đường."
Dung Ly không muốn trở về Lan viện, thật cẩn thận liếc nhìn Hoa Túc một cái, nhẹ nhàng gật đầu.
Đổng An An liền sửa sang lại đệm giường, tự mình ra bên ngoài viện ngồi.
Đèn chưa tắt, Dung Ly nằm trên giường cùng Hoa Túc mắt nhìn mắt, Hoa Túc ngồi ở mép giường, tóc nàng ấy đã dài thêm một chút, bím tóc rời rạc rũ xuống mép giường như dải lụa đen uốn lượn.
Hoa Túc bất động nhìn nàng chằm chằm, cứ như là đang ngao ưng*.
(*Ngao ưng là phương thức huấn luyện đại bàng.

Không cho đại bàng ngủ, làm cho nó đói lả mệt mỏi.)
Đôi mắt Dung Ly cũng không chuyển động mở to thật lâu, bỗng dưng buồn ngủ, rầu rĩ nói: "Ngươi nhìn chằm chằm ta làm chi."
"Xem ngươi còn có thể lăn lộn bản thân đến nông nỗi nào." Hoa Túc lạnh nhạt đáp.
"Không lăn lộn nữa, mệt mỏi." Dung Ly kéo kéo chăn, che lên dưới môi.
"Vậy ngươi ngủ đi." Hoa Túc cười nhạt một tiếng.
Dung Ly đành phải nhắm mắt lại, hỏi nhỏ: "Dường như không thấy ngươi ngủ bao giờ."
Chờ lâu không nghe được đáp án.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Qua một khoảng thời gian, Dung Ly sắp ngủ rồi, chợt nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nói lãnh đạm.
Hoa Túc nói: "Ta không thể ngủ."
Dung Ly mơ mơ màng màng nhắm hai mắt, không thể nghĩ thông suốt, vì sao "Không thể ngủ".
Người bên cạnh sột sột soạt soạt cử động, lại không nghe thấy tiếng bước chân, nàng đột nhiên mở mắt ra, thấy Hoa Túc đứng lên, làm như sắp đi.
Dung Ly sửng sốt, vội vàng duỗi tay nắm lấy một góc áo đen, áo choàng cũng giống hệt tổ tông này, đều lạnh căm căm, "Ngươi đi đâu vậy?"
Hoa Túc quay đầu lại nhìn nàng, "Làm ồn đến ngươi?"
Dung Ly ngồi dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng ấy.
Hoa Túc dứt khoát nói: "Ta đi vào trong thành đưa sương đỏ kia đi, tránh cho Kỳ An bị tai họa."
Dung Ly lúng ta lúng túng hỏi: "Sẽ gặp phải La Hà và quỷ bày trận sao, nếu muốn giao chiến thì làm thế nào cho phải."
Nàng ngừng lại, lấy Họa Túy ở dưới gối ra, lật lòng bàn tay đưa tới trước, "Nếu không, ngươi đem theo pháp khí đi đi?"
Hoa Túc xùy một tiếng, "Người tự giữ lấy cho tốt, ta đi rồi trở về."
Dung Ly trơ mắt nhìn quỷ này không cần mở cửa, lập tức xuyên qua tường, bóng dáng biến mất ở trước mặt nàng.

Nàng vốn đang buồn ngủ vô cùng, nhưng bây giờ một chút mệt mỏi cũng đã không có, đâu còn dám ngủ, sợ không thấy quỷ này trở về.
Nhưng chung quy vẫn là người phàm, nàng buồn ngủ đến mê mê man man, nghiêng người liền ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, Dung Ly còn lo nghĩ trong lòng, cho nên tỉnh dậy khá nhanh, mở mắt ra liền đối mặt với quỷ đang ngồi bên cạnh.

Nàng chớp chớp mắt, cảm thấy mình nhìn lầm rồi, dời ánh mắt đi sau đó lại nhìn qua.
Hoa Túc ngồi bên mép giường, trên gò má trắng như tuyết có một vết máu, đỏ như nốt chu sa giữa mày, "Nhìn không đủ?"
Dung Ly ngồi dậy, đầu rất choáng váng, vươn tay ra khỏi chăn gấm đặt lên vai quỷ này, lúng ta lúng túng nói: "Thật sự giao chiến, ngươi bị thương."
"Thương nhẹ." Hoa Túc không muốn nhiều lời.
Dung Ly nghĩ đây tuyệt đối không phải là vết thương nhẹ, lúc trước tuy quỷ này cũng bị thương, nhưng vận chuyển quỷ lực là có thể khỏi hẳn, bây giờ trên mặt có một vết rách như vậy lại không chữa lành, rõ ràng không phải vết thương tầm thường.
Nếu Hoa Túc không nói, nàng cũng không tiện hỏi nhiều, đỡ làm phiền đến tổ tông này.
Đổng An An còn ngồi ở trong sân, dường như một đêm không ngủ, dưới mắt đen một vòng, thấy Dung Ly ra ngoài liền lảo đảo đứng lên nói: "Tỉnh rồi?"
Dung Ly gật đầu, "Ta phải đi liền."
Đổng An An cau mày, "Cô nương nhớ mang theo nhiều lộ phí chút."
Dung Ly đáp lời liền ra khỏi viện, chưa hề quay đầu lại.

Ba nha đầu đã không ở trong Lan viện, chuẩn bị xe ngựa từ sớm, đều ở ngoài sảnh chờ cô nương nhà mình.
Tuy đã là ban ngày, nhưng Tiểu Phù vẫn còn sợ, thấy Dung Ly đi tới, nhìn tới nhìn lui vài lần, thấy cô nương không khác ngày thường mới thoáng an tâm một chút.
Nhưng Bạch Liễu vẫn căng thẳng, sắc mặt vô cùng cứng đờ, trông có vẻ không sợ, nhưng mười ngón buông bên người lại run liên tục.
Không Thanh thi lễ, kêu: "Đại cô nương."
Tiểu Phù đột nhiên hoàn hồn, nhỏ giọng nói: "Đêm qua đã đưa thư đến Tiếu gia, công tử Tiếu gia hẳn đã đọc thư rồi."
Dung Ly khẽ gật đầu, "Các ngươi ra ngoài cửa đi, nếu thấy hắn tới thì nói ta đang chờ ở trong đình bên cạnh tiền sảnh."
Tiểu Phù sửng sốt, "Nếu hắn......!Không tới thì sao?"
Dung Ly lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Sẽ tới."
Công tử Tiếu gia quả thực đã tới, khi hắn đến trước cửa Dung phủ thì thấy một chiếc xe ngựa, không biết ai muốn đi ra ngoài.
Tiểu Phù đứng ngoài cửa chờ, lúc nhìn thấy Tiếu Minh Thần, vẻ mặt nàng ấy có chút hoảng loạn, nhỏ giọng nói: "Đại cô nương đang chờ công tử ở trong đình cạnh tiền sảnh."
Tiếu Minh Thần cười nói "Được", nghênh ngang đi vào cửa phủ, đến lúc vào trong mới cảm thấy không thích hợp lắm, một phủ to như vậy mà ngay cả tôi tớ cũng chẳng thấy đâu.
Bên cạnh hắn có hai tôi tớ đi theo, hai người hai mặt nhìn nhau, đều là khó hiểu.
Tiếu Minh Thần giơ tay vỗ lên trán một cái, không quan tâm nhiều, xuyên qua hành lang dài đi đến tiền sảnh, nhìn thoáng qua hai bên mới thấy ngôi đình kia, liếc mắt một cái liền thấy Đại cô nương Dung gia.
Dung Ly ngồi trong đình, có một quỷ xinh đẹp lạnh lùng đứng bên cạnh.
Hoa Túc liếc nhìn, nhướng mày hỏi, "Ngươi muốn trêu cợt hắn thế nào?"
Dung Ly ngẩng đầu nhìn nàng ấy, có lẽ mới tỉnh dậy không lâu, trên mặt còn nhập nhèm buồn ngủ, đôi mắt mênh mông sương mù, cả người trông không có tinh thần.

Nàng lấy Họa Túy trong tay áo ra, nhẹ nhàng nói: "Trêu cợt vẫn chưa đủ, ta có thù oán với hắn, ngươi......!dạy cho ta?"
Hoa Túc rũ mắt, mỗi lần thấy bộ dáng chịu thua lấy lòng của hồ ly này liền nhịn không được thầm nghĩ, chẳng lẽ là đang lừa mình?
Nàng ấy vẫn còn mạnh miệng, nhưng tâm lại như bị ấp tan chảy, lạnh mặt miễn cưỡng nói: "Phiền phức."
Công tử Tiêu gia đi về phía này, nắm quạt xếp gõ vào gan bàn tay từng cái từng cái, tình cảnh này giống hệt kiếp trước.

Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Vẽ rối, không cần vẽ quá mức tinh tế.

Họa Túy vốn được sinh ra vì tắm quỷ khí, đồ vật được vẽ gọi là rối, nhưng vì dính quỷ khí, cũng có thể coi như quỷ."
Dung Ly nâng tay cầm bút lên, cổ tay mảnh khảnh đưa tới trước mặt Hoa Túc, lông mi chớp chớp, muốn quỷ này nắm tay dạy cho nàng.
Hoa Túc mơ hồ cảm thấy nha đầu này không phải nâng tay lên, mà là đang cầm cái kim câu lấy nàng ấy.
Dung Ly nâng tay lên chút nữa, "Dạy dạy."
Hoa Túc dứt khoát nắm cổ tay của nàng, cầm tay nàng chuyển động Họa Túy.
Nét mực rơi xuống, ngưng tụ thành một đám quỷ rối gầy trơ xương ở giữa không trung, đám rối chưa được vẽ mặt, trên khuôn mặt trống rỗng, càng lộ vẻ quỷ quyệt.
Khắp nơi không có ai khác, Tiếu Minh Thần bước vào đình tám góc này, đưa mắt ra hiệu cho hai tôi tớ phía sau, tiếp theo mở rộng hai tay hướng tới sau lưng Dung Ly, muốn ôm lấy nàng.
Hoa Túc nhăn mày, sắc mặt không được tốt.
Hai canh giờ sau, một chiếc xe ngựa lộc cộc chạy ra khỏi Kỳ An, xa phu lại là hai nha đầu.
Trong thành Kỳ An, mọi người thì thầm nói nhỏ, "Tôi tớ trong Dung phủ hình như đã bỏ chạy hết rồi."
"Vì sao bỏ chạy."
"Có lẽ lại bị quỷ ám, hôm nay cửa phủ mở rộng, trong ngoài đều không có người, có một tên tay chân không sạch sẽ định đi vào ăn trộm đồ, nào ngờ nhìn thấy một thi thể nằm trong đình, ngươi đoán xem là ai."
"Ai?"
"Là công tử Tiếu gia."
"Hả, công tử Tiếu gia sao lại ở Dung phủ?"
"Ai biết được, có nha đầu chạy từ Dung phủ ra nói, Tam phu nhân có tư tình với người trong phủ, còn trộm mất bạc trắng, nghe nói còn có......!quan hệ dơ bẩn với một hòa thượng, đêm qua đẻ non đã chết.

Lão gia Dung gia và Tứ phu nhân cũng không có hơi thở, chỉ trong một đêm, Dung phủ chết chết, điên điên, cho nên tôi tớ đều bỏ chạy hết."
"Vậy Đại cô nương Dung gia đâu?"
"Hình như không thấy Đại cô nương."
Người nghe sợ hãi, "Hay là đã hóa thành quỷ chạy mất?"
Đại cô nương bị nhắc tới đang ngồi trong xe ngựa, giơ tay vén một góc mành lên, ngước mắt lẳng lặng nhìn bầu trời xanh.
Tiểu Phù dựa vào bên cạnh ngủ, tay chân co thành một cục, ngủ không quá yên ổn, thỉnh thoảng hừ nhẹ một tiếng.
Dung Ly nhìn lên trời, ban đầu cho rằng khi tâm nguyện của mình được hoàn thành, có thể an lòng chịu chết, nhưng sau khi ra khỏi phủ, suy nghĩ hỗn loạn lại như bị một cái xẻng xúc đi, cả người nhẹ nhõm vô cùng, tựa như lúc trước không tính là sống, hiện tại mới thật sự sống lại.
Nàng muốn sống.
Dung Ly buông mành, quay đầu nhìn qua quỷ mặc áo đen có nốt chu sa bên cạnh, hạ thấp giọng hỏi: "Lúc trước không phải ngươi nói có thể kéo dài sinh mạng cho ta sao, có thể kéo dài hơn?"
Hoa Túc liếc nàng nói: "Ngươi theo ta bao lâu, ta có thể kéo dài cho ngươi bấy lâu.".