Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 131




Cái gì kiếp, chẳng lẽ là tình kiếp?

Nam tử hơi ngỡ ngàng, có vẻ không nghĩ tới mình lại bị...... Làm như kiếp nạn.

Vẻ mặt hắn cô đơn, "Ta đã ở bên nàng ấy thật lâu, chắc hẳn nàng ấy rất vui."

Dung Ly cũng nghe đến tức giận, "Nếu quả thật ngươi muốn ở bên nàng ấy, thì thực sự trở thành quỷ, chứ không phải làm nàng ấy bị tổn hại như vậy."

Nam tử mím môi im lặng.

Hoa Túc xùy một tiếng, "Có phải ngươi coi việc ngươi làm bạn với nàng ấy là ban ân, có phải còn mong nàng ấy mang ơn ngươi, để nối lại nhân quả đã phai mờ của các ngươi?"

Nam tử ngơ ngác hơi mở miệng như muốn phản bác, "Ta......"

"Ngươi muốn nàng ấy thế nào?" Hoa Túc lạnh lùng liếc nhìn.

Nam tử trầm mặc hồi lâu, gắng gượng mở miệng: "Nếu ta giữ nàng ấy lại, nàng ấy sẽ chết sao."

Hoa Túc gật đầu, lời ít mà ý nhiều: "Sẽ."

Nam tử nghe vậy nắm chặt bàn tay, "Ta không muốn nàng ấy chết."

"Là ngươi hại nàng ấy trở nên như bây giờ, lúc này lại nói không muốn nàng ấy chết, nếu không phải bị ngươi giữ, không chừng nàng ấy đã sớm đi đầu thai rồi." Hoa Túc lạnh giọng.

Nam tử còn đau khổ đấu tranh, "Lỡ...... Ý của nàng ấy là như thế, cũng muốn ở bên cạnh ta."

"Ngươi không ngại hỏi nàng ấy một chút." Hoa Túc thản nhiên nói.

Nam tử đành phải gật đầu, lầm bầm lầu bầu, "Ban đêm nàng ấy sẽ trở về, canh năm về đến nhà, ta chắc chắn sẽ hỏi, đa tạ đại nhân nhắc nhở."

Hắn xoay người, quay đầu lại hỏi: "Đại nhân...... Cùng cô nương muốn lên phòng trên nghỉ ngơi?"

Hoa Túc nghiêng đầu nhìn Dung Ly.

Dung Ly còn nắm tay áo của nàng ấy che miệng mũi, thấy thế trừng mắt khẽ lắc đầu, "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?"

Hoa Túc theo nàng, gật đầu nói: "Vậy đi một chút."

Nam tử cũng không giữ lại, nhìn dáng vẻ như không có tinh thần, cực kỳ thương tâm, rầu rĩ nói: "Vừa lúc mấy ngày nay có múa long ngư, đại nhân đi xem thử xem, trong thành này làm long ngư rất đẹp."

Dung Ly vừa nghe "Long ngư" liền nhớ tới Xích Huyết Hồng Long, không biết long ngư trong thành làm có giống chân thân của Xích Huyết Hồng Long hay không.

Hoa Túc thấy hai mắt nàng sáng lên, cười nhẹ, "Muốn đi xem?"

"Đi xem." Dung Ly ôm cánh tay nàng ấy, cả người đều dựa qua, thân thể mềm mại, như đang làm nũng.

Hoa Túc hết cách với nàng, đành phải dẫn nàng đi ra ngoài.

Màn đêm buông xuống, trên đường có muôn vàn ánh đèn, một dãy đèn lồng màu đỏ treo trên lầu.

Đúng lúc có người đi ngang qua đây, thấy cửa nhà mở, một nữ tử từ bên trong đi ra, bất chợt rùng mình một cái, cửa này đã bao lâu không mở rồi?

Người nọ đâu dám ở lại lâu, cất bước bỏ chạy.

Thính lực của Dung Ly rất tốt, có thể nghe thấy tiếng ồn ào trên phố xá từ xa, nàng đứng thẳng lưng không dựa vào Hoa Túc, đỡ phải dọa sợ người qua đường.

Hoa Túc dẫn nàng đi trên đường lớn, bên cạnh có nhiều đứa bé tóc trái đào chạy qua, một đứa bé nói: "Tối nay ông nội của ta làm đèn, ông nội của ta làm đèn long ngư đẹp nhất."

Một đứa bé khác tức giận bảo: "Bà ngoại của ta làm mới là tốt nhất!"

Dung Ly còn chưa ngước mắt lên đã cảm nhận được ánh sáng chiếu vào đáy mắt. Nàng vừa ngẩng đầu, đúng lúc ở góc đường đang múa long ngư, có vài người chui dưới long ngư, long ngư được làm sinh động như thật, quay đầu vẫy đuôi, mi mắt còn chớp chớp.

Sau đó là những chiếc đèn long ngư sáng như muôn vàn vì sao, cam vàng, đỏ tươi, thật là rực rỡ.

Nhà cửa xung quanh đều phản chiếu màu sắc của đèn long ngư, những người cầm đèn mỉm cười vui vẻ vô cùng.

Dung Ly nhìn khắp nơi, nàng đã thấy múa lân, nhưng đây là lần đầu tiên thấy múa long ngư, chưa nói đến ở phía sau còn có một hàng đèn long ngư.

Mọi người giơ đèn xếp hàng dài, vốn tưởng đã đến cuối lại không ngờ phía sau vẫn còn, hàng đèn long ngư này gần như thắp sáng toàn bộ con đường lớn.

"Đẹp không." Trên mặt Hoa Túc không có biểu hiện gì, nhưng khi ánh sáng màu cam phản chiếu vào đôi mắt, ánh mắt nàng ấy lại rất mềm mại.

Dung Ly gật đầu, "Thảo nào có nhiều người đi về hướng bên này, hóa ra là đẹp thật sự."

Nàng hơi nheo mắt lại, bỗng thấy trên đèn long ngư có viết chữ, nhưng chữ viết rất nhỏ, đèn còn thỉnh thoảng chuyển động khiến nàng căn bản không thể thấy rõ.

"Trên đèn viết cái gì?" Dung Ly chỉ vào chiếc đèn phía xa hỏi.

Hoa Túc nhìn theo hướng nàng chỉ, chậm rãi nhìn rõ từng chữ, nhàn nhạt đọc: "Cầu mong thê tử khỏe mạnh, con gái bình an trôi chảy, gia đình mỹ mãn vô ưu."

Dung Ly sửng sốt, lại chỉ qua một chiếc đèn khác.

Hoa Túc không chê phiền, "Mong kim bảng đề danh, cưỡi ngựa về phương bắc."

Không ngờ đều là một vài nguyện vọng, còn tưởng là loại kinh thánh gì đó.

Đang xem đến mê mẩn, Dung Ly chợt trông thấy một con mèo đi ngang qua, nàng rũ mắt nhìn xuống, chỉ thấy đuôi mèo mềm mại, bộ lông trông rất quen thuộc giống mèo yêu.

Hoa Túc thấy sắc mặt nàng thay đổi, nhìn theo liền thấy mèo yêu đứng trong đám đông.

Mèo kia không sợ người, cứ đứng ở bên trong như vậy, mọi người cầm đèn đi xuyên qua nó.

Dung Ly vốn còn lo lắng mèo sẽ bị giẫm trúng, thấy vậy mới nhớ tới mèo yêu đã thành quỷ, người khác đâu thấy được, cũng căn bản không thể giẫm trúng nàng ấy.

Mèo trắng ngước mắt lên đối diện với Dung Ly, nó vung đuôi, xoay người chạy sang chỗ khác.

Dung Ly băng qua đám đông đuổi theo, mèo trắng nhảy lên mái hiên, đạp mái ngói vang răng rắc, nó chạy không quá nhanh cũng không quá chậm.

Hoa Túc đi theo phía sau, sợ nàng chạy mệt rồi đột ngột ngã xuống, nàng ấy xoay cổ tay vê ra một sợi quỷ khí, rót vào giữa lưng Dung Ly.

Sự mệt mỏi trên người Dung Ly bị quét sạch, vừa rồi nàng chóng mặt đau đầu vì chạy, hiện tại thần chí tỉnh táo, không hề choáng váng.

Mèo trắng nhảy xuống mái hiên, nhẹ nhàng chạm đất, đi xuống cầu thang, ngừng lại ở bờ sông.

Một vài đèn long ngư to bằng bàn tay trôi dọc theo dòng sông, trên đèn cũng có viết chữ.

Mèo trắng duỗi móng ra, rõ ràng nên sợ nước giống Kiêu Linh Mặc, chạm vào nước liền run bần bật, nhưng nó duỗi móng một cái liền vớt được đèn.

Đèn long ngư xiêu vẹo, tâm đèn chìm xuống nước, ánh lửa lập tức bị dập tắt.

Sau khi dính nước, giấy làm long ngư trở nên mềm nhũn.

Mèo trắng không buông tha nó, vẫn vớt đèn lên bờ, sau khi vớt lên mèo trắng lại mặc kệ, đi vài bước qua bên cạnh, co người liếm móng vuốt ướt đẫm của mình.

Dung Ly khom lưng cầm đèn long ngư dính nước kia lên, không biết nguyện vọng của ai mà bị mèo phá hư. Nàng mở giấy ướt ra, chữ trên giấy trở nên nhòe nhoẹt, có mấy chữ đã nhìn không ra.

Nàng cúi đầu suy tư, qua một lúc mới ghép các chữ lại với nhau mà đọc.

"Mong...... Bình an, ngàn năm vô ưu."

Ngàn năm vô ưu, điều này đâu phải người bình thường sẽ viết, dương thọ của người phàm nhiều lắm chỉ trăm tuổi.

Dung Ly nắm mảnh giấy nhăn nhúm, ngước mắt lên kinh ngạc hỏi: "Đây là nam tử mua cá viết?"

Hoa Túc cúi đầu nhìn, đặt lòng bàn tay lên trên, mực dính nước lan ra ở trên giấy lập tức ngưng tụ, những chữ không nhìn rõ lúc đầu trở nên hết sức rõ ràng.

Viết chính là, "Mong thê tử của ta bình an trôi chảy, ngàn năm vô ưu."

Hoa Túc thu tay lại, liếc mắt nhìn mèo trắng một cái, lạnh lùng nói: "Có ý tứ, tên mua cá kia không muốn mèo yêu đầu thai, còn mong linh hồn của nàng ấy có thể ngàn năm vô ưu, nhưng mèo yêu vớt đèn lên, rõ ràng không muốn được ngàn năm vô ưu."

Mèo trắng khẽ kêu một tiếng, có lẽ đồng ý với lời của nàng ấy.

Dung Ly hơi khó hiểu, nếu mèo yêu không muốn vậy vì sao không đi đầu thai, mà còn muốn ở lại đây, tiếp tục ở lại thì thế nào cũng phải bị hồn phi phách tán.

Mèo trắng đứng lên, chui vào bên cạnh rồi biến mất.

Dung Ly nhìn xung quanh, không tìm thấy bóng dáng của nó đâu nên đành thôi, quay lại hỏi: "việc này nên làm thế nào mới được?"

Hoa Túc thản nhiên nói: "Tùy nó đi, nàng muốn trở về xem đèn long ngư không."

Dung Ly gật đầu, dứt khoát tới quán trà ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn có thể thấy múa long ngư ở dưới lầu, bá tánh cầm đèn đứng dọc đường, tất cả đều không sợ mệt, vừa nói vừa cười với người bên cạnh.

Cũng có nhiều người ngồi trong quán trà xem đèn, vừa đến ngày lễ đèn long ngư, giá cả của quán trà liền tăng lên, cao hơn ngày thường gấp đôi.

Lộ phí của Dung Ly vẫn còn nhiều, nhưng số vàng bạc này không thể không dùng, mới vừa rồi khi lên lầu, Hoa Túc thấy nàng muốn bỏ tiền túi, vội vàng đem tiền đồng bạc vụn ra nhét vào lòng bàn tay Dung Ly.

Hoa Túc nói: "Đây đều là những lễ vật dâng cúng của quỷ quái trước kia, không dùng thì uổng phí."

Dung Ly đành phải đưa tiền đồng trong tay cho tiểu nhị.

Người ngồi xem đèn trong quán lải nhải nói chuyện, hơn phân nửa là về việc củi gạo mắm muối, còn về thê thiếp con cái, một người khác nói: "Có người nhìn thấy hộ nhà toàn mùi tanh kia mở cửa ra."

"Lại không có ai đi vào sao?"

"Không có, cửa mở ra một khe hở, qua một lát liền khép lại, nhưng ngoài cửa có một cô nương đang đứng."

"Cô nương? Một cô nương bình thường đến căn nhà kia làm gì, cũng không chê hôi sao."

"Nghe nói trông cô nương kia mảnh mai duyên dáng, đứng thật lâu không đi, diện mạo còn rất xinh đẹp, nhưng trên mặt không có huyết sắc."

"Chắc không phải là quỷ chứ?"

"Hôm nay là đêm đèn long ngư, đừng có nói mấy lời đen đủi."

"Không phải ta nói, đã nhiều năm trôi qua, trong nhà kia luôn phát ra mùi tanh hôi, mấy năm trước chẳng phải có người nghi ngờ bên trong giết người không chôn xác hay sao, ngươi nói xem cô nương kia có thể là quỷ thật không, đến để lấy mạng."

"Này, đừng có hù dọa, khi đó không phải quan phủ đã sai người tới lục soát sao, tanh hôi là bởi vì trong nhà bỏ nhiều đầu cá đuôi cá, hình như là nguyên liệu thừa của quán rượu để lại."

"Nhưng lúc trước cũng có người hỏi qua, căn bản không một quán rượu nào đưa đầu cá đuôi cá đến nơi đó, chưa kể đầu cá vẫn ăn ngon, bỏ đầu cá ở đó làm gì."

"Thôi, tối nay không nói mấy chuyện này với ngươi, lễ hội đèn long ngư đang tốt đẹp, tuyệt đối không thể để dính đen đủi."

Dung Ly không biết sao mình lại bị coi thành quỷ, nhưng căn nhà kia quả thật rất hôi, nếu nhiều năm trôi qua vẫn như vậy, chẳng trách bá tánh nghĩ nhiều.

Hoa Túc ngồi bên cạnh, nghe vậy xùy một tiếng, "May mà người kia chưa thấy nàng vào trong nhà, nếu không có thể sẽ bị dọa phá gan."

Dung Ly im lặng, nhìn chằm chằm đèn long ngư dưới lầu.

Hoa Túc thấy nàng thích đến mức không dời mắt, suy nghĩ hồi lâu, xoay bàn tay trống rỗng nặn ra một cái đèn long ngư.

Nhưng đèn long ngư này không to bằng dưới lầu, chỉ lớn bằng bàn tay, bên trong là ngọn lửa ma trơi, hắt lên làm toàn bộ chiếc bộ đèn xanh mơn mởn.

Hoa Túc nâng cằm, "Cầm đi chơi."

Dung Ly chớp chớp mắt, nâng đèn trên bàn lên, định viết gì đó nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra, đành phải nói: "Đẹp."

Hoa Túc xùy một tiếng, "Nàng chỉ có lệ với ta."

Dung Ly liếc qua, "Nếu ta nói khó coi nhất định nàng sẽ giận, nhưng ta thật sự thích, ta khen nó thì thế nào."

Nàng tạm dừng, sợ quỷ này ăn giấm món đồ mà mình biến ra, lại nói: "Là nàng làm, ta liền thích."

Hoa Túc thản nhiên nhìn nàng, "Nàng thật biết nói."

Lễ hội đèn long ngư đến gần canh ba mới kết thúc, lúc đi về trên đường vắng vẻ, rất là tịch mịch.

Trở về trước căn nhà kia, Dung Ly tiến lên gõ cửa, cửa mở ra một khe hở, nam tử bên trong tựa hồ sửng sốt một lúc mới mở cửa rộng hơn một chút, nhất thời chưa nhớ có người khác tới.

Nam tử trở về bộ dáng du hồn, vậy thể xác lại ngậm hạt châu nằm ở trong phòng.

Hoa Túc quay đầu lại đẩy cánh cửa gần bị gió thổi khép lại ra, một con mèo ở bên ngoài tiến vào.

Mèo yêu đã thành quỷ, vốn không cần mở cửa mà có thể xuyên tường vào, nhưng không biết vì sao một người một quỷ phải khăng khăng như thế.

Mèo trắng lặng yên không một tiếng động đi vào nhà, ngẩng đầu nhìn nam tử kêu một tiếng.

Nam tử mỉm cười, "Tối nay về trễ, đi đâu vậy?"

Mèo trắng biến thành hình người, vóc dáng không quá cao, nhỏ xinh mảnh mai, đôi mắt giống viên dạ minh châu trong màn đêm, lóe sáng màu ngọc bích. Nàng không nói đến việc vớt đèn ở dưới nước lên, chỉ nói: "Đi khắp nơi một chút."

Nam tử cũng không nói mình ra ngoài thả đèn, đưa tay vén tóc mái của nàng ra sau tai, "Mệt mỏi thì đi ngủ."

Mèo trắng chưa trở về phòng, mà quay đầu nhìn Hoa Túc cùng Dung Ly.

Nam tử vội nói: "Là khách."

Mèo trắng vẫn lẳng lặng nhìn, dường như đang suy tư điều gì, qua một lúc nàng mới nói: "Lâu rồi không có khách đến, cũng đã lâu ta không thấy chàng nói chuyện với người khác."

"Ta thường nói chuyện với người khác, do nàng vẫn chưa thấy thôi." Nam tử ôn hòa.

Mèo trắng hơi nghiêng đầu, "Khách tới làm cái gì, từ đâu đến, là từ trong thôn tới sao?"

Một lát sau nam tử mới gật đầu, có vẻ đang do dự có nên lừa nàng hay không.

Mèo trắng lại nhỏ giọng nói toạc ra: "Chàng do dự, có phải chàng lừa ta không?"

"Sao nàng cho rằng ta sẽ lừa nàng." Nam tử vẫy vẫy tay với nàng, thấy nàng không đến gần liền đi thẳng tới, ôm nàng vào trong lòng.

Mèo trắng suy nghĩ hồi lâu, mấp máy môi: "Ta đã thấy rất nhiều người phàm nhưng không ai có thể giống chàng, qua trăm năm vẫn là bộ dáng hai mươi mấy tuổi, bên ngoài thường có người đồn thổi về chàng, ta không thích nghe lời nói của bọn họ."

Nam tử cười, "Để ý người khác làm chi, người khác nói kệ họ, chúng ta sống phần chúng ta."

Mèo trắng đột nhiên mở miệng: "Nhưng ta sợ chàng không vui."

Nam tử chợt im lặng, dường như chưa bao giờ nghe mèo trắng nói như vậy, ngạc nhiên choáng váng.

Mèo trắng dựa vào lòng hắn, thấy một người một quỷ vẫn còn bình tĩnh đứng bên cạnh, hỏi: "Rốt cuộc khách đến làm cái gì."

Hoa Túc không muốn nghe nam tử nói bậy bạ, liền nói thẳng: "Đến mượn một thứ."

Nam tử không hé răng, hắn vốn chưa muốn cho mượn, cho dù Hoa Túc hứa hẹn sẽ thay hắn chăm sóc mèo yêu.

Mèo trắng nghi hoặc hỏi: "Mượn cái gì, chúng ta có cái gì có thể cho mượn đâu?"

Mặt Hoa Túc không biểu hiện gì, "Viên hạt châu mà ngươi lấy được ở dưới nước."

Mèo trắng nghe vậy ngẩn ra, rồi nắm lấy cổ tay áo của nam tử, sau một lúc mới nói: "Nếu không, cho bọn họ mượn hạt châu đi."

Dung Ly không ngờ mèo yêu lại đồng ý cho mượn, xem bộ dáng mèo yêu run rẩy lại cẩn thận, tựa hồ không thể rời xa nam tử này, nàng lúng túng nói: "Nếu chúng ta lấy hạt châu đi, trong khoảng thời gian đó hắn không thể xuất hồn, không thể nhìn thấy ngươi."

Mèo trắng ôm nam tử: "Chàng không muốn cho mượn?"

Nam tử không dám trừng Hoa Túc, uy áp của quỷ này nặng nề như núi, tu vi kia cao biết bao nhiêu. Hắn vốn tưởng Hoa Túc sẽ cho hắn chút thời gian suy xét kỹ càng, ai ngờ, nàng ấy lại nói ra trước mặt mèo trắng.

Hoa Túc chậc một tiếng, hỏi với hàm ý sâu xa: "Ngươi thả đèn trên sông khi nào?."

Nam tử mở to mắt.

Hoa Túc ung dung nói: "Không phải ta theo dõi ngươi, là mèo của ngươi vớt đèn lên."

Lần này, đổi thành mèo trắng sửng sốt, đâu dự đoán được quỷ này nói việc đó ra trước mặt nam tử.

Dung Ly đã biết, Hoa Túc chính là muốn chọc phá những điều mà họ không dám trực tiếp nói thẳng với nhau.

Nam tử rũ mắt nhìn mèo yêu trong lòng, rất là ngạc nhiên, "Nàng, nàng biết ta đi thả đèn, còn vớt lên, vớt lên thì nguyện vọng bên trên...... Có thể không linh nghiệm."

Mèo trắng tránh ra khỏi người hắn, thình lình lui về phía sau hai bước, sắc mặt ảm đạm nhìn nam tử nói: "Ta vớt đèn, chàng hàng năm đều thả, ta hàng năm đều vớt."

"Nàng đã thấy." Nam tử nghẹn ngào, "Vì sao nàng vớt nó, ta ước nguyện nhiều năm như vậy, ta mong ngóng nó linh nghiệm, chẳng lẽ nàng không muốn?"

Hoa Túc lạnh giọng: "Ngươi xem, ngươi căn bản không biết trong lòng nàng ấy suy nghĩ gì."

Nam tử cứng đờ.

Mèo trắng dứt khoát nói: "Ta biết chàng sợ kiếp sau không gặp được ta cho nên không muốn ta đầu thai, nhưng ta cũng không muốn chàng sống mà người không ra người quỷ không ra quỷ, năm đó ta đưa hạt châu cho chàng là vì ta sợ sau khi chàng chết, xác chết bị phân hủy, ta không thể nhận ra dáng vẻ của chàng."

Nam tử run lên.

Mèo trắng lại nói: "Việc này ta không định nói, trong lòng nghĩ chàng vui vẻ là được, nhưng hôm nay nếu đã biết...... Vậy nói một lời cũng không sao."

Nàng tiếp tục: "Ta vốn nên sớm đi đầu thai, nhưng chàng không phải người cũng không phải quỷ, ta sợ có ai không vừa mắt nhìn chàng như thế, nên vẫn luôn ở lại bên cạnh chàng, muốn bảo vệ chàng chu toàn."

Hóa ra là mèo yêu bảo vệ hắn, đâu phải hắn liều mình bảo vệ mèo yêu.

Mèo trắng nhẹ nhàng nói: "Hiện tại ngẫm lại, linh hồn của ta đã đơn bạc đến mức này, vốn không chịu nổi một cú đánh, làm sao bảo vệ chàng chu toàn được."

Nam tử nhất thời không nói nên lời.

Mèo trắng thở dài một tiếng, "Chàng mệt ta cũng mệt, chắc hẳn chàng cũng không muốn trải qua những ngày không thể thấy ánh mặt trời, chàng đưa hạt châu cho họ mượn đi, chờ số mạng của chàng kết thúc, chúng ta cùng nhau luân hồi, nếu có duyên, lo gì không gặp lại."

"Nếu thật sự không gặp lại thì sao!" Nam tử lên giọng.

Mèo trắng bị hắn hét hơi co lại, lắc đầu nói: "Vậy chính là vô duyên."

Nam tử mở to hai mắt.

Dung Ly thấy một người một quỷ gần muốn cãi nhau, chậm rãi hỏi nam tử: "Ngươi cảm thấy các ngươi tính là có duyên hay vô duyên?"

Nam tử lớn tiếng: "Tất nhiên là có duyên."

"Một khi đã như vậy, ngươi còn sợ cái gì." Hoa Túc lạnh giọng nói.

Nam tử cứng đờ, "Ta, ta......"

Mèo trắng cau mày nhìn hắn, vẻ mặt đầy ưu sầu, "Ta sắp chờ không kịp rồi, còn tiếp tục thế này thì ta không thể ở bên chàng bao lâu nữa sẽ mất đi, không bằng chờ dương thọ của chàng hết, chúng ta cùng nhau luân hồi, đầu thai đến một nơi, còn có cơ hội gặp lại."

"Ta sai rồi, ta không nên tổn hại nàng, ta cho rằng ta ước nguyện hàng năm, thì ít nhất sẽ trở thành sự thật một lần." Hốc mắt nam tử đỏ bừng.

Mèo trắng cười nhẹ, "Nếu chàng ước nguyện là có thể trở thành sự thật, vậy trên đời đâu còn sầu bi phẫn uất."

Nàng rũ mắt, nói tiếp: "Những lời này...... Ta định tìm thời cơ nói với chàng, nhưng chàng không nỡ, ta cũng không bỏ xuống được, chàng làm ta thật khổ sở."

Một hàng nước mắt chảy ra trong mắt nam tử, hắn xoay lưng đi vào phòng, sau một lúc lâu đem viên bạch ngọc châu ra.

Hồn của hắn nhập vào thể xác, lúc ra ngoài không nhìn thấy mèo yêu cùng Hoa Túc, đành phải đưa hạt châu cho Dung Ly.

Hạt châu đã được lau khô.

Dung Ly sửng sốt trong chốc lát, mới nắm khăn tay bọc hạt châu lại.

Hoa Túc duỗi tay lấy qua, "Chờ ta tẩy sạch rồi đưa cho nàng, cái này bẩn rồi."

Dung Ly muốn nói lại thôi.

Nam tử bối rối đứng, tròng mắt xoay chuyển khắp nơi.

Mèo yêu đến gần nói bên tai hắn: "Ta ở đây, bên tay phải của chàng."

Sắc mặt nam tử buông lỏng, rầu rĩ nói: "Nàng ở đây là được."

Mèo trắng nghiêng đầu nhìn Hoa Túc, "Đại nhân cứ lấy đi, cũng không cần sai người tới chăm sóc."

Hoa Túc khẽ gật đầu, không hề khách sáo, nàng ấy nói với nam tử: "Tuổi tác của ngươi dừng lại vào năm 24, xem dương thọ còn 50 năm nữa, ngươi sống tới 50 năm sau rồi chết tại nhà." Nàng ấy bủn xỉn cho một chút quỷ khí để nam tử có thể nghe thấy.

Nam tử không nhìn thấy quỷ, lại nghe được âm thanh này, sợ hãi há miệng ra, không biết nên nói cái gì.

Mèo trắng nhỏ giọng: "Ta lại chờ chàng đến 50 năm nữa."

Dung Ly bị dắt ra cổng lớn, nàng lảo đảo một chút đụng vào lưng Hoa Túc.

Hoa Túc quay đầu lại nhìn nàng che cái mũi, buồn cười hỏi: "Khi nào trở nên lỗ mãng hấp tấp như vậy."

Dung Ly lúng ta lúng túng nói: "Mèo yêu thật sự có thể chờ hắn đến 50 năm ư? Sao không bỏ nàng ấy vào bình dưỡng hồn."

Hoa Túc chậc một tiếng, giơ tay chém ra một sợi quỷ khí, quỷ khí từ từ xuyên qua cổng lớn, không biết rơi xuống nơi nào.

Nàng ấy chậm rãi trả lời: "Hiện tại có thể, nếu ta bỏ nàng ấy vào bình dưỡng hồn, chẳng lẽ còn phải bỏ thêm nam tử kia? Người phàm không thể vào bình dưỡng hồn, tính số lượng trong bình lẫn ngoài bình là có thể tập hợp thành một đội đá bóng, nàng cũng không chê phiền."