Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 114




Cầm thì sẽ không cầm.

Hoa Túc cười nhẹ, "Còn ghét bỏ ta?"

Dung Ly lắc đầu: "Nào dám."

Vẻ mặt Hoa Túc nhìn rất miễn cưỡng, nhưng vẫn dùng thuật tịnh vật để loại bỏ mùi vị trên tay, may mà nàng ấy nhớ kỹ mùi vàng bạc này, dễ dàng tìm được sòng bạc mở bên trong phố phường.

Sòng bạc không mở cửa vào ban ngày, tuy đã đóng cửa, nhưng bên ngoài lại có không ít người đang khóc la, nói muốn sòng bạc trả lại tiền cứu mạng* cho bọn họ.

(*Tiền dùng cho trường hợp khẩn cấp, cứu sống và đảm bảo sinh tồn cơ bản.)

Người đi ngang qua than một tiếng, "Số tiền kia không phải do sòng bạc thu, chẳng biết rơi vào túi ai rồi, hơn nữa, còn không phải do chính mình tự móc ra sao, lúc này lại khóc lóc đẫm nước mắt, trên đời đâu có thuốc hối hận để uống."

Dung Ly che một con mắt lại, những người này bất luận là nam nữ già trẻ, trên người đều dính nhiều hoặc ít nghiệp chướng, người bình thường chính là như vậy, nhưng trên người manh nữ lại quá sạch sẽ, giống hệt đứa bé mới sinh.

Nàng vừa quét qua mí mắt một cái, bỗng nhìn thấy đèn lồng màu đỏ treo trước cửa sòng bạc khẽ lay động như bị gió thổi.

Một sợi quỷ khí trông giống móng vuốt, bám phía dưới đèn lồng đang nhìn trộm các nàng, bị bắt gặp liền bò đi từng tấc từng tấc.

"Quỷ khí." Dung Ly nhỏ giọng, "Là quỷ thuộc hạ của Thận Độ đi theo?"

"Đúng vậy." Hoa Túc lạnh lùng cười nhạt: "Ta không bức ép nàng ấy, nhưng những con quỷ thuộc hạ của Thận Độ thì chưa chắc. Chúng ta chờ sòng bạc này mở cửa rồi đến, đi qua chỗ khác một chút."

Dung Ly gật đầu, cổ tay căng thẳng bị vòng lấy.

Hoa Túc dẫn nàng đi vào trong phố xá, thị trấn này không lớn, nhưng người lui tới khá nhiều, đúng lúc có họp chợ, khắp nơi đều là những quán nhỏ đang rao hàng, còn có múa xiếc phun lửa trong miệng hay đập tảng đá lớn vào ngực, thật sự náo nhiệt.

Dương khí trên phố hưng thịnh, tiểu quỷ tầm thường tuyệt đối không dám vào nơi này.

Dung Ly bước chậm, thở hổn hển, xung quanh đông đúc, mọi người cũng đang nói chuyện nên không ai chú ý nàng đang nói với ai.

"Lỡ như manh nữ không tới thì làm sao bây giờ?"

"Đồ tể tới là đủ rồi." Hoa Túc buông tay ra.

Dung Ly suy tư một lúc, trong lòng bất an, "Nàng có thể phát hiện manh nữ không bình thường, thuộc hạ của Thận Độ tất nhiên cũng có thể, chưa nói đến chúng ta còn ở trên núi một đêm, chắc chắn bọn chúng sẽ nghi ngờ manh nữ. Hiện tại chúng ta ra khỏi thôn, những quỷ quái âm thầm theo dõi kia có chờ cơ hội ra tay với manh nữ không?"

"Nàng có biết vì sao rõ ràng trong Thương Minh Thành có lõi mực của Họa Túy, nhưng vẫn chưa tìm Kiêu Linh Mặc không." Hoa Túc đột nhiên hỏi.

Dung Ly khó hiểu: "Vì sao?"

Hoa Túc lạnh giọng: "Nếu Thận Độ muốn làm một cây Họa Túy khác thì phải tìm được Kiêu Linh Mặc, lõi mực trong thành đâu có đủ cho hắn dùng."

Nàng ấy ngừng lại, nhẹ xùy một tiếng, "Nhưng không phải chỉ tìm hồn của Kiêu Linh Mặc là xong, còn phải tìm được chân thân của nàng ấy, lõi mực trong Họa Túy chính là máu của chân thân ngưng tụ thành."

Dung Ly lúng túng: "Nàng ấy còn giấu chân thân?"

"Đúng vậy." Sắc mặt Hoa Túc nhàn nhạt, "Nếu thể xác của manh nữ bị hủy, nàng ấy muốn ẩn giấu hơi thở thì phải tìm một bộ da khác, có lẽ vết thương của nàng ấy chưa khỏi hẳn, bằng không theo lý nên trực tiếp đoạt xá, chứ không cần dùng đến da người."

Dung Ly nhìn xung quanh, sợ có quỷ khí nào trốn trong chỗ tối nghe lén.

Hoa Túc không để bụng, lại nói: "Chắc chắn Thận Độ đã gặp không ít khó khăn để tìm Kiêu Linh Mặc, lúc trước U Minh Tôn đều phí rất nhiều tâm tư vì lõi mực này, huống chi là hắn."

Dung Ly không nghĩ tới bên trong vẫn còn loanh quanh lòng vòng, chẳng trách sau khi biết Kiêu Linh Mặc ở đâu, Hoa Túc vẫn chưa vội ra tay, "Thật sự nên làm thế nào, cũng không thể mở miệng đòi manh nữ."

"Chính là phải mở miệng đòi." Sắc mặt Hoa Túc lãnh đạm, "Tuy Kiêu Linh Mặc không phải nước, nhưng hồn của nàng ấy sẽ hóa thành mực chảy tứ phía. Chia năm xẻ bảy linh hồn ra đúng là mạo hiểm, thủ đoạn tàng hình giấu bóng này, yêu quỷ tầm thường không thể học được."

Dung Ly không biết chia linh hồn ra nhiều phần sẽ thế nào, nhưng nếu kêu nàng chia thể xác làm bốn đoạn, chắc chắn nàng phải bị đau chết mất.

Nàng trầm mặc một hồi, nhìn Hoa Túc đi thẳng về phía trước, tùy ý để người phàm xuyên qua, nhỏ giọng nói: "Nàng thật sự hiểu biết về nàng ấy."

Hoa Túc khựng bước chân, lắc đầu: "Gặp mặt một lần thôi."

Dung Ly gảy gảy ngón tay.

Nếu theo lời nói lúc trước, Hoa Túc đúng là chỉ gặp Kiêu Linh Mặc một lần, lần gặp duy nhất đó chính là lần U Minh Tôn dùng mực máu tưới lên trúc tiên.

Hoa Túc quá mức bình tĩnh, rõ ràng sau khi tìm được Kiêu Linh Mặc, nàng ấy có thể lập tức tu bổ linh tương, nhưng trên mặt nàng ấy lại không nhìn thấy một chút vui vẻ.

Cẩn thận nghĩ lại, đòi máu của người khác xác thật không phải chuyện đáng hân hoan.

Dung Ly nhíu mày, "Trước kia nàng ấy bị hại thảm như vậy, chúng ta mở miệng đòi, có lẽ nàng ấy......"

Nàng dừng lại, chưa tiếp tục nói.

Hoa Túc thản nhiên nói: "Muốn máu chính là muốn mạng của nàng ấy, hận còn không kịp, sao có thể cam tâm tình nguyện cho."

Dung Ly khẽ mím môi, chú ý quan sát sắc mặt của Hoa Túc. Hoa Túc không phải sẽ chần chừ do dự, nhưng hiện tại dường như rất là khó xử.

Nàng từ trước đến nay đều thông minh, kéo tơ lột kén nỗi lòng, dễ dàng tìm được ngọn nguồn.

Nếu không có Kiêu Linh Mặc, hiện tại biết đâu Hoa Túc vẫn chỉ là một gốc cây trúc, sẽ không bị dính phải quỷ khí, cũng sẽ không liên lụy vào việc yêu quỷ tà ám. Nhưng nếu không có Kiêu Linh Mặc, Hoa Túc chẳng thể biến đổi trở thành đại quỷ đáng gờm, vẽ giả thành thật, còn lợi hại hơn thần tiên.

Dung Ly duỗi tay móc lấy đầu ngón tay Hoa Túc, "Có phải nàng đau lòng cho nàng ấy hay không?"

Sắc mặt Hoa Túc đang lạnh lùng, nghe vậy nhếch khóe miệng lên, "Đây vốn là câu ta dùng để nói nàng cùng mấy nha đầu kia, bây giờ nàng lại dùng để nói ta."

Cổ tay áo của Dung Ly dài, nên người khác không nhìn thấy bàn tay dưới áo đang làm cái gì. Nàng nắm ngón tay Hoa Túc, chậm rãi nói: "Bắt chước lời người khác thôi."

Một người đi ngang qua đột nhiên dừng lại, sợ hãi liếc nhìn nàng, đôi mắt chuyển động, lại nhìn sang bên cạnh nàng.

Hoa Túc lắc đầu, "Sở dĩ ta chưa vội là vì muốn mượn cơ hội nói cho nàng ấy một số việc, hiện tại nàng ấy đang có khúc mắc, chưa giải được khúc mắc, ắt sẽ không chịu đem chân thân ra."

Dung Ly chu chu môi, lại lấy lời nói mà Hoa Túc nói nàng lúc trước ra dùng, "Nàng thật là có lòng tốt."

Nam tử đi ngang qua chấn động cả người, nhìn một vòng cũng không biết cô nương này đang nói chuyện với ai, vội vã chen vào trong đám đông, cách càng xa càng tốt, ban ngày ban mặt mong đừng gặp quỷ.

Hoa Túc cười khẽ, khóe miệng mới vừa nhếch lên lại hạ xuống, "Tuy không phải ta mắc nợ nàng ấy, nhưng nếu không có ta, nàng ấy sẽ không gặp kiếp nạn này."

Dung Ly buông lỏng ngón tay Hoa Túc ra, nhỏ giọng nói: "Máu đó không phải do nàng lấy, U Minh Tôn làm sai, nàng còn tự mình gánh vác?"

"Lợi ích lại thuộc về ta." Chút ấm áp trong tay Hoa Túc không còn nữa, liền vội nắm lấy tay Dung Ly, vừa nói: "Ở đây đông người, đừng để bị chen lấn."

Người đi đường khi xuyên qua nàng ấy đều bị lạnh rùng mình một cái.

Rõ ràng đã vào mùa xuân, sao còn đột nhiên lạnh thế này.

Dung Ly muốn nói lại thôi, người phàm đi qua đi lại đều không đụng vào quỷ này được, sao có thể bị chen lấn.

Họp chợ ở đây không đa dạng bằng Kỳ An cùng Hoàng Thành, Dung Ly xem một lúc cảm thấy không có hứng thú, sắc mặt uể oải muốn tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi.

May mà những quỷ kia có vẻ cũng chưa muốn rút dây động rừng, chỉ lặng lẽ theo phía sau nàng và Hoa Túc, tìm cơ hội bắt Kiêu Linh Mặc đi.

Ban đêm, phố xá lên đèn, từng chiếc đèn lồng được thắp sáng lên, đặc biệt ở trước cửa sòng bạc, ánh sáng rạng rỡ, phản chiếu lên khuôn mặt mọi người.

Rất nhiều người vào sòng bạc, có xiêm y đẹp đẽ, cũng có bá tánh mặc vải bố bình thường, bên trong cánh cửa rộng mở ồn ào huyên náo, tất cả đều là âm thanh đặt cược, cùng tiếng than thở khi mở cược.

Dung Ly vốn định cứ như vậy mà đi vào, trước khi đi bị Hoa Túc kéo đến bên cạnh.

"Bút." Hoa Túc nhàn nhạt nói.

Dung Ly không hiểu gì, sờ soạng lấy cây bút nhỏ trong cổ tay áo ra, "Nàng muốn vẽ cái gì."

Nàng cầm Họa Túy, Hoa Túc nắm tay nàng, ít ỏi vài nét bút liền vẽ ra chiếc nón có rèm.

Đội nón này lên đầu, dung mạo lập tức bị che lại.

Dung Ly mang vào cảm thấy không tự nhiên, muốn tháo nón xuống, nhưng Hoa Túc đè lên nón, không cho nàng tháo ra, nàng đành phải nhỏ giọng nói: "Cái này vướng víu."

Hoa Túc giơ tay chỉnh nón cho nàng, vén rèm mỏng lên nhìn mắt nàng nói: "Người khác không thấy ta, nhìn nàng đi lẻ loi một mình có thể sẽ trêu chọc vài câu, ta cũng không muốn tức giận ra tay làm thương tổn người phàm, ta biết nàng không đành nhìn người khác chịu khổ, cho nên tốt nhất nàng hãy chịu đựng một chút."

Dung Ly trừng mắt, ai ngờ nàng ấy lại lấy lý do này để áp chế nàng.

Nón có rèm do Họa Túy vẽ ra chỉ mang một lát sẽ hóa thành khói mực, nếu biến mất ở trước mắt bao người, không biết có làm người ta sợ hay không.

Dung Ly vẫn cảm thấy ngượng nghịu, "Nếu bọn họ đến thì ta tránh đi là được, cần gì mang cái này."

Khóe miệng Hoa Túc cong lên, "Yên tâm, bên trong chắc hẳn có rất nhiều người đội nón, có kẻ gạt người trong nhà tới đây, nếu bị lộ mặt chẳng phải sẽ gặp họa sao."

Nói cũng hợp lý, Dung Ly đành phải đội nón vào sòng bạc, quả thực thấy không ít nam tử che mặt hết sức không tự nhiên, dáng vẻ trông như muốn đi đốt giết cướp bóc.

"Không nghĩ tới ở thị trấn này lại có sòng bạc lớn đến thế, còn lớn hơn trên huyện!"

"Đúng vậy, trong thành không cho mở sòng bạc lớn, đánh cược chẳng thú vị, nên người ở quận huyện lân cận đều thích đến trấn này tiêu tiền, có người ở đây trong một đêm liền kiếm được hoàng kim ngàn lượng, khiến ai nấy đều cực kỳ hâm mộ."

"Chúng ta không thua là đã tốt rồi, còn muốn hoàng kim ngàn lượng sao."

Mọi người xung quanh lải nhải trò chuyện, Dung Ly đi đến bên cạnh, nắm ngón tay tính canh giờ, lúc này hẳn đồ tể đã xuống núi.

Ước chừng qua nửa canh giờ sau, càng ngày càng nhiều người hơn, gần sắp không còn chỗ chứa, khắp nơi đều là mùi vàng bạc.

"Tới rồi." Hoa Túc đột nhiên nói.

Dung Ly ngước mắt lên, nhìn thấy đồ tể từ ngoài cửa tiến vào, ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, đeo một túi tiền phình phình, nghênh ngang đi vào trong.

Đồ tể này thường ngày dựa vào giết heo mổ bò mà sống, người trong thành muốn hồ ly lang sói gì đó, có lẽ đều do manh nữ tìm cho hắn, nếu không mỗi ngày hắn ngủ đến mặt trời lên cao thì sao rảnh rỗi đi săn thú.

Tiền kiếm được không sửa chữa nhà cửa, cũng chưa thấy dọn vào thành ở, ngay cả xoong nồi cũng chẳng đổi cái mới, nào ngờ toàn tiêu hết vào chỗ này, hơn phân nửa số tiền chắc cũng là manh nữ nghĩ cách kiếm ra cho hắn.

Dung Ly nhìn hắn chằm chằm, không biết manh nữ có đi theo phía sau hay không.

Sau lưng đồ tể cũng là người tới tìm vui, căn bản không thấy bóng dáng manh nữ đâu.

Dung Ly nhỏ giọng hỏi: "Đã nói đến mức đó rồi, chẳng lẽ nàng ấy còn có thể nhẫn nhịn?"

Ngẫm nghĩ lại cảm thấy có điều bất thường, "Nếu theo lời nói của bà lão kia, Kiêu Linh Mặc đã ở trong thôn giả quỷ hại người hơn trăm năm trước, nhưng bốn năm trước nàng ấy mới theo đồ tể trở về, không thể tự dưng động lòng với một nam tử như vậy được."

Hoa Túc lắc đầu, "Có lẽ trước đây nàng ấy vì người khác."

Dung Ly sửng sốt, nhất thời không biết đây là chung tình, hay là đào hoa.

Đồ tể đã đi đến trước chiếu bạc, kéo túi tiền ra, rất hào phóng lấy một cục bạc vụn, lên giọng nói: "Ta đoán là một viên đỏ!"

Xúc xắc vẫn còn đang quay.

Hoa Túc xùy một tiếng, lãnh đạm nói: "Ta thấy là sáu viên đều đỏ."

Xúc xắc dừng lại, sáu viên xúc xắc đều là màu đỏ rực.

Dung Ly ngơ ngác nhìn, "Nàng còn có bản lĩnh này sao."

Hoa Túc cười nhạt: "Ta không phải người, một cái ống chẻ tre có thể chắn được mắt ta? Nhưng thú vui này chỉ nên nói một chút mà thôi, đừng nên dính vào, bao nhiêu người phàm bị cửa nát nhà tan đều bởi vì nó."

Dung Ly không có hứng thú, chỉ muốn xem đồ tể đang làm cái gì.

Đồ tể không cam lòng, lại bỏ tiền ra, thật sự hào phóng, càng lúc càng ném nhiều bạc vụn, sau đó hắn chẳng còn lại mấy mới ném tiền đồng ra.

Hắn thua nhiều thắng ít, sau nửa đêm ước lượng túi tiền một chút, bĩu môi rời khỏi sòng bạc đi đến thanh lâu.

Dung Ly đi theo phía sau, trơ mắt nhìn hắn vào thanh lâu.

Cánh mũi Hoa Túc khẽ mấp máy, "Mùi son phấn chính là dính từ nơi này."

Dung Ly nhìn vào trong, mơ hồ nghe thấy vài □□, vành tai hơi đỏ lên.

Bỗng cảm giác đôi tai lạnh lẽo, là Hoa Túc giơ tay che lại.

"Nghe ít một chút." Hoa Túc lạnh lùng nói.

Dung Ly đã sớm lấy nón xuống, bàn tay che tai nàng tuy lạnh nhưng mềm mại mịn màng, nàng nói nhỏ: "Ta không muốn nghe, nhưng ta có lỗ tai, bọn họ lại muốn nói, ta không nghe không được."

"Không phải ta đang che cho nàng sao." Hoa Túc hừ nhẹ.

Tiểu lột da ôm da đứng bên cạnh, khuôn mặt không cảm xúc nhìn vào trong, dường như nghe thấy âm thanh gì cũng đều không thể xáo trộn nỗi lòng của nó.

Hoa Túc quay đầu lại nói với nó: "Ngươi đi xem đồ tể kia, nếu manh nữ xuất hiện thì tức tốc tới báo."

Tiểu lột da mặc váy lụa hoa mẫu đơn, hai bím tóc ngoan ngoãn rũ sau lưng, ánh mắt đã sáng trong hơn nhiều, không còn quá đờ đẫn như khi mới vừa đến.

Nó khẽ gật đầu, ôm da xuyên tường đi vào trong.

Dung Ly muốn nói lại thôi, không biết vì sao Hoa Túc để cho tiểu nha đầu đó đi làm việc này.

Hoa Túc che lỗ tai nàng không buông, nhìn có vẻ không hề để ý, kỳ thật đang tập trung lưu ý động tĩnh xung quanh.

Trên mặt Dung Ly chợt lạnh, vội vàng giơ tay chạm vào, sờ thấy một giọt nước mưa.

Trời mưa.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời tối om không có một ngôi sao.

Ban đầu chỉ là mưa phùn, trong chốc lát đã to như hạt đậu, rào rào trút xuống, làm ướt dải lụa màu cùng hoa đăng treo bên ngoài thanh lâu.

Dung Ly nhanh chóng trốn vào dưới mái hiên, kinh ngạc hỏi: "Sao tự nhiên lại mưa?"

Nghĩ lại, đêm hôm thê tử của Trần Lâm bị chết, không phải cũng bỗng dưng đổ mưa sao.

Nước mưa róc rách như nước suối, nhỏ giọt trên mái hiên, rơi xuống đất vỡ tan.

Người lui tới trên đường vội vã chạy đến dưới hiên trốn mưa, chỉ có chút phiền não, cũng không ngoài ý muốn, sau khi vào xuân cũng thỉnh thoảng có mưa, những cơn mưa đều đến bất chợt.

Dung Ly hỏi nhỏ: "Cơn mưa này đến vì nàng ấy sao?"

Hoa Túc lắc đầu: "Đây vốn chính là muốn mưa, chỉ trùng hợp thôi."

Đúng lúc lại vào ban đêm, nếu mực hòa vào trong nước chảy vào phòng cũng chưa chắc bị phát hiện, thậm chí còn lặng yên không một tiếng động.

"Chủ nhân." Tiểu lột da thình lình thò đầu ra ngoài mái hiên, trên người vẫn khô ráo mát mẻ, nửa giọt mưa cũng chưa thấm vào.

Dung Ly vừa ngẩng đầu liền thấy gương mặt nhợt nhạt của nó, suýt nữa lại bị dọa sợ.

Sắc mặt Hoa Túc lạnh lùng khi nghe tiếng, liền đặt tay lên vai Dung Ly.

Người phàm đứng bên cạnh trốn mưa quay đầu lại, vội vàng giơ tay xoa mắt mình, không biết sao cô nương đang đứng cùng đột nhiên biến mất rồi.

Thân thể Dung Ly nhẹ bỗng, lần đầu tiên còn sợ tới mức chóng mặt hoa mắt, hiện giờ đã tập mãi thành thói quen.

Một tiếng kêu kinh hãi vang lên, cánh cửa bị mở tung ra, tiếng bước chân vội vàng, dường như có người đang chạy ra ngoài.

Vào phòng mới biết, người chạy chính là cô nương ở thanh lâu, còn người manh nữ muốn giết...... Lại là đồ tể.

Con ngươi đồ tể chấn động, trên cổ bị cắt một đường, máu chảy xuống giống như khăn quàng cổ đỏ thẫm một vòng. Hắn trừng mắt nhìn manh nữ mặc áo vải trước mặt, hoảng sợ nói: "Nàng, nàng sao lại đến đây?"

Đôi mắt xám trắng của manh nữ nhìn qua hướng khác, tuy không nhìn vào người, nhưng bàn tay lại chuẩn xác dừng trên mặt đồ tể.

Nàng ấy vuốt mặt hắn, lồng ngực phập phồng vì tức giận, "Ngươi không phải là hắn, nhưng trong những người ở đời này, đôi mắt của ngươi giống hắn nhất."

Hoa Túc buông vai Dung Ly ra, kéo nàng đứng phía sau bình phong.

Manh nữ sờ mặt đồ tể, bàn tay chầm chậm dịch lên, đầu ngón tay chạm vào đuôi mắt của hắn.

Đồ tể bị chảy máu liên tục, cơ thể giật giật, nửa hồn đã bay ra khỏi thể xác.

Đôi mắt xám trắng của manh nữ chảy nước mắt, "Ngươi không phải, hắn một lòng yêu ta, tuyệt đối sẽ không để ta chịu ấm ức như thế này."

Miệng đồ tể phát ra tiếng kêu a a, hai mắt trừng to, không thể nói một câu nào nữa.

Manh nữ bóp cổ hắn, trên tay đỏ tươi một mảng, "Ngươi không phải hắn, ngươi thế mà cũng không phải hắn."

Đồ tể đang sống sờ sờ bị vặn gãy cổ, hai mắt còn mở to nhưng mạng đã mất, một linh hồn đơn bạc bay ra khỏi xác, thấy Dung Ly đứng ở sau bình phong, hắn lẩy bẩy quỳ xuống.

Tuy hắn không biết Hoa Túc là ai, khi đến gần toàn thân run rẩy, giống như bị núi Thái Sơn đè trên đỉnh đầu. Lại thấy cô nương ở nhờ trong nhà hắn đứng bên cạnh đại quỷ, vội vàng kêu lên: "Tại hạ là Trần Phong, chính là thôn dân của Trần Lương Điếm, đại nhân cứu ta, nữ nhân đó hại ta, nàng ta nhất định là lệ quỷ giết người trong thôn!"

Lúc còn sống không biết đã nhận được bao nhiêu lợi ích từ manh nữ, hiện tại thi thể chưa lạnh thấu đã muốn xin Hoa Túc giết manh nữ.

Khi Dung Ly nghe thấy ba chữ "Trần Lương Điếm" liền đột nhiên choáng váng, thiếu chút nữa không đứng vững.

Dường như đã nghe qua ở đâu, đến tột cùng là ở đâu?

Nàng tìm kiếm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, lập tức nhớ ra, Trần Lương Điếm không phải là nơi mà gõ trúc quỷ đã nói sao, là nơi hắn thấy Động Hành Quân rút lui hồng thủy độ cho con người. Cũng ở tại Trần Lương Điếm, U Minh Tôn tìm được trúc tiên, còn ăn hàng trăm hàng ngàn linh hồn trong thôn.

Thảo nào nhiều người ở trong thôn đều mang họ Trần, hóa ra đó chính là Trần Lương Điếm!

Dung Ly giơ tay ôm đầu, lảo đảo sắp ngã.

Hoa Túc thấy vậy vội đỡ nàng, rót một sợi quỷ khí vào giữa mày nàng.

Thần trí Dung Ly thanh tỉnh, nhẹ thở hổn hển một hơi, lắc đầu để thể hiện mình vẫn ổn.

Trong trận hồng thủy kia, chắc chắn có một vài người dân chạy thoát được, nếu không bây giờ thôn trang này đã không còn tồn tại.

Nàng cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy lúc ấy ắt hẳn Kiêu Linh Mặc phải còn gặp chuyện gì đó, nếu không đã vất vả thoát khỏi bàn tay của U Minh Tôn rồi, sao còn nhớ mãi không quên trở về nơi thương tâm này.

Linh hồn của đồ tể vừa quỳ dập đầu, vừa kêu: "Đại nhân, giúp ta báo thù đi!"

Hoa Túc nhìn thấy phiền, hất hồn đồ tể bay ra ngoài cửa sổ.

Ngoài bình phong, manh nữ móc đôi mắt của đồ tể ra, nắm trong lòng bàn tay chăm chú nhìn, dường như không thấy bóng quỷ, cũng chẳng nghe được tiếng nói thầm thì.

Dung Ly đỡ cánh tay Hoa Túc, vốn muốn hỏi nàng ấy có phải đã sớm biết thôn kia chính là Trần Lương Điếm hay không.

Hoa Túc đón nhận ánh mắt của nàng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.

Dung Ly mím môi, dứt khoát không hỏi, nàng cảm thấy sở dĩ Hoa Túc không nói, chủ yếu là vì đang thăm dò nàng. Hiện tại nàng tuyệt đối không thể để Hoa Túc đoán ra, nàng...... Chính là Động Hành Quân.