“Dạo này có khỏe
không?” Giọng nói của Dư Chân truyền đến từ máy tính, cuộc họp của
Giang Lâm kết thúc anh liền giữ cô lại, không thể nào liên lạc với cô,
không biết cô thế nào, rất lo lắng.
“Khá tốt.” Hinh Ý
nhìn vào khuôn mặt của Dư Chân trên màn hình tinh thể lỏng, nhàn nhạt
mở miệng, nhưng thật ra cũng rất mệt mỏi, bên Giang Lâm tích lại một
đống công việc cần cô xử lý, mỗi lúc trời tối bọn họ lại hẹn thời
gian ở trong thư phòng làm việc. Tuy Hà Thư Mẫn cùng Dư Chân thật sự
là trợ thủ đắc lực nhưng có một số việc phải do chính tay mình xử
lý mới được.
“Không cần quá lo lắng
cho chuyện bên này, anh cùng Thư Mẫn sẽ xử lý tốt.” Anh nhìn đôi mắt
hơi quầng thâm của cô, chỉ cảm thấy đau lòng.
“Tôi đương nhiên là tin
tưởng vào năng lực của hai người.” Cô nhàn nhạt cười, khóe mắt liếc
nhìn vào hộp quà nho nhỏ đặt ở một góc bàn sách, đôi mắt dịu dàng
dường như hàm chứa một chút nước ươn ướt.
Chiếc hộp màu đen chỉ
bằng bàn tay nhưng lại được bao gói cực kỳ tinh sảo, chiếc hộp lụa
màu đen kia tản ra một vẻ mị hoặc sáng bóng. Lúc cô đi dạo cùng
Hiểu Văn trên đường số 15 đã thấy được chiếc cài áo bạch kim hiệu
Catier số lượng có hạn của quý này, chỉ cần nhìn qua lần đầu đã
yêu mến đến chết nên cô không nghĩ ngợi gì mà mua ngay.
Thật ra kiểu dáng của
chếc cài tay áo này rất đơn giản, bạch kim 18k, trên mặt có một hình
tròn lồi lên, chính giữa gắn một viên mã não màu đen, chung quanh
đính những viên kim cương nhỏ, dưới ánh đèn sáng chói sẽ chói mắt
lạ thường, lại khiến cho người khác vô tình cảm thấy xa hoa.
Dư Chân còn muốn nói
gì đó nhưng Hinh Ý lại ngắt lời anh ta, “Tôi còn có chút việc phải
xử lý, khi nào rảnh lại trò chuyện.” Tắt webcam đi, trong lòng cũng
đã bị người kia chiếm hết, làm gì còn có tâm tư mà nói chuyện
phiếm với người khác nữa. Cầm hộp quả nhỏ trên bàn lên, mỉm cười đi
về phía phòng ngủ.
Đêm nay cuộc họp chấm
dứt nhanh hơn bình thường, bước chân của cô tiến về phòng ngủ dường
như cũng nhẹ nhàng lạ thường, thời gian còn sớm, cô còn có thể cùng
anh đọc sách hoặc đánh cờ. Tuy lúc đánh cờ cô luôn thua, thỉnh thoảng
cũng may mắn thắng anh hoặc là anh nhường cho cô nhưng mà cô lại rất
yêu thích vẻ nhàn nhạt trên khuôn mặt anh, loại biểu lộ tự tin như
hết thảy đều nằm trong mưu kế của anh làm cho cô đắm chìm mà say mê.
Nhưng lúc cô vào trong
phòng ngủ thì liền cảm thấy không bình thường, ngón tay chậm rãi
nắm chặt lấy chiếc hộp nhỏ, dùng sức nên trở nên trắng bệch. Phòng
ngủ mơ hồ truyền đến một vị chua, gay mũi làm cho người ta khó chịu,
trong phòng tắm truyền đến tiếng động, cô từng bước một tiến gần
đến phòng tắm, cẩn thận như đang nhảy múa trước mũi đao.
Cửa phòng tắm mở hé,
bên trong truyền đến tiếng nôn mửa, từng tiếng một đâm vào lòng cô,
cắn môi, không để cho mình phát ra tiếng động. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra,
dù cho đã sớm biết tình cảnh bên trong sẽ như thế nào nhưng trái tim
vẫn nhịn không được mà nhói đau.
Vũ Chính mặc quần áo
ở nhà áp mặt vào bồn rửa tay, một tay ấn lên dạ dày, một tay cố
chống lấy bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch, cả người đều run rẩy, cố
gắng đè nén rồi lại bất lực, dường như muốn nôn ra sạch sẽ những
thứ trong dạ dày.
Cô nhìn thấy tấm lưng
khẽ run rẩy của anh, hai tay nắm chặt lấy chiếc hộp. Đều là giả,
đều là gạt người! Mỗi ngày những thứ anh ăn được đều một lần rồi
lại một lần nôn ra. Khó trách mỗi tối sau khi cô xử lý công việc xong
trở về đều thấy anh đã sớm lên giường ngủ, không phải bởi vì anh đã
đồng ý với cô sẽ nghỉ ngơi sớm một chút mà là vì cả người đều
không còn chút sức nào.
Rốt cuộc tất cả đều
nôn ra hết, chỉ còn nôn khan, anh nhịn xuống cảm giác ghê tởm khó
chịu này, cố sức vặn vòi nước, rửa sạch tất cả nhưng lại không thể
rửa được vẻ mệt mỏi cùng suy yếu trên mặt anh. Ngẩng đầu lên nhìn
chính mình trong gương, bởi vì không đeo mắt kính nên cái gì cũng đều
mơ hồ, ngay cả chính mình cũng không nhìn rõ được. Khóe miệng khẽ
nhếch lên một nụ cười tự giễu, ánh mắt mờ mịt nhìn không ra cảm
xúc gì.
Cô nhìn hình dạng của
anh trong kính, cắn răng, cố gắng để không làm cho mình phát ra tiếng
động. Bởi vì cô nhìn thấy được ánh mắt đã được bao phủ bởi một
tầng sương mù của anh, một loại đau thương thẳng tắp chạm đến cõi
lòng cô, làm sao có thể nhẫn tâm vạch trần một chút tự tôn cuối
cùng anh đã khổ sở kiên trì giữ lấy chứ?
Anh chậm rãi chống đỡ
thân thể, chậm rãi điều khiển xe lăn, Hinh Ý cũng lập tức xoay người
bước ra khỏi phòng ngủ, anh không muốn cô biết thì cô sẽ xem như không
biết. Dù cho trong lòng như bị một thanh đao hung hăng chém xuống, cô
cũng không muốn anh không vui.
Vũ Chính điều khiển
xe lăn đi đến bên giường, đã mệt mỏi không còn sức mà cử động nữa,
tay run rẩy, chân run rẩy, cả người đều run rẩy, dạ dày không ngừng co
rút. Những giọt mồ hôi to như hạt đậu đọng trên khuôn mặt tái nhợt
của anh, nhắm mắt lại, cắn chặt răng, làm cho cơn khó chịu xuyên qua
toàn thân từ từ lùi đi.
Hinh Ý ở ngoài cửa cố
làm cho mặt mình nặn ra được một nụ cười, gượng ép khẽ động cơ
mặt, cố gắng thoải mái mở cửa phòng, bước chân đạp trên thảm dày
bằng lông dê mềm mại phảng phất như đang bay, không hề chân thật.
“Hôm nay sao lại sớm vậy?”
Nghe thấy tiếng động Vũ Chính ngẩng đầu lên, nhìn người đang đi về
phía mình, khuôn mặt quay về vẻ bình thản. Tay đang ôm lấy dạ dày
chậm rãi không một tiếng động mà đặt lên đùi.
“Tình hình bên kia rất
tốt.” Cô lẳng lặng ngồi trên giường, chỉ nhìn vào khuôn mặt anh, thứ
cầm trên tay đặt ra sau lưng, đáy lòng dâng lên một nỗi đau đớn bén
nhọn không tên, lạnh buốt đến tận sâu trong lòng.
“Vẫn còn sớm, hôm
trước đánhh thua anh không phải không cam lòng sao? Đêm nay chúng ta tiếp
tục.” Anh giữ vững tinh thần nắm lấy tay của cô, cảm giác lạnh buốt
truyền đến từ lòng bàn tay làm cho Hinh Ý run lên.
“Nhưng mà bây giờ em
rất buồn ngủ, hay là để sáng mai chúng ta đánh đi.” Hốc mắt cô nong
nóng nhìn vào ánh mắt của anh, biết rõ anh không nhìn thấy rõ lắm
cho nên mới không kiêng nể gì mà lộ ra cõi lòng đau thương của mình,
luôn để ý cẩn thận như vậy, ngay cả đau lòng cũng không muốn để cho
anh biết, nước mắt đã gần tràn ra khỏi hốc mắt, nhưng vẫn cắn răng
nhịn xuống.
“Không cần đâu, bây giờ
đánh một chút đi.” Mỗi lần đều nói như vậy để dụ dỗ anh ngủ. Thật
ra thì anh chỉ muốn có thêm nhiều thời gian ở cùng cô, dù chỉ là
một chút.
“Chẳng lẽ anh
không biết phụ nữ mang thai rất thích ngủ sao? Mặc kệ, anh nhất định
phải ngủ cùng em.” Nói xong liền vươn tay ôm lấy anh.
Trong ánh mắt anh hiện
lên một vẻ khác thường, rồi lại nhanh chóng sa sút tinh thần, nhẹ
nhàng đẩy hai tay đang duỗi tới của cô ra, cắn chặt răng chống đỡ thân
thể xoay qua bên kia, tay phải run nhè nhẹ, trong không khí chỉ nghe
thấy tiếng hít thở dồn dập.
Cô đau lòng giúp anh chỉnh
lại tư thế, cẩn thận đỡ anh nằm xuống ngủ, cầm lấy chiếc gối ngỏ
cuối giường, nhẹ nhàng đặt xuống hai chân của anh. Nắm lấy bàn chân
mềm mại lạnh buốt của anh, nhẹ nhàng mát xa, từ từ tiến lên trên,
chạm vào những chỗ trên cơ thể đã không còn cảm giác gì, vẫn không
nhịn được mà ngừng thở.
Chân của anh gầy đến
nỗi chỉ còn xương, dù cho được che phủ dưới lớp quần nhưng vẫn ốm
yếu khiến cho lòng cô chua xót, với kiểu nôn như hôm nay của anh thì
mỗi ngày thức ăn vào bụng cũng chẳng có mấy phần được hấp thu, còn
có tác dụng phụ của những loại thuốc kia, anh làm sao mà không gầy
chứ?
Nhấc tấm chăn mềm nhẹ
nhàng đắp lên cho anh mới chậm rãi nằm xuống bên cạnh anh, tay của anh
vẫn đè chặt lấy dạ dày, nhẹ nhàng mà run rẩy nhưng lại không để lộ
ra chút gì.
Trong bóng tối, cô để
chồng lên bàn tay kia của anh, một vòng rồi lại một vòng mà xoa xoa
dạ dày cho anh, thân thể căng cứng của anh bắt đầu thả lỏng, từ từ
trở nên thư thái hơn, tay không còn chút sức đè lại bàn tay còn đang
lượn vòng của cô, nhẹ nói: “Ngủ đi.”
Mà cô chỉ ôm chặt lấy
eo của anh, dán vào trước ngực anh, cảm nhận nhịp thở phập phồng
thuộc về anh, để cho tiếng tim đập của anh cùng với tiếng sóng biển
ngoài kia nhẹ nhàng truyền đến, chiếm cứ lấy toàn bộ thế giới của
cô.
Cô khẽ mỉm cười, có
thể nghe thấy tiếng tim đập của anh như vậy, hít lấy hơi thở của anh,
đối với cô mà nói cũng đã là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho cô
rồi. Thật sự, cô không cần thứ gì cả, hạnh phúc chỉ đơn giản như
vậy, nhưng vì sao đến giờ cô mới phát hiện ra?
Dưới mảnh trăng mờ, cô
ngửi thấy mùi hương Lavender nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, nhưng
không phải mùi hương của nước hoa mà là mùi hoa lavender nở tràn đầy
cảm giác mới lạ, giống như muốn thấm sâu vào từng lỗ chân lông của
cô.
Hinh Ý 18 tuổi, trước
mặt là gió thổi mây bay cùng cánh đồng hoa lavender, cỏ lavender nho
nhỏ, lẳng lặng e ấp hé mở, từng bụi từng bụi vươn ra xa, màu tím
lãng mạn phập phồng trong gió như cuộn sóng, kéo dài mãi, dường như muốn
kết hợp thành một đường với chân trời xanh biếc phương xa.
Chàng trai ưu nhã
trắng nõn kia đang lẳng lặng đứng trên gò núi cánh đồng hoa lavender,
vẻ mặt ôn tồn, bên miệng còn ẩn chứ nụ cười như có như không, không
có thứ gì có thể ảnh hưởng đến vẻ dịu dàng trong ánh mắt anh. Ánh
nắng vàng chói rơi trên khuôn mặt anh, phác thảo nên một góc cạnh đẹp
nhất.
Cô từ xa đã nhìn thấy
anh, không vẫn không vẫy tay với mình nhưng lại dùng ánh mắt ấm áp
gọi cô đến, cô mỉm cười từng bước một đi về phía anh, như đang đi trên
con đường vận mệnh của mình không chút do dự mà chạy về phía anh.
Trong lúc đó chiếc xe
lửa trên cánh đồng như một mũi tên rời dây cung dùng hết tốc độ như
muốn xé rách không gian tiến về phía trước, đường ray truyền đến
những tiếng rắc rắc đơn điệu cùng tiếng va chạm chấn động nho nhỏ
vang vọng cả vùng quê.
Xe lửa từ phía xa lao
tới mang đến một làn gió làm cho cả cánh đồng hoa tím cuộn sóng,
những cánh hoa lavender bay lả tả trong không trung, dường như cả không
gian được bao phủ bởi một làn sương tím.
Cơn gió thổi tung góc
áo trắng noãn của anh, anh lớn tiếng gọi cô, Hinh Ý chỉ có thể trơ
mắt nhìn đoàn xe lửa kia cắt ngang con đường của anh lúc ấy, không
nghe thấy tiếng anh gọi nữa, cũng không nhìn thấy hình bóng anh đâu.
Đến khi đoàn xe lửa đi
xa cô mới phát hiện ra đã không còn anh, bầu trời cùng mặt đất lúc
này chỉ còn lại một mảng màu tím, mà vẻ thuần khiết sớm đã theo
gió cuốn đi mất dạng.
Cô đang tìm kiếm, vẫn
mãi tìm kiếm, nhưng mà vẫn không nhìn thấy anh, ở đâu cũng không thấy
anh.
Ở đâu cũng không có…
Đột nhiên Hinh Ý cảm
thấy như đang tỉnh lại từ trong mộng, thì ra chỉ là một giấc mơ, cô
từng ngụm từng ngụm hít thở, trong phòng ngủ yên tĩnh và tối tăm
chỉ nghe thấy tiếng sóng biển, cô nhẹ thở hổn hển, lúc đang định từ
từ bình tĩnh lại, tay sờ sang kế bên, chỉ còn một mảnh ga giường
trống trơn.
Cô ngồi vụt dậy, quay
người sang nhìn lướt qua chiếc đèn tường mờ mờ trong phòng ngủ, cũng
không có Vũ Chính. Đôi mắt nhìn về phía ban công bình thường anh hay
ngồi, cũng không thấy bóng dáng anh đâu.
Khoác thêm một lớp
áo, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu đen bằng sợi tơ, sau đó liền
ra khỏi phòng.
Mang một chiếc dép lên
mềm mại đi trên sàn nhà bằng gỗ cung, ngọn đèn mờ nhạt rơi trên mặt
đất, dường như được phủ bởi một tầng sương. Cô lần lượt tìm các gian
phòng, một phòng rồi một phòng, lúc đẩy cửa phòng ra, ngay cả chính
cô cũng không thể nói lên đó là cảm giác gì, nói chính xác thì đó
hẳn là run rẩy.
Thư phòng trốn trơn,
phòng chứa quần áo cũng trống trơn, đi đến căn phòng cuối cùng trong
hành lang, cửa căn phòng mở hé, cửa phòng lộ ra một chùm sáng, đó
là phòng lab.
Cô đạp trên mặt thảm
mềm mại, nhẹ đẩy cửa phòng ra, không gian nho nhỏ, chỉ khoảng 20 mét
vuông, ngọn đèn màu xanh nhạt làm cho căn phòng tràn đầy cảm giác ấm
áp. Không khí tràn ngập mùi thuốc lá, cô không quen nhíu mày, ánh mắt
đảo qua bàn trà nhỏ, trên mặt là một điếu thuốc còn cháy nằm trên
gạt tàn, khói trắng bay lượn lờ. Bên cạnh gạt tàn còn có một bình
rượu đỏ chỉ còn gần một nửa, chiếc ly chân dài cô đơn nằm ngay bên
cạnh.
Ngay cả cô cũng không
biết đã bao lâu anh không hút thuốc, lúc anh còn làm việc ở Wall
Street, có thói quen thức đêm, thực sự bởi vì áp lực quá lớn
mà nghiện thuốc, tuy nhiên
anh lại không nói cho cô biết, nhưng mà mũi của phụ nữ trời sinh lại
rất mẫn cảm với mất thứ này. Có một lần đến nhà anh phát hiện
múi khói thuốc là nồng nặc trong nhà, cô xoay người cầm lấy túi da
bước đi.
Anh chỉ nắm chặt tay
cô lôi lại, thật lâu sau mới nói, “Cho anh chút thời gian được không?”
Giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi.
Cô xoay đầu lại nhìn
đôi mắt đỏ ngầu vì thức đêm của anh, thật sự đau lòng nhưng vẫn thấy
chán ghét. Anh kéo cô vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng đong đưa, hôn lên
môi cô, làm cho cô nguôi giận.
Bình thường căn bản
anh không cần dùng nước hoa, nhưng mà hôm nay cô ngửi thấy trên người
anh mùi nước hoa nồng đến cỡ nào cũng không át được mùi thuốc lá,
đẩy anh ra, nói một câu, “Không bỏ thuốc thì anh sẽ phải bỏ sắc.” Đôi
mắt gắt gao theo dõi anh.
Anh lập tức nghiêm mặt
nhìn cô, nghiêm trang nói: “Báo cáo bà xã đại nhân, bây giờ lập tức
bỏ.” Sau đó lại ôm cô một lần nữa.
Cô vừa tức lại vừa
cảm thấy buồn cười, cuối cùng lại rầu rĩ nói một câu: “Ai là bà
xã của anh?” Rồi lại âm thầm mím môi cười.
Khoảnh khắc kia dường
như đã trôi đi rất xa, rồi lại dường như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm
qua, từng hình ảnh một hiện lên trước mắt cô.
Trước chiếc ghế mát
xa có dấu vết rượu đỏ đổ trên mặt thảm, vệt nước nhàn nhạt, dường
như cô có thể ngửi thấy mùi rượu đỏ nhàn nhạt mang theo hương vị cay
đắng trong không khí.
Trên tường là một TV
LCD treo tường, lúc cô bước vào thì đang mở, chỉ là cô không chú ý
xem nó đang chiếu cái gì, lúc này loa TV đột nhiên có tiếng động, tuy
không lớn nhưng vẫn làm cho cô sững sờ.
“Aizz, bắt đầu từ
ngày mai Giang tổng của chúng ta sẽ cáo biệt với danh hiệu Người đàn
ông độc thân hoàng kim rồi, đến đây, chụp một tấm nào, nhìn xem biểu
lộ u oán của Giang tổng của chúng ta kìa…” Trên màn hình TV là hình
ảnh CFO của Giang thị trước kia rồi chuyển sang Vũ Chính.
Cô vẫn còn nhớ rõ
chuyện kia, trước khi kết hôn một đêm, một đám quản lý cấp cao của
Giang thị cùng với bạn bè của anh cảm thấy không thể để cho anh cứ
như vậy mà bị mất đi một thời quý tộc độc thân được, làm như vậy
là để giữ lại thời khắc tốt đẹp nhất, cho nên đã bao hết phòng
tổng thống mở một vũ hội tên là “The last single party”, trong đó còn
chiếu rất nhiều ảnh chụp “gợi cảm” được truyền đến tay Hinh Ý.
Trong màn hình anh chỉ
biết lười biếng dựa vào chiếc ghế sofa màu trắng, đôi chân thon dài
mạnh mẽ duỗi ra, một nụ cười nhàn nhạt điên đảo chúng sinh quét qua
màn ảnh.
Mỉm cười như vậy, làm
cho trái tim Hinh Ý không kìm được mà run lên, khóe miệng cũng hiện
lên một nụ cười cay đắng.
Đám người trên màn
hình tiếp tục ồn ào, ỡm ờ mà đưa một cô gái vào trong lồng ngực
anh, cô gái kia ngồi trong lồng ngực anh nhẹ nhàng vuốt ve, mà anh vẫn
lạnh nhạt quét qua tất cả mọi người, vừa lúc đó tiếng chuông điện
thoại vang lên, nhìn màn hình điện thoại, trên mặt lại hiện lên một
vẻ dịu dàng vui vẻ.
Trong đám người tiếp
tục có người ồn ào, “A…a…Giang tổng của chúng ta vẫn chưa phải là
gái đã có chồng mà? Vậy mà đã bị vợ quản lý nghiêm ngặt vậy rồi,
cuộc sống sau này làm sao mà tốt đẹp được đây…”
Anh chỉ nhẹ giọng nói
với mọi người một câu: “Excuse me.” Rồi đứng dậy đi ra sân thượng nghe.
Vành mắt của cô đỏ
lên nhưng vẫn còn đang cười, cú điện thoại kia là do cô gọi tới, cô
nhớ rõ, nhớ rất rõ.
Màn hình trên tường
đột nhiên trống rỗng, sau đó hiện lên một hình ảnh khác, lễ đường
tràn ngập hoa bách hợp màu trắng hiện ra trên màn hình, nước mắt
của cô chảy xuống, khóe miệng mỉm cười dần dần ngày càng tươi hơn,
vẻ mặt lo lắng của cô hiện lên trên màn hình.
“Tôi Giang Vũ Chính,
xin dùng danh nghĩa của chúa để thề, bất kể trong hoàn cảnh nào,
bất kể giàu có hay nghèo khổ, bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, vĩnh
viễn chỉ yêu một mình Lâm Hinh Ý, dùng tất cả sức mạnh của mình để
bảo vệ cô ấy, yêu quý cô ấy, đến chết cũng không đổi.”
Cô không nghe thấy anh
đã nói gì lúc đó, chỉ nhìn ánh mắt chăm chú của anh trên màn hình,
kiên định như vậy, vẫn là âm lượng bình thường nhưng lại mạnh mẽ lạ
thường, từng chữ từng chữ từ trong miệng anh nói ra.
Cô lúng túng không
biết phải phản ứng thế nào, từng giọt nước mắt tinh tế rơi xuống
nhưng lại không có cách nào che giấu được nụ cười trên miệng. Cho tới
hôm nay, có lẽ qua 50 năm nữa, cô cũng không có cách nào nhớ lại năm
đó rốt cuộc cô đã mặc chiếc áo cưới hoa lệ như thế nào, đeo trang
sức xa hoa ra sao đã không còn trong trí nhớ nữa, nhưng vẫn không có
cách nào quên được biểu lộ chân thật của anh khi đọc lời tuyên thề,
còn có ánh mắt thâm tình anh nhìn cô.
Hai bên đường vào giáo
đường trang trí đầy những bông hoa hồng đang nở rộ, thơm ngát mà rực
rỡ, rậm rạp vây kín hai bên lối vào, hoa rơi đầy đất.
Khi suy nghĩ của cô
đang chậm rãi bay xa thì dưới lầu có tiếng động đánh thức cô.
Bước chân vội vàng xao
động mà mất trật tự giẫm lên cầu thang bằng gỗ, nhịp tim của cô
không ngừng đập nhanh hơn, trong cơ thể có một dòng nhiệt không ngừng
quay cuồng.
Ánh đèn đặt dưới đất
tản ra ánh sáng mờ nhạt làm
cho một góc phòng khác xa hoa tịch mịch tăng thêm một chút ấm áp
nhưng lại không có cách nào làm cho trái tim của con người đang chìm
đắm trong tĩnh mịch kia ấm áp.
Xe lăn ngã lăn bên cạnh
đàn dương cầm, Vũ Chính chống đỡ thân thể của chính mình, tay trái
cố chống lên mặt thảm, tay phải không có lực buông lỏng trên chiếc xe
lăn đang đè nặng đùi phải của mình, tuy vậy vẫn không có cách nào
thoát khỏi sự trói buộc của chiếc xe lăn đang lật ngã.
Mồ hôi hai bên thái
dương lấp lánh dưới ánh đèn, khóe miệng của anh nhếch lên thành một
nụ cười tự giễu, cuối cùng, xụi lơ dưới chân cây đàn dương cầm, run
nhè nhẹ. Ngón tay lướt qua mặt đàn dương cầm màu đen bóng loáng, anh
nhắm mắt lại, đắm chìm trong đó.
Đàn dương cầm đang mang
anh về với quá khứ. Khi còn bé, anh dùng kĩ thuật đàn điêu luyện
của mình để giành được sự tán thưởng của mẹ, cũng là lúc anh phải
chịu đựng những ánh mắt lạnh lùng nhất của những con người mang bộ
mặt tư sản trong nhà họ Giang; sau khi lớn lên, anh dùng tiếng đàn hoa
lệ của mình hấp dẫn người con gái mình thích; khi anh mới đến Mĩ du
học, anh dùng những ngón tay linh hoạt của mình lướt trên phím đàn
để kiếm tiền sinh hoạt phí; mỗi lần cô giận dỗi, anh luôn có thể sử
dụng tiếng đàn ưu nhã của mình để làm nguôi cơn giận của cô, thậm
chí lúc cầu hôn anh vẫn ỷ lại tài năng đó của mình.
Nhiều đêm không thể
ngủ được, đó chính là lớp áo giáp để anh che giấu sự yếu đuối của
mình, cho dù chỉ là những âm thanh không thành tiếng cũng có thể
khiến cho anh cảm thấy như được hít thở, có thể tự gặm nhấm vết
thương.
Giang Vũ Chính kiêu
ngạo không chê vào đâu được rốt cuộc có bao nhiêu khoảnh khắc liên quan
đến 88 phím đàn đen trắng này, ngảy cả chính anh cũng không nhớ rõ.
Nhưng mà, hôm nay thì sao? Anh chỉ có thể cười, cười đến nỗi bờ môi
run rẩy, khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ làm rung động lòng người.
Anh của hiện tại, ngay
cả bàn đạp cũng không đi tới nổi, bàn tay phải run rẩy đè xuống
phím đàn cũng không còn sức, lại càng không cần phải nói đến việc
có thể lưu loát diễn tấu lên một bản nhạc.
Đùi bắt đầu run rẩy,
kịch liệt run rẩy, ngay sau đó là cơn đau đớn không ngừng quay cuống,
từng chút một xé rách lý trí của anh…
Co giật? Chứng động
kinh? Nụ cười trên mặt anh bởi vì đau đớn kịch liệt mà méo đi, lộ ra
vẻ tuyệt vọng, theo cơn đau đớn ngày càng mãnh liêt, anh đột nhiên
dùng đầu đập vào chân khung đàn dương cầm, cười như một kẻ điên, làm
cho lòng người chấn động. Muốn cho cơn đau kia chấn át triệt để cơn
đau hiện giờ của anh.
Y tá trên lầu dường
như cũng nghe thấy tiếng động nên cấp tốc vội vã chạy từ trên xuống.
Hinh Ý nghe thấy một
góc phòng khách truyền đến một tiếng đập, chạy thật nhanh đến chỗ
đó thiếu chút nữa đã trượt chân trên tấm thảm, cả người đều run
rẩy, lòng không có lý do gì lại thấy chua xót, thẩm thấu vào da
thịt của cô.
Một gian thương khôn
khéo mạnh mẽ có khả năng thét ra lửa trên thương trường, một lãnh
đạo có uy biết cương biết nhu, hôm nay lại tháo chiếc mặt nạ xuống,
sau khi đã tháo xuống vẻ hoa lệ, ở trước mặt cô là một người đàn
ông làm cho cô đau lòng.
Cô chỉ lẳng lặng đứng
chếch ở một góc sảnh, nhìn anh, ngón tay chà sát môi, từng chỗ trên
mặt bị ngón tay chạm vào đều là nước mắt, cô còn chưa kịp tự hỏi
thì nước mặt đã rơi đầy mặt rồi sao?
Ngọn đàn dưới mặt
đất chiếu rọi lên gương mặt anh, nơi đó đẫm mồ hôi, biểu lộ trên khuôn
mặt bởi vì cơn co giật thống khổ mà gần như trở nên dữ tợn. Đôi dép
lê bằng bông vải mang trên chân cũng đã rớt xuống, chân lại không mang
tất, mắt cá chân có hơi biến dạng, ống quần bên chân phải đã kéo xuống
tận bàn chân, trên đũng quần đã ẩm ướt, tất cả tất cả đều hung hăng
làm cho lòng cô đau đớn.
Y tá bước đến gần
anh, mà đột nhiên anh lại chụp lấy bình hoa bên cạnh ném đi, âm thanh
vỡ vụn của đồ sứ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, mà anh chỉ cắn
răng, trán nổi gân canh nói một câu: “Cút đi.”
Hinh Ý giữ lấy tay y
tá, từng bước một đi về phía anh, ngồi xổm xuống giúp anh nhấc
chiếc xe lăn đang đè nặng trên chân xuống, anh chỉ cố né tránh, dường
như không muốn cho cô nhìn thấy hai mắt của anh, xem tất cả những thứ
đó như một sự sỉ nhục.
Cô ôm lấy anh muốn đỡ
anh lên xe lăn, nhưng anh lại đột nhiên giãy giụa đẩy cô ra, “Anh nói em
cút đi mà…” giọng nói như dốc cạn tất cả nỗi tuyệt vọng trong đáy
lòng không hề giữ lại mà để lộ ra ngoài.
Cô bị anh đẩy ra mất
trọng tâm lùi về phía sau, một tay chống lấy mặt đất, bị mảnh sứ
làm cho bị thương, nhưng cô không hề cảm thấy đau, làm gì có nỗi đau
nào có thể hơn được nỗi đau của anh?
Cô cố nén nước mắt,
mở to hai mắt nhìn anh, bất chấp máu trên cánh tay mình, hai tay bưng
lấy mặt của anh, bắt anh phải nhìn mình, nhưng không nói một câu nào.
Anh cảm nhận được bàn
tay cô nâng mặt mình lên ươn ướt, lòng đau đến nỗi làm cho anh khó có
thể thở được. Mà cô chỉ dùng hết sức đỡ anh lên xe lăn, giúp anh trở
về phòng.
Ngọn đèn trong hành
lang vẫn u ám, nhìn không rõ cảm xúc của mỗi người, lúc bước vào
trong phòng ngủ, anh dùng lực đè bánh xe lăn lại, cúi đầu không thể
nhìn rõ biểu lộ.
Cô đi đến trước mặt
anh, đang muốn nắm lấy anh của anh nhưng không ngờ anh lại đột nhiên
dùng hết sức đẩy ngã cô, giống như người điên dùng tốc độ nhanh nhất
khóa cửa lại.
Cô vẫn còn chìm đắm
trong nỗi chấn động khi anh thô lỗ đẩy ngã cô như vậy, chưa kịp phản
ứng gì, chỉ trợn tròn hai mắt nhìn cửa phòng đóng kín lại, anh làm
sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Còn có ánh mắt vừa rồi khi
anh nhìn cô, rõ ràng mang theo một vẻ chán ghét cùng hối hận sâu
sắc.
“Giang Vũ Chính, anh
mở cửa ra cho em.” Cô khóc đập cửa, tay còn dùng sức lắc lắc nắm
khóa. Máu đọng trên cửa phòng màu trắng, xinh đẹp quỷ dị mà réo
rắt thảm thiết.
Quản gia vội vã chạy
tới, cô chỉ đập cửa, khóc gọi: “Mở cửa ra…”
“Chìa khóa, tôi muốn
chìa khóa…đi lấy chìa khóa đến đây cho tôi mau lên…” Cô khóc quát lớn
với quản gia. Quản gia lập tức tỉnh lại, chạy đi mang chìa khóa tới.
Cô chỉ đứng nhìn cánh
cửa phòng ngăn cách bọn họ, loại sợ hãi không tên như một cơn bão
tuyết đột kích lại, ở trong lòng cô rạch nên từng vết thương.
Quản gia mặt đầy sầu
lo chạy lại mang chìa khóa đến, cô run rẩy nhận lấy, nhưng đút vào
nhiều lần vẫn không có cách nào mở khóa ra, khi cô đã gấp đến độ
sắp phát khóc thì chìa khóa rốt cuộc đã vào được.
Đẩy cửa phòng ra, quản
gia cũng không dám theo vào, chỉ lẳng lặng ở bên ngoài trông coi.
Cô lướt cực kỳ nhanh
qua phòng khách nhỏ, đi vào phòng ngủ, chỉ nghe thấy âm thanh vỡ vụn
của thủy tinh. Xe lăn lật ngã trước cửa phòng tắm, cửa phòng tắm mở
rộng ra.
Cô chậm rãi đến gần,
nhìn vào bên trong nhưng vẫn đau mất mức không có cách nào đối mặt.
Từ chỗ xe lăn đến tận phòng tắm là một vệt nước, kéo dài đến vòi
sen trong phòng.
Mà Vũ Chính lại đang
ngồi chết cứng dưới vòi sen phòng tắm, tư thế nghiêng ngả, hai đùi
đều có vẻ mất tự nhiên, nhưng mà anh vẫn vô tư chưa phát hiện ra, chỉ
nhắm mắt lại để mặc cho làn nước trút từ trên xuống, đầu vô lực mà
dựa vào cửa thủy tinh, quần áo toàn thân ướt đẫm dính sát vào cơ
thể càng hiện ra vẻ gầy yếu của thân thể.
Cô bước lên phía trước
nhưng không ngờ lại là nước lạnh, lạnh buốt sối trên người, cô vốn
chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, giờ phút này ướt đẫm gần như
trong suốt, mơ hồ lộ ra đường cong lung linh. Rùng mình một cái, “Giang
Vũ Chính, anh bị điên rồi có phải không?” Run rẩy đóng vòi sen lại,
muốn cởi quần áo ướt đẫm trên người anh xuống. Cứ như vậy nhất định
sẽ bị bệnh, nước mắt lại càng không ngừng chảy, cho tới bây giờ cô
vẫn không biết thì ra mình lại thích khóc như vậy, dường như khóc
đến cạn cả nước mắt.
Đền thật gần nhìn
hàng mi ướt đẫm của anh, nước thấm ướt khuôn mặt tái nhợt, trong
suốt vô cùng đẹp mắt. Lòng của cô như quặn lại, hít thở cũng cảm
thấy đau đớn.
“Bẩn…” giọng nói của
anh rất nhẹ, nhẹ đến nỗi phảng phất như đang bay lượn trong không trung,
hoàn toàn không có chút lực nào.
Cô vẫn không ngừng
động tác tay mình lại, mặc kệ anh lẩm nhẩm cái gì, nhất định phải
cởi quần áo ra trước
“Anh nói anh rất bẩn…”
anh dùng sức đẩy cô ra, thật ra đã không còn chút sức nào, chỉ nhẹ
nhàng đẩy cô dịch ra một chút, tay quờ quạng đặt trên vòi nước, nước
lại một lần nữa chảy xuống, lần này là nước nóng. Anh chỉ hơi ngửa
đầu lên, một lần nữa tựa đầu vào tấm kính thủy tinh trên tường.
Cô kéo anh vào trong
ngực, ôm anh thật chặt, “Đừng như vậy, van xin anh…” cho dù đang bị
nước nóng bao quanh nhưng thân thể của anh vẫn rất lạnh, một nỗi thê
thương xuyên thấu vào nội tâm.
Anh không còn chút sức
để mặc cô ôm lấy, “Em hãy chỉ nhớ kỹ những ký ức ngọt ngào trước
kia thôi…” Anh như đang nói mê thấp giọng lên tiếng.
Nhất thời cô không kịp
phản ứng, anh lại cười cười, “Đúng vậy…ai mà thích một tên tàn phế
không thể làm được gì chứ?” Anh tự trả lời.
Cô chỉ ôm chặt lấy
anh, nghẹn ngào nói: “Sở dĩ em nhớ mãi không quên những ký ức kia
cũng là bởi vì trong hồi ức ấy có anh…” Cô tắt vòi hoa sen đi, tiếp
tục cởi quần áo anh ra, chạm đến xương bả vai gầy yếu của anh, chính
mình cũng không ngừng run lên.
Anh xụi lơ trong lồng
ngực cô, “Rất đau…không thể làm được gì cả…anh không muốn…” đột nhiên
bắt lấy tay của cô, mở to hai mắt, con ngươi màu đen thật sâu, nhưng
ánh mắt lại bị bao phủ bởi một tầng sương mù, thê lương đến nỗi làm
cho người ta tuyệt vọng. “Anh không muốn như vậy…không muốn mắc chứng
động kinh…không muốn bị co giật…” Anh nhìn thật sâu vào cô, ánh mắt
dường như muốn xuyên thấu qua cô, sợ hãi giống như một đứa trẻ không
nơi nương tựa.
Cô để cho anh dán lên
lồng ngực mềm mại của mình, một tay đỡ lấy đầu anh, một tay ôm lấy
bả vai anh, cằm tựa vào đỉnh đầu anh, dùng sức cọ cọ, “Không đâu,
làm phẫu thuật xong sẽ khỏi thôi, không còn chứng động kinh…” Giọng
nói của cô dịu dàng dụ dỗ anh, giống như đang ôm lấy một đứa trẻ.
Mà anh chỉ khẽ run
rẩy trong lồng ngực anh, cô có thể cảm giác được sự ấm áp này chảy
vào đáy lòng mình, hợp thành một dòng suối ấm áp làm tan chảy băng
tuyết.
Bao nhiêu năm qua, dù
cho đã trải qua biết bao chuyện, cô vẫn không có cách nào quên được
đã từng có một người đàn ông như vậy, trong đêm khuya vụng trộm khóc
trong ngực cô, anh không biết, thật ra những giọt nước mắt kia đã rơi
vào tận đáy lòng cô, cả đời khắc sâu trong tâm trí cô.