Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 130




Con ngươi nam tử co lại, dường như đã đoán được Hoa Túc muốn mượn thứ gì, hắn chần chừ một chút, lùi bước chân lại có vẻ muốn chạy.

Nhưng hiện tại hắn là linh hồn rời khỏi xác, hồn này bị Hoa Túc câu lấy thì chạy đi đâu được.

Trên hồn của hắn có một sợi dây, chính là bị quỷ khí của Hoa Túc giữ tại chỗ.

Nam tử vội vàng nói: "Đại nhân thứ lỗi, ta không thể cho mượn hạt châu này, ta, ta...... Ta phải ngày ngày nhìn nàng ấy."

Hoa Túc lạnh giọng cười, "Ngươi ngày ngày nhìn nàng ấy là không muốn nàng ấy bị Vô Thường câu đi, sợ nàng ấy đi rồi, thì ngươi sẽ không tìm ra?"

Nam tử không hé răng.

Hoa Túc bình tĩnh nhìn hắn, "Ngươi có biết việc làm của ngươi hại nàng ấy đến mức nào không."

Nam tử hẳn là biết, nhưng cố nhịn không mở miệng, linh hồn bị uy áp làm kinh sợ, đừng nói ra tay, ngay cả đường đào tẩu cũng không có.

Hoa Túc không nhanh không chậm nói: "Ngươi nhìn hồn của nàng ấy xem, đã đơn bạc đến mức nào rồi, ngươi giữ nàng ấy ở lại thế gian, nàng ấy ở thế gian thêm một ngày, linh hồn sẽ càng đơn bạc thêm một phần, sau này nàng ấy thậm chí không thể đi luân hồi, chỉ có thể ở lại thế gian bị dương khí làm hồn phi phách tán."

Nam tử cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, "Ta, ta không muốn nàng ấy bị hồn phi phách tán."

Hoa Túc hừ nhẹ, "Nhưng hiện tại không phải ngươi đang đẩy nàng ấy về hướng hồn phi phách tán sao."

Câu nói này khiến nam tử mở to mắt, dường như bị bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, lại như bị sét đánh vào đầu, "Ta, ta không nghĩ như thế."

"Nhiều năm qua rồi, ngươi là không muốn buông tha nàng ấy, hay không muốn buông tha chính mình? Ngươi có hạt châu bảo vệ, rời khỏi xác nhưng không phải là quỷ, linh hồn sẽ không bị hao tổn, nhưng nàng ấy thì khác, nàng ấy là quỷ." Sắc mặt Hoa Túc lạnh băng.

Dung Ly chưa từng thấy Hoa Túc răn dạy người khác như thế, không khỏi nhìn nàng ấy nhiều hơn, cũng thật sự ôn hòa, không phải cưỡng đoạt.

Nam tử đột nhiên lui lại mấy bước, "Có lẽ nàng ấy cũng tình nguyện ở bên ta, cho nên mới ngày ngày đến đây, không muốn đầu thai."

"Ngươi từng hỏi nàng ấy chưa, nàng ấy tình nguyện như thế, ngươi liền theo ý nàng ấy? Nói cái gì mà sợ không gặp lại, nàng ấy bị hồn phi phách tán, mới là thật sự không thể gặp lại." Hoa Túc ngước mắt lên.

Nam tử im lặng không đáp, có lẽ vẫn chưa từng hỏi qua, bằng không thì có thể đáp được.

Dung Ly ở bên cạnh nghe, nhỏ giọng hỏi: "Đến tột cùng là thứ gì, lại có thể khiến linh hồn rời khỏi thể xác?"

Hoa Túc lạnh lùng liếc nhìn nam tử kia.

Nam tử cứng họng, bị giữ tại chỗ không thể động đậy, thấy Dung Ly đến cùng Hoa Túc cho nên không hỏi thân phận của nàng, chỉ là sắc mặt khó coi mà vò đầu bứt tóc, đắn đo một lúc lâu mới nói: "Cô nương đi theo ta."

Dung Ly quay đầu lại nhìn Hoa Túc, không biết có thể đi theo được không.

Thấy Hoa Túc gật đầu một cái, nàng liền đi theo, chẳng qua hồn của nam tử là bay, còn nàng mới là đi.

Nam tử xuyên tường vào nhà, sau đó mới nhớ mở cửa cho nàng.

Trong nhà tối đen, hai cánh cửa sổ đóng chặt, sau khi cửa mở ra, ánh sáng bên ngoài mới chiếu vào.

Nhà chính còn tính rộng rãi, hai bên trái phải là cầu thang, lên lầu thấy đặt một giường gỗ ở trong phòng, có một thể xác đang nằm trên giường.

Xem diện mạo chính là thể xác của nam tử, vóc người cao chừng bảy thước, mày kiếm môi dày, khuôn mặt tuấn tú.

Thể xác này cũng không có sinh lợi, giống hệt người chết.

Nam tử nằm xuống thể xác, du hồn quay trở về, ngay sau đó đôi mắt liền mở ra, ngồi dậy nhìn Dung Ly.

Dung Ly kinh ngạc, khi hồn của nam tử nằm xuống, nàng thấy thể xác kia tức khắc lại có sinh lợi, giống như xương của người chết, cứ như vậy mà sống lại.

Nếu nói Hoa Túc quen biết nam tử này từ trăm năm trước, thì đáng lẽ nam tử cũng phải là trăm tuổi, nhưng thể xác của hắn nhìn cũng chỉ khoảng hơn hai mươi, đang lúc hào hoa phong nhã.

Nam tử nhả ra một viên ngọc, bên trên dính nước bọt.

Dung Ly khó có thể nhìn thẳng, nhưng buộc bản thân phải nhìn, thấy viên ngọc kia chói sáng lóa mắt, trắng hơn tất cả những viên bạch ngọc mà nàng từng thấy.

Lớn hơn ngón tay cái một chút, tròn vo, được mài giũa vô cùng bóng loáng.

Đây là món đồ mà Hoa Túc muốn mượn sao.

Dung Ly nhìn lại món đồ mới nhả ra từ trong miệng người khác kia, nàng không muốn cho lắm.

Nam tử nói giọng khàn khàn: "Đây là vật làm cho tại hạ có thể hồn rời khỏi xác, nó là ngọc Lịch Châu, những đế vương thời xưa đều cầu mong vật này, chỉ cần ngậm ở dưới lưỡi, thân xác bất tử, hồn không tiêu tan, có thể trường thọ, cũng có thể giữ mãi thanh xuân, nếu đặt dưới lưỡi người chết thì xác chết bất hủ."

Dung Ly từng nghe qua vật như vậy, lúc trước ở Dung gia, nghe nói Dung Trường Đình cũng tìm kiếm cho Hoàng gia, hắn cũng hết sức mong muốn.

Nghe tôi tớ nói, Dung Trường Đình muốn dựa vào mối quan hệ với Hoàng gia để có được một cái, cho thê tử Đan Tuyền đã qua đời sử dụng, trước kia cảm thấy tình cảm, hiện tại nghĩ đến lại cảm thấy sởn tóc gáy.

Nam tử khép năm ngón tay nắm chặt viên ngọc, "Vì bảo vệ thân xác khỏe mạnh, nên ta ngậm viên ngọc dưới lưỡi, những năm qua ta hầu như đều ngủ, sau khi ngậm nó vào giống như bị mắc chứng thoát hồn, linh hồn lang thang khắp nơi, cũng có thể thấy quỷ hồn."

Nói vậy, hạt châu này đã bị nam tử ngậm hơn trăm năm, Dung Ly khẽ hít một hơi khí lạnh vào đầu mùa xuân, càng không muốn lấy nó.

Nam tử nói xong nhìn nhìn khắp nơi, có vẻ hơi ngạc nhiên, hình như đang tìm cái gì.

Hoa Túc thấy thế liền xuất hiện ở trước mặt hắn, nhàn nhạt nói: "Chúng ta chỉ mượn một thời gian, xong rồi trả lại cho ngươi, sẽ không chậm trễ."

Nam tử thấy Hoa Túc vừa xuất hiện, bị dọa sợ lui nửa bước, sau khi thành "Người sống", hắn không thể dễ dàng nhìn thấy quỷ.

Ngay sau đó hắn lắc đầu: "Nếu nàng ấy đến, ta không nhìn thấy nàng ấy thì phải làm thế nào."

"Vậy không phải tốt sao, cho nàng ấy chặt đứt niệm tưởng, liền đầu thai đi." Hoa Túc lãnh đạm.

Nam tử vội lắc đầu: "Kia, kia...... Ta muốn ở bên nàng ấy."

"Mấy năm nay, ngươi có từng hỏi nàng ấy có tình nguyện ở bên ngươi hay không." Hoa Túc nói.

Nam tử sững sờ, hiển nhiên chưa từng hỏi qua.

Hoa Túc cười, cười đến cực kỳ lạnh lùng, "Ngươi xem ngươi, căn bản không thèm để ý nàng ấy suy nghĩ cái gì, chỉ biết áp đặt suy nghĩ trong lòng ngươi cho nàng ấy."

Nam tử lúng túng, nửa câu phản bác cũng nói không ra.

Hoa Túc tiếp tục: "Ngươi nên hỏi nàng ấy một chút, hỏi xong thì đưa hạt châu cho ta mượn."

Dung Ly đã đứng một lúc, vốn tưởng đứng lâu rồi là có thể quen với mùi tanh hôi này, nào ngờ càng ngửi càng cảm thấy khó chịu, suýt nữa nôn ra, vội cầm lấy khăn che miệng mũi.

Nam tử muốn nói lại thôi.

Hoa Túc lạnh lùng nói: "Cũng chỉ có ta tốt bụng khuyên bảo, đổi lại là người khác, đã sớm đoạt lấy hạt châu kia rồi."

Lời nói tràn đầy khinh thường, nhưng vẫn muốn hạt châu kia.

Hai vai nam tử trầm xuống, uy áp làm hắn một bước khó đi, lúc này hắn mới nhận ra Hoa Túc thật sự là đang thương lượng.

"Cho ta thêm một ngày, ta suy nghĩ......"

Hoa Túc gật đầu.

Dung Ly còn che miệng mũi, hàng lông mày mảnh hơi nhíu lại, dường như mùi vị này không chỉ xông vào mũi, còn xông vào mắt, đuôi mắt đã ửng hồng.

Hoa Túc thấy nàng khó chịu, không vui mà chưởng một cái về phía xe ngựa có mành che ở trong sân kia.

Một chưởng đánh đến, mành che lập tức bị xốc lên, để lộ toàn bộ cá bị gặm đến thịt màu lẫn lộn bên trong.

Những số cá đó còn dư lại cái đầu, hoặc cái đuôi, màu tươi tanh hôi bắn đầy trên thùng xe, còn nhỏ giọt từ bánh xe xuống bùn đất phía dưới.

Chỉ mỗi đầu cá đã chất thật cao, không biết khi còn nguyên thân thì có bao nhiêu con ở trong xe ngựa.

Nam tử thả lỏng đôi môi đang mím chặt, hấp tấp nói: "Tất cả số cá đó đều là mua của thôn dân, ta chưa từng hại người."

"Ta biết." Hoa Túc nói: "Nếu ngươi hại người, nghiệp chướng trên vai hẳn không ít."

Nam tử lập tức nhìn qua vai mình, nhưng hắn không thấy gì cả.

Hoa Túc cười nhạt một tiếng, "Ngươi một tháng đi lấy cá một lần?"

Nam tử gật đầu, "Đúng vậy, một tháng nàng ấy chỉ ăn một bữa như vậy."

Dung Ly có chút tò mò, một người một yêu làm sao quen biết nhau, nàng nhớ lại lời nói nghe được ở thôn, "Chẳng lẽ ngươi và nàng ấy gặp nhau ở trong thôn?"

Nghe hỏi vậy, nam tử hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu, "Ta từ nhỏ lớn lên ở trong thôn, làng chài lấy nghề đánh bắt cá mà sống, vào năm ta vấn tóc lên, đã có thể một mình ra biển đánh cá, khi đó trong thôn có quỷ ám."

"Quỷ ám?" Dung Ly chớp mắt.

Nam tử lắc đầu, "Chỉ là lan truyền vài việc giống như quỷ ám, cá mà các nhà các hộ trong thôn đánh về đều biến mất, giống bị ai đó ăn trộm, nhưng trong thôn đâu có nhà nào thiếu cá, trộm cái gì không tốt cần gì đi trộm cá, hơn nữa người ở trong thành tới mua cá rất ít, đánh cá phần lớn là lưu trữ cho gia đình ăn, số lượng có thể bán ra ngoài không nhiều lắm."

Hắn cất ngọc Lịch Châu vào trong túi, lúng túng nói: "Ta phải đi rửa sạch xe ngựa một phen."

Hoa Túc nghiêng người né tránh.

Nam tử cầm thùng đi lấy nước giếng, xách đến bên cạnh xe ngựa, làm như không ngửi thấy mùi tanh hôi, giơ tay bỏ đầu cá đuôi cá vào trong túi tre.

Trên tay hắn tràn đầy máu, một bên nói: "Ta cũng bị trộm cá, ngày ấy vừa vặn rảnh rỗi không có việc gì, muốn bắt tên trộm cá này nên đã trốn bên cạnh cái sọt, đợi cả ngày, tên trộm kia ban đêm mới đến."

Sau khi bỏ hết đuôi đầu và xương cá vào túi, hắn xách thùng nước lên xe, cầm bàn chải cọ rửa lau chùi, "Đêm đó suýt nữa ta ngủ quên mất, ăn trộm lại đi rất cẩn trọng, nếu ta không lấy lại tinh thần thì nhất định không cảm nhận được."

Dung Ly che miệng mũi, vẫn còn cảm thấy khó chịu, dứt khoát nhét khăn tay vào bên hông, rồi nghiêng người dựa vào Hoa Túc.

Hoa Túc quay đầu liếc nhìn nàng một cái, thấy người này cầm tay áo của nàng ấy lên, cánh mũi mấp máy cẩn thận ngửi.

Cổ tay áo thêu chỉ bạc mang mùi hương bạch lan, thơm thoang thoảng.

Lúc này Dung Ly mới thấy thoải mái hơn chút, nàng vùi đầu vào vai Hoa Túc.

Hoa Túc vén mái tóc xõa trên vai qua một bên, "Tên trộm chẳng lẽ là mèo yêu kia?"

Nam tử cọ rửa xe ngựa, nước bị nhuộm đỏ từ khe hở của tấm ván gỗ chảy ra, đỏ một mảng, "Chính là mèo, toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt màu xanh ngọc, bộ lông rất dài, thân hình tròn vo."

Sắc mặt hắn ôn hòa, "Ta ở trong thôn chưa từng thấy con mèo nào như vậy, mèo rất xinh đẹp, chân trước đặt trên sọt cá, chồm người lên ngậm cá trong sọt ra, ăn thật từ tốn, tuy có máu dính ở dưới cắm nhưng cũng vẫn đẹp."

Dung Ly chưa thấy mèo như vậy, lông của Thùy Châu ngắn còn đen sì, chỉ có một nhúm lông trắng trên đuôi.

Nam tử lại đi đánh một xô nước, tưới lên trên xe ngựa, "Quá đẹp, ta không chờ nàng ấy ăn xong, nhịn không được tiến lên bắt lấy, sau khi bắt mới biết nàng ấy bị thương một chân, giống như bị kẹp bắt thú kẹp trúng."

"Ngươi cứu nàng ấy?" Hoa Túc hỏi.

Nam tử gật đầu, "Khi ta bắt nàng ấy vẫn luôn trốn tránh, cào vào mặt ta một vết thật sâu."

Hắn chỉ tay lên mặt, "Nơi này đây, có lẽ vì ngậm hạt châu, số tuổi của ta ngừng lại vào lúc đó nên vết sẹo trên mặt cũng không mờ đi."

Dung Ly ngước mắt lên, quả thực nhìn thấy một vết sẹo dài trên mặt hắn.

Nam tử lại xả nước trên xe ngựa, lau chùi vài dấu đỏ còn sót lại, "Ta biết nàng ấy sợ ta, ta liền cầm cá đưa đến bên miệng nàng ấy, một lúc sau nàng ấy thấy ta không làm hại mình, mới nằm trong lòng ta ăn."

Dung Ly nhớ tới, Thùy Châu không phải cũng bị Hoa Túc lừa như vậy sao.

Nam tử dùng sức cọ vết máu, "Ăn xong nàng ấy lại không nhận người, muốn bỏ chạy, ta xách sau cổ nàng ấy, tìm thuốc đắp rồi băng bó miệng vết thương cho."

Hắn chảy đầy mồ hôi, nói tiếp: "Sau đó nàng ấy mới bình tĩnh lại, không duỗi móng vuốt về phía ta nữa, còn được ta nuôi dưỡng."

Dung Ly không ngờ bên trong lại có câu chuyện xưa như vậy.

Nam tử rũ mắt cười, "Từ đó, mỗi nhà trong thôn không còn bị mất cá, tin đồn quỷ ám mới ngừng lại, nhưng đến một ngày, ta đánh cá trở về mà không thấy nàng ấy đâu, tìm hồi lâu cũng không thấy nên đành phải thôi."

Hắn tạm ngừng rồi nói tiếp: "Khi đó có người biết ta nuôi mèo, biết mèo bỏ chạy mất, liền nói với ta rằng súc vật nuôi không thân, bảo ta đừng nên khổ sở."

"Làm sao ta không khổ sở, khi nàng ấy ở bên sẽ ôm lấy tay của ta, muốn ta gãi cằm cho nàng ấy, miệng kêu rầm rì, thật là đáng yêu." Nam tử lao lực lau vết máu trên mành.

"Sau đó thật sự không tìm ra, chỉ có thể quên đi thôi, rồi một ngày ta ra biển, bỗng nhiên nổi gió bất ngờ, hơn nữa thuyền của ta lại đi xa, cơn sóng đánh nghiêng thuyền, ta bị nhấn chìm, trong lòng thầm nghĩ nếu chuyến này không ra biển thì tốt rồi."

Dung Ly mơ hồ đoán được, nếu nam tử này không chết thì chắc chắn đã được cứu, không chừng chính là mèo kia cứu hắn.

Quả nhiên, nam tử nói: "Khi ta tỉnh dậy cảm thấy dưới lưỡi đè lên thứ gì, miệng mũi bị sặc khó chịu, thiếu chút nữa nuốt đồ vật kia xuống."

"Là hạt châu kia?" Hoa Túc nhíu mày.

Nam tử gật đầu, giơ cánh tay lên lau mồ hôi, "Chính là viên hạt châu kia, sau khi nhả nó ra, ta chợt phun một ngụm nước biển lớn, ngồi dậy mới biết có người đang ngồi bên cạnh nhìn mình."

"Ta không chết, người bình thường bị lật thuyền ở trên biển, đâu có cơ hội giữ được mạng sống." Nam tử vừa hồi tưởng, vừa nói: "Ta biết không chừng chính là người bên cạnh đã cứu ta, nhưng ta không nghĩ tới người cứu mạng ta là một vị cô nương."

"Mèo yêu." Hoa Túc nhàn nhạt nói.

Nam tử mỉm cười, "Ta chỉ nghe nói người ở bên biên cương có đôi mắt màu xanh nhưng chưa bao giờ gặp qua, khi nhìn thấy đôi mắt xanh mơn mởn kia, ta cho rằng mình thấy quỷ."

"Quỷ mà cứu ngươi, ngươi nghĩ thật là tốt." Hoa Túc cười nhạt.

Nam tử lúng túng, "Ta nào biết đâu, vội vàng véo lên đùi mình, rất đau, cơ thể vẫn ấm, hơi thở cũng còn, ta mới biết mình còn sống."

Hắn tạm dừng, hất nước vào mành trúc, "Ta cả gan chạm vào mặt nàng ấy, khuôn mặt cũng không lạnh mới dám chắc chắn mình chưa chết, cô nương trước mặt không phải quỷ."

"Nàng ấy còn biến thành người cứu ngươi." Dung Ly nhớ lại lần đầu mình gặp quỷ, không có vận may như nam tử này, nhìn thấy sắc mặt Nhị nương trắng bệch với hai hàng huyết lệ, suýt nữa đã bị tiễn đưa ngay tại chỗ.

Nam tử nói: "Nhưng khi đó ta không đoán ra nàng ấy là mèo trắng biến thành, chỉ thấy nữ tử này xa lạ, trong lòng tưởng mình bị sóng đánh tới biên cương, nếu không làm sao gặp được người mắt xanh."

Hắn lắc đầu, "Ta cũng không biết hạt châu là cái gì, chỉ cho rằng đây là phương thuốc cổ truyền để cứu người, ai ngờ nàng ấy mở miệng nói chuyện, nghĩ ta sắp chết nên mới xuống biển tìm hạt châu, còn đưa hạt châu cho ta."

Dung Ly sửng sốt, "Mèo đa số đều ghét nước, lần đầu tắm rửa cho Thùy Châu, nó tránh né vô cùng, căn bản không chịu chạm vào nước, kêu đến xé ruột xé gan, mèo trắng này lại vì ngươi xuống biển tìm hạt châu."

Hoa Túc liếc mắt một cái, "Kêu đến mái ngói cũng phải bị lật tung, từ xa ta cũng có thể nghe thấy."

Nam tử gật đầu, "Thân thể nàng ấy run run, thấy ta tỉnh lại liền cười, nói chuyện không được nhanh nhẹn như bi bô, ta càng thêm khẳng định ta bị sóng biển đánh tới biên cương, nghe bảo người ở biên cương không nói lời giống chúng ta, bằng không sao nàng ấy nói chuyện chậm như vậy."

Hoa Túc xùy một tiếng.

Nam tử than nhẹ, "Ta nhìn ngó khắp nơi mới cảm thấy nơi này quen thuộc, trông thấy một góc thôn ở phía xa, không phải là thôn xóm của ta đây sao, ta bừng tỉnh phát giác, đâu phải là biên cương, ta rõ ràng còn ở làng chài."

Hắn lại đánh một xô nước, tẩy rửa lần cuối cùng, "Thời điểm ta mang nàng ấy trở về, tất cả mọi người đều nhìn ta, trong thôn đã lâu rồi chưa từng thấy cô nương xinh đẹp như vậy. Nàng ấy hơi sợ người lạ, thấy người liền trốn phía sau ta, nhưng sắc mặt cũng không quá sợ hãi, chỉ như muốn tìm chỗ quan sát những người đang nhìn mình."

"Mèo đa phần đều thế." Dung Ly suy nghĩ, Thùy Châu cũng thường như vậy, chỉ là nó ít gặp người, còn ở bên cạnh Hoa Túc luyện lá gan, người bình thường không dọa được nó.

Nam tử dọn dẹp xe ngựa sạch sẽ, lại múc nước dội hết máu loãng dưới mặt đất.

"Ta không biết nàng ấy là mèo, sau khi nhìn thấy nàng ấy đang gặm cá mới cảm thấy bất thường, cho dù là người biên cương thì làm sao có thể ăn đồ sống."

Sắc mặt hắn trở nên buồn bã, khẽ lắc đầu nói: "Vì nàng ấy đi theo ta trở về bị nhiều người thấy, nên khoảng thời gian đó thường có người tới nhà làm khách, còn mang trẻ con tới, những đứa trẻ không được trông coi, chạy loạn khắp nơi, chúng nhìn thấy nàng ấy biến thành mèo ăn cá trong sọt."

"Sau đó ta nghe được một tiếng la hét, vội vàng chạy tới xem, thấy nàng ấy cầm con cá chảy máu đầm đìa đứng bên cạnh cái sọt, một đứa trẻ bị dọa sợ chạy ra ngoài." Giọng hắn nghẹn ngào, "Nàng ấy hỏi ta, vì sao đứa trẻ kia bỏ chạy, nàng ấy rõ ràng đã biến trở về hình người, hẳn là không còn đáng sợ mới phải, lúc ấy ta bàng hoàng, trước kia chỉ cảm thấy cử chỉ của nàng ấy quái dị, nào ngờ điều quái dị là ở đây."

"Ngươi biết nàng ấy là yêu?" Dung Ly chắc chắn.

Nam tử gật đầu, "Ta lập tức đoán ra, bảo nàng ấy không thể ăn trộm cá, cũng đừng nên biến hình trước mặt người ngoài. Nhưng chuyện lạ mèo biến thành người rất nhanh bị lan truyền, ta suy tính đưa nàng ấy rời khỏi làng chài trong đêm."

Hắn tạm dừng, rồi nặng nề nói: "Nào ngờ màn đêm buông xuống, thôn dân cầm đuốc bao vây ta lại, bảo ta dẫn cô nương kia ra xem, tuyệt đối không thể bị yêu quái làm mờ tâm trí."

"Ta không dám nói, sợ nàng ấy bị đánh chết, nàng ấy ngoan ngoãn đi theo thôn dân, bị nhốt ở trong phòng, mỗi ngày có người ném một con cá cho nàng ấy, có lẽ nàng ấy nhớ lời dặn của ta, thà rằng đói chết cũng không ăn." Sắc mặt nam tử ảm đạm.

Dung Ly ngơ ngác, "Sau đó vì sao nàng ấy lại chết?"

Nam tử trầm giọng: "Ta vốn định âm thầm cứu nàng ấy ra, ai ngờ đã tới chậm, có lẽ nàng ấy không nhịn đói nổi nữa, lặng lẽ ăn một ngụm, bị thôn dân trông coi hôm ấy đánh chết."

Dung Ly trừng mắt.

Nam tử lắc đầu, "Người kia bị trưởng thôn trục xuất khỏi thôn, nghe nói bất ngờ gặp lũ, bị chết chìm trong bùn cát. Ta chạy đến tìm nàng ấy, nhưng chỉ thấy mèo toàn thân tuyết trắng nằm trong phòng, thân thể đã lạnh ngắt, ta muốn đưa hạt châu cho nàng ấy, nhưng nghĩ lại nàng ấy đã không thể sống được, chi bằng ta cùng làm quỷ với nàng ấy."

"Sau đó ta rời khỏi thôn, mua một căn nhà ở trong thành, ngậm hạt châu xuất hồn, lúc này mới nhìn thấy linh hồn của nàng ấy đi theo ta từ phía xa. Mỗi tháng ta sẽ đi mua một xe cá, có lẽ vì lúc sống đói lả nên nàng ấy ăn đặc biệt nhiều."

Hoa Túc lạnh giọng: "Gặp ngươi thật sự là kiếp của nàng ấy, sau này mỗi tháng ta sẽ sai người chăm sóc nàng ấy, ngươi đưa hạt châu cho ta mượn, việc còn lại không cần lo lắng."

=====