Lúc nửa đêm trong thành Trường An, Vị Ương cung.
Vệ Tử Phu mới vừa tắt đèn, vốn là đã chuẩn bị ngủ.
Bỗng nhiên bên ngoài sáng lên một đám đuốc, tiếng bước chân nhỏ vụn từ bên ngoài dồn dập tới, bóng người ngoài cửa lay động, khí thế kia giống như Diêm vương muốn tới bắt người, Vệ Tử Phu vô cùng sợ hãi, nhưng vào lúc này cửa bỗng nhiên đẩy ra, vừa mở cửa là Lưu Triệt, hắn mạnh mẽ dứt khoát đi tới, Vệ Tử Phu nào đã thấy qua thế trận như thế này? Nàng vội vàng đi xuống, kinh sợ nói: "Hoàng thượng?"
"Tìm cho ta," Lưu Triệt vung tay lên chỉ huy, đám người chen chúc mà vào, hắn một tay nâng Vệ Tử Phu dậy, nói, "Đừng sợ."
Vệ Tử Phu ở trong lồng ngực của hắn quay đầu lại nhìn, toàn bộ đồ vật trong tẩm cung bị lật lên, nàng vùi đầu vào trong ngực Lưu Triệt, mắt thấy sắp rơi lệ rồi, Lưu Triệt lại không để ý, tầm mắt vẫn cứ đặt trên những người đó.
Lúc này, bỗng nhiên có một hạ nhân hô lớn: "Tìm được rồi!" Nói xong còn giơ lên hình nộm ghim đây ngân châm, quỳ gối bên cạnh Lưu Triệt.
Lưu Triệt vẫn chưa cầm lấy vật kia, Vệ Tử Phu đã bị doạ thảm, sắc mặt lúc này trắng bệch, lắc đầu liên tục, nàng chưa từng nhìn thấy vật này.
Lưu Triệt nói: "Được lắm hoàng hậu, được lắm hoàng hậu! Đây chính là thứ nàng đặt dưới gối ngươi." Hắn quay người lại ngồi trên giường đã bị lật lung ta lung tung, cổ tay khoát lên trên đầu gối, vẫn cảm thấy giận không có chỗ phát tiết, nói: "Nàng còn xây từ đường, ngươi biết không? Nàng nguyền rủa ngươi, còn có đứa nhỏ trong bụng ngươi!"
Vệ Tử Phu nhìn người hình nộm kia, vẫn cứ ngơ ngác, giống như chưa kịp tỉnh táo lại.
Lưu Triệt hít một hơi dài, nói: "Gọi Ngự Sử đại phu tới."
Vệ Tử Phu lúc này mới phản ứng được, đột ngột ngẩng đầu, Lưu Triệt lại không nhìn nàng.
Gọi Ngự Sử đại phu đến là muốn làm gì?
Tối nay trong Vị Ương cung, ai cũng không thể ngủ, trong bụng Vệ Tử Phu đang có hài tử, nhưng vẫn đến Vị Ương cung bồi tiếp, trong lòng không thể nói không thấp thỏm, lại nghĩ lên đến hình nộm đầy ngân châm kia, tay đặt ở trên bụng, vừa sợ vừa hoảng loạn, người đang nằm trong chăn mà tay chân vẫn lạnh buốt, mồ hôi lạnh túa ra từng trận.
Việc này thực sự quá đột nhiên, nàng không hề biết chuyện, khi Lưu Triệt xông vào bên trong điện, nàng còn không biết xảy ra chuyện gì.
Vu cổ là tội lớn, Vệ Tử Phu nằm ở trên giường nhớ tới pháp luật, hình như dính đến hoàng tộc, là tử tội.
Trần A Kiều hung hăng càn quấy, nhiều lần bắt nạt nàng, nhưng nếu Trần A Kiều vì nàng mà chết, nàng chỉ cảm thấy sợ sệt.
Nàng một mình nằm ở trên giường, qua một lúc lâu, ngoài cửa mới có động tĩnh, nàng tưởng là hoàng thượng, nhanh chóng ngồi dậy, nhưng hạ nhân đi tới lại nói: "Kiến chương giám Vệ Thanh cầu kiến."
Là Vệ Thanh đến.
Vệ Thanh tính cách cẩn thận như vậy, bản thân hắn sẽ không nửa đêm đi đến phòng của tỷ tỷ mình, nhất định là hoàng đế gọi Vệ Thanh tới.
Vệ Tử Phu nói: "Mời hắn vào."
Vệ Thanh mặc bố y đi tới, cung kính nói: "Vệ mỹ nhân."
Vệ Tử Phu nói: "Là hoàng đế gọi ngươi tới sao?"
"Vâng," Vệ Thanh cúi đầu nói, "Ta vốn đã ngủ rồi, lúc này mới làm trễ nải chút thời gian, đến trễ chút."
Vệ Tử Phu nhìn hắn, trách cứ: "Lẽ nào ta còn sẽ trách ngươi tới muộn sao? Ta biết ngươi làm người cẩn thận, nhưng trong này chỉ có ngươi ta, ngươi còn gọi ta Vệ mỹ nhân?"
"Tỷ tỷ," Vệ Thanh đổi giọng, sau đó hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vệ Tử Phu liền kể chuyện tối nay cho hắn, Vệ Thanh nghe, nhưng không nói câu nào.
Vệ Tử Phu nói: "Hoàng đế gọi ngươi tới, là muốn ngươi cùng ta trò chuyện, ngươi thì tốt rồi, cái gì cũng không nói."
Vệ Thanh: "Đây là việc nhà của hoàng thượng."
"Ngươi không phải người nhà của hoàng thượng sao?" Vệ Tử Phu hỏi ngược lại, "Thôi, ta kỳ thực cũng không muốn nói cái này, chỉ là sợ cực kỳ, hình nộm kia không biết đã để dưới gối ta bao lâu rồi, chỉ cần vừa nghĩ tới, ta đã..."
Nói tiếp lại nghẹn ngào, nàng ở hậu cung chưa tới hai năm, những ngày tháng trôi qua là như thế nào? Là lo lắng, sợ hãi.
Vệ Thanh không dám lau nước mắt cho nàng, chỉ có thể nhìn, hồi lâu sau mới nói ra một câu, nói: "Đừng khóc nữa."
Vệ Tử Phu tự lau nước mắt cho chính mình, tư thái tiểu nữ nhân chỉ có trên người nàng khiến nam nhân không thể không thương tiếc.
Vệ Thanh thấy vậy bèn nói: "Ta ở trên chiến trường, mấy lần ngàn cân treo sợi tóc vẫn luôn nhớ đến những lời mà Công Tôn Ngao nói với ta, hắn nói tỷ đệ chúng ta ở thành Trường An không có chỗ dựa, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ta chỉ có thể thắng, không thể thua, ta muốn trở thành chỗ dựa của tỷ đệ chúng ta."
Vệ Tử Phu nhìn hắn, nước mắt lại chảy xuống, nàng lau đi, cúi đầu xuống.
Vệ Thanh rất ít khi nói những câu như thế.
Vệ Thanh nhìn tỷ tỷ yếu đuối của mình, không còn cách nào khác có thể giúp nàng.
Vệ Tử Phu thông minh, tỷ đệ bọn họ đều cẩn thận, hắn cũng không cần căn dặn thêm gì, chỉ có thể bồi tiếp nàng vượt qua cửa ải này.
Vệ Tử Phu một lúc lâu sau cũng bình tĩnh lại, nói: "Ngươi quay về rồi cũng chưa từng nói với ta, một trận này rốt cuộc nguy hiểm như thế sao?"
Vệ Thanh trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Một trận nhìn như thắng, mà thật ra là thua.
Hoàng thượng điều động hết thảy tinh binh, mà Thôn Bắc Hải hình như chỉ tìm chút bằng hữu đến giúp một chuyện mà thôi, trận này là chúng ta tổn thất nặng nề hơn, hơn nữa..."
"Hơn nữa?"
"Hơn nữa bọn họ giống như cũng không quá muốn thắng." Vệ Thanh nói tới chỗ này, biết không thể nói nữa, đúng lúc dừng lại, nói, "Ngươi không cần quan tâm những thứ này.
Hoàng đế tự có quyết đoán."
Vệ Tử Phu thở dài, không biết nghĩ tới điều gì.
Trần A Kiều là nữ nhi của trưởng công chúa Lưu Phiêu, trưởng công chúa lại là nữ nhi của thái hoàng thái hậu, bây giờ nếu là bởi vì nàng, Trần A Kiều hoàng hậu bị phế, vậy sau này nàng ở hậu cung phải sống như thế nào? Hơn nữa thái hoàng thái hậu vốn đã không thích hoàng đế chinh chiến thảo phạt khắp nơi, hiện tại trận này lại tổn thất nhiều như thế, thái hoàng thái hậu tuy không nói gì, thế nhưng trong lòng nhất định ghét hận tỷ đệ bọn họ.
Cuộc sống bên trong hoàng cung, đâu chỉ là nước sôi lửa bỏng?
Lưu Triệt ngồi trong cung điện, quyền lực trong triều thay đổi, Ngự Sử đại phu đã biến thành Trương Âu, lúc này đang quỳ gối phía dưới, dưới chân trừ hắn ra còn có một đại thần.
Lưu Triệt nói: "Gọi các ngươi đến, có hai việc muốn nói."
"Một trong số đó," Lưu Triệt có chút phiền não, nói, "Trận chiến Thôn Bắc Hải tuy rằng thắng, thế nhưng tổn thất nặng nề, hết cách rồi, thái hoàng thái hậu, ngay cả thái hậu đều cho ta áp lực rất lớn, trong thời gian ngắn không thể lại đánh, các ngươi nói một chút, không thể đánh, về sau phải làm gì?"
Hàn An Quốc nói: "Không thể đánh, vậy thì tước đi."
Nói đúng đáy lòng Lưu Triệt rồi, hắn vỗ bàn một cái, nói: "Làm sao tước?"
"Có hai biện pháp," Hàn An Quốc nói, "Một chính là cất cao ngưỡng cửa, kẻ đi vào giang hồ hàng năm phải nộp thuế nhiều hơn, khiến người nghèo không kham nổi Hoàng Kim Đài, một cái nữa chính là hành gia phong lệnh, người có võ nghệ đầy mình vào triều làm quan, quan to lộc hậu, thu hết người trong giang hồ về dưới trướng, tháng ngày tích lũy, từng bước xâm chiếm thế lực giang hồ."
Lưu Triệt nói: "Cách thứ hai không sai, có thể thử xem."
"Nào," Lưu Triệt nói, "Tiết Trạch, ngươi nói."
Tiết Trạch nói: "Ti thần cho là...!Trước hết giết Ninh Hòa Trần, chờ giết Ninh Hòa Trần rồi, hoàng thượng có thể chiêu cáo thiên hạ, thủ phạm của cuộc chiến đại bại Mã Ấp nếu đã tìm được rồi, hoàng thượng nhân từ, có thể khoan dung giang hồ, tạm thời không xử trí người giang hồ, như vậy chúng ta có thể nổ thương thu binh, chờ đến khi binh cường mã tráng, lại đánh một đòn thủ thắng.
Như vậy cũng có thể khiến người trong thiên hạ cho là chúng ta có lý do chính đáng xuất binh, là nói đạo lý, hơn nữa không phải là không thể đánh, chỉ là không đánh nữa."
Lưu Triệt nói: "Giết? Không thể giết, ngươi nghĩ cái gì thế hả?"
Tiết Trạch: "..."
"Bao nhiêu năm mới có thể có được một đệ nhất thiên hạ?" Lưu Triệt nói, "Giết y, chúng ta còn làm sao thắng? Ngươi không đánh giặc, không biết một trận này làm ta đau chết rồi, một tướng khó tìm mà, nhất định phải trân trọng, ta giữ lại y để dùng."
Tiết Trạch kinh ngạc nói: "Hoàng thượng, y và ngươi có cừu oán."
"Y và cha ta có cừu oán," Lưu Triệt tận tình khuyên nhủ, nói, "Đó là chuyện đời trước, y chẳng lẽ hận ta sao?"
Tiết Trạch: "Thương ưng Chất Đô, xét đến cùng là thái hoàng thái hậu bức tử, chuyện này...!Thái hoàng thái hậu còn đang ở Đông cung đây!"
Lưu Triệt vung tay lên: "Cái này chờ y đến lại nói.
Đông Âu đến cùng thì lúc nào sẽ giao người?"
Hàn An Quốc nói: "Ngươi cho kỳ hạn là ba ngày."
"Hôm nay là ngày thứ hai rồi đi?" Lưu Triệt nói, "Sứ thần Đông Âu thì sao, sáng sớm mai, lại thúc giục tiếpđi."
Hàn An Quốc sửng sốt một chút, vẫn là không thể không nói đến chuyện này, nói: "Ngày ấy Vệ Thanh trở về báo, ở trên chiến trường nhìn thấy một người thiếu niên, diện mạo khá giống hoàng thượng, hắn còn ở bên người Ninh Hòa Trần, hoàng thượng có từng nghĩ tới..."
"Lưu Chuyết đúng không," Lưu Triệt không để ý lắm, nói, "Thái nãi nãi đã quên mất hắn rồi, hiện tại hắn cũng không có tác dụng gì.
Chờ những phiền phức này khôi phục lại bình thường, ta sẽ nghĩ thêm, xem xem có cần đón về cho bà vui không."
Ngày đó ở trước mặt Vệ Thanh, Lý Đông Thanh vẫn chưa thể hiện võ công.
Cho nên Lưu Triệt cũng không biết bản lĩnh của Lý Đông Thanh.
Hiện nay, tình thế trong triều đã vượt xa lúc trước, vẻn vẹn trong một năm, vị trí này của Lưu Triệt cũng đã vững vàng hơn.
Thái hoàng thái hậu thật sự là quá già rồi, qua một năm lại không so được với năm trước, năm nay đã không còn dằn vặt nữa.
Đặc biệt là sau khi Hoài Nam vương Lưu An tạo phản, cũng không buồn quản hắn.
Lưu Triệt đến một năm này mới có thể ít nhiều nếm trải thú vui của việc làm hoàng đế.
Trương Âu đang quỳ gối, hỏi: "Hoàng thượng, vậy chuyện thứ hai..."
"À," Lưu Triệt nói, "Còn có chuyện, hoàng hậu ở trong cung sử dụng vu cổ thuật, trẫm đã tận mắt thấy, chính là trong cung của Vệ mỹ nhân, hình nộm dưới gối nàng trẫm vừa vặn mang theo, ở nơi này."
Nói xong lại lập tức ném một vật xuống bên chân của các đại thần, mọi người vốn đang khúm núm, hiện tại chỉ đành lặng lẽ cúi đầu nhìn.
Là hình nộm người cắm đầy ngân châm.
Trên cung điện nghe được cả tiếng kim rơi.
Lưu Triệt nói: "Trẫm muốn phế hậu, ý các ngươi như thế nào?"
Hoàng thượng muốn phế hậu, đại thần có thể có ý kiến gì? Cho dù có, Trần A Kiều không sinh được hài tử, có thể có biện pháp gì?
Ai cũng biết phế hậu là chuyện sớm hay muộn, Lưu Triệt cũng không phải là người niệm tình cũ, huống chi Trần A Kiều cùng hắn đến tình cũ cũng không có, Lưu Triệt từ sau khi lấy nàng, đến một ngày cũng chưa từng yêu thích nàng.
Hàn An Quốc nói: "Hoàng thượng, việc này trọng đại, vẫn phải tra rõ, nắm giữ được chứng cứ mới có thể thuyết phục thái hoàng thái hậu cùng trưởng công chúa.
Muốn phế hậu cũng không còn khó khăn."
Lưu Triệt nói: "Ài, đúng, ta cũng là ý này, vậy ai, Trương Âu, ngươi là Ngự Sử đại phu, ngươi tới làm chuyện này, tìm một người thẳng thắn đến điều tra, tháng này cho ta câu trả lời."
Trương Âu vẫn còn có chút không rõ tính tình Lưu Triệt khi nóng giận, ân cần đáp lại: "Thần tự mình điều tra."
Lưu Triệt "tặc" một tiếng, nói: "Ngươi, dưới tay không có ai à?"
Trương Âu có người, thế nhưng Trương Âu không biết nên dùng ai, nên dùng như thế nào.
Lưu Triệt cảm thấy hắn quả thực là phế vật, nói: "Để Trương Thang tới làm, được rồi, trở về đi ngủ, trẫm cũng ngủ."
Tiếng "xuỵt" đều ở lại đáy lòng của các đại thần, mà trên mặt đều thực bình tĩnh.
Chờ tất cả mọi người đi ra, Hàn An Quốc chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Trương Âu đi ngang qua, nói: "Trương đại nhân, dừng chân."
Trương Âu cũng là một thân mồ hôi lạnh, lau một cái, hai người một đường đi ra hướng cửa cung, Trương Âu nói: "Trương Thang! Ta làm sao biết, hắn lại muốn Trương Thang!"
Hàn An Quốc nhìn con đường phía xa, nói: "Hoàng thượng của chúng ta, quả thật là một hoàng thượng."
Một hoàng thượng nên làm sao? Điểm thứ nhất chính là tâm cứng như sắt.
Trần A Kiều cho dù điêu ngoa vô lý đến đâu, ai lại không nhìn ra đều là bởi vì muốn chút ân sủng mà thôi? Một cô thiếu nữ mà, một chút ngon ngọt đã có thể cười từ chạng vạng cho đến bình minh, thế nhưng từ khi Lưu Triệt đăng cơ, hắn một chút ngon ngọt cũng chưa từng cho A Kiều.
Nàng có điên rồ đến đâu, đều là bị Lưu Triệt bức ra mà thôi.
Trương Thang là ai? Là một ác quan khác của Đại Hán sau khi Chất Đô chết đi.
Trương Âu như thế nào không nghĩ tới, hắn làm chuyện này, thế mà lại muốn Trương Thang đến xử trí A Kiều.
Nói như vậy, A Kiều há không phải là một Lưu Vinh khác ư?
Lưu Vinh chết dưới tay Chất Đô, là cách làm của Cảnh Đế.
A Kiều bỏ mạng trong tay Trương Thang, cũng là Lưu Triệt bày mưu đặt kế.
Hai cha con này đều là trái tim đế vương, bất kể là đối với nữ nhân hay là đối với nhi tử, đều không có lòng thương tiếc.
Trương Âu nói: "Hàn đại nhân, tại vị mới mưu chính, ta vốn không nên nói những lời này, thế nhưng ta thực sự ngu dốt, ta nghĩ không thông."
Hàn An Quốc nói: "Nghĩ không thông, cũng đừng nghĩ."
Hắn chính là có ý không muốn nghe, nghe nhiều sai nhiều, nhưng là Trương Âu nhịn vài lần rồi, thực sự là không nhịn được nữa, nói: "Hàn đại nhân!"
Hàn An Quốc cũng nói: "Trương đại nhân! Ngươi hà tất phải hiểu rõ mọi chuyện!"
"Hiếm khi hồ đồ," Hàn An Quốc vỗ vai hắn, nói, "Chuyện khiến ngươi khó chịu trên đời này còn nhiều nữa, ngươi bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi."
Lý Đông Thanh từ trong phủ của Đại ca nữ đi ra, liếc nhìn sắc trời, trăng sáng treo cao.
Hắn đã lâu không có loại cảm giác này: Trời đất bao la, nơi nào là nhà?
Hỏa Tầm Sưởng Minh chờ ở cửa, cũng đứng thành trụ đá luôn rồi, lúc này thấy hắn rốt cuộc đi ra, nhanh chóng chạy đến: "Thế nào? Nói thế nào?"
"Có thể nói thế nào," Lý Đông Thanh thở dài, nói, "Ngươi đợi cả ngày rồi? Ăn gì chưa?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Đã đến lúc này rồi, còn ăn gì nữa?"
Lý Đông Thanh nở nụ cười, nói: "Thôi, ta mời ngươi, đi."
"Mẹ nó," Hỏa Tầm Sưởng Minh cảm giác không đúng, nói, "Không phải là tiệc chia tay đi?"
Lý Đông Thanh không lừa hắn, nói: "Khó nói."
Hai người tùy tiện tìm một tiệm cơm ngồi xuống, lúc thường hai người đều không uống rượu, Lý Đông Thanh hỏi hắn: "Ngươi uống không?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ngươi không biết uống, ta cũng không biết uống, thôi thôi."
Lý Đông Thanh cũng cảm thấy có chút không nên, quay về một thân mùi rượu, chỉ hiện ra chật vật, không cần thiết.
"Ta ngày mai đi gặp sứ thần của Lưu Triệt," Lý Đông Thanh nói, "Xem xem có thể dùng ta đổi Ninh Hòa Trần hay không."
Trên tay hắn còn cầm đao thước cá kia.
Hỏa Tầm Sưởng Minh liếc nhìn, Lý Đông Thanh thuận ánh mắt của hắn, nhìn về đao cá, lại nghĩ đến những lời Đại ca nữ nói.
Đại ca nữ dưới ánh trăng lạnh lẽo, xoa xoa cây đao kia, hỏi Lý Đông Thanh nói: "Ngươi nợ ta, lại chỉ có một cây đao sao? Ngươi chỉ có thể trả lại được một cây đao này sao?"
Khổ tâm trong lòng Lý Đông Thanh quả thực muốn trào ra rồi, hắn nợ người khác rất nhiều, nhưng hắn có thể làm thế nào? Nguyên lai nợ đồ của người khác, lại giống như cõng một ngọn núi lớn làm người ta nghẹt thở.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ngươi chính là quá cố chấp, bản thân Ninh Hòa Trần còn không biết chuyện này đi? Nếu như y biết được, nói không chừng chính mình có biện pháp, không cần ngươi ở đây tình thế khó xử."
Lý Đông Thanh nói: "Nếu như y biết được, chuyện đầu tiên chính là phải đi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh không hiểu Ninh Hòa Trần, thế nhưng vừa nghĩ, nói không chừng thật sự sẽ như vậy, Ninh Hòa Trần khẳng định cũng không muốn thêm phiền cho Lý Đông Thanh.
Thế nên cũng nói không ra lời.
Vô luận cùng bao nhiêu người thương lượng, đến cuối cùng vẫn cứ ngồi đối diện nhau không nói, chuyện này xác thực không có biện pháp gì, hắn đung đưa đứng trên sợi dây thừng, bất kể là nghiêng về phía nào, đều phải khiến người khác thiệt thòi.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Chúng ta là huynh đệ..."
Hắn thở dài, lại nói: "Cùng ngươi làm huynh đệ, thật sự rất mệt."
Ngược lại là Lý Đông Thanh an ủi hắn, nói: "Thôi, đi được tới đâu hay tới đó, ta cảm thấy hẳn là không bị chết quá thảm."
"Chết?" Hỏa Tầm Sưởng Minh ngơ ngác, "Đừng mà."
Lý Đông Thanh cười nói: "Đùa thôi."
Sau khi hắn trải qua rất nhiều chuyện, không có yếu ớt như trước đây nữa, cảm thấy không cần biết là dạng khó xử nào, chỉ cần chịu đựng qua là được rồi.
Vì vậy nói với Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Chuyện này, ngươi không thể thay ta làm gì cả, chỉ cần nhìn ta làm là được rồi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh không thể phản bội Nguyệt Chi, Lý Đông Thanh cũng không cho phép hắn phản bội Nguyệt Chi, hắn không muốn lại nợ nhân tình của bất kỳ người nào nữa.
Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng không dễ chịu, thở dài.
Lý Đông Thanh cơ hồ không ăn thứ gì, tiện tay và hai cái, sau đó nói: "Ta phải đi trước."
Hắn không trở về, luôn cảm thấy trong lòng bất an.
Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng ăn nhanh hai miếng thịt, sau đó nói: "Cùng đi đi, ta ăn một mình làm gì?"
Lý Đông Thanh lại nói: "Không được, ta chính mình trở lại."
Hỏa Tầm Sưởng Minh sững sờ, nghe Lý Đông Thanh nói: "Ta phải tự mình đi."
Lý Đông Thanh đặt tiền xuống, sau đó cầm lấy đao, quay người ra khỏi cửa, Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn hướng hắn đi, luôn cảm thấy Lý Đông Thanh nói tới không phải chuyện này.
Mùa đông ở Đông Âu vẫn luôn không quá lạnh, đến tháng mười một, tiết trời hẵng còn ôn hòa, cho dù ở trong đêm khuya như vậy.
Trăng sáng treo cao, trên mái hiên treo ngược cành cây khô héo, chờ sang năm là có thể chiết nhánh, mọc ra cành mới.
Bây giờ có lẽ là đã qua nửa đêm rồi, quầy mì vằn thắn trên đường cũng đã dọn, Lý Đông Thanh kéo trường đao của chính mình đi trên đường, rất yên tĩnh.
Phòng của hắn ở lầu một, thường ngày khi trở lại sẽ ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên lầu có phải đang mở hay không, Ninh Hòa Trần có lúc sẽ ngồi đợi bên cửa sổ, hắn có thể chào Ninh Hòa Trần, có lúc sẽ phi thân nhảy lên lầu hai, đi vào nhà tán gẫu một chút.
Tối nay có chút quá muộn, Lý Đông Thanh vừa ngẩng đầu, ánh đèn bên trong cửa sổ kia cũng tắt rồi.
Lý Đông Thanh đứng dưới ánh trăng, ngẩng đầu nhìn cửa sổ, có lẽ là nhìn lâu rồi, từ đầu đến cuối đều cảm thấy, trong lòng vừa chua xót vừa đắng chát, mà không có đau khổ.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa sổ mở ra.
Ninh Hòa Trần xõa tóc, khoác áo choàng da sói, cúi đầu nhìn hắn.
LýĐông Thanh sửng sốt..