Nơi giao nhau giữa trời và biển là một đường sáng thật tươi đẹp, gần đến chạng vạng, mặt biển tựa như bị thiêu cháy.
Dọc đường đi Dung Ly chưa ăn cái gì, đói đến mức hơi chóng mặt, đứng trên bãi cát, nhịn không được muốn ngã xuống nước.
Sóng biển ập tới bên chân làm ướt nhẹp cạnh giày của nàng, nàng lui một bước, vừa lui liền dựa vào trên người Hoa Túc.
Hoa Túc vội vàng cho một sợi quỷ khí vào giữa mày nàng, "Đói bụng? Đợi chút, trước tiên dùng quỷ khí chịu đựng."
Dung Ly được đỡ đến ngồi trên tảng đá khô ráo bên cạnh, có quỷ khí rót vào, cảm thấy dạ dày vẫn trống trơn, nhưng không còn quá khó chịu.
Hoa Túc đi ra ngoài biển, rõ ràng làn sóng đánh đến váy của nàng ấy, ngập lên mắt cá chân, nhưng khi đi lại xiêm y trên người vẫn không bị dính nước, nhẹ nhàng phấp phới.
Hoa Túc nhìn khắp xung quanh, tầm mắt chợt dừng lại, nàng ấy ngoắc ngón tay một cái, một con cá từ trong nước nhảy ra, bị quỷ khí quấn chặt.
Con cá vùng vẫy cái đuôi, nhưng không thể tránh thoát.
Hoa Túc không tự mình chạm vào cá, vẻ mặt đầy chán ghét, chỉ dùng quỷ khí chống một cái giá gỗ trên mặt đất, rồi búng tay tạo lửa, điều khiển cây trâm rạch bụng cá ra, sau đó mới đặt nó lên lửa nướng.
Dung Ly đi tới, lần đầu biết cá còn có thể nướng như vậy, mấy năm nay ăn ngon uống tốt, cũng không tính quá thiệt thòi, căn bản chưa từng ở bên ngoài một mình nghĩ cách sinh tồn.
Hoa Túc lau khô cây trâm, để sát vào ngửi một chút, không ngửi thấy mùi cá mới cắm cây trâm lên trên tóc, một bên dùng quỷ khí làm con cá đang nướng lật lại, bình thản ung dung mà nhìn, "Chờ một lát là có thể ăn, bình thường ta không ăn đồ vật thế gian, đã quên chuẩn bị cho nàng một ít."
"Sao nàng còn biết nướng cá." Dung Ly cảm thấy bất ngờ.
Quỷ này từ dưới âm phủ tới, khi chưa làm quỷ thì cũng chỉ là một gốc cây trúc, không biết học ở đâu.
Hoa Túc miễn cưỡng mở miệng: "Ta biết rất nhiều, ta sống ngàn năm là uổng công sao."
Dung Ly chớp chớp mắt, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng ấy chống cằm nhìn, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Hoa Túc ôm cánh tay ngồi xem, đều dùng quỷ khí lật cá, bằng không với bộ dáng này của nàng ấy, con cá kia nhất định sẽ bị cháy khét.
Nàng ấy nhìn một hồi, cười nhẹ một tiếng, "Nghe nói thịt cá ở Động Minh Đàm ngọt nhất, có lẽ vì được gỗ băng tẩm bổ, trong thịt còn mang mùi mộc hương, thịt săn chắc, cũng không biết là thật hay giả."
Dung Ly trừng mắt, "Yêu...... Cũng có thể ăn được sao."
Hoa Túc nhướng mày, "Sao không thể ăn được, chỉ là con cá, tuy ta không thích ăn những thứ như vậy, nhưng nàng có thể nếm thử, đáng tiếc lúc đi chưa xách một con, mùi vị hẳn là không tệ."
Dung Ly muốn nói lại thôi, cá yêu kia có thể hóa thành hình người, ăn cá lại giống như ăn người, ngẫm nghĩ liền cảm thấy không thích hợp.
Cá nướng xong, Hoa Túc cầm cành cây lên, nhìn trái nhìn phải rồi đưa qua cho Dung Ly, "Nếm thử."
Cá này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, to gần bằng khuôn mặt Dung Ly, có thể ăn no.
Dung Ly cầm lấy cành cây nóng, nhất thời không biết nên ăn thế nào, nhìn nhìn rồi mới thật cẩn thận cắn bụng cá, răng cũng bị phỏng rồi. Nàng mở to mắt, há miệng sau một lúc lâu không khép lại được, nước mắt sắp chảy ra.
Hoa Túc nhịn không được cười lên tiếng, đôi mắt phượng cong cong trên gương mặt lãnh đạm.
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Nóng."
Hoa Túc thổi một ngụm quỷ khí, làm nguội đi vài phần, "Biết nóng còn muốn há miệng."
Dung Ly khẽ mím môi, lúc này mới lại cắn tiếp, mềm, thịt cá thực ngọt.
Hoa Túc ở bên cạnh vừa nhìn nàng cẩn thận ăn, còn vừa châm chọc, lát sau mới hỏi: "Đủ ăn chưa, còn muốn nữa không."
Dung Ly lắc đầu, mở miệng túi thơm, thả Thùy Châu ra ngoài, bẻ đuôi cá cho nó.
Thùy Châu đã một đoạn thời gian chưa thò đầu ra, khi ra ngoài lỗ tai đang dựng thẳng đột nhiên gập xuống, hình như bị dọa sợ, nó thận trọng lắng nghe tiếng động bên cạnh. Sóng biển đánh lại đây một cái, lỗ tai của nó liền rung lên.
Nhưng cho dù sóng đánh đáng sợ, cũng không đáng sợ.bằng quỷ bên cạnh này.
Thùy Châu chầm chậm dựa vào người Dung Ly, thăm dò quan sát Hoa Túc, cũng một khoảng thời gian rồi nó không thấy quỷ này, lại xa lạ vài phần.
Hoa Túc thấy nó lén lút, nhịn không được nói: "Cá này là do ta nướng, ngươi nhìn ta như vậy à?"
Cũng không biết Thùy Châu có nghe hiểu hay không, một lúc sau mới cẩn thận đi ra, cúi đầu ngửi đuôi cá nướng chín trên tảng đá. Ngửi vài cái, nó thử gặm gặm, vừa cắn vừa ăn, trong cổ họng còn vang lộc cộc.
Ăn thật là gấp gáp, giống tám đời không được ăn thịt.
Dung Ly nhìn sửng sốt, sờ sờ sống lưng nó, nhỏ giọng nói: "Trong túi thơm bỏ rất nhiều cá khô, hay là ngươi đều ăn hết rồi?"
Lại nhìn xuống thấy bụng Thùy Châu phình phình, rõ ràng đã ăn no trong túi thơm.
Túi thơm có linh lực, có thể tẩm bổ vật còn sống, bộ lông của nó bóng loáng, đôi mắt sáng hơn trước rất nhiều, khung xương ước chừng cũng lớn hơn một vòng.
Dung Ly ăn vừa đủ, đưa cho nó miếng bụng cá còn lại.
Thùy Châu thật sự không khách sáo, ngậm qua bên cạnh ăn hết, ăn xong liền liếm móng, chầm chậm duỗi người.
Hoa Túc rất là ghét bỏ, "Sau này chớ để ta vào thân con mèo này nữa, nhìn xem nó ăn thành cái dạng gì."
"Nàng vốn cũng không thích vào thân của nó." Dung Ly lau sạch tay, bế Thùy Châu lên xem, Thùy Châu nhỏ giọng kêu, ngoan ngoãn nằm trong lòng nàng.
Hoa Túc chậc một tiếng, duỗi tay xách mèo qua, Thùy Châu nằm trong lòng nàng ấy không nhúc nhích, lại bị dọa sợ.
Bó củi dùng để nướng cá đã sớm cháy sạch, chỉ còn lại một đống tro tàn.
Nơi xa có mấy đứa bé chạy nhảy chơi đùa, cả đám để chân trần, căn bản không sợ lạnh, giẫm lên khiến bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
Đứa bé xoay người lại, thình lình nhìn thấy Dung Ly ngồi một mình ở đằng xa, mặc bộ váy vàng nhạt sạch sẽ, lông chồn trên vạt áo trắng đến lóa mắt, gió thổi qua làm dây lụa đỏ trên tóc nàng lộ ra, tăng thêm một chút rạng rỡ.
Dung Ly ngồi yên bất động, một con mèo ở trên không trung nhảy xuống.
Mấy đứa bé ngơ ngác nhìn, làng chài có người đẹp như vậy từ khi nào, lúc nhìn thấy con mèo kia, mắt còn trừng lớn hơn nữa.
"Vừa rồi sao con mèo kia bay trên không vậy."
Thùy Châu nhảy xuống khỏi lòng Hoa Túc, vội vàng trốn sau lưng Dung Ly, cẩn thận quan sát mấy đứa bé ở xa.
Một đứa bé hô to: "Là mèo thành tinh!"
Mấy đứa bé còn lại nghe vậy liền hoảng hốt, "Thực sự có mèo yêu!"
Cả đám cất bước bỏ chạy, chạy thật là nhanh, ngay cả mỹ nhân cũng không dám nhìn.
Việc như vậy Dung Ly đã thấy nhiều không trách, nàng nhìn qua Hoa Túc, nhỏ giọng oán giận: "Nàng ôm nó làm chi."
"Không ôm nó còn để cho nó giương oai ở trong lòng nàng?" Sắc mặt Hoa Túc không đổi.
Dung Ly trừng nàng ấy, hóa ra toàn thân quỷ này thật sự đều là giấm, chua lòm. Nàng dứt khoát thả Thùy Châu vào trong túi thơm, ngược lại hỏi: "Sắc trời không còn sớm, người mà nàng đợi khi nào mới tới?"
Hoa Túc đứng dậy nói: "Đi thôi, đi xem, kỳ thật ta cũng không còn nhớ rõ bộ dáng của hắn."
Nàng ấy vừa đi vừa nói: "Khi đó Vô Thường bắt nhầm hắn, Diêm Vương xem ngày sinh, rồi xem dương thọ của hắn, nếu tính theo ngày, dương thọ của hắn lẽ ra đã sớm hết, nhưng khi đó vẫn còn mấy chục năm, hỏi thì hắn mới nói hắn có một vật, có thể làm linh hồn rời khỏi thể xác, cách một khoảng thời gian hắn sẽ tới thôn này một lần."
"Hắn tới thôn này làm cái gì?" Dung Ly khó hiểu.
Hoa Túc nói: "Hắn vốn sinh ra ở thôn này, nói là trở về gặp lại cố nhân, tiện thể mua chút cá."
Đi đến thôn, nhìn thấy rất nhiều thôn dân đang ngẩng cổ chờ trước cửa thôn, cả đám đều mang theo sọt cá, trong sọt đựng không ít cá, hình như vẫn còn tươi sống. Ngay cả trẻ em trong thôn cũng tới xem náo nhiệt, ôm cái sọt nhỏ của mình không buông tay.
Dung Ly dừng bước chân, nhìn theo hướng của những người này, chỉ thấy trên đường trống không, chẳng biết bọn họ đang đợi cái gì.
"Đây là đang làm gì?"
"Đợi người." Hoa Túc dừng lại ở phía xa.
Dung Ly đứng sau thân cây, "Những người này đều mang theo sọt cá, chẳng lẽ là người mua cá số lượng lớn?"
"Đúng vậy." Hoa Túc gật đầu.
Dung Ly nhìn sọt cá bên cạnh thôn dân, thấy vài chiếc sọt cao đến nửa người, chắc hẳn đã chứa đầy, nhìn bên thành sọt có thể thấy cá đang vẫy đuôi ở trong, tất cả số cá này cộng lại sợ là cũng đủ cho một hộ ăn mấy tháng.
"Chừng đó cá, đều do một người mua?" Nàng kinh ngạc.
Hoa Túc cũng không xác định, "Nhìn xem là biết."
Dung Ly lúng túng nói: "Tuy trước kia ở Dung phủ, hai tháng cũng không ăn được nhiều cá như vậy, chưa kể cá ở biển không nuôi được, đánh lên sẽ chết, đâu thể tích trữ để ăn cá chết."
"Sao nàng không nghĩ người ta mua để mua bán trong quán rượu." Hoa Túc cười nhẹ.
Dung Ly đã quên mất việc này, "Nói vậy cũng có khả năng."
Nơi xa vang lên tiếng sàn sạt, là âm thanh bánh xe lăn trên cát đá.
Âm thanh này đến gần, thôn dân đều giương mắt nhìn lên, nhón chân mong chờ, giống như gặp được ân nhân cứu mạng.
Tới chính là một chiếc xe ngựa, nam tử nắm dây cương mặc áo tơi, còn đội nón tre, khuôn mặt bị che kín mít, giống như không dám gặp người hơn cả mã phu do Họa Túy nguệch ngoạc vẽ ra.
Người nọ vừa xuống xe, thôn dân đều cầm lấy sọt đổ cá lên xe ngựa, mọi người cũng không nói nhiều, có vẻ đã hết sức quen thuộc, chỉ mỗi đôi mắt là phát sáng, tất cả đều vui sướng vô cùng.
Nam tử cầm sọt cá nhỏ trong lòng đứa bé, ném cá vào thùng xe rồi trả sọt lại.
Một thôn dân nói: "Gần đây đánh được khá nhiều cá, một số con cá còn nhỏ thì thả về, chờ một khoảng thời gian nữa sẽ lớn hơn."
Nam tử khẽ gật đầu, từ vạt áo lấy ra một cục...... Vàng.
Dung Ly tập trung nhìn vào, thật đúng là vàng, còn là vàng nguyên bảo.
Dùng kim nguyên bảo đổi cá cũng quá xa xỉ, cho dù cá đầy ắp thùng xe cũng không thể như thế.
Sắc mặt Hoa Túc bình tĩnh, chăm chú nhìn.
Nơi xa, ông lão đứng ở phía trước giơ hai tay tiếp nhận nguyên bảo, "Đa tạ lão gia, lần sau khi nào lão gia đến?"
Nam tử lời ít ý nhiều: "Tháng sau vào lúc này."
Ông lão vội vàng đáp: "Đến lúc đó lão gia tới lấy cá là được."
Nam tử không nhiều lời, quay lưng lên xe ngựa, vung dây cương liền rời đi.
Dung Ly chưa nhìn ra chỗ nào kỳ lạ trên người nam tử kia, là người sống, không có yêu khí lẫn quỷ khí, muốn nói chỗ nào kỳ lạ thì chính là bộ dáng che kín cả người của hắn.
Nam tử đi rồi, ông lão mới vừa nhận nguyên bảo nói: "Đợi ta tính toán phân chia xong, các ngươi lại đến lấy thù lao."
Dung Ly ngẩng đầu nhìn phía xa, chỉ thấy cái đuôi của xe ngựa, "Người kia là người mà nàng phải đợi sao?"
"Đúng vậy." Hoa Túc vòng tay ôm lấy eo nàng, "Theo hắn."
Khi bị ôm phóng người lên cao, Dung Ly nghe thấy có đứa bé nói: "Vừa rồi ta cùng Nhị Ngưu ở bờ biển phía đông nhìn thấy một tiên nữ, bên cạnh tiên nữ có con mèo, con mèo bay giữa không trung!"
"Bay giữa không trung? Còn tiên nữ, ngươi hù ta sao."
"Thật sự! Mèo nằm trên không trung một lúc, sau đó mới nhảy xuống dưới!"
"Tiên nữ mà ngươi nhìn thấy không phải là quỷ chứ, trước kia cha mẹ kể cho ta nghe chuyện trong thôn có mèo yêu và quỷ ám, thật đáng sợ!"
Dung Ly chưa nghe rõ ràng đã bị mang bay đi xa trăm thước, vẫn còn có thể nghe được một chút âm thanh sột sột soạt soạt.
Chỉ chốc lát, chiếc xe ngựa đi xa lại rơi vào tầm mắt.
Xe ngựa vào thành, nam tử xuống xe đẩy cổng lớn ra, đánh xe vào trong.
Có lẽ vì để dễ đánh xe ngựa vào, cánh cửa của ngôi nhà này thậm chí không có ngưỡng cửa.
Dung Ly đáp xuống đất, không quan tâm nỗi sợ hãi vì bay lên trời, bắt lấy tay Hoa Túc nói: "Hắn không phải muốn đem cá đến quán rượu, bỏ cá trong nhà không tanh hôi sao."
Nàng nhớ lại lời nói mới vừa nghe được, hơi sửng sốt hỏi: "Chẳng lẽ nam tử này nuôi mèo yêu?"