Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 17: Sao nghe kỳ quái thế nào




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dung Ly ngẩng đầu, vài sợi tóc rũ hai bên má, mặt trắng như tuyết, xinh đẹp cực kỳ. Nàng nhìn lên cửa sổ đang mở trên lầu, lại cong khóe môi khẽ mỉm cười, yếu ớt nhưng......

Không hề hiền hòa.

Tên ăn chơi trác táng nói lời ngả ngớn kia ngơ ngác, không hiểu sao, từ ánh mắt tiểu thư Dung gia này nhìn ra một tia uy hiếp, rõ ràng nữ nhân dưới lầu chỉ cười khẽ một chút, lại khiến hắn sợ đến hơi rụt vai, đột ngột dời ánh mắt đi.

Công tử ngồi đối diện hắn cũng ngượng ngùng quay đầu, hỏi: "Đây không phải là trùng hợp sao, nhưng Đại cô nương Dung gia thật sự rất đẹp, chỉ là thân thể yếu ớt như vậy, không biết có thể đi được mấy bước."

Hắn lắc lắc cây quạt, thấy người mới nói chuyện không lựa lời đang ngẩn ra, chậc một tiếng hỏi: "Thế nào, lúc này đã biết sợ? Nếu cha ngươi biết được, thế nào cũng phải tước miệng của ngươi."


Tên ăn chơi trác táng lấy lại tinh thần, giơ tay lên lau mặt một cái, nhỏ giọng nói: "Thật là lạ lùng."

"Sao?" Công tử hỏi hắn.

Tên ăn chơi trác táng lắc đầu, chỉ nhớ rõ lúc hắn vừa nhìn thoáng qua tiểu thư Dung gia kia, chẳng biết sao, trong lòng hắn căng thẳng, cổ như bị bóp chặt, phía sau lưng lạnh lẽo, giống như bị gió lạnh quấn quanh người, không khỏi mở miệng: "Nàng...... Sợ là thật sự bị quỷ ám."

Phía dưới quán trà, Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Ta không tiện ra tay."

Dung Ly cúi đầu, hơi buông lỏng tay cầm bút ra, giả vờ không thèm để ý, "Ta có ý muốn gϊếŧ người khi nào."

Hoa Túc lạnh lùng cười khẽ, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, "Ngươi nói không có, vậy thì không có."

Thật ra Dung Ly có nghĩ tới, người mà nàng muốn gϊếŧ nhiều lắm, đừng nói bên ngoài phủ, ngay cả trong phủ cũng không ít. Hai người trên quán trà kia, có chút quan hệ với tên thiếu gia hại chết nàng kiếp trước.


Nàng rũ mắt, con ngươi sạch sẽ, ánh mắt mềm mại như nước, nhưng tâm tư lại trầm vô cùng.

"Trên người hai tên kia mang âm khí, có lẽ trong nhà có quỷ." Hoa Túc ám chỉ.

Dung Ly mới mở đôi mắt Âm Dương không bao lâu, vẫn chưa phân biệt rõ âm khí và sương khói tầm thường khác gì nhau, cẩn thận nhớ lại, bóng dáng của hai người kia mờ nhạt, nguyên nhân chắc là vì âm khí đi.

"Âm khí quấn thân, thì sẽ chết sao?." Dung Ly nhẹ giọng hỏi.

"Chưa chắc." Hoa Túc nắm cán dù, nghiêng dù qua bên người Dung Ly, bản thân lộ ra nửa người dưới ánh nắng, nói tiếp: "Dương khí trên người bọn họ đầy đủ, nếu chỉ là tiểu quỷ, ở lại mấy ngày sẽ tự động rời đi, cũng không phải bất kỳ yêu quỷ nào cũng có tâm tư muốn lấy mạng người."

Dung Ly nắm chặt bút trúc, trầm mặc một lát, "Nếu mượn bút trong tay ta thì sao?"


"Chúng nó," Hoa Túc cúi đầu nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Đều sẽ mặc cho ngươi sai khiến."

Có lẽ vì mặt trời lên cao cùng trên đường người đi bộ nối liền không dứt, nên nhiều lắm chỉ thấy được một chút âm khí trong góc xó xỉnh, không thấy bóng dáng con quỷ nào cả.

Phía sau Tiểu Phù và hai hộ viện vội vàng đẩy đám người ra, Tiểu Phù giương giọng hô: "Cô nương, cô nương đi chậm một chút!"

Dung Ly dừng bước, hai chân đã hơi mệt mỏi, cơ thể nghiêng qua dựa vào người của quỷ bên cạnh.

Hoa Túc đứng bất động, nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn cho người khác nhìn ra bên cạnh ngươi có quỷ?"

Dung Ly đứng thẳng dậy, nắm cán dù nhẹ nhàng thở dốc.

"Phía sau bức tường này, có hai phụ nhân đang đề cập đến Dung phủ, Dung gia các ngươi thật khiến người tốn miệng lưỡi." Hoa Túc nghiêng đầu nhìn bức tường xám xịt bên cạnh.
Dung Ly sửng sốt trong chớp mắt, nghiêng tai lắng nghe, nhưng chẳng nghe thấy gì.

"Vốn dĩ trong phạm vi mười dặm, nếu ta muốn nghe, không một tiếng động nào có thể giấu được tai của ta." Hoa Túc hờ hững mở miệng, lời nói cũng không ngạo mạn tự đắc, vô cùng thản nhiên.

Phía sau, Tiểu Phù đã đuổi đến nơi, thở hồng hộc nói: "Những người đó luôn đẩy ta ra xa, hôm nay vừa lúc có hội chùa, thật phiền phức."

Tiếng ồn ào xung quanh không dứt, Dung Ly giơ tay lên che nửa miệng lại, nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ? Hiện tại không thể sao."

"Hiện tại không thể." Hoa Túc đi dưới dù, bình thản mở miệng.[BHTT] [Editing] Tục mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy - Chương 17: Sao nghe kỳ quái thế nào
Cầu Củng Hà ở ngay phía trước, qua cầu là nơi bán chim chóc cá trùng, có lẽ bởi vì đang có hội chùa, trên đường náo nhiệt hơn ngày thường, liếc mắt nhìn qua tất cả đều là người.

Ban ngày ban mặt, hoa đăng còn chưa treo, nhưng một bên cầu đã giăng đầy lụa đỏ, trên cây đều là dây màu cầu phúc, tiếng vang chiêng trống, rồng lân uốn lượn bay múa.

Dung Ly chưa bao giờ đi dạo hội chùa, từ lúc còn nhỏ, suốt ngày nàng chỉ ở trong phủ, hiếm khi ra ngoài.

Qua cầu, liền thấy một con vẹt bị buộc dây vào chân đang đứng ngoài lồng sắt quan sát khắp nơi.

Dung Ly dừng bước, nghe thấy con vẹt lẩm nhẩm lầm nhầm nói: "Suốt ngày chỉ biết ăn, ăn ăn ăn, sao ăn hoài không chết."

Con vẹt lắc đầu, lại nói: "Hôm nay náo nhiệt, hai người chúng ta đi uống hoa tửu*, nghe hát một chút."

(*Uống rượu có kỹ nữ hầu hạ.)
Lão gia bán chim nở nụ cười, chỉ vào con vẹt nói: "Cô nương nhìn xem còn chim này, nói cái gì đều có thể học được, rất lanh lợi."

Tiểu Phù đứng phía sau, thấy Dung Ly nhìn không chớp mắt, vội vàng nói: "Cô nương, con chim này hay, sau này có nó ở cạnh nhất định sẽ không quạnh quẽ."

Dung Ly có chút động lòng, nàng chưa bao giờ nuôi những con vật nhỏ thú vị như vậy, nàng quay đầu thoáng nhìn Hoa Túc, trong lòng thầm nghĩ, nói tứ chi đầy đủ hết, còn không phải là con vẹt này sao.

Không nghĩ tới, Hoa Túc lạnh lùng nói: "Không cần, ồn ào."

Dung Ly chầm chậm dời ánh mắt đi, có chút tiếc nuối, nhẹ giọng nói với Tiểu Phù: "Nhìn xem cái khác, con này quá ồn ào."

"Cô nương không thích?" Tiểu Phù hơi bĩu môi.

Dung Ly nói trong lòng, là vị này không thích.

Tiểu Phù thường hay ra phủ, nên hết sức rõ ràng trên đường chỗ nào bán cái gì, kéo cánh tay cô nương nhà mình đi khắp nơi.
Bên trái Dung Ly là một nha đầu, bên phải là một quỷ, thấy phía trước có người đi đến, nàng theo bản năng tránh ra, không ngờ người nọ trực tiếp xuyên qua người Hoa Túc.

Nàng suýt nữa đã quên, người thường không chạm vào quỷ này được.

Trên mặt Hoa Túc không có biểu hiện gì, ánh mắt lướt qua một con chim mỏ dài, "Ta không thích những con súc vật nhỏ chưa mọc màng chân này."

Dung Ly liếc mắt nhìn, móng vuốt nhòn nhọn nho nhỏ, chưa mọc lông, xác thật không đẹp lắm.

"Cô nương, nhìn xem cá?" Tiểu Phù chỉ vào lu nước đặt trên mặt đất.

Khắp nơi đều là người, Dung Ly thật sự không tiện che dù, đành phải đóng lại. Nàng đưa dù cho Tiểu Phù, cúi đầu nhìn những con cá đầy màu sắc trong lu nước, từng con lớn lên đều to khỏe, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, vảy cá rực rỡ lấp lánh, đẹp tựa ánh sáng phản chiếu trên mặt nước.
Hoa Túc nhẹ giọng nói: "Không rời khỏi nước được, không biết đi, còn chẳng thể mở miệng nói chuyện."

Ánh mắt Dung Ly xoay chuyển, tiếc nuối tránh ra.

Tiểu Phù lại chỉ về phía xa, vui vẻ phấn chấn nói: "Cô nương xem, là chồn!"

Dung Ly còn chưa nhìn đến nơi Tiểu Phù chỉ vào đã nghe thấy quỷ bên cạnh nói: "Trên người hôi, không được."

Tiểu Phù thấy cô nương nhà mình lắc đầu, đành phải hỏi: "Cô nương rốt cuộc là muốn mua cái gì?"

Dung Ly lắc đầu: "Đi nhìn xem."

Trên đường biển người tấp nập, Tiểu Phù vốn đang kéo tay Dung Ly, lát sau lại bị đẩy ra ngoài. Khắp nơi ồn ào ầm ĩ liên tục, bao phủ cả tiếng kêu to của Tiểu Phù.

Dung Ly dừng bước chân, quay đầu trông thấy Tiểu Phù đang duỗi cổ nhìn chung quanh. Nàng nheo mắt, yếu ớt mở miệng: "Rốt cuộc ngươi thích cái gì."

Hoa Túc nhìn trái nhìn phải, không nói chuyện.
Dung Ly thật sự mệt mỏi, khẽ mím môi buột miệng thốt ra, "Kén chọn như vậy, nếu không ta đưa thân ta cho ngươi tính."

Nàng vừa nóixong vành tai thình lình đỏ lên, lời này sao nghe kỳ quái thế nào.