Dung Ly nín thở.
Manh nữ bưng bồn gỗ bước từng bước xuống núi, đi ngang qua một người một quỷ.
Dung Ly nhíu mày, quay đầu lại cẩn thận nhìn bóng dáng của nàng kia, tuy nói đã quen thuộc con đường này nhưng cũng không thể đi thuận lợi đến vậy, đặc biệt đêm qua trời đổ mưa, một vài cành cây gãy rơi trên đường núi, nhìn không thấy có thể sẽ bị vướng ngã.
Nhưng manh nữ này dễ dàng vượt qua những cành cây, giống như thấy được cành cây rơi xuống ở chỗ nào trên mặt đất.
Rõ ràng hai mắt thật vô hồn, xám trắng ảm đạm.
Trong số những quỷ quái mà nàng đã từng gặp, có một quỷ khá kỳ quặc chính là quỷ lột da bán da ở Thành quỷ, vì mang da ngược nên nhìn như bị mù, kỳ thật đang dùng con mắt "Sau gáy" để nhìn, chẳng lẽ manh nữ này cũng giống vậy?
Dung Ly nhìn sau gáy của nàng kia, ý đồ tìm ra một đôi mắt ẩn trong mái tóc đen dài, nhưng mái tóc vừa dày vừa đen, đâu thể nhìn thấy đôi mắt nào. Nàng buông vạt áo của Hoa Túc ra, chậm rì rì đuổi theo bước chân manh nữ.
Khi giẫm lên lá rụng cành gãy trên mặt đất, tiếng bước chân rất rõ ràng.
Manh nữ đột nhiên quay đầu lại, "Ai?"
Dung Ly sớm đoán được sẽ bị nàng ấy phát hiện, không nhanh không chậm đáp: "Phu nhân, là ta."
Manh nữ nghiêng người, nhìn về nơi phát ra âm thanh rồi bỗng dừng lại, cặp mắt xám trắng kia đang hướng về phía Hoa Túc.
Hoa Túc lãnh đạm hỏi: "Nàng nói xem rốt cuộc nàng ta có nhìn thấy hay không."
Dung Ly lắc đầu, nói với manh nữ kia: "Phu nhân đoán rất là chuẩn, đêm qua quả thực có mưa, hiện tại tạnh mưa rồi, da hổ còn có thể......"
Manh nữ lắc đầu: "Hôm nay tuy đã tạnh mưa, nhưng đêm qua phu quân nhà ta bị cảm phong hàn, sợ là không thể bắt hổ."
"Nàng ta đang nói dối." Hoa Túc nói toạc ra.
Ánh mắt manh nữ đờ đẫn, khi nói chuyện không hề ngập ngừng, bình tĩnh khiến người không nghe ra nàng ấy đang nói dối.
Dung Ly ấp úng: "Phong hàn? Hắn đi săn thú, ắt hẳn phải thân thể cường tráng, người cường tráng một là không bị bệnh, hai là bệnh ập tới như núi ngã, cần chăm sóc cho thật tốt mới được."
Manh nữ gật đầu: "Cô nương vẫn nên về đi, nghe nói đêm qua trong thôn lại xảy ra chuyện, không biết cô nương có nghe nói chưa."
Hoa Túc lạnh giọng: "Nàng cứ việc đáp lời nàng ta, để ta nhìn xem rốt cuộc nàng ta đang cố gắng lừa bịp cái gì."
Dung Ly dứt khoát nói: "Có nghe một chút, nói là một thê tử của nhà nọ đang sống sờ sờ bỗng tự mình......"
Nàng dừng lại, làm như trong lòng không thoải mái nên khó có thể mở miệng.
Khi nàng diễn trò thì còn chân tình cảm xúc hơn cả gánh hát, giống hệt những người trong vở kịch.
Manh nữ khẽ thở dài một tiếng: "Trong thôn này có rất nhiều việc lạ, nếu không thì ta và Trần lang cũng đâu cần lên trên núi ở, đỡ phải bị tai họa."
Lời này hoàn toàn khác với lời nói của bà lão, nếu theo lời của bà lão, manh nữ này có vẻ không thích nghe người trong tộc phê bình đồ tể, nên lúc đó mới xúi giục hắn lên núi.
Dung Ly lên tiếng hỏi: "Chẳng lẽ việc như vậy thường hay xảy ra?"
Manh nữ gật đầu, rũ mắt "Nhìn" bồn gỗ trong tay, "Xuống núi rồi nói, ta có xiêm y cần phải giặt, nhưng ta nói chuyện thì sẽ quên số bước, đây là chỗ nào, sắp đến bờ sông chưa."
Dung Ly gật đầu: "Còn xa khoảng vài trăm bước, ta đỡ phu nhân xuống núi."
Nàng khoác cánh tay manh nữ, cánh tay trong áo gầy giống như chỉ có một khúc xương, trừ điều này ra, dường như không có gì khác thường.
Hoa Túc nhíu mày, ánh mắt nhìn qua nơi khác, khẽ hừ một tiếng, "Đỡ nàng ta làm chi, sao không thấy lòng tốt của nàng đặt trên người ta một chút."
Dung Ly nghĩ thầm, lòng tốt của ta dành cho nàng còn ít sao.
Vẻ mặt Hoa Túc không tình nguyện, nhưng vẫn đi theo xuống núi.
Đường trên núi trơn trượt, bùn ướt còn hơi dính vào giày, manh nữ đi cực kỳ chậm, đột nhiên hỏi: "Người cùng ngươi đến đây vào ngày hôm qua đâu rồi."
Dung Ly thuận miệng nói: "Nàng ấy đã về trấn trên trước, ta vốn còn muốn đến tìm phu nhân thử thời vận, không ngờ sau cơn mưa vẫn khó có thể săn hổ."
Manh nữ lắc đầu: "Chúng ta không thể tìm da hổ được, đồng liêu của cô nương thật không trọng nghĩa, rời đi mà lại không đưa ngươi theo."
"Đồng liêu" ở bên cạnh lạnh lùng xùy một tiếng.
Dung Ly cười khẽ, "Nàng ấy rất tốt."
"Sợ là chỉ có mỗi ngươi cảm thấy nàng ấy tốt, nàng ấy đi khi nào?" Manh nữ nhỏ giọng nói.
Nghe tiếng, Hoa Túc mỉm cười thật nhẹ, không chứa một chút trào phúng, dường như đang ầm thầm vui vẻ.
Dung Ly đáp: "Trước cơn mưa đêm qua, vừa lúc nàng ấy ra khỏi trấn, chẳng biết trên đường đi có bị dính mưa hay không."
Một trăm bước rất nhanh đã đến, sau cơn mưa nước sông hơi bị bùn, không thích hợp để giặt đồ.
Nhưng Dung Ly muốn biết, manh nữ này thật sự không nhìn thấy hay chỉ là giả vờ. Nàng không biết Kiêu Linh Mặc là nam hay nữ, nhưng cảm thấy yêu kia cùng manh nữ có chút liên quan.
Tiếng nước vang ào ạt, manh nữ biết mình đã đến bờ sông, ngồi xổm xuống đặt bồn gỗ ở bên chân. Nàng ấy sờ soạng đem xiêm y của đồ tể ra ngâm vào nước sông vẩn đục, bắt đầu vò giặt.
Xiêm y này, hình như càng giặt càng bẩn.
Dung Ly đứng bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: "Cô nương còn chưa nói thôn này rốt cuộc bị làm sao vậy."
Manh nữ vừa giặt xiêm y, vừa trả lời: "Lâu lâu sẽ có người tự sát, nói là bị quỷ ám, trên thực tế thì cũng chưa biết có phải do quỷ hay không, nhưng hơn nửa số người chết đều đã làm việc ác, coi như bị chết đúng tội."
Dung Ly cân nhắc một lúc, "Hôm nay nghe tiếng mọi người kinh ngạc hô to, ta chỉ đến liếc nhìn, chưa dám nhìn vào trong phòng, khi đi qua nghe thôn dân nói, trước kia cũng có những đứa bé bị chết, chẳng lẽ trẻ con cũng làm việc ác."
Cặp mắt xám trắng của manh nữ không hề chớp, "Trẻ con cũng sẽ làm việc ác, ta đã thấy rất nhiều, bọn chúng chẳng những không biết sai còn coi đó là chuyện vui."
Dung Ly nhíu mày, "Nếu thật sự là do quỷ quái, vì sao không mời đạo sĩ tới làm phép?"
Hoa Túc biết hồ ly này đang hỏi dò, nhưng vẫn không nhịn được nói đùa: "Nàng gặp đạo sĩ cũng nhiều rồi, đâu phải chưa thấy kẻ hãm hại lừa gạt, có lẽ những đạo sĩ từng tới thôn này đã chứng kiến một phen rồi bị dọa phá gan bỏ chạy."
Tay đang giặt áo của manh nữ khựng lại, "Đạo sĩ...... Mời đạo sĩ có ích lợi gì, đạo sĩ còn lợi hại hơn thần linh sao, ngay cả thần linh trong miếu cũng không bảo vệ chúng ta nổi, đạo sĩ có thể làm được gì chứ."
Dung Ly nói: "Nói như vậy, có vẻ quỷ này rất lợi hại."
Manh nữ gật đầu: "Không ngăn cản được, so với bắt quỷ kia, còn không bằng tích đức làm nhiều việc thiện, việc tốt."
Nàng ấy vò thêm vài cái, bỗng dưng ngừng lại, đưa bàn tay vào nước khuấy khuấy, "Sao trong nước có nhiều hạt cát thế này."
Lúc này Dung Ly mới nói: "Đêm qua trời mưa, nước sông rất đục, cuốn theo bùn sa ở ven bờ cùng trên núi xuống đây."
Manh nữ dứt khoát vắt khô xiêm y, "Không giặt nữa, cái lu trên núi còn chứa một ít nước, trở về rồi giặt."
Trông đồ tể không giống sẽ làm việc nhà, nước trong lu do ai chứa? Manh nữ này có thể gánh nước lên núi hay sao.
Manh nữ khuyên bảo: "Cô nương trở về thành đi, không nên ở lâu trong thôn này."
Dung Ly lại nói: "Ta chỉ có thể đi vào hôm khác, đồng liêu đi cùng ta đã đánh xe ngựa đi rồi, vì vội vã làm chút chuyện, ngày mai sẽ quay lại đón ta. Ta vốn định ở nhờ nhà thôn dân hai ngày, không ngờ gõ cửa mà không ai để ý tới, đêm qua phải ngủ trong chùa miếu."
Nói nghe cực kỳ đáng thương, như thể nghỉ ngơi ở trong miếu thật sự thống khổ vô cùng, kỳ thật tối qua được gối đầu đến vui sướng.
Nàng tạm dừng một chút, cẩn thận hỏi: "Không biết cô nương...... Có tiện cho ở nhờ một đêm."
Sắc mặt manh nữ không thay đổi, gật đầu đáp: "Người trong thôn này mấy năm nay càng ngày càng không có tình người, thôi, ngươi đi theo ta."
Hoa Túc chậc nhẹ một tiếng, "Manh nữ này nhất định không có lòng tốt."
Dung Ly thầm nghĩ, không có lòng tốt rõ ràng là người muốn ở nhờ là nàng đây.
Trên đường lên núi, Hoa Túc thường nhìn qua bàn tay đang khoác trên cánh tay manh nữ của Dung Ly, thấy Dung Ly liếc mắt một cái, lại giả vờ dửng dưng dời ánh mắt đi.
Dung Ly nhìn thấy bộ dáng này của nàng ấy liền suýt nữa bật cười, không thể không ho nhẹ một tiếng.
Lên tới trên núi, manh nữ đặt bồn gỗ đựng xiêm y bẩn ở bên cạnh lu sành, cái lu cao ngang eo, phía trên được đậy một tấm ván gỗ nặng trĩu.
"Tuổi của phu nhân có vẻ xấp xỉ với ta, ta......" Dung Ly chần chừ.
"Ngươi nên gọi ta một tiếng tỷ tỷ." Manh nữ nói.
Hoa Túc không vui: "Chưa gì đã kêu tỷ tỷ muội muội?"
Dung Ly muốn cười nhưng phải cố nhịn, nàng thoáng nhìn qua nhà chính, không biết đồ tể kia ở nơi nào, nàng quay đầu lại hỏi: "Tỷ phu nghỉ ngơi ở trong phòng?"
Manh nữ gật đầu: "Bị cảm phong hàn, đang nằm trong phòng."
Nàng ấy chỉ tay vào một căn phòng bên cạnh, "Căn phòng kia bỏ trống, tối nay muội muội nghỉ ngơi ở đó đi."
Dung Ly gật đầu: "Đa tạ."
Manh nữ nói tiếp: "Có điều đôi mắt của ta không tốt, tuy cách mấy ngày sẽ dọn dẹp một lần nhưng khó tránh khỏi bỏ sót, muội muội vào nhìn xem trước, nếu có chỗ nào bị dơ thì nói với ta là được."
Dung Ly nhỏ giọng đáp: "Ta đã ngủ một đêm ở trong miếu, tối nay có chỗ ngủ hẳn phải biết cảm kích, sao còn có thể ghét bỏ."
Manh nữ mở nắp lu sành lên, sờ lấy gáo bầu bên cạnh múc một gáo nước.
Dung Ly nói: "Ta vào xem phòng trước, nếu tỷ tỷ có yêu cầu hỗ trợ chuyện gì thì cứ việc mở miệng."
Manh nữ đổ nước vào trong bồn gỗ, ngồi xổm xuống giặt xiêm y, "Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, đêm qua nhất định không ngủ ngon."
Nàng ấy vò xiêm y vang sột soạt, cũng không ngẩng đầu lên.
Dung Ly liếc nhìn Hoa Túc, duỗi tay nắm lấy cổ tay áo của nàng ấy, lôi kéo góc áo kia vào phòng.
Căn phòng sạch sẽ, quả thực đã được dọn dẹp, chỉ là lau chùi chưa cẩn thận lắm, một góc trên bàn còn có chút bụi đất.
Dung Ly nhìn nhìn khắp nơi, chưa phát hiện điều gì khác thường, không biết đồ tể kia rốt cuộc có thể làm được việc gì, thậm chí không giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, manh nữ này coi trọng hắn thật sự là bị mù mắt.
Cửa bị quỷ khí đẩy, kẽo kẹt một tiếng khép lại.
Dung Ly xoay người, thấy Hoa Túc nhíu chặt mày, nhìn thế nào cũng đều là thái độ không hề vui vẻ, liền ôm cánh tay của nàng ấy nói: "Vừa rồi trong lúc ta khoác cánh tay của manh nữ, nàng nhìn trộm ta."
Hoa Túc không nói tiếng nào.
Dung Ly nhỏ giọng: "Ta khoác tay nàng ấy một lúc, đền bù lại cho nàng gấp đôi có được không."
"Sao ta có thể để ý đến việc nhỏ đó." Hoa Túc lạnh mặt.
Dung Ly làm bộ muốn rút tay ra, mu bàn tay lại bị ấn chặt.
"Ta xưng hô tỷ muội với nàng ấy là muốn làm nàng ấy tháo dỡ lòng phòng bị, chứ không phải thật sự muốn đối tốt với nàng ấy."
Hoa Túc trừng mắt liếc nàng một cái, đẩy nàng tới bên cửa sổ, tựa như gió cuốn mây tan, ăn môi nàng vừa gấp gáp vừa mới lạ.
Dung Ly giơ tay nắm bím tóc của Hoa Túc, bị ép tới ngửa người đè lên cửa sổ phát ra tiếng kẽo kẹt, thiếu chút nữa cửa sổ bị mở ra.
Nàng không dám phát ra âm thanh, bị khinh dễ đến đuôi mắt ửng hồng, nốt ruồi dưới mắt càng thêm duyên dáng.
Chóng mặt hoa mắt, linh hồn dường như muốn rời khỏi thể xác.
Dung Ly nhẹ đẩy lồng ngực mềm mại của Hoa Túc, lòng bàn tay che đôi môi của quỷ này lại, yếu ớt nói: "Nàng phải kiềm chế một chút, không cần hút hết dương khí của ta."
Bím tóc hai màu đen trắng của Hoa Túc bị nàng nắm đến rối mù, trang sức bạc nghiêng qua một bên, vài sợi tóc xõa xuống hai bên má, khuôn mặt lạnh thấu xương mang theo một chút mỏng manh.
Dung Ly thấy Hoa Túc mím môi hơi lùi lại, trong lòng âm thầm bật cười, đuổi theo in một nụ hôn lên khóe môi nàng ấy.
Tiếng nước vang ào ào bên ngoài, manh nữ kia vẫn còn giặt đồ.
Dung Ly hạ thấp giọng hỏi: "Nàng nhìn ra được cái gì, manh nữ này có liên quan đến Kiêu Linh Mặc không?"