“Xin chào! Văn phòng
tổng tài Giang Lâm đây ạ.” Giọng nói của thư kí truyền đến trong điện
thoại, có người nói, muốn biết ông chủ có thành công hay không thì
có thể nhìn thư kí mà anh ta chọn lựa.
Mà theo Hinh Ý thấy
thì thư kí Triệu này là một nhân tài trong vạn người, trước kia cô
cũng từng tiếp xúc với cô ấy, dù có nhiều việc thế nào thì cũng
chỉ có một mình đảm đương tất cả.
“Tôi muốn gặp
tổng tài của cô, Giang Vũ Chính.” Hinh Ý nói thẳng ý của mình.
“Xin hỏi tiểu thư đến
từ công ty nào? Có hẹn trước không?” Giọng nói của thư kí truyền đến
trong điện thoại.
Hinh Ý nhẹ nhàng cười
một tiếng, trêu đùa nói: “Chẳng lẽ tôi muốn gặp chồng của mình cũng
không được sao?”
Trong nháy mắt thư kí
bên kia rất kinh ngạc nhưng rồi khôi phục rất nhanh, “Bà Giang, bà khỏe
chứ, hiện tại Giang tiên sinh đang họp, ngài ấy dặn tôi có bất cứ
chuyện gì cũng chờ ngài ấy họp xong rồi nói sau…”
Hinh Ý chưa nghe cô nói
xong đã trực tiếp ngắt điện thoại, cô đã gọi cho anh ba lần rồi,
điện thoại riêng thì luôn tắt máy, gọi đến văn phòng không phải họp
thì là đang nghỉ ngơi.
Cô không hiểu anh đang
suy nghĩ gì nữa, đang lúc mình quyết định trở về thì anh ta lại
tránh không gặp, dường như đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của cô. Cô tự
thấy mình cũng không phải người vội vàng hấp tấp, nhưng mà ở trước
mặt anh lại vĩnh viễn không có cách nào tìm lại được vẻ mặt không
đổi sắc dù núi thái sơn có sập xuống.
Cô buồn rầu vùi mặt
vào trong chăn, lăn qua lăn lại suy nghĩ vạn lần, rồi lại rời giường,
trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi. Ai bảo anh là nhà
cái, tất cả đều nắm trong tay.
Xe đứng trước cửa tòa
nhà Giang Lâm, Hinh Ý nhìn tòa nhà hoàn toàn lạ lẫm, trong lòng
trống rỗng, đối với việc hôm nay tìm đến Giang Vũ Chính rốt cuộc là
đúng hay sai cô cũng không dám chắc. Cô chưa bao giờ đánh một trận
chiến mà không nắm chắc như thế này, không chỉ bởi vì không có năng
lực mà càng bởi vì đối thủ là Giang Vũ Chính.
Cô xuống xe hít một hơi
thật sâu, nhắm hai mắt lại cho mình bình tĩnh lại một chút, mỗi lần
trong công việc gặp vấn đề nan giải nào cô đều làm như vậy, một khi
mở mắt ra dường như đã đến một thế giới khác.
Lúc đi qua sảnh lầu
một của tòa nhà Giang Lâm, cô cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đều
tập trung về phía mình, cho dù cô ăn mặc không quá tùy tiện, càng
không mặc quần áo đẹp đẽ gì, nhưng rất nhiều người đã lập tức nhận
ra cô.
Rất nhiều người trong
này, kể cả cấp dưới trước kia của Lâm thị, còn có các giám đốc
của Giang thị, bọn họ hẳn là biết rất rõ về cô. Chỉ là tất cả
mọi người đều rất mẫn cảm, hai năm trước tổng tài Lâm thị xuất
ngoại du học hai năm hôm nay đột nhiên xuất hiện ở Giang Lâm có dụng ý
gì?
Hinh ý không để ý đến
ánh mắt của những người kia, đứng thẳng lưng, cao quý như bình thường
đi vào trong thang máy, nhấn nút. Nhìn những con số trên màn hình
ngày càng tăng dần, lòng của cô cũng ngày càng căng thẳng, cầm chặt
chiếc túi LV nhưng mà vẫn không có cách làm cho lòng bình tĩnh lại.
Rốt cuộc thang máy
dừng ở tầng 75, tuy cô chưa quen thuộc bố trí của nơi này nhưng lúc
bước ra khỏi thang máy lại ngoài ý muốn gặp một người, cô ấy tại
sao lại ở đây.
Hinh Ý biết tên Hà Thư
Mẫn cũng là do nghe được từ miệng Vũ Chính, cô là một đại cổ đông
trong JL của anh, một người tốt nghiệp nhưng không về công ty của ba
mình mà lưu lạc sang Wall Street, nghe giọng điệu của Vũ Chính có thể
nhận ra được anh có phần tán thưởng cô ấy, nhưng Hinh Ý cũng không
ngờ tới lại gặp cô ấy ở đây.
Hà Thư Mẫn mặc dù
chưa chính thức gặp mặt Hinh Ý, nhưng trên tạp chí có hình của cô,
tuy hiện tại đã cắt tóc nhưng nhìn chung cũng không thay đổi, tất
nhiên cũng có thể nhận ra cô.
Giờ phút này hai
người phụ nữ ngoài ý muốn chạm mặt nhau nên có hơi ngẩn người, nhưng
cả hai đều là người thông minh, rất nhanh đã khôi phục lại như bình
thường.
Hinh Ý nhìn Hà Thư
Mẫn mặc một bộ quần áo công sở, cả người toát ra một loại khí chất
tinh anh sắc sảo, mỉm cười vươn tay nói: “Trước kia có nghe nhắc đến
tên Hà tiểu thư, lúc này đây mới có cơ hội được gặp mặt.”
Hà Thư Mẫn khựng lại
một lát rồi cũng cười nói: “Lâm tiểu thư, xin chào.”
Cách gọi Lâm tiểu thư
này làm cho máu của Hinh Ý cũng đông lại, nhưng mà rất nhanh cô lại
cười cười nói: “Tôi là bà Giang.” Nói xong liền đi về phía thư kí,
bỏ lại Hà Thư Mẫn sững người tại chỗ.
Sau khi Hà Thư Mẫn ngây
người thì nhìn theo bóng dáng của Hinh Ý, trên mặt hiện lên một nụ
cười tán thưởng, đây tuyệt đối là một đối thủ thú vị.
Nhưng mà điều làm cho
Hinh Ý cảm thấy giật mình chính là thư kí thấy mình cũng không tỏ
ra kinh ngạc, mỉm cười nói với cô: “Bà Giang, Giang tổng còn đang họp
ở lầu 70. Ngài ấy dặn dò tôi cứ mời bà vào phòng trước.”
Hinh Ý vừa đi theo thư
kí đi vào phòng làm việc của anh vừa vô cùng kinh ngạc, anh biết mình
nhất định sẽ đến sao?
Cách bài trí trong văn
phòng tuyệt không làm cho cô cảm thấy kinh ngạc, bởi vì Giang Vũ Chính là
người như vậy, trầm ổn và sống nội tâm, nhưng lại làm cho bạn không biết
lúc nào sẽ đâm bạn một nhát.
Cả văn phòng đều lót
thảm dày, nhiệt độ của điều hòa cũng không thấp, chắc là sợ chân
của anh không chịu được.
Chân của anh không thể
chịu lạnh, cho nên công việc giữ ấm nhất định phải làm cẩn thận, cho
dù là mùa hè cũng vậy.
Hôm nay Hinh Ý đến đây
vốn cũng xem như là để đàm phán, lại tự nhiên nhớ đến nhiều thứ như
vậy nên trong lòng không khỏi cảm thấy mình đã quá đa tâm.
Hôm nay cùng lắm chỉ
là nhìn thấy phòng làm việc của anh thôi mà đã không thể kìm chế
được sự quan tâm đối với anh, nếu thật sự trở về bên cạnh anh, thật
sự cô không thể nắm chắc được mình có thể lý trí để đối mặt với
anh không.
Đang lúc cô nâng ly cà
phê lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm thì chiếc cửa gỗ nặng nề mở ra, tay
cô run lên, cà phê trong ly sóng sánh nhưng không đổ ra ngoài.
Sau khi Kelvin giúp Vũ
Chính đi vào phòng thì liền thức thời đi ra ngoài, không cho ai đến
gần đó. Vừa rồi khi đang họp không biết thư kí đi đến nói gì bên tai
anh mà cảm thấy trên mặt ông chủ mình hiện lên một nụ cười lơ đãng,
thậm chí lúc trưởng phòng kinh doanh nói hạng mục của tháng này
thiệt hại tài chính bao nhiên trên mặt anh cũng lộ ra một vẻ nhu hòa.
Thật ra thì Kelvin đi
theo Vũ Chính lâu như vậy, anh hiểu rõ cảm xúc của ông chủ mình hơn
bất kì ai. Lúc khuôn mặt Vũ Chính hiện lên một vẻ lạnh nhạt là lúc
anh đang trong trạng thái chuyên tâm làm việc. Mà khi dịu dàng cười
thì nhất định anh đang có chuyện gì đó vui vẻ.
Vũ Chính đẩy xe lăn
đến bên ghế sofa, chỉ nói một câu, “Em tới rồi.” Giọng điệu giống như
một người chồng vừa nhìn thấy vợ mình đến công ty thăm mình, dường
như Hinh Ý rất thường hay làm vậy.
Hinh Ý ngẩng đầu nhìn
anh, hàng mi, mắt, mũi, môi đều là của Vũ Chính nha. Nhưng mà vì sao
giờ phút này lại cảm thấy lạ lẫm như vậy? Làm cho cô cảm thấy rất
chua xót.
Cô không có thời gian
để cho mình tiếp tục chìm sâu vào những cảm giác đối với anh, thấy
anh thật lâu không mở miệng nên nói thẳng: “Tất cả đều là người thông
minh, lần này tôi đến đây vì cái gì, cả tôi và anh đều biết rất rõ.
Tôi đồng ý trở về, cũng đồng ý trở lại ngôi nhà kia, chỉ cần anh
buông tha cho họ.”
“Ừ” Anh nhẹ nhàng đáp
lời, đôi mắt khép hờ.
“Còn nữa, tôi muốn
trở lại Giang Lâm.” Hinh Ý nói tiếp điều kiện của mình.
Vũ Chính vẫn như cũ,
không hề khẩn trương nói: “Ừ”
Hinh Ý nhìn thấy sắc
mặt của anh hình như không tốt lắm, mặt tái nhợt không còn chút máu.
Tuy rất lo lắng cho anh nhưng cũng phải kìm nén mình hỏi một câu, “Anh
không sao chứ?”
Vũ Chính càng thấp
giọng nói “Ừ” một tiếng, một tay lặng yên không một tiếng động đặt tại bên
hông.
Hinh Ý nhịn không được
đi về phía trước, đến trước xe lăn của anh ngồi xổm xuống, “Anh làm sao
vậy?” Bình thường khi anh dùng tay đè lên lưng chứng tỏ anh đang rất
đau đớn không thể chịu đựng được, nếu không anh sẽ không làm bất kì
động tác gì.
Đột nhiên Vũ Chính
choàng hai tay ôm lấy cô, tựa đầu vào vai cô, chôn mặt vào cổ của cô,
tùy ý mà hít lấy hương vị của cô, hương vị đặc biệt của Lâm Hinh Ý.
Thật lâu sau mới nghẹn giọng nói: “Anh mệt mỏi, mệt chết đi được.”
Giống như trước kia vài buổi sáng anh sẽ ngẫu nhiên làm nũng: “Buồn
ngủ, rất buồn ngủ.” Thật ra thì anh cũng không phải buồn ngủ đến
mức không thể xuống giường được, chỉ là anh muốn cô mắng anh, dịu
dàng mà quát như vậy làm cho anh cảm thấy an tâm và hạnh phúc.
Hinh Ý cảm thấy hơi
thở của anh đang phả ra trên cổ cô, nước mắt lại đảo quanh viền mắt.
Nhưng vẫn khẽ cắn môi, hạ quyết tâm hai tay cầm lấy hai cánh tay của
anh, đẩy anh ra.
Cô không nhìn anh, tự
nhiên nói: “Tôi đã nói xong, ngày mai tôi sẽ chuyển đến. Anh…nghỉ ngơi
cho tốt, tôi đi trước.”
Sau khi nói xong thì
đứng dậy, bước thật nhanh ra ngoài.
Vũ Chính dựa cả
người vào lưng ghế, cười khổ tự an ủi mình, chỉ cần cô trở về, anh
nhất định sẽ có cách khiến cô tiếp nhận mình thêm một lần nữa. Bây
giờ quá đột ngột, cô chỉ không quen mà thôi.
Ngàn tính vạn tính,
anh đã thành công. Tất cả kỹ xảo trên thương trường đều đã đem hết
ra, cô đã trở lại, rõ ràng nỗi thê lương đã xuyên thấu nội tâm, nhưng
trong lòng vẫn tràn đầy vui mừng, như loại uống rượu độc giải khát,
vui vẻ mà uống chén rượu độc của Lâm Hinh Ý.
Sau khi Hinh Ý ra khỏi
cửa vẫn còn mỉm cười chào hỏi Kelvin. Vào trong thang máy, tỉnh táo
nhìn những con số từng chút từng chút nhỏ dần. Trong đại sảnh lầu
một nhìn thấy người quen cũ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh chào hỏi đối
phương, lúc đi đến bãi đỗ xe còn gọi cho mẹ nói mình đã đàm phán
thành công, bảo bà không cần lo lắng.
Cầm chìa khóa xe trong
tay, nhấn nút bảo vệ, mở cửa xe, khởi động xe, trên đường lớn, cô
liều mạng mà kìm nén mình, cô tự nói với mình, Lâm Hinh Ý không
phải người phụ nữ như thế, vì một người đàn ông không đáng để yêu
mà đau lòng, lại còn rơi nước mắt, đây làm sao có thể là người phụ
nữ mạnh mẽ trong lòng mọi người được?
Cô chạy xe đến thẳng
bờ biển, nghe âm thanh sóng biển đánh vào bờ cô mới dám nằm lên tay
lái, khẽ khóc thút thít, tiếng khóc càng lúc càng lớn, cả thân thể
đều run rẩy.
Cô không ngờ lại đau
đớn như vậy, cô tưởng rằng mình đã có thể từ bỏ, thực sự cô đã
không còn hận anh như trước, nhưng mà vì sao vẫn không thể thản nhiên
đối mặt? Vì sao vẫn còn đau lòng như vậy?
Thì ra mình vẫn không
thể từ bỏ được.
Âm thanh của tiếng
sóng có thể áp đảo được tiếng khóc nhưng lại không thể lấn át được
tình cảm của chính cô đối với anh, loại đau đớn này khi nào thì mới
chấm dứt đây?