Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 142




Thời gian trôi nhanh như ngựa chạy qua cửa sổ, bóng câu qua khe cửa, Thương Minh Thành không có ban ngày, cũng không có bốn mùa. Dường như làm xáo trộn thời gian, không biết rõ khi nào là buổi trưa, khi nào là nửa đêm, chỉ đi đến thế gian mới biết xuân thu thật ngắn.

Người có cách sống của người, nồi chén gáo bồn leng keng vang, quỷ cũng có phương pháp của quỷ, nếu muốn cùng thọ với trời thì phải ngày ngày tu luyện, không thể sao nhãng.

Nút gỗ bình dưỡng hồn đã sớm được rút ra, khi đạo sĩ mới vừa bay ra ngoài, còn muốn thấy ánh sáng mặt trời, ai ngờ lọt vào trong tầm mắt đều là một màu đen kịt, đừng nói mặt trời, ngay cả ngôi sao cũng chẳng thấy đâu, bầu trời như bị mây đen nồng đậm che phủ.

Đạo sĩ ồ một tiếng, khó có thể tin mà bay lượn khắp nơi, vội vàng hỏi: "Đây là địa phương nào?"

Lăng Chí cũng từ trong bình đi ra, kéo giãn gân cốt, ở trong bình dưỡng một đoạn thời gian, linh hồn đã trở nên tráng kiện hơn nhiều, không còn quá mức đơn bạc. Hắn chắp tay nói: "Các hạ có điều không biết, nơi đây là Thương Minh Thành."

Đạo sĩ cực kỳ mờ mịt: "Thương Minh Thành là nơi nào? ở Đông Châu có Thương Minh Thành từ bao giờ, chưa từng nghe thấy!"

Lăng Chí liếc hắn một cái, "Đây không phải ở thế gian nên chưa từng nghe nói cũng không kỳ lạ, nếu ngươi có hứng thú, ta mang ngươi đi dạo khắp nơi một chút."

Thấy âm khí nơi này rất mạnh, không giống nơi con người có thể ở, đạo sĩ dứt khoát gật đầu, "Vậy ngươi đưa ta đi nhìn xem."

"Đi theo ta." Lăng Chí chui vào thể xác một con Bạch Cốt Diều, vỗ cánh bay lên.

Đạo sĩ nhìn trợn tròn mắt, "Ngươi, ngươi đây là dùng tà thuật đoạt xá."

Lăng Chí quay đầu nhìn hắn, như đang nhìn một kẻ ngốc, "Bạch Cốt Diều vốn chính là vật chết, đâu ra đoạt xá."

Đạo sĩ đành phải hoang mang mà đi theo hắn một vòng, cảm thán nói: "Nơi này thật tốt, ngoại trừ hơi âm u khủng bố, nhưng rộng rãi hơn bình dưỡng hồn, còn có...... Nhiều quỷ có thể nói chuyện, vô cùng náo nhiệt, không biết ai làm chủ nơi này?"

"Là đại nhân." Lăng Chí chắp tay nói.

Đạo sĩ làm sao không biết đại nhân mà hắn nói là ai, lập tức choáng váng hoa mắt, qua hồi lâu mới hoàn hồn giống như người phàm, cứng ngắc mở miệng: "Cũng tốt, xem ra nơi này rất thái bình."

Có lẽ hắn ở trong bình bị Hồng Long Ngư cùng tiểu lột da im lặng làm buồn chán rồi, bây giờ không còn kén chọn, tuy Thương Minh Thành là do Hoa Túc làm chủ, trong thành có quỷ cũng hơi đáng sợ một chút nhưng tốt xấu gì đều có thể nói.

Xích Huyết Hồng Long chỉ còn lại nửa hồn, nhưng dù sao cũng là vật còn sống, không thể ở lại Thương Minh Thành. Nàng ấy vẫn muốn đi theo, lại bị Dung Ly đuổi ra ngoài, lệnh nàng ấy ở bên ngoài tu luyện cho tốt. Nửa phần hồn đã mất của nàng ấy không dễ dàng bù đắp trở lại, nhưng chỉ cần chăm chỉ tu luyện, thần chí có thể minh mẫn hơn nửa khắc, không đến mức ngây ngô dại dột.

Chuyện tu luyện, Dung Ly vốn tưởng sẽ không rơi lên đầu mình, ai ngờ, Hoa Túc lại tóm lấy nàng. Còn làm thế nào được, phải theo nàng ấy thôi, dù sao cũng nên cho những ngày thành quỷ có chút hy vọng, không thể để mắt đầm ở trong linh tương của nàng bị lãng phí.

Hoa Túc đưa nàng đến nơi tràn đầy quỷ khí, tay cầm tay dạy nàng, tiểu lột da mặc một bộ da mèo, ra vẻ mèo con ôm lấy chân Dung Ly, nhỏ giọng kêu.

Đang dạy đến thời điểm mấu chốt, một con mèo cứ lải nhải làm ồn, Hoa Túc phiền lòng, muốn quăng con mèo này ra ngoài, ánh mắt vừa chuyển động lại thấy Dung Ly nhìn mèo không chớp mắt, con mèo có bộ lông hai màu đen trắng, nó khác Thùy Châu một chỗ, trên đuôi Thùy Châu có một nhúm lông trắng, quỷ lột da lại bốn chân đạp tuyết, trông như mang tất.

Cánh tay Hoa Túc nâng lên rồi hạ xuống, "Bộ da này là nàng vẽ cho nó?"

"Nó muốn da mèo nên liền vẽ." Dung Ly khẽ nói, "Ta lấy Họa Túy ở trước mặt nàng, nàng cũng đừng nói chưa thấy."

Hoa Túc cười nhẹ, "Thấy, nhưng lúc ấy tiểu lột da không phải nói như vậy, nó nói nó muốn da của Thùy Châu."

Dung Ly lúng ta lúng túng, "Sao ta có thể cho nó lột da Thùy Châu...... Nó biết ta nhớ Thùy Châu nên muốn giả bộ dáng của Thùy Châu làm ta vui vẻ, nhưng nó là nó, ta đâu thể để nó thay thế Thùy Châu được."

Quỷ lột da làm bộ mèo con kêu meo meo, kêu từng tiếng một.

Hoa Túc quyết định không đuổi con mèo này đi nữa, để cho nó ở lại đây, xùy một tiếng, "Chỉ có nàng mới có thể dưỡng quỷ lột da thành như vậy."

Dung Ly duỗi tay sờ mèo, ngoại trừ toàn thân lạnh lẽo một chút, con mèo này nhìn không khác gì những con mèo bình thường.

Hoa Túc thấy vẻ mặt nàng thích ý, đôi mắt phượng nhíu lại, "Hôm nay không tu?"

Bàn tay đang sờ đầu mèo của Dung Ly khựng lại, nhanh chóng nói: "Tu, làm sao không tu."

Nói xong nàng liền ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt lại.

Hoa Túc ngồi bên cạnh, cùng nàng nhập định, lần tu luyện này kéo dài mấy tháng, Thương Minh Thành an an ổn ổn, chúng quỷ không tìm thấy Quỷ Vương cũng không nôn nóng, đã sớm thành thói quen.

Khi tu luyện, linh hồn như lạc vào hư không, lại như rơi vào đầm băng, toàn thân lạnh lẽo, uyển chuyển nhẹ nhàng tựa lông vũ.

Lúc này, Dung Ly mới cảm nhận được nàng và mắt đầm đã hợp thành một thể, nàng tức là mắt đầm, mắt đầm tức là nàng.

Tu luyện dài đằng đẵng, tựa hồ trở về kiếp trước trong giấc mộng, trăm năm như một ngày đều làm cũng một việc, không biết mệt mỏi......

Chỉ là, bây giờ nàng không còn cô độc một mình, trong lòng biết Hoa Túc ở ngay bên cạnh, cho dù chứng kiến trong hư ảo chỉ có mỗi nàng, cũng không cảm thấy tịch mịch lẻ loi.

Ngay khi mở mắt ra, thần trí của Dung Ly rất thư thái, vội quay đầu nhìn qua quỷ bên cạnh, lập tức cả trái tim đều được lấp đầy.

Quỷ lột da giả mèo con không biết chạy đi đâu rồi, nhất định là tự thay đổi vài bộ da chơi.

Hoa Túc cũng mở to mắt, thở phào một hơi, nhàn nhạt hỏi: "Thế nào?"

Dung Ly nghiêng người, rõ ràng có đủ sức lực nhưng vẫn giống thời điểm làm người phàm, thậm chí không có sức để ngồi, phải tìm chỗ dựa.

Hoa Túc biết bây giờ nàng chắc chắn không bị mệt, "Nếu không chịu ngồi yên thì tiếp tục tu luyện, cần gì kích ta."

Đang được dựa thoải mái đây, Dung Ly ngước mắt lên, sóng mắt mềm mại tựa sương mù, đôi môi mỉm cười, "Ta dựa nàng làm sao thành kích nàng, ta thấy nàng mới nên tu luyện nhiều một chút, tâm tính của nàng không ổn."

Hoa Túc tức giận hôn nàng, vừa định cắn đôi môi anh đào kia liền phát hiện Dung Ly đã hơi há miệng ra, im lặng đón nhận, thật sự còn giống hồ ly hơn cả hồ ly, sẽ treo nàng ấy vào móc câu.

Dung Ly chống vai nàng ấy, hơi cong eo xuống, vẫn muốn đảo khách thành chủ, vừa thở phì phò vừa nói: "Ta muốn cho nàng thoải mái trước."

Hoa Túc rũ mắt nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng long lanh như nước mùa xuân, đành phải nắm tay nàng hỏi: "Còn muốn ta dạy nàng sao?"

Dung Ly mỉm cười, "Không cần, hiện tại ta đã làm được rất tốt."

Hoa Túc chống cánh tay ra sau, môi đỏ khẽ mím lại như đang ẩn nhẫn, đôi mắt phượng nghiêm nghị đều bị mê ly bao phủ, sau một lúc lâu, nàng ấy nâng tay lên xoa đầu Dung Ly, nắm sau gáy nàng, nhịn không được muốn khinh dễ lại, "Đến ta."

Sợ tiểu lột da đột ngột tới đây, nàng ấy giơ tay tạo cấm chế, cách biệt nơi này ở trong quỷ khí.

Mấy ngày sau, rốt cuộc có quỷ tiến đến, còn là một quỷ rất quen thuộc, mặc áo giáp nhẹ buộc tóc đuôi ngựa cao cao, không phải là Cô Sầm sao.

Cô Sầm đến nhìn thấy cấm chế sương mù dày đặc, thức thời dừng bước chân, tuy không biết hai vị đại nhân làm cái gì ở bên trong, nhưng tóm lại không phải là việc mà nàng có thể hỏi.

Hoa Túc nhận thấy có khách đến, mút khóe môi Dung Ly một chút, không vội không vàng kéo xiêm y rơi khắp nơi của nàng lại, vừa mặc vào cho nàng, vừa nói: "Phiền."

Dung Ly ngồi dậy, dùng năm ngón tay làm lược chỉnh lại mái tóc cho nàng ấy, nhỏ giọng: "Là ai tới."

"Cô Sầm." Hoa Túc làm tịnh thuật, nhưng chưa thu hồi cấm chế sương mù, nghiêng đầu nhìn về phía Cô Sầm hỏi: "Chuyện gì?"

Cô Sầm vội vàng đáp: "Đại nhân, đến thời gian ban quỷ khí rồi."

Dung Ly nhớ lại cách mười năm phải ban quỷ khí một lần, mới chớp mắt, thế mà đã trôi qua mười năm.

Hoa Túc suy nghĩ một lát, quay đầu nhìn hồ ly ốm yếu kia, "Lần này để nàng chấp bút thế nào?"

"Ta?" Dung Ly khó hiểu.

Hoa Túc buồn cười nhìn nàng: "Nàng là chủ bút, nàng vẽ dấu ấn kia có gì mà không thể."

Cô Sầm ở một bên cũng không nói nhiều, hai vị này ai chấp bút đều được, dù sao cũng là chủ của thành này.

Hoa Túc xua xua tay: "Lát nữa sẽ đi."

Cô Sầm nghiêm mặt thi lễ, mắt nhìn thẳng rời đi.

Giống như không trâu bắt chó đi cày, đợi Cô Sầm đi rồi, Dung Ly bị ôm đến đại điện, nắm Họa Túy không biết làm sao.

Nàng vẫn còn nhớ vẽ Quỷ Vương ấn như thế nào, nhưng khi thật sự đặt bút lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Một đám quỷ binh đen nghìn nghịt đang đứng dưới đại điện, Cô Sầm cũng ở trong đội ngũ, còn thấy bóng dáng của đạo sĩ và Lăng Chí.

Dưới Lũy Cốt tòa im ắng, quỷ binh mặc áo giáp cung kính cúi đầu, chờ Quỷ Vương ấn giáng xuống, chỉ mỗi đạo sĩ là lần đầu tiên thấy trường hợp này, cực kỳ mới lạ mà nhìn xung quanh, còn vỗ cánh tay Lăng Chí hỏi: "Trận đánh này cũng thật lớn nha, chúng ta cần phải làm gì?"

Lăng Chí để ngón trỏ trên môi: "Im lặng, đại nhân sắp tới."

Đạo sĩ lập tức cứng đờ, đứng thẳng tắp giống hệt cái xác biết đi.

Cửa điện mở rộng, Dung Ly đứng ở trước cửa, vẫn nắm Họa Túy không biết làm thế nào, "Vì sao ta phải vẽ?"

Hoa Túc phủ lên tay nàng: "Nàng theo ta, ta không thể bạc đãi nàng, nàng nói có phải hay không? Cũng nên cho nàng làm chủ trong nhà mới đúng."

Dung Ly bị nắm tay vẽ một bút, mực nước ngưng tụ giữa không trung, dường như mọi thứ xung quanh đều trở thành một bộ phận của giấy vẽ.

Tính ra, Hoa Túc đã không nắm tay dạy nàng vẽ một thời gian dài, nàng ngẩn ngơ, như trở về lúc lần đầu gặp nhau.

Chỉ là khi đó nàng sợ quỷ này vô cùng, ngày ngày còn phải tính toán, lo lắng đề phòng, suýt nữa khiến tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, hiện tại đâu còn sợ, thậm chí còn nói: "Nàng vẽ chậm một chút, bằng không ta không nhớ được."

Hoa Túc liền chậm lại, một nét bút dài như một đời, "Thế này đủ cho nàng nhớ kỹ chưa."

Dung Ly nhếch khóe miệng lên, "Như thế sợ là nàng muốn làm ta mỏi tay, sao có thể chậm vậy chứ."

Hoa Túc miễn cưỡng nhanh hơn chút nữa, một lát sau, Quỷ Vương ấn được tạo thành, tản ra như sương mù ở giữa không trung.

Quỷ Vương ấn hóa thành muôn vàn sợi tơ, rơi xuống khắp bốn phía dưới cột xương trắng.

Chúng quỷ ăn được quỷ khí, tu vi lại tăng lên không ít, cả đám vô cùng phấn chấn, sau khi làm lễ cảm tạ liền đồng loạt rời đi.

Đạo sĩ rốt cuộc vẫn ở cùng Hoa Túc một thời gian, thậm chí còn coi là người theo bên cạnh, hắn chưa đi với những quỷ kia, cả gan đứng dưới Lũy Cốt tòa ngẩng đầu lên, cảm thán nói: "Ta đã được vận gì đây, xem ra đời này sẽ không bị tan thành mây khói."

Lăng Chí khoanh tay: "Cũng chỉ có quỷ của Thương Minh Thành chúng ta mới có đãi ngộ như vậy."

Nói xong, hắn lôi kéo đạo sĩ, "Đi thôi, đừng quấy nhiễu các đại nhân."

Chúng quỷ giải tán hết, Dung Ly xoay người trở về đại điện, tay còn nắm chặt Họa Túy, nàng quay đầu lại hỏi: "Họa Túy ngoại trừ vẽ tranh ra, còn có cách dùng gì khác không?"

"Làm đao, làm kiếm." Hoa Túc giơ tay lên, quỷ khí đụng vào cửa điện.

Cửa điện khép lại, ánh nến trong phòng đều được thắp lên, toàn bộ đại điện sáng trưng, không giống âm phủ.

Dung Ly quan sát cây bút trong tay, "Ngoài điều đó ra, còn gì khác nữa không?"

Hoa Túc đi tới trước, nắm cổ tay của nàng, lẳng lặng nhìn cây bút này một lúc mới nói: "Còn có thể đảo ngược càn khôn."

Hai mắt Dung Ly hơi mở to, biết rõ còn cố hỏi: "Đảo ngược càn khôn như thế nào, nàng từng đảo ngược càn khôn gì chưa?"

Hoa Túc cười nhẹ, không để bụng mà cầm lấy Họa Túy đi, nhàn nhạt nói: "Nghịch chuyển âm dương, hóa chết thành sống, nhưng không phải ai cũng được nhận pháp thuật này, trong lòng phải có chấp niệm, không cam lòng, lại có định lực, không dễ bị hồi quang phản chiếu hiện tượng hư ảo làm mờ mắt, mới có thể đảo ngược càn khôn."

Dung Ly quay người nhìn nàng ấy, vẻ mặt ôn hòa, "Nếu ta nói ta đã chết một lần --"

Tiếng nói bỗng dừng lại, nàng sửa lời: "Hai lần."

Hoa Túc bỏ Họa Túy vào trong tay áo, vòng lấy cổ tay nàng thật chặt: "Nàng nói ta liền tin, nghe theo nàng còn không được sao, cái gì mà một hai lần, kết quả không phải cũng trở thành quỷ ở trong thành của ta."

Dung Ly thoải mái cười, "Nói cũng phải."

Thời điểm trở lại thế gian, đã là nắng oi tháng năm tháng sáu âm lịch, đúng lúc ve kêu vang trời.

Đan gia ở Hoàng Thành tụ tập dưới một mái nhà, khi Đan Kim Hành cùng thê tử đi ra ngoài, nhặt về một bé gái, đứa bé mới sinh không khóc không la, ngoan ngoãn vô cùng, Lâm Thước cùng Đan Đống chạy tới xem, ngay cả Đan Vãn Căng, Đan Lưu Sương cùng Đan Quân cũng thò lại gần để nhìn.

Trong tã lót, đứa bé nhắm hai mắt lẳng lặng ngủ yên, nơi xa có đại phu vội vã đi tới, khám cho đứa bé xem cơ thể có bệnh gì hay không.

Đan Đống quay đầu lại hỏi Đan Kim Hành: "Nhặt được ở chỗ nào?"

"Trên đường trở về, thấy bên bờ sông." Đan Kim Hành nói.

Lâm Thước khẽ thở dài một tiếng, "Nếu người khác vứt bỏ, đại khái sẽ không muốn mang về, nếu cha mẹ của nàng không cần nàng nữa, vậy chúng ta...... Liền nuôi đi."

Đan Đống gật đầu.

Vừa thấy đứa bé bị vứt bỏ, liền nhớ tới Đan Đan Toàn, nhớ tới Đan Đan Toàn lại không khỏi nghĩ đến Dung Ly.

Đan Lưu Sương chu chu môi, "Không biết biểu tỷ tỷ hiện giờ có khỏe không."

"Chắc hẳn là khỏe." Lâm Thước rũ mắt nói.

Bà vừa nói xong lời này, một tỳ nữ cầm phong thư hấp tấp chạy đến, sợ đánh thức đứa bé mới sinh kia, nhỏ giọng nói: "Lão gia, có một phong thư rơi vào khe cửa."

Đan Đống tiếp nhận, vừa mở ra liền thấy lạc khoản* lại là...... Dung Ly.

(*Phần đề chữ, ghi tên trên bức tranh, bức thư.)

Đôi mày nhíu chặt của hắn giãn ra, "Người gửi thư sao không đáng tin cậy như vậy, lại nhét thư qua khe cửa."

Bóng quỷ ở ngoài cửa vụt qua, rời đi thật vội vàng, giống như còn phải đi nơi khác nữa.

Vào tháng năm tháng sáu, thành Kỳ An cũng nóng vô cùng, thậm chí đến ban đêm trăng treo trên đầu cành, hơi nóng cũng chưa giảm được vài phần.

Khi Dung Ly nắm tay Hoa Túc vào thành, đúng lúc gặp được một tiêu đội, biểu tượng trên lá cờ quạt của tiêu đội kia khá giống với tiêu cục ban đầu của Dung gia, người dẫn đầu lại là một cô nương.

Cô nương ấy mặc một bộ trang phục cứng cáp, ngồi trên lưng ngựa hiên ngang oai hùng.

Hiện tại là buổi tối, Dung Ly vẫn cầm theo cây dù, cây dù này có thể làm quỷ hồn hiện hình, khi nàng cầm dù, người phàm đi ngang qua đều có thể nhìn thấy nàng.

Nàng thấy tiêu đội thì dừng lại một chút, thầm nghĩ nếu Dung gia không suy tàn, e rằng tiêu đội của nhà khác không thể tiến vào thành Kỳ An được, thật sự khiến người thổn thức.

Hoa Túc đứng bên ngoài dù, lãnh đạm nói: "Đi áp tải vào buổi tối, cũng không sợ gặp quỷ."

Tiếng nói vừa dứt, cô nương dẫn đầu đội áp tải bỗng dưng ghìm ngựa dừng lại, ngơ ngác nhìn qua đây.

Dung Ly đón nhận ánh mắt của cô nương ấy, không biết sao lại nhìn nàng như vậy, bộ dáng hiện giờ của nàng, chắc hẳn không biết là quỷ đâu.

Cô nương kia hơi há miệng, kinh ngạc nhìn hồi lâu rồi đột nhiên thì thầm một câu: "Thần tiên tỷ tỷ."

Dung Ly sửng sốt, bất chợt nhớ tới tiểu nha đầu đã gặp ở Bồng Châu lúc trước, trong tay nắm chặt khối lệnh bài của tiêu cục Dung gia, làm thế nào cũng không chịu tin người khác, chỉ có nha đầu đó mới gọi nàng một tiếng "Thần tiên tỷ tỷ", không thể ngờ lại gặp được ở chỗ này, còn có thể một mình đảm đương dẫn đầu tiêu đội.

Nàng khẽ gật đầu, khép dù lại, bóng dáng lập tức biến mất.

Trong tiêu đội có người hỏi: "Dẫn đầu, làm sao vậy?"

Cô nương ấy lắc đầu, đá nhẹ vào bụng ngựa rồi cưỡi ngựa đi xa.

Một chữ duyên, thật sự là kỳ diệu, gom tất cả những việc vụn vặt lại với nhau, kết thành số mạng của con người.

Hoa Túc đối với những người không liên quan từ trước đến nay đều không nhớ rõ, nhưng lại nhớ rõ việc ở Bồng Châu, nhẹ nhàng cười, "Nha đầu đó lại coi nàng là thần tiên."

Dung Ly nhìn tiêu đội đi xa mới bung dù ra lần nữa, nắm áo của Hoa Túc đi qua đường lớn, "Ai muốn làm thần tiên."

Dọc theo đường lớn đến thẳng phía đông, ở phía đông có một chỗ thật náo nhiệt, trong viện truyền ra tiếng cười nói rộn ràng, bên trong ăn uống linh đình, rất là vui vẻ.

Có hai vị cô nương đang đứng ngoài cửa chờ, chính là Tiểu Phù và Bạch Liễu, hai người hiện giờ không còn mang dáng vẻ hoàng mao nha đầu giống trước kia nữa, nhưng vẻ mặt dường như không thay đổi.

Tiểu Phù sốt ruột hỏi: "Nàng thật sự đã đốt thiệp mừng xuống cho cô nương sao?"

Bạch Liễu nhíu mày: "Đốt rồi, một góc cũng không bỏ sót."

Tiểu Phù giậm chân, ngẩng cổ lên nhìn, mơ hồ thấy đầu đường có bóng người lẻ loi đến gần. Nàng chỉ nhìn một cái liền quay đi, nghĩ thầm cô nương nhà mình đã thành quỷ, sao nàng có thể thấy được, người đó nhất định không phải là cô nương nhà mình.

Ai ngờ bóng người kia càng ngày càng gần, Bạch Liễu bỗng vỗ mạnh vào vai nàng.

Tiểu Phù quay đầu lại, nhìn thấy người đứng dưới cây dù...... Không phải là cô nương nhà mình đó sao.

Dung Ly cầm dù bước đến, nàng nâng dù lên cao một chút, che nửa người Hoa Túc.

Dù vừa nghiêng qua, Hoa Túc liền hiện hình nhưng chỉ hiện nửa người, nhìn có chút quái dị.

Bạch Liễu run lên một cái, thiếu chút nữa xoay lưng chạy vào nhà, may mà bị Tiểu Phù chụp lấy cánh tay, mới chịu đựng không xoay lại.

Tiểu Phù vừa giữ Bạch Liễu, vừa đỏ hốc mắt, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Dung Ly gập khuỷu tay cọ nhẹ vào Hoa Túc, quay đầu lại mỉm cười hỏi: "Lễ vật đâu?"

Hoa Túc lật tay, một hộp quà đỏ thẫm lập tức xuất hiện trên lòng bàn tay, nàng ấy nâng vững vàng khiến người không nhìn ra hộp quà kia nhẹ hay nặng.

Tiểu Phù vội vàng nhận lấy, rốt cuộc cũng nghẹn ngào gọi một tiếng "Cô nương".

Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Khắc viên ngọc như ý tặng cho Không Thanh."

Trong viện chợt phát ra một tràng cười vui, là tân lang tới kính rượu.

Hoa Túc liếc mắt nhìn tân lang kia một cái, nhàn nhạt nói: "Quãng đời còn lại phú quý bình an, còn là người chung tình."

Dung Ly không còn lo lắng, gật đầu nói: "Như vậy là tốt rồi."

Nàng lại nhìn qua hai nha đầu bên cạnh, "Các ngươi thật sự muốn gắn bó cùng nhau cả đời?"

Tiểu Phù mạnh miệng: "Nếu ta không nhìn nàng ấy, nàng ấy bị quỷ hù chết thì phải làm thế nào."

Bạch Liễu hung hăng trừng mắt, bây giờ đang có Quỷ Vương đứng trước mặt, nàng ấy không thể nói được nửa câu phản bác.

Tiểu Phù quay đầu hỏi: "Cô nương muốn gặp Không Thanh không?"

Dung Ly lắc đầu, "Lần sau gặp lại, nhớ đưa hộp quà cho nàng ấy là được."

"Nhất định sẽ giao vào tay Không Thanh." Tiểu Phù ôm hộp qua đỏ thẫm nặng trĩu mà nói.

Không vào sân không ngồi vào bàn, Dung Ly rời đi theo Hoa Túc, đã thành quỷ vẫn là không nên ăn thức ăn của thế gian. Sau khi đi xa rồi nàng mới khép dù lại, đỡ phải đột ngột biến mất dọa người qua đường.

Trắng sáng treo trên mái hiên, tiếng ồn ào nơi xa gần như không thể nghe thấy, trên đường yên tĩnh vắng lặng, phòng ốc bên cạnh thỉnh thoảng truyền ra vài câu tán gẫu vụn vặt của người phàm.

Con phố này tựa hồ trở nên dài hơn xưa rất nhiều, một nha đầu gả đi, suy cho cùng cũng không nỡ, có lẽ nàng đã hiểu được tâm trạng khóc đỏ hốc mắt của bọn nha đầu khi nàng lên kiệu trước kia.

Đêm dài vắng vẻ, luyến tiếc hồng trần.

Dung Ly đi bộ mệt mỏi, dần dần nửa người đều dựa vào Hoa Túc, nàng ngước mắt lên, "Trở về sao."

Hoa Túc ôm lấy nàng, "Mới đi được mấy bước? Có phải nàng lặng lẽ sao nhãng tu luyện hay không."

Dung Ly chầm chậm đứng thẳng lên, khẽ nói: "Nếu không, lại đi thêm một vòng ở thế gian?"

Đúng lúc thế gian đang vào thời điểm trăng tròn hoa thắm*, người yêu thương bình an vui sướng, đi thêm một vòng nữa thì có sao đâu.

(* So sánh với việc tốt đẹp viên mãn, thường dùng để chúc mừng tân hôn.)

= Xong =

- -----------------------------------