Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 137




Dòng nước phía dưới chảy xiết, đánh vào khiến hoàn lâu sụp đổ, ngay cả Lũy Cốt tòa cũng bị nhấn chìm một đoạn.

Xương cốt như ẩn như hiện ở trong nước, tựa bóng quỷ chen chúc nhau.

Có lẽ vì nước dâng lên quá nhiều, nên trong phút chốc Dung Ly cảm thấy mắt đầm không phải ở trong linh tương của nàng, mà là giấu dưới nền đất của Thương Minh Thành.

Sắc mặt Hoa Túc cực kỳ khó coi, "Mùi gỗ băng, xác thật là nước của Động Minh Đàm."

Dung Ly ngỡ ngàng, cúi đầu nhìn dòng nước cuồn cuộn, không biết nên làm thế nào cho phải, nàng chịu đựng cơn đau đầu nói: "Nếu mắt đầm ở trong linh tương của ta, vậy hẳn là ta...... có thể điều khiển nước này, nhưng ta phải làm thế nào mới được?"

Hoa Túc lắc đầu, "Ta không biết."

Dung Ly cau mày: "Nước này là do ai giấu ở dưới, là Thận Độ hay...... U Minh Tôn?"

Thận Độ, U Minh Tôn đều từng có lui tới với cá tiên Động Minh Đàm, U Minh Tôn hại Trần Lương Điếm bị bao phủ, Thận Độ hại Hoa Túc bị ngã tu vi, linh hồn không thể trở về chân thân.

Hoa Túc lui nửa bước, rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Dung Ly vội vàng nói: "Hay để ta đi xuống nhìn xem, biết đâu ta chạm vào nước là có thể nghĩ ra?"

Hoa Túc cười lạnh, "Nàng cho rằng nước của Động Minh Đàm có linh hay như thế nào, nó có thể nhận ra nàng sao?"

Dung Ly khẽ mím môi, mắt thấy nước trào ra từ dưới nền đất càng ngày càng nhiều, gần dâng đến sáu thước, sắp nhấn chìm hai tầng của hoàn lâu. Nàng giơ tay lên vỗ vào thái dương, làm như dục tốc bất đạt, vỗ nhiều vào thì nàng có thể nhanh nhớ lại.

Mới vỗ chưa được mấy cái, cổ tay chợt bị nắm lấy, Hoa Túc cầm tay nàng nói: "Không biết đau?"

Dung Ly không trả lời, trong lòng rối bời, lúc trước nghĩ nhất định có thể lấy lại được Thương Minh Thành, nào ngờ nơi này lại có nước của Động Minh Đàm.

Trước kia Hoa Túc bị thương vì nước này, chẳng lẽ bây giờ cũng vì nước này mà phải rời khỏi Thương Minh Thành?

Làm thần tiên cô đơn tịch mịch, nhưng chung quy vẫn có pháp lực vô biên, thời điểm nàng làm thần tiên, linh căn thuộc hệ thủy, bất luận là sông nước biển hồ, đều ngoan ngoãn nghe lời dưới tay nàng, đầm nước băng giá của Động Minh Đàm cũng thế.

Suy nghĩ của nàng hỗn loạn, làm bộ não cũng rối như cuộn chỉ, đột nhiên hỏi: "Nếu thả Xích Huyết Hồng Long ra đây, hồn của nàng ấy có bị tổn thương hay không?"

"Có." Hoa Túc chỉ nói một chữ.

Dung Ly trái lo phải nghĩ, "Thôi, không cần thả nàng ấy ra, nàng rút nút gỗ, ta hỏi nàng ấy một câu."

Hoa Túc lấy bình dưỡng hồn ra, rút nút gỗ nói: "Nàng hỏi."

Trong bình dưỡng hồn, đạo sĩ mở miệng đầu tiên: "Đại nhân, đây là nơi nào, sao âm khí ngập trời vậy?"

Lăng Chí ở bên cạnh nói: "Đại nhân chưa hỏi ngươi."

Đạo sĩ thì thầm một câu: "Nhưng ta không nhịn được, đại nhân ngài đừng để trong lòng, hãy coi như không nghe thấy."

Hai quỷ ở trong bình ngươi tới ta đi mà nói chuyện, Xích Huyết Hồng Long cùng tiểu lột da lại yên tĩnh vô cùng.

Dung Ly đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Hồng Ngư, ngươi có biết phải làm sao mới điều khiển được nước của Động Minh Đàm không?"

Lăng Chí và đạo sĩ vừa nghe, biết không phải muốn nói chuyện với bọn họ nên đều im lặng.

Xích Huyết Hồng Long đáp: "Đại nhân, ta không biết."

Dung Ly thoáng sửng sốt, đành phải đậy nút gỗ lại, tránh cho Xích Huyết Hồng Long bị bắt mất sinh lợi.

Nưới phía dưới càng ngày càng dâng cao, nhấn chìm cả mái hiên, Cô Sầm chỉ huy 3000 quỷ binh đã giết sạch toàn bộ những con rối bị tơ quỷ trói buộc, hiện giờ đang lảo đảo đứng trên mái ngói, sau đó dứt khoát dùng quỷ lực phi thân bay lên, khỏi phải bị nước bao phủ.

Cô Sầm cũng nhận ra mùi hương của gỗ băng, lập tức hô to: "Đại nhân, sao nơi này lại có nước của Động Minh Đàm!" Tiếng nói của nàng gần bị tiếng nước lấn át.

Hoa Túc vẫn còn trầm tư, đứng ở ngoài cửa đại điện rũ mắt không nói một lời.

Dung Ly vội vàng xoay người lại kéo tay áo của nàng ấy, "Lần này cũng không phải là do ta, nàng không cần nổi giận với ta, nước của Động Minh Đàm...... Ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp."

Hoa Túc vốn đang nghiêm mặt, nghe vậy cười nhẹ, "Lúc này nàng lại sợ ta giận, ta cũng sẽ không hiểu lầm nàng, nàng có thể thả nước ra đây được sao? Ta chỉ là đang suy nghĩ, rốt cuộc là Thận Độ hay U Minh Tôn giấu nó."

Dung Ly khẽ thở phì phò, thật sự vô cùng đau đớn, "Nghĩ ra được chưa?"

"Thận Độ." Hoa Túc lạnh giọng.

Nàng ấy lãnh đạm nói: "Năm đó U Minh Tôn lệnh đám cá tiên bao phủ Trần Lương điếm, cho dù thế nào thì cũng không dễ dàng đưa nước vào Thương Minh Thành được, nàng nói rất đúng, quả thật nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng, nếu lơ đãng thì sẽ trúng kế của người khác."

Dung Ly còn đau đầu, suy nghĩ đều bị cơn đau chiếm mất một nửa, nàng ôm đầu nói: "Cô Sầm dẫn binh chiến đấu với đám quỷ binh, còn nàng đưa ta tới Lũy Cốt tòa, một đường đều quá thuận lợi, chưa kể không thấy bóng dáng của Thận Độ đâu, có lẽ hắn chưa bỏ thành chạy trốn, như vậy nghĩa là đã sớm chuẩn bị mưu kế để đối phó với nàng."

"Nước của Động Minh Đàm nằm dưới nền đất, chính là mưu kế của hắn." Hoa Túc lạnh giọng, quay lưng đi vào đại điện.

Dung Ly đuổi theo, nhìn chiếc ghế phía xa, "Quỷ lực của U Minh Tôn bị Họa Túy trấn áp ở dưới Lũy Cốt tòa, nếu nước của Động Minh Đàm dâng lên, có thể đánh vỡ Lũy Cốt tòa được không?"

Hoa Túc lắc đầu: "Sẽ không, nước của Động Minh Đàm không phải có thể đấu với tất cả, Lũy Cốt tòa cũng không phải bị nhấn chìm một chút là bị phá vỡ, hiện tại không còn cá yêu trợ giúp, hắn phải khống chế nước này bằng sức lực của mình, nếu chạm vào nó ắt sẽ bị phản lại."

"Phản lại?" Dung Ly ngơ ngác.

Hoa Túc gật đầu: "Linh căn của hắn không phải hệ thủy, hơn nữa đây không phải là nước tầm thường, cố gắng gượng e rằng sẽ tự chịu diệt vong."

Dung Ly khẽ mím môi, ngẫm lại cảm thấy cũng đúng. Nếu có thể dâng nước lên để phá hủy Lũy Cốt tòa, thì hẳn Thận Độ đã sớm làm rồi, hà tất phải chờ đến lúc này.

Nàng lại nhìn xuống dòng nước cuồn cuộn, trong đầu vang ầm ầm, tiếng sóng to xen lẫn bên tai, không phân biệt được là tiếng của dòng nước phía dưới, hay là mắt đầm trong đầu của nàng.

Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Quỷ lực của U Minh Tôn không phải ở trong đống xương cốt chồng chất, mà ở ngay dưới ghế, nếu nước kia có thể dâng tới đó, hắn mới lấy được quỷ lực của U Minh Tôn."

Nơi xa, Cô Sầm thình lình gào lên một tiếng thảm thiết.

Dung Ly ngẩng đầu nhìn qua, thấy nàng ấy bị một lực khí kình chém làm hai.

Cứ như vậy mà bị đứt ngang......

Hoa Túc lập tức đánh ra một chưởng, quỷ khí bay đến vờn quanh bên người Cô Sầm, ghép hai đoạn thể xác của nàng ấy lại.

Sắc mặt Cô Sầm không thay đổi, trong tay biến ra trường kiếm, chém một nhát vào không trung, không ngờ lại chém ra một bóng người, thứ kia cười cạc cạc, rốt cuộc cũng hiện hình, là con quỷ mặt xanh gầy đến mức như chỉ có bộ xương.

Quỷ mặt xanh kia cầm cây chùy gai trong tay, bất ngờ đánh về phía Cô Sầm.

Cô Sầm bị ăn một đòn vào đầu, giơ kiếm đâm xuyên qua ngực quỷ kia.

Thân của quỷ mặt xanh nghiêng qua, khóe miệng càng lúc càng mở rộng, cánh tay dường như sắp bị gãy nhưng vẫn cố giơ chùy gai lên.

Không ngờ, Cô Sầm rút kiếm ra, đâm vào giữa mày của hắn, đánh thẳng đến linh tương!

Cánh tay giơ lên của quỷ mắt xanh mềm nhũn, toàn bộ thân hình hóa thành sương đen, chỉ chớp mắt đã biến mất hoàn toàn.

3000 quỷ binh dồn dập chạy đến, tụ tập ở sau lưng Cô Sầm, bầu trời đen nghìn nghịt như mây đen bao phủ.

May mắn Lũy Cốt tòa rất cao, tuy hoàn lâu bị nhấn chìm, nhưng xương cốt chồng chất chỉ mới bị ngập một nửa.

Đưa mắt nhìn xa, nơi đây tựa hồ bị biến thành biển, có lẽ vì khắp nơi không có ánh sáng, quỷ khí lại đen kịt, làm nước của Động Minh Đàm ở phía dưới cũng đen theo, giống hệt vực sâu.

Đột nhiên, một cột nước dựng lên như hắc long, nhảy vút lên thật cao.

Dung Ly sững sờ, "Đây...... Chính là Thận Độ đang điều khiển nước? Ban đầu ta cho rằng chỉ có người linh căn hệ thủy mới có thể điều khiển được."

"Không phải." Sắc mặt Hoa Túc nặng nề, "Nàng cũng đã thấy ta điều khiển nước, chỉ là ta...... Không chạm vào nước của Động Minh Đàm được."

Cột nước như chiếc roi dài, rầm một tiếng đập về phía các nàng.

Hoa Túc lui lại mấy bước, may mà bọt nước chưa bắn vào góc áo của nàng ấy.

Một cột nước chưa đủ, lại có thêm mấy cột khác dâng lên, tiếng nước xuyên qua gió như tiếng rồng hú, mạnh mẽ bao vây cung điện này lại!

Hoa Túc hừ lạnh một tiếng, "Chỉ chừng này nước căn bản không thể nhấn chìm Lũy Cốt tòa, hắn đâu phải muốn lấy quỷ lực của U Minh Tôn, rõ ràng là muốn nhốt ta trong nước."

Dung Ly thấy bọt nước sắp văng đến, liền xoay người lại ôm chặt quỷ này, lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng như vậy, rõ ràng trong linh tương có mắt đầm nhưng lúc này lại chẳng làm được gì cả, chỉ có thể đứng nhìn.

Hoa Túc thì không thể chạm vào nước của Động Minh Đàm dù chỉ một chút, sợ sẽ lại bị nước này làm cho linh hồn rời khỏi chân thân, tu vi thật vất vả mới tăng lên lần nữa trở thành lãng phí.

Dung Ly hít thở hổn hển, tâm trạng rối loạn lo lắng, trong mơ màng dường như lại rơi vào giấc mộng.

Nàng không muốn vào mộng, toàn thân đều kháng cự, nhưng tiếng nước bên tai thúc giục nàng đi vào giấc mộng, nàng rơi vào hỗn độn khi mở mắt ra.

Tiếng nước.

Khắp nơi đều là tiếng nước, vừa mở mắt lại nhìn thấy ánh nước long lanh, dường như đang ở dưới đầm.

Nàng xuống dưới Động Minh Đàm thấy một cây gỗ băng, giữa thân cây gỗ băng có một chỗ phát sáng lên, ánh sáng màu xanh băng, rất rực rỡ chói lọi, trông lạnh giá vô cùng.

Nàng vươn một ngón tay, cắt nhẹ qua vỏ cây làm vỏ cây rơi xuống, từng lớp từng lớp bong ra, ngay sau đó có một vật lọt vào tầm mắt.

Đó là cái gì?

Khi Dung Ly ở trong mộng, đầu óc như bị trì độn, nhịn không được giơ tay chạm vào, chỉ vừa chạm vào, đầm nước bên cạnh liền chuyển động liên tục, gió lớn nổi lên, sóng triều cuồn cuộn.

Đây rõ ràng là mắt đầm!

Nàng đột nhiên hít một hơi, cảm thấy mắt đầm này và linh tương của nàng hút vào nhau, không khỏi đưa cái trán đến gần, sau đó nàng như bị đóng băng, cả người nổi lên một lớp sương mỏng, lớp sương kia càng lúc càng lan rộng khiến nàng đông cứng tại chỗ.

Nếu vẫn luôn bị như vậy, không thể không chết.

Dung Ly bất chợt mở mắt ra, trên lông mi còn dính giọt sương trắng, nàng sử dụng linh lực kiểm soát mắt đầm, mắt đầm hóa thành ánh hào quang bay vào linh tương của nàng, từ đây trở đi, mắt đầm liền ở trong thân thể nàng.

Dung Ly bỗng bừng tỉnh, toàn thân run rẩy, người bình thường bị bệnh sẽ cảm thấy đầu nóng lên, nhưng đầu của nàng bây giờ lại lạnh ngắt, bộ não tựa hồ bị đóng băng.

Hoa Túc thấy nàng lảo đảo sắp ngã, vội vàng nâng nàng lên, lãnh đạm nói: "Nàng vào trong bình dưỡng hồn."

Dung Ly lắc đầu: "Ta không muốn."

Lồng nước được tạo thành, một bóng dáng bất ngờ ngưng tụ giữa không trung, đó chính là Thận Độ!

Thận Độ mặc một bộ hắc y như bị rách tươm, phe phẩy trong gió, khuôn mặt rất khí khái hào hùng, nhưng sắc mặt u ám ảm đạm, làn da xanh mét, quả thật là bộ dáng của lệ quỷ.

Chỉ nhìn một cái, Dung Ly đã dám chắc chắn đây chính là Thận Độ.

Thận Độ cũng không coi ai ra gì giống Hoa Túc, nhưng hắn càng ngông cuồng hơn, ngẩng mặt lên rũ mắt nhìn người, dường như chưa để thế gian vạn vật vào mắt, thái độ kia thật dương dương tự đắc, làm như nắm chắc thắng lợi.

Hắn nói giọng khàn khàn: "Ngươi quả thực đã đến, nhìn xem nơi này ngập tràn nước của Động Minh Đàm, có nhớ đến cái gì hay không."

Hoa Túc cười nhạt, "Ngươi giấu nước của Động Minh Đàm ở dưới đất khi nào?."

Thận Độ rất hứng thú nói: "Khi bức ngươi rời khỏi Thương Minh Thành, ta biết ngươi chắc chắn sẽ trở về nên đã giấu nước ở dưới lòng đất, nghĩ một ngày nào đó có thể dùng tới lần nữa, cũng may lúc đó đã làm như vậy, nếu không bây giờ chẳng biết phải đi nơi nào tìm được nước này để tiễn ngươi một đoạn đường."

"Ngươi muốn làm chủ của Thương Minh Thành đến vậy sao?" Hoa Túc lãnh đạm hỏi.

Thận Độ lắc lắc ngón trỏ, "Ta muốn Quỷ Vương ấn, muốn Họa Túy."

Hoa Túc lạnh lùng nhếch khóe miệng lên, "Lần trước ngươi không thể lấy được, chẳng lẽ lần này có thể lấy được hay sao?"

Thận Độ chỉ qua Dung Ly: "Ngươi không đưa, vậy ta liền giết nàng."

"Quỷ đằng kia thật sự là do ngươi phái tới." Hoa Túc nói.

Thận Độ nhếch miệng cười: "Chỉ có ngươi mới cho người lẻn vào thành sao?"

Hắn lại nói: "Ta vốn chính là quỷ phách do oán giận của mấy ngàn người tạo thành, vốn nên làm chủ mới phải, ngươi lại bảo ta đi tu phương pháp chính đạo gì đó, rõ ràng là muốn ta đi lối rẽ, để ta bị vùi dập trong chúng quỷ, vĩnh viễn không có ngày xoay người."

Hoa Túc xùy một tiếng, "Với đầu óc của ngươi, cho heo ăn heo cũng ngại, ta cần gì bày kế để ngươi đi lối rẽ, là tự ngươi đi sai đường."

Thận Độ trừng mắt, "Ngươi lần nào cũng nói như vậy, nếu ta chưa tu phương pháp chính đạo đó thì cảnh giới nhất định đã sớm đột phá, chắc chắn có thể giết U Minh Tôn."

Hoa Túc trầm tĩnh nhìn hắn, "Nhưng ngươi đừng nên quên, là ta giết U Minh Tôn rồi mới đưa ngươi về từ Trần Lương Điếm, nếu không có ta......"

"Ngươi chỉ là một cô hồn dã quỷ du đãng ở thế gian mà thôi."

Dung Ly thấy Thận Độ tức giận đến lồng ngực phập phồng, vội vàng nắm tay Hoa Túc.

Cột nước bao quanh đại điện đột nhiên nổ tung, hóa thành muôn vàn bọt nước bay về phía quỷ đang đứng trong điện.

Thoáng nhìn, bọt nước trông giống những viên ngọc bạc, dường như muốn xuyên thủng thân thể.

Hoa Túc nâng cánh tay lên, quỷ khí trên người xoay chuyển hóa thành một bộ áo đen, nàng ấy nắm chặt áo đen rồi quay lại, hất văng muôn vàn bọt nước kia ra.

Trong lòng Dung Ly biết rõ, lúc này Hoa Túc không thể sử dụng Họa Túy, Họa Túy chẳng làm được gì ở trong nước của Động Minh Đàm, cho dù hao hết tâm tư để vẽ tranh nhưng nước ập vào sẽ bị pha loãng.

Bọt nước bị hất văng, ầm ầm quay về chỗ cũ, sau đó lại ngưng tụ thành cột nước chống trời, tiếp theo nhanh chóng trải ra thành mạng nhện, như chiếc lồng đột nhiên bị siết chặt.

Hoa Túc giơ tay lấy trâm cài xuống, cây trâm biến thành trường kiếm, khi mạng nhện nước kia tách ra, liền lướt qua trường kiếm, tuy bị kiếm chém một đường, nhưng giây lát đã nối lại với nhau!

Rút đao chém nước, vốn là không thể.

Thận Độ lao lực giơ cánh tay lên, quỷ khí trên người hắn cũng hóa thành những cánh tay quỷ nhập vào trong nước Động Minh Đàm, để cố gắng nâng nước lên cao.

Nước của Động Minh Đàm đang bao phủ Thương Minh Thành đột nhiên dâng đến phía trên hoàn lâu, tựa như Thiên Hà đổ xuống, biển cả treo ngược giữa trời.

Hắn rõ ràng là muốn dâng nước lên để hoàn toàn nhấn chìm Hoa Túc!

Nhưng đây là nước của Động Minh Đàm, nếu không có linh căn khác biệt, thì phải dùng sức lực gấp mười lần mới có thể điều khiển nó.

Cánh tay Thận Độ giơ lên kêu rắc một tiếng, trong cổ tay áo tràn ra quỷ khí nồng đậm, bàn tay gần bị đè gãy.

Mắt thấy lồng nước sắp ập xuống người, Hoa Túc đột nhiên ôm lấy Dung Ly, cổ tay mạnh mẽ xoay chuyển thanh kiếm, lưỡi kiếm xuất ra kiếm khí.

Kiếm khí như một bàn tay, xoa tan dòng nước lạnh ập xuống kia.

Nhưng dòng nước ở phía dưới đã dâng đến cửa điện, bên dưới đen kịt, xuyên qua mặt nước, có thể thấy thấp thoáng hoàn lâu bị nhấn chìm cùng mặt đất nứt nẻ.

Hoa Túc giơ tay dựng thẳng lên một trận gió cấm chế, vạt áo cùng bím tóc tung bay, nước của Động Minh Đàm đụng vào trận gió vang ầm ầm, đinh tai nhức óc.

Bọt nước bắn tung tóe lên trên vách trận gió, trận gió xuất hiện vài vết nứt mảnh uốn lượn, cạch một tiếng vỡ thành lưu ly.

Mắt thấy nước sắp chạm đến chân, Hoa Túc đạp một cái, đại điện rung lên.

Cánh tay giơ lên của Thận Độ đột nhiên cứng đờ, năm ngón tay vô cùng run rẩy, khiến dòng nước dâng tới đại điện cũng bị hạ xuống ba thước.

Dường như có thứ gì đang va chạm ở dưới phiến đá.

Dung Ly lảo đảo, cảm thấy trời đất quay cuồng, nhưng hiển nhiên không phải, mà là đại điện này sắp nghiêng qua!

Chỉ chớp mắt, đá phiến dưới chân rạn nứt lún xuống, dòng nước cuồn cuộn ập lên chạm tới mắt cá chân của nàng.

Con ngươi Hoa Túc co lại, vội vàng ôm lấy Dung Ly bay ra đại điện. Cả bộ xiêm y bao gồm giày của nàng ấy vốn chính là do quỷ lực hóa thành, vừa mới bị thấm nước giày đã tan vào trong nước, bàn chân trần trụi chảy máu đầm đìa.

Rầm rầm, đại điện sụp đổ, bức tường mái ngói chìm xuống nước, chỉ còn lại chiếc ghế dựa đặt trên đống xương cốt chồng chất.

Dung Ly kinh ngạc hỏi: "Lũy Cốt tòa...... Cũng sẽ sụp đổ sao."

Hoa Túc lạnh giọng, "Sẽ không."

Cánh tay giơ lên của Thận Độ gãy răng rắc, nửa cánh tay vô lực buông thõng, đột nhiên hóa thành quỷ khí tan biến, tay áo rỗng tuếch.

Nước Động Minh Đàm được nâng đến giữa không trung không được chống đỡ, hạ xuống lại bắn lên hoàn lâu, nhấn chìm nóc nhà, tựa Thiên Hà trút xuống.

Thận Độ rõ ràng đang bị đau, nhưng sắc mặt của hắn lại càng thêm hưng phấn, giơ cánh tay khác lên, mặt nước đột nhiên nhấc lên sóng to, hóa thành cánh tay dài chụp tới mắt cá chân của Hoa Túc!

Một bàn tay nhưng lại nhanh như chớp.

Dung Ly choáng váng suy nghĩ, nàng chắc hẳn có thể ngừng đầm nước này lại, phải làm thế nào để khống chế đây?

Hiện giờ nàng đã mất tiên thể, chỉ là người phàm bình thường, còn có khả năng thu hồi đầm nước này vào mắt đầm được sao.

Bỗng loáng một cái, nàng như trở thành con rối, bị lôi kéo bay ra nơi khác, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Dường như nàng lại trở thành Động Hành Quân, về tới thời điểm Trần Lương Điếm bị bao phủ.

Phòng ốc ruộng động bị hủy hoại trong phút chốc, người phàm khóc la không ngừng, oán giận ngập trời, nghiệp chướng nhiều đếm không xuể biến thành ánh sáng màu đỏ, hướng về phía cá tiên đang ẩn dưới đáy nước.

U Minh Tôn vô cùng xấu xí ăn linh hồn của người phàm vào bụng, nghiệp chướng xoay tròn, chuyển qua thân thể của hắn, cả người và mắt hắn đỏ rực, khuôn mặt cũng bị nhuộm đỏ đến máu chảy đầm đìa, như thể mới đi ra từ biển máu.

Những nghiệp chướng đó ập xuống người hắn thật sự đáng sợ, chẳng trách lúc đạo sĩ nhìn thấy hồn của nàng ở Đan gia, bị dọa sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, có ai nhìn thấy người chảy máu đầm đìa mà không sợ?

Sóng nước bốn bề, U Minh Tôn cắt cổ Kiêu Linh Mặc, bắt nàng ấy tưới máu vào cây trúc tiên, máu bắn đầy đốm đỏ trên cây trúc xanh biếc, còn trúc linh......

Trúc linh liên tục giãy giụa, vừa muốn xuất hồn, nhưng chân thân đột ngột bị một đao chém đứt, bị bắt làm thành bút quỷ Họa Túy.

Dung Ly đã đến chậm, khi nàng đến nhìn thấy một cây bút bay vào trong tay U Minh Tôn, U Minh Tôn nhìn nàng một cái rồi cầm bút rời đi.

Nàng mơ màng nghĩ, cây bút kia chính là Hoa Túc.

Nàng thấy trúc linh của Họa Túy, linh còn rất yếu ớt, từng tấc từng tấc trên người bị nhuộm thành màu đen, nhưng...... Nàng ấy không hề phẫn uất, gương mặt lạnh băng vẫn bình tĩnh, ánh mắt âm u như mưa gió sắp đến.

Cá tiên thấy nàng đuổi tới liền vội vàng trốn đi, còn lại chỉ là một mớ hỗn độn, cùng một vài vong hồn may mắn chưa bị ăn.

Trong linh tương của nàng có vật gì kêu vù vù?

Là mắt đầm.

Chỉ thấy đầm nước bao phủ phòng ốc ruộng đồng ào ạt chảy về phía nàng, sạch sẽ trong suốt, chưa nhiễm một hạt bụi.

Đầm nước...... Trút vào thân thể nàng.

Thần chí đột nhiên thanh tỉnh, Dung Ly đẩy Hoa Túc ra, "Đừng có vớt ta." Nàng ngửa người, ngã xuống dưới.

Hoa Túc kinh ngạc hoảng sợ, nàng ấy chưa bao giờ lộ ra biểu hiện như vậy.

Dung Ly đã hiểu, nàng căn bản không cần khống chế dòng nước đang nhấn chìm hoàn lâu này, mắt đầm đã dung nhập vào thân thể nàng, nàng chính là Động Minh Đàm, nước dâng tới đâu, đều tùy thuộc nàng.