Ngày hôm sau bầu trời vô
cùng tươi sáng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, chiếu vào ngọn tuyết phủ đầy
tuyết phía xa xa, cho dù đứng bất kể ở góc độ nào thì Chomanix cũng là một bức
tranh nên thơ.
Sáng sớm Hinh Ý đã ầm ĩ
đòi lên đỉnh núi Mont Blanc thuộc dãy nói Alps, đó là dãy núi cao nhất của châu
Âu, cao 4810m, nơi này có cáp treo dài nhất thế giới. Cô đã không thể đợi được
muốn được đi trên con đường trượt tuyết tốt nhất, dài nhất thế giới này.
Nhìn thấy Hinh Ý như một
đứa trẻ, Vũ Chính cũng cảm thấy rất vui. Thật ra thì anh cũng biết tại sao Hinh
Ý lại hưng phấn như vậy, hoàn toàn không giữ hình tượng trước mặt mọi người.
Mỗi ngày đều phải dốc sức để sinh tồn trong đám lang sói kia, chỉ hơi không cẩn
thận thì đã có thể vạn kiếp bất phục. Lâm thị tuy không lớn bằng Giang thị,
nhưng một cô gái phải tiếp quản mọi việc trong gia tộc, loại gian nan này
làm cho anh nghĩ đến là đau lòng. Nhưng anh sẽ không để cho Hinh Ý của
anh bị tổn thương, hơn nữa hiện tại anh cũng đã đủ sức tự mình có thể bảo vệ
được cho Hinh Ý.
Bọn họ nhân lúc cáp treo
đã đến đỉnh núi, đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn ngọn núi chạy dài không dứt, nhìn
Mont Blanc xinh đẹp, sợ hãi nói: “Đây đúng là “tiểu hoàng tử”
thành phố hoa hồng, thật đẹp, giống như tiên cảnh vậy, thật hy vọng thời gian
có thể dừng lại ngay giơ` phút này.” Cô không phải chưa từng đi du lịch,
càng không phải chưa từng đến thăm thành phố xinh đẹp này. Nhưng
giờ phút này, cô thật sự bị vẻ đẹp kia làm sợ hãi. Hay có thể nói là phong cảnh này bởi vì người đứng bên cạnh cô mà trở nên thật xinh đẹp.
Vũ Chính tuy đã đến đây
rất nhiều lần, nhưng đi cùng với Hinh Ý, giờ phút này cảm thấy đây
chính là nơi xinh đẹp nhất. Anh giương cây gậy tuyết trên tay lên, dùng tiếng
Pháp nói: “Quý cô, trận đấu thể theo của chúng ta hiện tại bắt đầu, xin
mời.” Sau đó rất ra dáng thân sĩ làm động tác xin mời.
Hai người trượt rất nhanh
trên nền tuyết, Hinh Ý thật sự rất khâm phục Vũ Chính, đây là lần
thứ hai cô nhìn thấy Vũ Chính trượt tuyết. Lần đầu tiên là khi còn học đại học
ở trong nước, cô cầu xin anh dạy cô trượt, anh lại cười cô còn thua kém một đứa
trẻ người nước ngoài. Hinh Ý là người có cá tính mạnh mẽ, trong lòng nghĩ anh
có gì đặc biệt hơn người, vài năm nữa em nhất định sẽ giỏi hơn cả anh. Trong
lòng người yêu cô đã trở thành “trò cười”. Nhưng qua nhiều năm như vậy, cô
lại nhìn thấy kĩ xảo của Vũ Chính, cảm thấy mình vẫn còn là một “cô nhóc”.
Vũ Chính nghĩ thầm trong
lòng: “Mình làm vậy có phải hơi hăng quá không, đến hưởng tuần trăng mật chứ
đâu phải đến để thi đấu thể thao.” Vì vậy anh chạy chậm lại đợi cô.
Lòng tự trong của Hinh Ý
bị Vũ Chính đả kích mãnh liệt, tinh thần không chịu thua cùng tính không thích
người khác nhường mình bị Vũ Chính khơi dậy. Cô đột nhiên thay đổi đường trượt,
cố gắng đuổi theo đến ngọn núi bên kia.
Chỉ là bởi vì cô chưa
quen cách thay đổi đường trượt nên bị ngã sấp xuống, hơn nữa chân ván trượt
tuyết lại kẹt vào vách băng, cô lại ngồi ngay trên vách núi băng, nghiêng người
nhìn xuống vực nên khiến tay run lên nhè nhẹ.
Vũ Chính đi đến nhìn thấy
tình hình như vậy, đôi đồng tử tức tốc co rút lại, sau đó nói với Hinh
Ý: “Đừng cử động, anh đến đây.” Vừa nói vừa tháo tất cả trang thiết
bị trên người xuống hết.
Tuy giọng nói của Hinh Ý
vẫn rất cố gắng đè nén, nhưng vẫn hơi run run: “Em nghe thấy tiếng băng vỡ
ra, anh đừng đến đây.”
Anh như không nghe thấy
mà bình tĩnh đi qua, tay điều khiển ván trượt rất tốt, chỉ là không đợi đến khi
đến gần Hinh Ý, khối băng đột nhiên có xu thế rơi xuống. Cô chỉ nhớ giờ khắc
cuối cùng mình đã thét lên cùng với bị Vũ Chính đẩy ra khu vực an toàn, lưng
đập vào vách núi đau đớn sau đó mất đi ý thức.
Cuối hình tất cả hình ảnh
dường như đã dừng lại trên khung cảnh ngọn núi phủ tuyết trắng xóa.