Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 129




Xe ngựa vào sân, cửa liền khép lại.

Hoa Túc đứng bên ngoài, đặt tay lên cánh cửa, nhíu mày nói: "Không tính là mèo yêu."

Lời này thật là úp mở, Dung Ly nghe không hiểu, không tính là mèo yêu vậy là thứ gì?

Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Ta chỉ gặp mặt hắn một lần, đợi muộn hơn rồi đi vào, mượn đồ vật của người khác vẫn nên ôn hòa chút, cưỡng đoạt là hành vi của thổ phỉ."

Dung Ly vốn còn muốn hỏi, chợt phát hiện trong nhà có một luồng quỷ khí, quỷ khí này tới rất kỳ quặc, ban đầu không có, sau đó giống như là người sống đột ngột mất sinh lợi rồi biến thành quỷ vậy.

Nàng vội nghiêng đầu, kinh ngạc nói: "Nàng phát hiện ra không, trong nhà này không có sinh lợi, nam tử vừa vào nhà đâu?"

Chắc không phải mới vừa vào nhà liền tìm sợi dây thừng thắt cổ, hay là tìm thanh đao tự sát chứ, sinh lợi biến mất cũng quá nhanh, thình lình biến mất như sinh mạng không hề tồn tại.

"Bỗng dưng hóa quỷ." Hoa Túc bình tĩnh nói.

Dung Ly bàng hoàng, tuy quỷ lột da mặc bộ da lên người nhưng cũng có quỷ khí, không phải khoác da vào thì hoàn toàn trở thành người sống. Nàng lui nửa bước, cảm thấy nam tử trong nhà tuyệt đối không bình thường, "Hắn làm thế nào, rốt cuộc hắn là người sống hay người chết?"

Trên mặt Hoa Túc không có biểu hiện gì, giống như cũng đang suy tư, một lúc sau mới nói: "Đương nhiên là người."

Dung Ly hoang mang, "Đã hóa quỷ, còn có thể coi là người?"

"Không tính là quỷ, lại chẳng phải yêu tà thần tiên, vậy đương nhiên là người." Hoa Túc đáp.

Dung Ly đành phải hỏi: "Khi nào chúng ta đi vào, có nên gõ cửa để hắn ra mở hay không."

"Tất nhiên." Hoa Túc nói.

Dung Ly bối rối, đứng ở bên ngoài đợi theo nàng ấy, cảm thấy không đợi được gì.

Ngôi nhà này không nằm trong phố xá sầm uất, nhưng cũng không quá quạnh quẽ, lúc này chiều hôm buông xuống, lục tục có người trở về đi ngang qua cửa nhà.

Có người dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía các nàng, sau đó không nói câu nào mà cất bước bỏ đi, hai cẳng chân đổi thành chạy nhanh, chốc lát đã chạy xa, làm như bị dọa sợ.

Dung Ly cảm giác phía sau có người, chầm chậm quay đầu lại nhìn, vừa vặn thấy bóng dáng người qua đường hốt hoảng chạy đi kia.

"Căn nhà này không phải là quỷ trạch chứ, sao người qua đường lại sợ đến vậy?"

Hoa Túc đứng điềm tĩnh thản nhiên, người qua đường không nhìn thấy nàng ấy, nên trong lòng không hề có một chút phập phồng.

Dung Ly lúng túng hỏi: "Chúng ta chỉ đứng trơ ở đây sao?"

Hoa Túc nói: "Mệt mỏi thì dựa vào ta, chờ thêm chút nữa."

Dung Ly dựa vào người nàng ấy, không dám dựa quá rõ ràng, sợ bị người khác nhìn thấy.

Chiều hôm ở nơi này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, sắc trời thoáng chốc đã tối sầm, ráng màu bị xóa bỏ, trên bầu trời chỉ còn một màu đen nhánh.

Hầu hết người qua đường đều thừa dịp chiều hôm buông xuống liền trở về nhà, khi trời tối, không còn thấy được mấy người.

Hoa Túc giơ tay gõ cửa, chỉ gõ cửa mà vẫn chưa nói chuyện.

Đợi một lát, chẳng có ai lên tiếng, nghĩ lại trong nhà không có hơi thở của người sống thì sao có người ra mở cửa được.

Dung Ly đang suy nghĩ nam tử mua nhiều cá như vậy làm cái gì, bên cạnh bất chợt xuất hiện thêm một bóng dáng.

"Đói bụng." Bên tai bỗng vang lên tiếng nói.

Dung Ly sửng sốt, vội quay đầu lại nhìn, không biết nữ tử này tới khi nào.

Nữ tử nhìn thẳng vào cánh cửa trước mặt, tựa hồ không thấy người đang gõ cửa. Nàng kia mặc bộ trang phục lộng lẫy, tóc chải gọn gàng, hẳn là tiểu thư nhà phú quý.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ...... Nữ tử này cũng không có sinh lợi, trên người còn dính quỷ khí.

Là linh hồn người chết.

Dung Ly ở gần nửa bên thân thể lạnh lẽo của nàng kia, nàng cẩn thận đưa mắt nhìn Hoa Túc.

Hoa Túc lại tiếp tục gõ cửa, vẫn không nói gì.

Cửa đột nhiên mở ra, nhưng chỉ mở một chút, khoảng chừng một khe hở.

Hoa Túc vốn định duỗi tay kéo cửa, nữ tử bên cạnh hốt hoảng ngẩng đầu lên, thận trọng liếc mắt nhìn một cái.

Nữ tử có đôi mắt đẹp như mèo, con ngươi tròn xoe màu xanh ngọc, hơi giống Thùy Châu trong túi thơm.

Chỉ trong khoảnh khắc như vậy, Dung Ly liền chắc chắn nữ tử này là mèo yêu.

Quả nhiên, thân thể nữ tử thu nhỏ lại, biến thành một con mèo lông trắng, chui vào trong nhanh như chớp, không còn bóng dáng.

Cửa lập tức khép lại, khe hở kia căn bản là để cho mèo yêu vào, chứ không phải muốn đón khách.

Linh hồn mèo yêu rõ ràng có thể xuyên tường xuyên cửa, nhưng không biết học được quy củ ở đâu, còn hiểu ở bên ngoài chờ cửa mở ra mới vào.

Dung Ly trừng mắt, "Nữ tử này chẳng lẽ là mèo yêu hóa quỷ, trên người nàng ấy không có sinh lợi, rõ ràng đã......"

"Đúng vậy, nàng nói hắn nuôi mèo, kỳ thật không đúng, nói hắn nuôi quỷ, cũng không phải hoàn toàn phù hợp." Hoa Túc nhàn nhạt nói.

"Vậy chúng ta ở đây chờ sao?" Dung Ly đứng đã hơi mệt mỏi, nghiêng qua dựa vào người Hoa Túc.

Hoa Túc đứng cho nàng dựa, giơ tay gõ cửa lần nữa.

Một lúc sau, trong nhà phát ra mùi cá tanh.

Dung Ly giơ tay che miệng mũi, cảm thấy thật khó ngửi, còn khó ngửi hơn trăm cá tiên tụ tập một chỗ ở bên Động Minh Đàm.

Trên đường lại có người khiêng đòn gánh đi ngang qua, người đó tạm dừng, hỏi: "Sao căn nhà này lại bốc mùi rồi, cách một đoạn thời gian lại bốc mùi một lần." Hắn ngước mắt lên mới thấy ngoài cửa căn nhà kia có một vị cô nương đang đứng, hắn sợ tới mức suýt nữa ném đòn gánh đi.

Dung Ly quay đầu lại nhìn hắn, cả con phố này không có một cái đèn lồng, cho dù khuôn mặt quốc sắc thiên hương thì vào ban đêm cũng đen kịt.

Người đó chầm chậm dịch chân, híp mắt như muốn nhìn rõ mặt mũi của nàng, "Cô nương, ngươi...... Là ở nơi này? Sao đứng ở đây."

Dung Ly lắc đầu, "Không phải."

Người đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Gõ cửa cũng vô dụng, bên trong không biết giết cá hay đang làm gì, cách một đoạn thời gian sẽ bốc mùi tanh hôi, vài ngày mới tan đi, lúc trước thường có người đến gõ cửa, nhưng nam tử trong nhà căn bản không để ý đến người khác!"

Dung Ly chớp mắt, hóa ra hắn coi nàng là láng giềng.

Nàng suy nghĩ, hỏi: "Ngươi từng gặp người ở bên trong sao?"

Nam tử khiêng đòn gánh nói: "Chưa từng gặp, nhưng có một lần hắn đánh xe ngựa trở về, trùng hợp ta gặp được, ta vốn muốn hỏi hắn làm nghề gì, nào ngờ hắn trực tiếp đánh xe ngựa vào trong!"

Người đó rất kinh ngạc, "Hộ này ngay cả ngưỡng cửa cũng không làm, thậm chí còn làm cái sườn dốc, cửa cũng rất rộng, cửa của nhà bình thường đâu làm rộng như vậy, thì ra là vì để xe ngựa đi vào!"

Dung Ly rũ mắt, "Hắn vào nhà rồi không trở ra nữa sao, mùi hôi như vậy, sao hắn có thể chịu đựng được?"

Nam tử lắc đầu: "Nào biết đâu, cứ nghe nói hắn cách một tháng sẽ ra ngoài một lần, thường ngày cũng chẳng thấy ra khỏi cửa, chờ hắn trở về, căn nhà lại bốc mùi suốt mấy ngày, trên đường này có hai hộ dọn đi rồi, đều là chịu không nổi nên rời đi."

Hắn tạm dừng lại nói: "Nhưng mà, nha đầu nhà ta từng thấy cánh cửa này mở ra một lần, chỉ mở một khe hở nhưng không thấy ai đi ra, cũng chẳng thấy người gõ cửa bên ngoài, mở một lát rồi khép lại, thật là kỳ lạ."

Dung Ly khẽ thở dài một tiếng, làm bộ làm tịch nói: "Cho dù ở sau bếp của quán rượu cũng không có mùi nồng như vậy, ta còn tưởng nơi này xảy ra chuyện gì, nên mới đến đây nhìn xem."

Nam tử cười gượng hai tiếng, "Trước kia cũng xảy ra chuyện, sau đó quan phủ còn tới gõ cửa. Cô nương trông lạ mặt, mới chuyển đến sao?"

Dung Ly gật đầu, "Tới thăm người thân, hôm nay lên phố đi dạo, vừa lúc đi ngang qua nơi này liền dừng lại nhìn xem."

Nam tử xua xua tay: "Cô nương hãy về đi, người ở đây thật sự quái gở, nên cách xa tốt hơn."

Hoa Túc khá bất mãn, "Sao với ai nàng đều có thể nói vài câu, lúc dựa vào ta không phải mệt mỏi sao? Hiện tại lại có sức nói chuyện."

Dung Ly chờ nam tử đi qua, mới nói: "Nếu ta không mở miệng, sợ rằng hắn sẽ coi ta là quỷ."

Hoa Túc cười nhẹ, "Nàng muốn làm quỷ còn phải hỏi ta."

Mùi tanh hôi quả thực càng lúc càng nồng, dường như toàn bộ cá trên xe ngựa đều bị phá bụng.

Nghĩ lại có lẽ thật sự như vậy, trước khi mèo vào cửa đã nói một câu —— "Đói bụng", bây giờ không chừng đã ăn thật no.

Dung Ly ngửi mùi lâu cảm thấy buồn nôn, dứt khoát nói: "Chúng ta phải chờ tới khi nào, hắn mới có thể mở cửa."

Tiếng nói vừa dứt, cửa lại bỗng mở ra.

Một con mèo từ bên trong đi ra, khi đi đến bên chân các nàng, cảnh giác ngẩng đầu lên thoáng nhìn.

Mèo đột nhiên nhảy xa, bóng dáng biến mất tăm.

Thừa dịp cửa chưa bị đóng lại, Hoa Túc vội giơ tay giữ cửa.

Người bên trong có vẻ hơi ngoài ý muốn, vừa định dùng lực chợt thấy một đạo uy áp rơi xuống hai vai. Nam tử kinh ngạc mở cửa ra, khi nhìn thấy Hoa Túc, gân cốt cả người đều căng thẳng, môi cũng mím chặt như dây cung kéo căng.

Nam tử hết sức lo lắng, im lặng thật lâu.

Hoa Túc lãnh đạm nói: "Vừa rồi là ta gõ cửa."

Nam tử thấp thỏm: "Ngươi, ngươi là......"

Hắn hiển nhiên chưa gặp qua Hoa Túc, sau khi trầm mặc một lúc, bị uy áp của Hoa Túc làm cho kinh sợ, vội vàng hô một tiếng "Đại nhân".

Sắc mặt Hoa Túc không đổi, "Đại nhân không dám nhận, sao không mời ta vào trong ngồi?"

Ngay sau đó nam tử mở cửa ra, giơ tay gãi gãi tóc nói: "Chưa thu dọn sạch sẽ, sợ mạo phạm đại nhân."

"Không sao." Hoa Túc vòng qua cổ tay Dung Ly, dẫn nàng đi vào.

Dung Ly vào trong sân quan sát khắp nơi một hồi, cuối cùng dừng ánh mắt trên người nam tử, nàng cảm thấy bất ngờ, trên người nam tử này quả thực dính quỷ khí, còn trông giống xuất hồn, không biết thể xác đang ở chỗ nào.

Hoa Túc liền nói: "Kể từ lần ta gặp ngươi, đã là trăm năm trước."

Nam tử ngơ ngác, "Đại nhân từng gặp ta?"

Lúc này hắn chưa mang áo tơi và nón tre, khuôn mặt lộ rõ, diện mạo tuấn tú, cạo râu sạch sẽ, còn mang vẻ phong độ trí thức nhìn giống văn nhân, đáng tiếc trên người đầy mùi tanh hôi.

Hoa Túc cười lạnh, "Ngươi còn nhớ lần ngươi bị Vô Thường bắt đi không."

Nam tử nhanh chóng gật đầu: "Còn nhớ."

Dung Ly đứng cạnh Hoa Túc, nghiêng mắt liền thấy chiếc xe ngựa bên hông nhà, mành trúc trên xe được vén lên, nhưng bên trong tối đen không có ánh sáng, chẳng thấy rõ cái gì.

Hoa Túc lãnh đạm: "Ngươi thế mà lại nuôi nàng ấy."

"Đúng vậy." Sắc mặt nam tử trắng bệch, "Một lần ta bị Vô Thường bắt đi, may mà vị đại nhân kia nói giúp vài câu, Vô Thường mới thả ta ra, nếu không ta cũng không thể du đãng ở thế gian lâu như vậy, đại nhân ngươi...... Gặp ta ở Diêm La Điện?"

"Không sai." Hoa Túc căn bản không tiết lộ điều gì khác.

Dung Ly nghĩ thấy cũng phải, khi đó có lẽ U Minh Tôn cầm theo Họa Túy xuống Diêm La Điện, nếu không làm sao Hoa Túc biết người này.

"Dương thọ của ngươi đã sớm đến rồi." Hoa Túc không mặn không nhạt nói.

Nam tử có chút sợ hãi, "Đúng là đã sớm đến, nhưng ta không bỏ được nàng ấy."

"Nàng ấy thành quỷ rồi, nếu dương thọ của ngươi cũng đã đến, vì sao không cùng nàng ấy đi đầu thai?" Hoa Túc ngước mắt lên.

Nam tử lại mạnh mẽ lắc đầu, "Đại nhân không thể! Sau khi đầu thai, cũng không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại."

Dung Ly nghe vậy trong lòng hoang mang, nếu theo lời nói của Hoa Túc, lần đầu nàng ấy gặp nam tử này là vào trăm năm trước, cho dù nam tử này còn sống thì cũng phải tới trăm tuổi, nhưng nhìn diện mạo của linh hồn này lại vẫn giống thanh niên, không biết thể xác của hắn có như thế hay không.

Hoa Túc suy tư một lát, "Nếu có duyên, nhất định có thể gặp lại."

Nam tử lắc đầu, "Nhân quả của chúng ta thực sự đã hết, ta từng cứu nàng ấy một lần, sau đó nàng ấy báo ân, kỳ thật không còn liên lụy, duyên này có lẽ đã sớm kết thúc."

"Cho nên ngươi mới dùng cá câu nàng ấy, làm cho nàng ấy không muốn đầu thai, mỗi tháng đều tới tìm ngươi?" Hoa Túc lạnh giọng xùy một tiếng.

Nam tử bị nói toạc ra, quẫn bách rũ mắt xuống, con ngươi xoay chuyển, vội hỏi: "Đại nhân đến đây vì chuyện gì?"

"Đến mượn một món đồ." Hoa Túc nói.