Manh nữ sửng sốt một chút, xoa xoa xiêm y sau một lúc lâu không nói nên lời, bả vai hơi co lại giống như bị kinh sợ.
Nước sông ào ạt chảy, tuy đã vào mùa xuân nhưng thời tiết vẫn còn lành lạnh, tay nàng ấy bị đông lạnh đỏ lên, còn hơi run run.
Dung Ly thầm nghĩ, chắc con chó vàng kia sẽ không dẫn sai đường, biết đâu Kiêu Linh Mặc thật sự ở trên núi. Nàng cân nhắc một lúc, hỏi: "Xin hỏi trên núi còn có thợ săn khác không, nếu phu nhân không đồng ý cuộc mua bán này, ta phải mau chóng tìm hộ khác, không thể để lão gia trách tội."
Manh nữ lắc đầu: "Ta không biết, ta là một người mù, lên xuống núi không dễ dàng, từ trước đến nay đều đi con đường này, nếu cô nương hỏi trên núi có người nào khác không thì ta không thể trả lời được."
"Ta tưởng các ngươi ở cùng thôn, ít nhất sẽ có chút lui tới." Dung Ly ôn hòa.
Manh nữ khẽ mím môi, tay còn giặt xiêm y, vò một góc vải dệt trên dưới mười lần rồi mới đổi qua chỗ khác, có lẽ vì nàng ấy không nhìn thấy, một góc bị vò lặp đi lặp lại hồi lâu. Nàng ấy lắc đầu nói: "Lui tới? Chúng ta không có lui tới."
Dung Ly nhíu mày, "Nếu không lui tới, vậy sao Trần gia có thể đưa heo đến?"
Nữ tử không ngờ những lời này cũng bị nàng nghe thấy, tay giặt xiêm y bỗng khựng lại, ngón tay run rẩy, "Người ta đặt đồ ở trước cửa rồi rời đi, chúng ta rất ít gặp mặt."
Mua bán mà không gặp mặt, vậy nếu đồ được đưa đến bị hư thì phải tìm ai nói rõ lý lẽ? Khó trách Trần gia đưa heo đã chết đến, đồ tể kia không tìm Trần gia quậy phá, ngược lại bộc phát tính tình với thê tử của mình.
Nghĩ như thế nào cũng có chút uất ức, không tốt.
Dung Ly đành phải thôi, chẳng biết Kiêu Linh Mặc hóa thành người phàm trông như thế nào, là nam hay nữ, là già hay trẻ, may mắn núi này không quá cao, có lẽ không khó tìm.
Nữ tử lại vò một hồi, cúi thấp đầu, "Trong thành hẳn là có sẵn da hổ, vì sao cô nương không mua đồ có sẵn, ngược lại muốn tới tìm người lột da hổ."
Nữ tử này là người cẩn thận, giống như đang đề phòng trộm cướp, sợ bị lừa.
Dung Ly suy nghĩ một lát, từ tốn nói: "Trong thành đều đã đặt hàng rồi, vẫn còn thiếu một ít."
Nữ tử không hiểu được sự yêu thích của những nhà phú quý này, đành phải khẽ thở dài một tiếng, "Mấy ngày gần đây thời tiết không được tốt, tối nay sợ sẽ có mưa, trời mưa thì đường núi rất khó đi, chim bay cá nhảy cũng không muốn ra ngoài, cực hiếm có người nào dám dầm mưa vào rừng núi, cô nương đã tới không đúng thời điểm."
Dung Ly nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời quang đãng nhiều mây, ánh nắng nóng rực, không biết sao nữ tử này có thể kết luận như vậy, tuy đôi mắt xám trắng kia không thể nhìn thấy sắc trời, nhưng cũng nên cảm nhận được ánh nắng chói chang.
Nàng chưa suy nghĩ nhiều, cho rằng đồ tể kia nói hươu nói vượn, nói dối với thê tử của hắn, mà manh nữ này cũng tin.
Trước sau đều chẳng hỏi ra được cái gì, Dung Ly đành từ bỏ, "Xem ra lần này trở về nhất định sẽ khiến lão gia không vui."
Nữ tử im lặng, vò xiêm y vang xào xạc.
Khi Dung Ly đang muốn đi, sau cổ chợt lạnh lẽo, vội vã quay đầu lại thấy Hoa Túc lạnh mặt trở về, phía sau còn có tiểu lột da đi theo.
Sắc mặt Hoa Túc không được tốt, "Sao nàng chạy tới nơi này."
Manh nữ đang ngồi xổm ở bờ sông không nhìn thấy người, Dung Ly nói: "Đợi hồi lâu không thấy nàng trở về, ta liền tự mình lên núi, gặp được vị phu nhân này."
Hoa Túc nhíu mày, ánh mắt lãnh đạm thong dong liếc qua mái tóc Dung Ly, rơi xuống bên chân nàng, cẩn thận quan sát một lúc mới nói: "Suýt nữa còn tưởng nàng bị gió thổi đi rồi."
Dung Ly lắc đầu, "Đâu dễ bị thổi đi như vậy."
Hoa Túc lạnh lùng nói: "Vừa nãy ngửi thấy quỷ khí, đuổi theo nhưng lại bắt hụt, có thứ gì cố ý dẫn dắt ta rời đi, ta sốt ruột trở về, sợ trong nháy mắt nàng liền bị bắt cóc."
"Không phải ta còn tốt đây sao." Dung Ly cười nhẹ, vẫn chưa nhiều lời, tránh cho nàng kia nghe thấy được gì.
Nữ tử ngẩng đầu, con ngươi vô hồn khẽ xoay chuyển, không phân rõ vị trí, "Cô nương đang nói chuyện với ai?"
"Một vị đồng liêu, nàng ấy bước đi nhẹ nhàng, giọng nói cũng nhỏ, làm cô nương sợ sao?" Dung Ly nói.
Nữ tử lắc đầu, run tay vắt khô xiêm y, sờ soạng bỏ vào bồn gỗ, sau đó lại giặt một cái khác, tất cả đều là của phu quân nàng ấy.
"Trời không còn sớm, ta giặt sạch xiêm y xong phải trở về nấu cơm cho phu quân." Nghe có ý tứ đuổi khách.
Trên người nữ tử này sạch sẽ, không có quỷ khí, cũng không có phúc báo cùng nghiệp chướng, như thể mấy chục năm qua đều sống trống rỗng.
Dung Ly chưa bao giờ gặp ai như vậy, cho dù nàng sống mười năm trong Dung phủ không làm bất cứ việc gì cả thì cũng không sạch sẽ bằng nữ tử này.
Hoa Túc lẳng lặng nhìn nàng kia một hồi, sau đó nghiêng tai lắng nghe tiếng gió, đôi mày nhíu chặt vẫn chưa giãn ra.
"Phu nhân nên đi chậm một chút, đường núi khó đi, đừng để bị vướng chân." Dung Ly nói.
Nữ tử gật đầu, "Đa tạ, đường này ta đã quen thuộc nên sẽ không bị vấp ngã, không cần lo lắng."
"Đi." Hoa Túc nói.
Dung Ly làm bộ muốn xuống núi, kỳ thật bị Hoa Túc kéo đi qua bên mặt khác của ngọn núi.
Tuy đôi mắt Dung Ly hoàn hảo nhưng không đi được dễ dàng như nàng kia, thỉnh thoảng bị cành khô trên mặt đất vướng vào một chút, va va đập đập, may mà có Hoa Túc ở bên cạnh, nếu không nàng đã rơi xuống nơi nào rồi.
Dung Ly bước chầm chậm, đi thật cẩn thận.
Hoa Túc chậc một tiếng, "Đồng liêu?"
Dung Ly chớp chớp mắt.
Vẻ mặt Hoa Túc không vui, "Nàng sẽ thân mật với đồng liêu như vậy?"
"Ta chỉ là thuận miệng nói thôi, sao nàng còn tức giận." Dung Ly kéo cổ tay áo nàng ấy.
Hoa Túc quay đầu lại trừng nàng, "Ta cho rằng nàng hối hận, vội vội vàng vàng muốn thoát khỏi quan hệ với ta."
"Cho dù nàng muốn thoát khỏi, ta cũng không chịu." Dung Ly rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Rõ ràng là ta tiến tới trước, nàng còn choáng váng thật lâu, giống hệt dân nữ bị cưỡng đoạt."
"Học từ ngữ lung tung rối loạn này ở đâu?" Hoa Túc gỡ tay nàng ra, ngược lại vòng lấy cổ tay nàng.
"Trước kia lúc ở Kỳ An, ta hiếm khi ra phủ, nhưng lại muốn biết chuyện bên ngoài nên đã xem rất nhiều sách, đa phần là thoại bản do Tiểu Phù mang về, trong thoại bản viết cái gì ta đều tin là thật, giống như chưa bao giờ trải qua." Dung Ly càng nói càng nhỏ.
Hoa Túc cười nhạt, "Cho nên gặp quỷ cũng không thấy nàng bị dọa chạy, hóa ra là xem nhiều thoại bản, quen quá hóa thường?"
Dung Ly chỉ cười không đáp, kỳ thật là bởi vì chết một lần rồi quay về thế gian nên mới không còn quá sợ, chỉ là...... Hiện tại nàng vẫn chưa biết rõ ràng, nàng đầu thai thành người phàm cũng thôi, nhưng vì sao còn có thể chết mà sống lại.
Tiểu lột da đi theo sát phía sau, trong lòng còn ôm bộ da mua từ Thành quỷ, có lẽ vô cùng yêu thích, không chịu buông tay.
Giữa sườn núi, xa xa có thể nhìn thấy thôn trang ở bên kia sông, rõ ràng mặt trời chưa lặn về hướng tây, nhưng các nhà các hộ đã đóng chặt cửa sổ, ban đầu trên đường còn có vài bà lão ngồi nhàn rỗi, hiện tại một bóng người cũng không thấy.
Dung Ly càng nghĩ càng cảm thấy bất thường, ai về nhà nấy còn chưa tính, sao ngay cả cửa sổ đều đóng lại, sợ ban đêm có thứ gì tự tiện xông vào hay sao.
Khắp nơi này cũng không có khách điếm, ban đêm chẳng biết phải ngủ ở đâu.
Hoa Túc ngược lại không hề hoang mang, "Sau khi gõ trúc quỷ chết, Thận Độ nghĩ ta sẽ đi tìm Kiêu Linh Mặc."
"Vừa rồi thứ dẫn nàng đi là quỷ ở Thương Minh Thành?" Dung Ly đã sớm đoán được.
Hoa Túc gật đầu, "Ta cố tình giấu kín hành tung, ắt hẳn bọn họ không phải đi theo ta mà đến, khi Thương Minh Tôn tạo ra Họa Túy đã từng để lại một chút lõi mực ở trong thành, bọn họ cũng là nhờ lõi mực kia mới tìm được nơi này."
"Nếu trong Thương Minh Thành có lõi mực, vì sao bây giờ bọn họ mới đến tìm Kiêu Linh Mặc, không phải Thận Độ muốn làm một cây Họa Túy sao." Dung Ly khó hiểu.
Hoa Túc lạnh lùng nhếch khóe miệng lên, thái độ rất khinh miệt, "Sợ là bọn họ cũng chưa tìm thấy Kiêu Linh Mặc."
"Sau khi ta giết gõ trúc quỷ, bọn họ nóng vội, biết được ta sẽ đến nên mau chóng đẩy nhanh tốc độ tiến vào nơi này, muốn nhân cơ hội bắt đi khi ta tìm được."
Dung Ly khẽ mím đôi môi tái nhợt, "Nhưng Kiêu Linh Mặc ở nơi nào, nó không phải là yêu sao, quỷ có quỷ khí, vậy yêu có yêu khí không?"
Hoa Túc nắm tay nàng, đỡ phải nàng không cẩn thận bị té ngã, "Có, nhưng quỷ khí có thể giấu, yêu khí hiển nhiên cũng có thể."
Dung Ly sửng sốt, vậy không phải chỉ có thể lần mò đi tìm sao.
Đi đến đỉnh núi, thấy một căn nhà tranh lẻ loi, nam tử cao lớn vạm vỡ đang ngồi bên ngoài mài dao, vết dao bóng loáng.
Hắn không biết ở phía xa có người đứng, cái miệng có vẻ nhàn rỗi, lầm bầm lầu bầu: "Nếu thê tử nhà Trần Lâm kia mà đến nữa, ta thế nào cũng phải làm thịt nàng ta, thịt heo phải tươi ăn mới ngon, con heo đó không biết có phải bị bệnh chết hay không."
Nam tử này quả thực không giỏi săn thú, nếu tài nghệ lợi hại thì cần gì lấy heo của người khác đưa tới.
Dung Ly ngước mắt lên, nhìn thấy bồn gỗ đặt bên cạnh hắn bỏ đầy thịt heo, từng miếng được chặt ngay ngắn, đỏ trắng đan xen, chỉ vừa nhìn qua tựa hồ nàng đã có thể ngửi được mùi tanh hôi.
Nam tử lại nói: "Thê tử nhà Trần Lâm nhất định là cố ý, khoảng thời gian trước nàng ta bỏ số tiền lớn mời ta đi săn hai con sói, lúc ấy ta cảm thấy kỳ quái, Trần Lâm có tay có chân, vì sao còn muốn mời ta săn sói, hóa ra nàng ta đã sớm biết hai con sói trong rừng rất hung dữ!"
Một mình hắn cũng nói đến hăng say, có lẽ vì trên núi không có người khác nói chuyện với hắn nên chỉ có thể tự tìm niềm vui, "Ta xui xẻo bị thương ở chân, nàng ta chẳng những không thấy hổ thẹn, còn nói tài nghệ của ta không giỏi, ta vốn định đòi bồi thường, nhưng không ngờ mụ đàn bà thúi kia bắt đầu tỏ thái độ, đợi nửa ngày mà chỉ tặng một con heo chết đến đây!"
Càng nói, sắc mặt hắn càng dữ tợn, mài con dao trong tay vang sột soạt.
"Mụ đàn bà thúi kia từ lâu đã khinh thường ta, còn thích khua môi múa mép sau lưng, lúc trước chắc chắn bởi vì nàng ta cho nên ta mới thường bị mấy lão khốn khiếp trong tộc lải nhải quở trách."
Nếu so sánh với nhau, Hoa Túc thỉnh thoảng trào phúng vài câu coi như cũng đáng yêu.
Vẻ mặt lạnh lùng ghét bỏ, ngoài miệng nói móc chế giễu, kỳ thật vẫn quan tâm dù rất là miễn cưỡng.
Dung Ly nhịn không được cong khóe miệng lên, không muốn để Hoa Túc biết nàng đang lén lút vui vẻ, nên cố gắng mím môi lại.
Nam tử mài dao rồi lấy một miếng xương heo trong bồn gỗ ra, làm như muốn thử dao, cạch một tiếng chặt đứt.
Máu heo bắn lên xiêm y, hắn giơ tay tùy ý lau hai cái, ném hai khúc xương heo bị chặt vào bồn gỗ, lên tiếng kêu về phía dưới chân núi: "Thê tử, chặt heo xong rồi, mau chóng trở về nấu cơm!"
Giọng nói thật to, vang vọng khiến hai lỗ tai Dung Ly ong ong.
Nhưng nam tử này ở trên đỉnh núi kêu có ích lợi gì, thê tử của hắn đang ngồi xổm bên bờ sông dưới chân núi giặt xiêm y, sao có thể nghe thấy được.
Dung Ly cảm thấy thương tiếc cho nàng kia, có lẽ không phải mắt mù, mà là trái tim, bản thân chưa chăm sóc tốt cho chính mình, còn phải hầu hạ đồ tể này, giặt đồ nấu cơm cho hắn.
Vẻ mặt Hoa Túc không cảm xúc, "Manh nữ giặt xiêm y cùng đồ tể này đều không giống Kiêu Linh Mặc, nhưng manh nữ kia hơi kỳ lạ, trên người hoàn toàn sạch sẽ như trẻ sơ sinh, sao có người sống thành như vậy được."
Dung Ly nói nhỏ: "Ta vừa mới hỏi nàng kia, trên núi còn hộ gia đình nào khác hay không, nàng kia nói không biết."
"Không sao, ta nhìn xem." Hoa Túc nhàn nhạt nói.
Nói xong, nàng ấy phân ra một sợi quỷ khí, thổi nó bay xa.
Đợi quỷ khí bay một vòng ở trên núi trở về, sắc mặt Hoa Túc nặng nề, "Không có người khác."
Dung Ly kinh ngạc, "Không có? Hay là nàng ngửi thử xem trên núi có mùi mực hay không."
Hoa Túc buồn cười nhìn nàng, "Nàng sai ta như con chó sao."
Dung Ly nào dám, nhưng lại khó nói ra, chó cũng ngửi được, vì sao nàng không ngửi được, lời này...... Vẫn là nghĩ ở trong lòng mà thôi.
Hoa Túc hơi mấp máy cánh mũi, "Mũi của súc vật vẫn tốt hơn, nàng vẽ một con chó đi."
Dung Ly giơ tay lên, trăn trở suy nghĩ trong lòng, nàng chuyển động bàn tay cầm Họa Túy, vẽ một con chó vàng lớn thô ráp.
So sánh với con rối mà nàng lặng lẽ vẽ khi ở Kim Mân, con chó vàng này được vẽ rất qua loa, còn thô ráp hơn Chu Thanh Lâm trong khúc mắc, dường như đây mới là thứ do nàng vẽ ra.
Nàng cố ý vẽ như vậy, nếu sau này Hoa Túc phát hiện nàng từng vẽ con rối, nàng còn có thể tìm lý do biện giải cho mình.
Dung Ly muốn nói lại thôi, nhìn con chó vàng vẫy đuôi bên chân nàng, bỗng dưng cảm thấy xấu hổ đối với nó.
Quá xấu, đôi tai to dài, trông chanh chua thật sự, bốn chân lại rất ngắn.
Hoa Túc cười một tiếng, "Sớm đoán được nàng sẽ vẽ như vậy."
Dung Ly giơ tay, "Nếu không thì nàng nắm tay ta vẽ một con khác?"
"Chắp vá dùng tạm." Hoa Túc khẽ nói, đưa lòng bàn tay đến trước mũi con chó.
Con chó ngửi một chút, sau đó xoay quanh tại chỗ, liên tục đụng vào người Hoa Túc.
Sắc mặt Hoa Túc lạnh xuống, "Kiêu Linh Mặc có thể sống đến bây giờ không phải không có lý, trốn thật sự quá tốt, nhận thấy được có khách không mời mà đến liền ẩn giấu hơi thở."
Nàng ấy duỗi một ngón tay ra, móng tay lập tức trở nên dài và sắc bén, cắt một đường lên người con chó, nó liền hóa thành mực tan biến mất.
Dung Ly cất Họa Túy vào, "Nên làm thế nào cho phải?"
Hoa Túc xoay người, "Nó muốn trốn, cứ để nó trốn."
Dung Ly lúng ta lúng túng: "Chúng ta đây......"
"Xuống núi trước." Hoa Túc nói.
Xuống núi cũng đi đường cũ, từ xa đã thấy nàng kia bưng bồn gỗ đi từng bước lên núi.
Đôi mắt của nữ tử không tốt, lên núi phải vươn một chân tới để thử một lần, chân còn lại mới từ từ bước lên, mỗi bước đi của nàng ấy đều cực kỳ chậm.
Dung Ly di chuyển ra phía sau thân cây, tránh khỏi nữ tử này.
Nữ tử đi qua bên người Hoa Túc, không phát hiện điều khác thường, đôi mắt xám trắng vô hồn nhìn thẳng phía trước.
Xuống núi, qua sông, chân trời đã nhuộm màu hoàng hôn.
Trong thôn im ắng, thật sự một bóng người cũng chẳng thấy đâu, từng nhà đều thắp sáng đèn nhưng người ở bên trong nói chuyện rất nhỏ, nếu không phải Dung Ly có thính lực đặc biệt thì hẳn không thể nghe thấy tiếng người đang nói.
Những thôn dân này cố tình nói thì thầm, dường như sợ bị nghe thấy, không biết vì sao lại sợ đến mức này.
Hoa Túc ngẩng đầu nhìn bầu trời, gió thổi sợi tóc bên má nàng ấy bay lên, "Phải nhanh hơn một chút, nếu để Thận Độ biết ta bị thương thì không biết sẽ âm thầm vui vẻ thế nào."
"Rốt cuộc Kiêu Linh Mặc có dính dáng gì với việc nàng tu bổ linh tương, nàng và Họa Túy...... Lại có liên quan gì?" Chuyện cho tới bây giờ, kẻ ngốc cũng nên đoán được, Dung Ly lại giả vờ không biết, sợ là muốn khiến Hoa Túc nghĩ thành kẻ ngốc.
Hoa Túc bình tĩnh nhìn nàng một lúc, đột nhiên để một ngón tay trên môi nàng.
"Đi đường núi lâu như vậy, sao còn sức lực nói chuyện?"
Dung Ly chớp mắt, trong lòng hiểu rõ, ngay tại thời điểm Hoa Túc bảo nàng cầm trâm bạc chính là đã không muốn giấu nàng nữa.
Một quỷ nghi ngờ khắp nơi, lại tin một người phàm như nàng.
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Tối nay tìm chỗ nghỉ ngơi chút, chúng ta chưa tìm ra, Thận Độ cũng đừng hòng tìm được."
Dung Ly đành phải gật đầu, dáng vẻ nhu nhược ngoan ngoãn.
Hoa Túc đi vào trong miếu, quay người lại thấy nha đầu này lẳng lặng đi theo phía sau giống bị câu hồn, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
Dung Ly nắm chặt cổ tay áo của nàng ấy, "Nàng không sợ ta sẽ nói ra?"
Hoa Túc dừng bước chân, đặt lòng bàn tay lạnh băng lên khuôn mặt này, như sợ hại nàng bị cảm lạnh, chạm vào một chút rồi thu tay về.
"Nàng sẽ sao?"
"Sẽ không." Dung Ly nói.
Hoa Túc cười nhẹ, "Vậy không phải được rồi sao."
Dung Ly đi đường mệt mỏi, mỗi khi mệt lên, đôi mắt hạnh liền trở nên mông lung mơ hồ, dáng vẻ vô tội kia tựa cành liễu dây mây quấn vào trái tim Hoa Túc.
Hoa Túc duỗi ngón trỏ đẩy khóe miệng Dung Ly lên cao, "Vậy sao nàng còn làm vẻ mặt đau khổ."
Dung Ly nói thầm, vì nàng cầm lấy cây trâm bạc kia.
Trong miếu trống rỗng, cống phẩm trên bàn đã sớm chín rữa, không biết dâng lên từ lúc nào, khắp nơi đều phủ đầy bụi đất, đệm hương bồ cũng đen lạ lùng.
Tượng thần được cung phụng có lẽ từng bị đập phá, phía trên còn để lại dấu vết của đao rìu.
Người trong thôn không thờ cúng đã đành, nhưng tại sao còn đập phá nữa, giống như có thù oán với thần tiên vậy.
Thôn dân có đủ loại hành vi kỳ quái, Dung Ly càng cảm thấy trong thôn này từng xảy ra chuyện gì đó nên ngay cả thần phật mà bọn họ cũng không tin.
Quỷ lột da đi ở phía sau, ngay khi vào miếu liền tạm dừng một chút, chợt thấy Hoa Túc bước vào mới sốt ruột đuổi theo.
Vào trong, Hoa Túc nhìn lướt một vòng, vung tay lên bắn quỷ khí đến một góc.
Quỷ khí cuộn tròn, tức khắc chỗ đó không còn dính một hạt bụi, so với những chỗ còn lại trong miếu như bị chia làm hai bên.
Rời khỏi Kỳ An lâu ngày, cũng từng ở trên núi chất đầy xác chết, Dung Ly đâu còn để ý điều gì, lập tức ngồi xuống thảm cỏ.
Hoa Túc đến gần ngồi bên cạnh nàng, mở nắp bình sứ dưỡng hồn ra, đem linh hồn còn sót lại của Bạch Cốt Diều ra ngoài.
Trong bình vang lên tiếng nói của đạo sĩ: "Đa tạ đại nhân, ta ở trong bình buồn chán đã lâu, muốn ra ngoài hít thở không khí."
Không ngờ, hắn vừa mới nói xong, miệng bình lại bị nút gỗ đậy kín.
Hoa Túc nắm linh hồn đơn bạc kia, thổi một ngụm quỷ khí vào.
Linh hồn đơn bạc chậm rãi ngưng tụ thành hình người, trông giống hệt một cái bóng, thật sự mờ nhạt.
Bạch Cốt Diều mang bộ dáng của một công tử ca, cầm cây quạt chắp tay nói, "Đa tạ đại nhân, nếu không có đại nhân ra tay cứu giúp, chắc hẳn tại hạ không còn phần hồn này."
Hoa Túc: "Vì sao ngươi bị phát hiện."
Bạch Cốt Diều thở dài một tiếng: "Lần trước từ thế gian trở về, Thận Độ đã cảm nhận được ta đang ở đâu, tuy ta trốn trong thể xác của Bạch Cốt Diều nhưng vẫn bị bắt ra ngoài, bọn họ muốn cạy miệng ta nói ra nơi ở của đại nhân, ta liều chết không từ."
Hắn lắc đầu, lại nói: "Tuy bọn họ nắm giữ tính mạng của tại hạ cũng không thể uy hiếp được đại nhân, nhưng tại hạ sợ tình thế thay đổi nên tự mình phá hủy linh tương, không ngờ Thận Độ giam cầm tại hạ, hồn phách còn bị La Hà ăn mất, La Hà âm mưu giả dạng tại hạ để đánh lừa đại nhân, tại hạ không sợ lâm nguy chỉ vì muốn bảo vệ phần hồn còn sót lại này."
Hắn nói đầy nhịp điệu, người kể chuyện trong quán trà tửu lầu cũng không có giọng điệu và cảm xúc phong phú bằng hắn.
Bạch Cốt Diều có vẻ buồn rầu, "Thận Độ bắt tại hạ, sợ trong thành còn ẩn giấu thuộc hạ của đại nhân nên đã ăn không ít quỷ quái, Thương Minh Thành bị đảo loạn cả lên."
Hoa Túc nhíu mày, "Ngươi có biết vì sao Cô Sầm phải đến Thành quỷ mua da không."
Bạch Cốt Diều vội vàng đáp: "Tại hạ bị Thận Độ bắt trước, Cô Sầm tướng quân mua da lúc sau, đại nhân đã mất nội ứng khác ở trong thành nên Cô Sầm tướng quân muốn mạo hiểm quay trở về thành."
Hoa Túc lạnh giọng: "Nàng ấy không mua được da, ta vào Thành quỷ giết gõ trúc quỷ đã khiến Thận Độ biết được, nội ứng quỷ lột da bị sát hại rồi."
Bạch Cốt Diều ngẩn ra.
Dung Ly ngồi yên lặng, nắm ngón tay của mình chơi đùa.
Bạch Cốt Diều quay đầu lại, "Rốt cuộc vị này là......"
Hoa Túc cân nhắc một hồi, bình tĩnh nhìn qua Dung Ly.
Sắc mặt Bạch Cốt Diều kỳ quái: "Sao dường như tại hạ trở thành kẻ dư thừa."
Dung Ly nắm tay, mím môi không nói lời nào.
Hoa Túc bỗng mở miệng: "Nếu đã kết ước với Họa Túy, vậy hẳn nên...... Coi như chủ bút."
Bạch Cốt Diều kinh hãi.