Chương 15: Sao nói dối thử nàng ấy.
Trúc viện hiện giờ vắng tanh, càng thêm hiu quạnh.
Mấy trăm cây trúc cao ngất, xiêu xiêu vẹo vẹo đan xen vào nhau, gió lạnh thổi qua, lá rụng xào xạc rơi xuống khắp nơi tạo nên một làn sóng ngắn ngủi.
Dung Ly dẫm lên đá phiến chậm rãi đi tới, tay nắm dù chưa cần dùng sức, cán dù lại thẳng tắp, không nghiêng chút nào, toàn dựa vào Hoa Túc đỡ.
"Không cần." Dung Ly ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng loang lổ xuyên qua lá trúc, vụn vặt đốm nhỏ chiếu vào áo đen của Hoa Túc.
Trong đôi mắt hẹp dài của Hoa Túc không có biểu hiện gì, dường như ánh mặt trời không liên quan đến nàng ấy.
Dung Ly cân nhắc trong lòng, thật sự không sợ nắng?
Chờ gần đi đến Trúc viện, Hoa Túc đột nhiên dừng bước chân, nàng ấy đứng lại, cây dù bị nàng ấy cầm cũng đứng yên.
Dung Ly kéo cây dù không nhúc nhích, đành phải ngừng lại theo, không rõ lý do.
Nàng không tiện mở miệng, tuy mở miệng chưa chắc sẽ làm Tiểu Phù sợ, nhưng nhất định Tiểu Phù sẽ cảm thấy nàng bị bệnh điên.
Dung Ly nghiêng đầu, khẽ cau mày, dùng ánh mắt đặt câu hỏi.
"Đây là nơi lúc trước ngươi ở?" Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Quỷ khí rất nặng."
"Cô nương, đi mệt mỏi?" Tiểu Phù vội vàng hỏi.
"Ngươi cũng biết viện này có quỷ?" Hoa Túc liếc mắt nhìn nàng, hàng lông mày nhướng lên lạnh lẽo sắc bén.
"Ừm." Dung Ly nhỏ giọng đáp, vừa lúc trả lời một người một quỷ.
Lúc này Hoa Túc mới tiếp tục bước đi, áo choàng đen kéo lê trên mặt đất, nhưng một chút bùn đất cũng chưa dính vào.
Bọc kín mít đến thế, ngay cả mũi giày cũng chẳng lộ ra, không biết lúc đi chân có chạm đất hay không.
Dung Ly ngước mắt lên, tâm tư như chiếc lá trôi trên mặt nước, bị gió thổi qua liền xoay chuyển, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ quỷ này chưa thật sự bước đi, trong thoại bản quỷ quái đều bay bay.
Tiểu Phù đẩy cửa Trúc viện ra, bên trong không có một bóng người, tĩnh lặng vô cùng. Nàng ấy quay đầu lại hỏi: "Cô nương muốn lấy cái gì, ta vào phòng tìm."
Hoa Túc nào biết nàng suy nghĩ gì, hơi nắm lấy vạt áo của nàng, dường như muốn nắm tay nàng từ cổ tay áo.
Dung Ly cứng đờ, bị vải áo nắm vào lòng bàn tay, không nóng cũng không lạnh, nhưng bỗng chốc như nắm vào lòng nàng.
Thân thể nàng yếu ớt từ nhỏ, ngoại trừ nha hoàn bên người, tôi tớ trong phủ đều không dám thân cận nàng quá, e sợ nàng bị bệnh, lão gia liền trút giận lên đầu bọn họ.
Nàng chưa từng thân mật với ai, ngay cả Tiểu Phù cũng chưa nắm tay nàng như thế này.
Hoa Túc nắm một chút liền buông ra, hờ hững nói: "Sao không cầm bút trúc, nếu đụng phải quỷ, ngươi nên cầu bút này, chứ không phải cầu ta."
Dung Ly chầm chậm lấy bút trong cổ tay áo ra, nhẹ giọng nói: "Cho dù là thư pháp đại gia, cũng sẽ không cầm bút mọi lúc mọi nơi."
"Cô nương, người nói cái gì?" Tiểu Phù quay đầu lại.
"Ngươi nghe lầm." Dung Ly đứng thẳng, giấu bút trúc dưới ống tay áo.
Tiểu Phù đi lên trước đẩy cửa nhà chính, khoảnh khắc cửa mở ra như có gió từ bên trong ập đến, lạnh lẽo khiến nàng ấy rùng mình một cái.
Trong phòng, Nhị phu nhân đang ngồi trước bàn trang điểm, dùng tay làm lược, nhìn vào gương sửa sang mái tóc, hai hàng huyết lệ trên mặt đã ngừng chảy, khuôn mặt như bị chém hai nhát dao, lộ ra máu thịt đỏ thẫm bên trong.
Thấy có người tới, Nhị phu nhân nghiêng đầu nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc nói: "Còn trở về làm gì, chẳng lẽ là bị khinh dễ?"
Tiểu Phù sao có thể nghe thấy, nàng ấy nhìn nhìn khắp nơi, cũng không biết cô nương nhà mình đã quên cái gì, căn phòng này gần như đã được dọn sạch, không còn gì để lấy.
Dung Ly đóng dù lại tựa bên ngoài cửa, trong lòng suy nghĩ một lát, mới cất bước vào phòng, ngay lúc nhìn thấy Nhị phu nhân, nàng giống như bị dọa sợ, hai vai đột nhiên co rụt, kinh ngạc lảo đảo nghiêng qua một bên.
Nàng đi đường đã mệt mỏi, bây giờ ngả người làm hại đầu óc cũng choáng váng, dường như đã dùng hết tất cả sức lực cuối cùng, sắc mặt ốm yếu càng thêm tái nhợt.
Thoạt nhìn, có vẻ thật sự sợ hãi.
Hoa Túc thò tay ra, đặt nhẹ trên vai nàng. Dung Ly thở phì phò, ánh mắt trốn tránh, không nhìn vào trong phòng nữa.
Hoa Túc vẫn bình tĩnh ung dung, sắc mặt không thay đổi, quỷ trong phòng không đáng để nàng ấy bận tâm.
Nàng ấy nâng bàn tay đặt trên vai Dung Ly lên, vải đen mỏng tụt xuống một đoạn, cổ tay lập tức lộ ra.
Cổ tay gầy nhưng không yếu, phần xương nhô ra hơi sắc bén, gân xanh trên mu bàn tay căng như dây đàn.
Hoa Túc lật lòng bàn tay lại, đầu ngón tay ngoắc một cái về phía quỷ phụ đang ngồi bên bàn trang điểm, giống như câu hồn.
Chỉ chớp mắt, Nhị phu nhân liền hí lên tiếng, linh hồn bị xé rách đến thay đổi hình dạng, nửa thân người như hóa thành sương khói tụ lại hướng đến ngón tay của Hoa Túc.
Nửa thân của Nhị phu nhân đã không nhìn ra hình người, nửa thân còn lại miễn cưỡng còn chút hình dáng, đôi mắt chảy máu xoay chuyển, trong ánh mắt toàn là sợ hãi, nàng run bần bật, ngoại trừ tiếng rên đau thì không thể phát ra âm thanh nào khác nữa.
Quỷ như Nhị phu nhân mà ngay cả ngón tay cái cũng chẳng động đậy được, còn bị dọa đến mức này.
Dung Ly mau chóng giơ tay, vừa vặn nắm lấy ngón tay đang cong lên của Hoa Túc, cố gắng đứng thẳng người, thở phì phò yếu ớt nói: "Quỷ này...... Là nhị nương của ta."
Hoa Túc nhíu mày, bỗng dưng thu tay về. Ngay sau đó Dung Ly cũng thả tay ra, lòng bàn tay bị lạnh cọ cọ vào váy một chút.
Thân thể bị xé rách thành sương đen của Nhị phu nhân ngưng tụ trở lại, đông một tiếng ngã xuống đất, nàng dùng tay chân bò đi, trốn vào trong tủ gỗ Hoàng Dương. Dáng vẻ nàng vội vàng chạy trốn như nhìn thấy Vô thường, sợ bị bắt đi đầu thai.
Hoa Túc lạnh lùng xùy một tiếng, âm thanh cực nhẹ, vẻ mặt không vui, bàn tay lạnh lẽo thình lình nắm sau cổ Dung Ly.
Không khác gì nắm cổ con mèo con, rõ ràng chưa dùng sức, nhưng Dung Ly lại cảm thấy linh hồn bị ấn chặt, nàng đứng yên nhìn về phía Hoa Túc, tâm tư che giấu dường như sắp bị đào ra.
"Ngươi không phải là quá sợ nàng ta." Hoa Túc lạnh nhạt nói: "Nhị nương này chưa từng hại ngươi?"
"Chưa từng." Dung Ly rũ mắt nói.
Tiểu Phù ở trong phòng tìm một hồi, giương giọng hỏi: "Cô nương, rốt cuộc là muốn lấy cái gì?"
Dung Ly phát hiện lực sau cổ hơi buông lỏng, lông mi khẽ run, đáp: "Khăn lụa trên giá, mang tới cho ta."
Tiểu Phù nói tiếp: "Trên giá không có khăn lụa nha."
"Ngươi tìm lại xem." Dung Ly nói.
Hoa Túc nâng tay lên lại hạ xuống, vỗ nhẹ hai cái vào sau cổ Dung Ly, giống như đòi mạng. Thân thể Dung Ly run run, ngước mắt lên, đón nhận ánh mắt đánh giá của Hoa Túc.
"Ngươi đang thử ta, ngươi không phải tới tìm khăn lụa." Hoa Túc lạnh giọng.
Dung Ly nào dự đoán được bị nhìn thấu tâm tư nhanh đến vậy, nàng chậm rãi nuốt xuống một chút, đôi môi thoa phấn hơi hé mở, nhẹ nhàng hít vào một hơi.
"Không trả lời?" Hoa Túc cúi người tới gần, nói bên tai nàng.
Tay cầm bút của Dung Ly âm thầm căng thẳng, năm ngón tay nắm chặt đến phát đau. Hoa Túc chưa lên tiếng bức ép nàng, tay để sau cổ nàng hơi siết lại, nắm chặt chiếc gáy trắng gầy của nàng.
Dung Ly tự biết trốn không thoát, cho dù trong tay nàng có cây bút này, cũng chưa chắc đấu lại được, càng miễn bàn chủ bút vốn là Hoa Túc.
Nàng do dự một lát, cánh môi mấp máy vài cái, cam chịu mở miệng: "Ta chỉ là muốn biết, ngươi rốt cuộc...... Là quỷ gì."