Tục Lạt Giang Hồ

Chương 6: Đạp Tuyết Tầm Mai Sáu






Lý Đông Thanh lặng lẽ nghe lời đoán ý, nhìn thấy một đám nữ nhân sống mũi cao mặc y phục mỏng, trong tay ôm đàn tỳ bà, liền biết đến đó chính là người tiểu Nguyệt Thị, mà tựa hồ những người kia vẫn chưa liếc hắn một cái.

Sao lại không giống như tới tìm mình trả thù vậy? Lý Đông Thanh nghĩ.

Ngày đó Lý Ẩm Phong đứng ở trên nóc nhà, bên cạnh còn có một tên béo tay không tấc sắt cùng một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi.

Nhìn dáng dấp, đều là đồng môn của Ninh Hòa Trần.

"Quy hàng không?" Thiếu niên kia mở miệng, nói "Ngươi mặt mũi đủ lớn rồi, đầu hàng đi, Đại sư huynh."
Lý Đông Thanh liếc nhìn Ninh Hòa Trần, trong lòng kỳ thực có chút lo lắng, dưới cái nhìn của hắn, Ninh Hòa Trần chắc chắn sẽ thua.

Năm đó đệ nhất thiên hạ kiếm khách Quách Giải một người một ngựa trên Hoàng Kim Đài giết bốn mươi ba người giang hồ, thiếu chút nữa chết ở trên Hoàng Kim Đài.

Không cần dùng đầu suy nghĩ cũng biết bốn mươi ba người kia bất kể là người nào cũng tuyệt đối không bằng bất kỳ ai của ngày hôm nay.

Lý Đông Thanh hoài nghi, hôm nay tất cả những có tên tuổi đều đã đến rồi.

Trận này thật sự rất đáng sợ, đến hắn cũng có thể dựa vào điểm đặc thù mà nhận ra mấy người rồi.

Chỉ vì một Ninh Hòa Trần, có cần thiết hay không?
Ninh Hòa Trần nói: "Các ngươi không có thời gian à? Sao lại thúc giục vội vã như vậy."
Đại sư huynh của Bất Khả Đắc sơn nói: "Lượn một vòng lớn như vậy, cũng chọc giận nhiều người như vậy, y làm sao có thể không đánh mà hàng? Các ngươi cho phép sao?"
"Nếu muốn đánh, " Đại Ca Nữ Nguyệt Thị nói, "Trước tiên giao người ra đây."
Ninh Hòa Trần cười nhạo, lắc đầu nói: "Ngươi nằm mơ sao?"
Lý Ẩm Phong nói: "Tuyết Mãn, thả hắn đi."
"Ta có thể thả, " Ninh Hòa Trần thuận miệng nói, "Ngươi hỏi hắn một chút có nguyện ý đi hay không lại nói."
Lý Đông Thanh: "Hả? Gì cơ?"
Đại Ca Nữ lại trách cứ Lý Ẩm Phong: "Ba mươi hai người Nguyệt Thị ta vì này tiểu nhi mà chết, ai cho ngươi tha cho y?"
Lý Ẩm Phong: "Cũng chưa nói thả, ý của ta nói chính là mang hắn ra ngoài trước đã, nếu không chúng ta sẽ không tiện động thủ."
"Người này, là của ta." A Hồ Nhi cứng rắn nói nói.

Ninh Hòa Trần quay đầu lại hỏi Lý Đông Thanh: "Ngươi buổi tối ăn cái gì?"
Lý Đông Thanh: "...!Cơm đậu, mà thật ra hơi thiu, làm gì thế?"
"Sợ ngươi không chịu đựng được, " Ninh Hòa Trần tùy ý nói, y nghe không thấy ngon miệng, kiên nhẫn cũng mất sạch, quay đầu lại hỏi mọi người: "Ta rất rỗi rãnh sao?"
Thanh âm kia nghe thật dịu dàng, mà vừa nói, bốn phía liền yên tĩnh.


Ninh Hòa Trần tức giận, thực sự có hơi doạ người, Lý Đông Thanh ngày ấy ở trong ngôi miếu đổ nát cũng đã từng trải qua.

Ninh Hòa Trần nói: "Nếu chư vị đều bận, vậy ra tay đi."
Lý Đông Thanh lại tiến lên một bước, cung kính làm một đại lễ với người Nguyệt Thị, quỳ xuống nói: "Bằng hữu của các ngươi vì ta mà chết, ta sai rồi."
Ninh Hòa Trần ở phía sau nhìn, thần sắc có chút quái lạ, tựa hồ có hơi bất mãn.

Người Nguyệt Thị lại không một người nói chuyện.

Lý Đông Thanh còn dập đầu quỳ, bọn họ không nói lời nào, cũng không có đứng dậy, cố tình lúc này ai cũng không phản ứng hắn.

Ninh Hòa Trần ngữ khí ngạo mạn, nhẹ giọng nói: "Người ta không nhận lễ, cho dù ngươi quỳ đến hỏng đầu gối thì lại làm sao?"
Giống như là nói với Lý Đông Thanh, nhưng rõ ràng chư vị ở đây, bao gồm cả thi thể lạnh lẽo kia cũng đều có thể nghe được rõ ràng.

Lý Đông Thanh ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc của Đại Ca Nữ rất phức tạp.

"Đứng lên đi, " Ninh Hòa Trần không nói lời gì kéo hắn dậy, "Đầu gối ngươi quý giá lắm, đừng cứ gặp người liền quỳ."
Đại Ca Nữ nói: "Lại đây."
Lý Đông Thanh không hiểu nàng muốn làm gì, theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần dùng ánh mắt nhắc nhở hắn, bảo hắn không nên cử động.

Lý Đông Thanh cảm giác mình hình như là có chút dốt nát, lại liếc nhìn Đại Ca Nữ, nhìn bốn phía một cái, trong lòng rất mờ mịt.

Đại Ca Nữ nén giận, giống như nhẫn nhịn tức giận chính mình cùng kẻ ngu si nói chuyện, nói: "Ngươi giết ba mươi hai ca nữ của ta, nói muốn bồi lễ tạ tội, cũng chỉ nói suông thôi hay sao?"
Lý Đông Thanh: "Không phải, dĩ nhiên không phải, ta..."
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, A Hồ Nhi bỗng nhiên đánh tới, phẫn nộ quát: "A—"
Lý Đông Thanh bị một tiếng hét này của hắn dọa cho run rẩy, vừa quay đầu đã thấy người kia thế mà lại hướng về phía mình! Phía sau bỗng nhiên truyền đến một luồng sức hút cực đại, Ninh Hòa Trần một phát kéo hắn lại, A Hồ Nhi hành động, liền dẫn tới tất cả mọi người cùng hành động, trong lúc nhất thời tất cả mọi người tối om om mà đánh tới, che lại cả bầu trời.

Lý Đông Thanh vô cùng theo thói quen liền muốn trốn phía sau Ninh Hòa Trần, ai ngờ đến Ninh Hòa Trần bỗng nhiên một tay nắm chặt sau gáy hắn, thanh kiếm đặt ở trên cổ của hắn, lớn tiếng nói: "Ta xem ai dám động!"
Lý Đông Thanh: "..."
Tất cả mọi người dừng lại, cũng tự giác lui về phía sau một bước.

Lý Đông Thanh cảm nhận được một cách rõ ràng thanh kiếm kia kề thật chặt trên cổ mình, nổi lên một lớp da gà, hắn sợ lắm rồi.

Hắn cảm thấy, Ninh Hòa Trần là thật sự sẽ giết hắn, Ninh Hòa Trần đối với hắn có sát tâm, hắn từ hôm qua cũng cảm giác được, ánh mắt y nhìn chính mình giống như là muốn giết hắn.

Hầu kết của Lý Đông Thanh giật giật, liền quệt ra một đường máu.

Đêm nay, thực sự phát sinh quá nhiều, hắn rốt cuộc cũng ý thức được, tất cả những thứ này khả năng đều là cố ý, những người này có thể không chỉ vì mình Ninh Hòa Trần mà tới.

Nhưng mình lại có cái gì? Mình đã làm sai điều gì sao? Lý Đông Thanh kỳ thực không biết.

"Ninh Hòa Trần!" Lý Ẩm Phong giận dữ nói, "Ngươi muốn lật trời không thành! Bốn chữ đảo hành bạo thi viết như thế nào ngươi có biết không!"
Ninh Hòa Trần cười khẽ, đáp lại một câu: "Ta, cần, ngươi, quản."
Y rời khỏi Bất Khả Đắc sơn, có thể nói là vô cùng nhanh chóng mà khôi phục lại bản tính vô lại.

Tốc độ còn nhanh hơn so với hài tử ba tuổi đang lớn.

Lý Đông Thanh lẩm bẩm nói: "...!Ta."
Ninh Hòa Trần "Xuỵt" một tiếng, miệng liền kề bên tai của hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích, nghe lời."
Lý Đông Thanh không biết hắn còn có cái gì không nghe lời.

Hắn rõ ràng đều bị bất cứ người bắt bí, không cơ hội trở tay có được không.

Lý Ẩm Phong mới vừa bay xuống muốn tiến lại gần, Ninh Hòa Trần đã "Sách" một tiếng, cổ tay hơi dùng sức, thoáng chốc cổ của Lý Đông Thanh đã tí tách chảy máu xuống.

Ninh Hòa Trần cảnh cáo: "Làm thật sao?"
Lý Đông Thanh nghe nói, kiếm nhanh giết người sẽ không đau, lúc này xem ra, xác thực như vậy, hắn chỉ cảm thấy máu đang chảy, nhưng lại không cảm giác được đau đớn.

Mà nhìn thần sắc của mọi người, giống như hắn sắp chết rồi vậy.

"Đừng nhúc nhích!" A Hồ Nhi cả giận nói, "Đừng động nữa! Đừng giết hắn!"
A Hồ Nhi buông vũ khí xuống, không dám động.

Ninh Hòa Trần nói: "Đừng có dùng chiêu này, để người các ngươi mai phục ở chỗ này rút hết đi.

Hôm nay các ngươi mai phục ở đây, không phải muốn một hòn đá giết hai con chim sao? Coi ta là người ngu sao?"
A Hồ Nhi nói: "Không có."
Ninh Hòa Trần không nhịn được liền hơi dùng sức, Lý Đông Thanh bỗng nhiên đau đớn gào lên một tiếng: "A!"
Mọi người vô cùng khiếp sợ, Nguyệt Thị nói: "Ngươi đừng có ép người quá đáng!"
Ninh Hòa Trần chỉ hỏi: "Có rút lui hay không?"
A Hồ Nhi vội vàng nói: "Rút lui! Đây đã rút lui rồi, thả hắn đi, thả hắn đi."
Lý Đông Thanh đau đến mắt nổi đom đóm, bởi vì Ninh Hòa Trần vừa nãy đã tàn nhẫn mà bấm vào cánh tay hắn một cái!
Ninh Hòa Trần ra hiệu mau ra tay, A Hồ Nhi ở ngay trước mặt hắn, đốt pháo hoa.

Ninh Hòa Trần liền ra hiệu những người khác, đừng có vùng vẫy nữa, đừng lãng phí thời gian của lão tử.


Sau đó y huýt sáo, Thiên Cơ từ đầu đường chạy băng băng mà đến, Ninh Hòa Trần tóm Lý Đông Thanh lên, xách hắn lên ngựa, nói: "Ta thấy các vị nên đưa đến đây thôi!"
Y một đường kẹp lấy Lý Đông Thanh, ngựa hừng hực lao vút, phóng ngựa giơ roi, gió lạnh kèm chặt lấy hô hấp của hai người, Ninh Hòa Trần cũng không nói chuyện, Lý Đông Thanh một lát sau nói: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Nhạn Môn." Ninh Hòa Trần nói.

Lý Đông Thanh: "Nhạn Môn mấy lần thất thủ, ngươi đi tìm người Hung Nô sao?"
Ninh Hòa Trần nói: "Đừng hỏi."
Y đối với Lý Đông Thanh tựa hồ có chút khác biệt so với người khác, Lý Đông Thanh cũng phát hiện.

Không biết có phải giả vờ hay không, y đối với Lý Đông Thanh luôn rất dịu dàng.

Nhưng lưỡi dao ôn nhu cũng đủ đáng sợ, trải qua một đêm này, Lý Đông Thanh cảm thấy da gà da vịt cũng nổi hết lên.

Ninh Hòa Trần một đường đánh ngựa phi nhanh, chạy đến đầu núi săn thú ban chiều, mang theo hắn nhìn lại phía dưới đỉnh núi, chỉ thấy một mảnh lửa đỏ rực.

Đồng tử của Lý Đông Thanh co rút thật chặt, không thể tin được, cả người run rẩy, lửa! Nổi lửa rồi!
Dưới tình thế cấp bách liền ngã từ trên lưng ngựa xuống, ngã trên mặt tuyết.

Kia là một biển lửa!
Biển lửa khổng lồ kia như đang cháy trong đôi mắt, trong cổ họng của Lý Đông Thanh, hắn khàn cả giọng mà chạy xuống núi, Ninh Hòa Trần ngăn cản hắn, Lý Đông Thanh lại muốn đánh y.

Lần đầu tiên trong mắt Lý Đông Thanh xuất hiện hận ý, Ninh Hòa Trần sửng sốt một chút, theo bản năng mà nói: "Không phải ta làm."
Lý Đông Thanh căn bản không quan tâm là ai làm, bên dưới ngọn núi là một mảng lửa lớn!
Ninh Hòa Trần nói: "Lâm Tuyết Nương đã chết, trận cháy này chính là nàng ta làm."
Lý Đông Thanh không để ý hết thảy mà tránh khỏi y, hắn khí lực vô cùng lớn, dáng người cũng cao, Ninh Hòa Trần nhất thời cản không lại, mà cũng chỉ là nhất thời thất thủ, lại một bước đuổi tới, liền tàn nhẫn mà quật ngã hắn ở trên mặt tuyết.

Hai chân Lý Đông Thanh lập tức cố sức nhảy lên, đánh một quyền về phía Ninh Hòa Trần.

Ninh Hòa Trần nghiêng người tránh đi, nói: "Ngươi còn muốn chọc giận ta."
Lý Đông Thanh xoay cánh tay lại đánh một quyền, Ninh Hòa Trần trực tiếp nắm lấy nắm đấm của hắn, lui về sau một phen, khóa hắn lại.

Trong mắt Lý Đông Thanh đỏ rực, tê dại nói: "Ngươi không cứu nàng."
"Ta dựa vào cái gì mà phải cứu nàng?" Ninh Hòa Trần nói, "Lâm Tuyết Nương tự mình tìm chết, ta vì sao cứu nàng?"
Lý Đông Thanh dùng nắm đấm đấm vào mặt tuyết, đau đớn vô cùng, vừa khóc vừa nói: "Vậy ngươi tại sao cứu ta!?"
Ninh Hòa Trần: "..."
Lý Đông Thanh đau đớn nói: "Không bằng ngươi để ta đi chết đi!"
Ninh Hòa Trần chỉ đành mềm mỏng, nói: "Đi thôi, nơi này không phải quê hương của ngươi."
Lý Đông Thanh nhìn biển lửa bên dưới ngọn núi, trong lòng thầm nghĩ: "Nhưng ta chỉ coi nơi này là quê hương."
Cho dù hắn đã nhìn ra kỳ lạ, nhưng hắn chỗ nào muốn nhận ra chân tướng đây? Lại có ai đã hỏi qua hắn, muốn trải qua một cuộc sống như thế nào?
Ninh Hòa Trần cứng rắn trói hắn kéo lên ngựa, Lý Đông Thanh chầm chậm rơi nước mắt, cảm giác giống như đã chết.

"Ta có phải là đã chết ở trong đại lao rồi không?" Hắn nghĩ.

Thiên Cơ nhiều nhất có thể chạy năm mươi dặm, không thể chạy nhiều thêm một bước, thời điểm hừng đông, bọn họ đã chạy ra khỏi thôn Khất Lão rồi.

Lý Đông Thanh thậm chí không thể nhìn thấy thi thể của Lâm Tuyết Nương.

Hắn lạnh đến mức cả người run rẩy, máu trên cổ cũng đã khô rồi, vết máu trên y phục biến thành màu đen.

Sau khi bị cắt nửa canh giờ, vết thương mới bắt đầu đau đến thấu tim, khiến người ta đứng ngồi không yên.

Ninh Hòa Trần tựa hồ nhìn hắn quá mức đáng thương, chủ động mở miệng nói: "Cho nên tối hôm qua hỏi ngươi ăn cái gì, đói bụng không?"
"Rốt cuộc là tại sao?" Lý Đông Thanh hỏi.

Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi hỏi cái gì?"
Lý Đông Thanh giương mắt nhìn y, đôi mắt sưng thành hạt đào, mờ mịt hỏi: "Tại sao muốn tìm tới ta?"
Ninh Hòa Trần không chút do dự mà nói: "Bởi vì ngươi là nhi tử của Lưu Vinh."
"Lưu Vinh?" Lý Đông Thanh không biết người này.

"Ngươi ở nơi này, là nơi mà Lưu Vinh uỷ thác." Ninh Hòa Trần nói.

"Ngươi sinh ra ở cái thôn rách nát này, mà lại biết tất cả mọi chuyện, " Ninh Hòa Trần đâm đâm vào đống lửa, "Ngươi biết A Hồ Nhi, ngươi cũng biết Ninh Hòa Trần, chuyện giang hồ ngươi biết, chuyện triều đình ngươi cũng biết.

Chỉ có Lưu Vinh không biết...!Cái này không kỳ quái, bởi vì hắn là cha ngươi."
"Năm đó Thái tử Lưu Vinh bởi vì thân mẫu đắc tội hiếu Cảnh Đế, bị giáng thành Lâm Giang vương.

Sau đó bởi vì xây dựng thêm cung điện, xâm chiếm tổ miếu, bị Cảnh Đế triệu về Trường An, rơi vào trong tay ác quan, không thể chịu khuất nhục mà tự sát trong đại lao, ngươi là nhi tử của hắn."
Lý Đông Thanh nói: "Ta không phải."
Trong lòng hắn cực kỳ tin tưởng, hắn xác thực không phải, vậy tất cả những thứ này liền quá buồn cười rồi.

Ninh Hòa Trần nở nụ cười, nói: "Đã nói rồi, cái này không quan trọng.

Người đời cảm thấy ngươi phải, vậy ngươi chính là phải."
Lý Đông Thanh đã hiểu.


Bởi vì hắn đã ở trên "Đạo" này rồi, liền không cần biết chân tướng ra làm sao.

Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi vốn là gọi Lưu Chuyết, tên này đặt hay lắm."
Lý Đông Thanh biết y đang trào phúng chính mình không thông minh, cũng không nói gì.

Hắn từ nhỏ đã được là khen thông minh mà lớn lên, mà có vẻ đúng thật, từ sau khi cha mẹ mất đi, hắn dường như đần độn đi rất nhiều, một phần gì đó hình như là mất đi rồi, rốt cuộc cũng không thay đổi được nữa, cũng tựa như mất đi cơ linh quả cảm của người thiếu niên.

Lâm Tuyết Nương nói hắn đại trí giả ngu (người tài mà vẻ ngoài đần độn), chính hắn lại không cảm giác được thông minh ở chỗ nào.

Nghĩ đến Lâm Tuyết Nương, lại là một trận mê muội.

Ninh Hòa Trần hôm nay tâm tình không tệ, kiên nhẫn nói tiếp: "Ngươi biết Lưu Vinh tại sao bởi vì tội danh nho nhỏ xâm chiếm tổ miếu này mà mất mạng không?"
"Bởi vì hoàng thượng muốn hắn chết, " Lý Đông Thanh mất hồn mà nói, "Từ trước tới giờ, Thái tử không có ai là chết tử tế.

Giả Nghị nói...!sinh mệnh trong thiên hạ gắn liền với Thái tử Thái tử.

Tiền Thái tử không chết, tân Thái tử khó lập."
Ninh Hòa Trần không khỏi vỗ tay: "Thông minh."
Lời này vẫn là trào phúng, Lý Đông Thanh hiểu rõ.

Ninh Hòa Trần nói: "Cho nên nói, là thiên tử muốn giết hắn, hắn đến Trường An, đó là một con đường chết, không liên quan đến người thẩm tra hắn là ai."
Lý Đông Thanh không hiểu mà liếc mắt nhìn y, cứ như vậy một phút chốc, hắn bỗng nhiên minh bạch.

"Là cha ngươi." Lý Đông Thanh nói, "Cha ngươi là Thương ưng Chất Đô...!Cha ngươi đã từng là trung úy, hắn thẩm tra Lâm Giang vương Lưu Vinh?"
Lần này Ninh Hòa Trần nói: "Ân, ngươi xác thực cũng không coi là dốt nát."
"Ngươi đều hiểu đạo lý," Trên mặt Ninh Hòa Trần mang theo châm chọc cùng hận ý không thể hòa tan, "Tại sao những thứ ngu xuẩn kia lại không hiểu? Ngươi có thể rõ ràng hắn không phải bởi vì cha ta mà chết, tại sao những người kia còn bức tử cha ta?"
Lý Đông Thanh nói: "...!Cảnh Đế giết Triều Thác, Võ đế giết Triệu Quán Vương Tang, không phải đều là thế này sao? Loạn bảy nước năm đó, bọn họ giết Triều Thác, khẩu hiệu của thanh quân trắc, liền là thật sự vì giết Triều Thác sao?"
Ninh Hòa Trần thế nhưng lại thật ngoài ý muốn, nói: "Ngươi còn biết cái này."
Lý Đông Thanh lẩm bẩm: "Cho nên ngươi mới muốn giết ta.

Ngươi giết không được hoàng đế, cho nên tới giết ta....!Này cũng đúng, cha ngươi bởi vì Lưu Vinh mà chết, ngươi lẽ ra nên tìm đến nhi tử của Lưu Vinh, cha nợ con trả, ta là Triều Thác, chết thay hoàng đế."
Ninh Hòa Trần nói: "Đừng có oan uổng ta, ngươi không phải còn đang sống rất tốt sao?"
"Ngươi vốn là tới giết ta, " Lý Đông Thanh nhìn một khối đất tuyết trước mắt, nói "Chẳng qua là bắt ta làm con tin."
Ninh Hòa Trần lại nói: "Ta cũng có thể không giết ngươi."
"Không cần, " Lý Đông Thanh lại nói, "Ngươi hoàn toàn có thể làm những chuyện mà ngươi muốn, lợi dụng ta xong, liền giết chết ta đi."
Ninh Hòa Trần thần sắc hơi động, nhìn hắn.

"Thời điểm Đông Thanh mười một tuổi đã có lòng muốn chết, " Lý Đông Thanh nói, "Xem ra ông cụ đoán mệnh nói đúng lắm, ta cả đời này thân cận với ai, người đó liền không được chết tử tế.

Hôm nay mẹ nuôi ta cũng đã chết, ta đã không còn gì lưu luyến."
"Như lời ngươi nói, ta là nhi tử của tiền Thái tử, vậy bọn họ tranh đoạt ta, tất nhiên là có chuyện giết người muốn ta làm.

Ta không thể tự vệ, cũng không lựa chọn được con đường chính mình phải đi...!Ta đáng chết."
Lý Đông Thanh dường như lại trưởng thành hơn một chút rồi.

Đau khổ quả thật làm cho người ta trưởng thành, hai lần thay đổi lớn nhất trong đời của Lý Đông Thanh, đều là sau khi mất đi người thân nhất.

Chẳng qua chỉ là quá đau đớn mà thôi.

Ninh Hòa Trần do dự một chút, hỏi: "Ngươi nghĩ xong chưa?"
Lý Đông Thanh cũng đã đứng lên, dập tắt lửa, nói: "Đi đi.

Ngươi muốn đi Nhạn Môn."
"Vâng" Ninh Hòa Trần chỉ vào một cái túi vải buộc trên yên ngựa của Thiên Cơ, nói: "Cha ta ở Nhạn Môn mổ bụng tự sát, người nhà ta còn ở nơi đó, ta muốn lấy đầu lâu của Tả Hiền vương về tế rượu."
Lý Đông Thanh nói: "Đi đi, ta với ngươi đi Nhạn Môn, ngươi đáp ứng ta, sau khi chuyện thành, cho ta một cái chết thống khoái, được không?"
Ninh Hòa Trần trầm mặc trong chốc lát, nói: "Đương nhiên như ngươi mong muốn."
Lý Đông Thanh nở nụ cười, tựa hồ rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái.

Mà đôi mắt vẫn còn sưng đỏ..