Hinh Ý rất thích
biển, bởi vì Lâm ba từng nói với cô, biển có thể thu giữ tất cả
mọi thứ, người ta yêu, ta hận, rắc rồi, sầu muộn ở trước mặt biển
rộng dường như đều trở nên vô nghĩa. Cho nên, cô muốn đem những yêu hận
của mình đối với người kia ném vào biển rộng.
Nhiều tháng đã trôi
qua như vậy, Hinh Ý phát hiện hận một người thì ra là chuyện thống
khổ như vậy.
Càng hận một người
thì càng không thể quên được, cả ngày lẫn đêm quanh quẩn trong lòng
mình đều là hình bóng của người kia, vứt bỏ không được.
Cho nên, cô quyết định
buông xuôi, quên đi, dùng chút cố gắng của chính mình mà san bằng hết
những dấu vết anh lưu lại trong trí nhớ của cô, chuyện Lâm Hinh Ý
đã quyết định làm thì không thể làm không được, mỗi ngày cứ đem
những suy nghĩ ấy mà tự huyễn hoặc chính mình, dường như đang tự
lừa mình dối người là có thể thật sự quên được anh.
Thủ phủ Perth của bang
Tây Úc, nằm bên bờ biển phía tây Australia, khu vực hành chính lớn
nhất trên thế giới, hằng năm vào thời điểm này chín loại hoa dại
nổi tiếng thế giới mọc thành thảm hoa, cho nên Perth được mệnh danh
là “Kinh đô hoa dại”. Trong toàn bộ châu Úc thì Perth là nơi có ngày
mặt trời chiếu sáng dài nhất, là thành thị rực rỡ nhất Australia,
ánh nắng tươi sáng, cộng thêm những làn gió nhẹ kì diệu không thể
tả được từ Ấn Độ Dương, có thể so sánh với bờ biển Riviera lãng
mạn phong tình niềm Nam nước Pháp, được du khách khắp nơi trên thế
giới gọi là “thành phố ánh sáng” hay “Air city”….
Hinh Ý tránh đi những
thành phố đến ồn ào xôn xao, chỉ đến những vùng quê nhỏ bình yên.
Thật ra thì trước kia cô cũng từng tới Perth, nhưng chỉ là để bàn
bạc chuyện làm ăn, căn bản không có sắp xếp thời gian để để đi du
lịch ngoài hành trình công tác, lại càng không cần phải nói đến
chuyện đi ngắm cảnh.
Đích đến hôm nay là
Magaret River, đây là một trong những nơi sản xuất rượu nổi tiếng của
Tây Úc, Hinh Ý chọn cách bắt xe buýt từ nội thành đi, bởi vì có
thể thưởng thức phong cảnh mê người hai bên đường.
Quả nhiên đường đi đến
nông trường có phong cảnh cực kì đẹp, mảng có xanh mướt, vài con
ngựa lẻ tẻ đang ăn cỏ, dê bò thì đi thành đàn, Hinh Ý bắt đầu tưởng
tượng cừu non ở châu Úc còn nhiều hơn cả người dân. Những đồng cỏ
đang được nuôi dưỡng thì cực kì yên tĩnh, chỉ có một góc lệch nào
đó có một cây cổ thụ già đứng dưới ánh mặt trời, mảng hoa dại màu
vàng chói rung rinh nhè nhẹ trong gió.
Cô cảm thấy rất thoải
mái, như là đang ở trên thiên đường trần gian nha. Ngẫu nhiên trông thấy
nông dân trong nông trường nhàn nhã làm việc, bộ dáng không chút lo
nghĩ gì. cô nghĩ cả đời cứ như vậy cũng tốt, cuộc sống không có
tranh đấu, yên lặng như thế, thỏa mãn như thế.
Cuối cùng, cô dừng
chân tại một nhà máy rượu tên là Xanadu, đây là một nhà máy rượu mà
Hinh Ý chưa từng nghe thấy tên, nhưng mà trong ấy thực sự rât đẹp, bên
ngoài nhà máy rượu chính là cánh đồng trồng nho, những chùm nho trên
giàn làm cho người ta yêu thích, xanh xanh, trông rất thích mắt.
Không phải là mùa nho
chín, lúc này vườn nho có vẻ quạnh quẽ, không có màu đỏ tía mang
lại cảm giác to lớn. Nhưng mà người quản lí nông trường cũng không
rảnh, mỗi một cây nho trong vườn đều được chăm sóc tỉ mỉ. Trước mỗi
dãy giàn nho, Hinh Ý nhìn thấy có một công nhân đang làm cỏ cho giàn
nho, động tác cực kì cẩn thận, chỉ sợ làm quá mạnh tay sẽ động
đến những khung giàn nho.
Cô nhìn thấy một vườn
nho thật lớn, nhớ tới anh từng nói với cô, anh cũng có một trang viên
rượu ở Tây Ban Nha, diện tích không lớn, đợi đến khi vào mùa nho chín
sẽ dẫn cô đến ngắm những trái nho xinh đẹp, từng trái một nhìn như
những viên ruby. Anh nói muốn cùng mình ủ một chai rượu thuộc về hai
người, chai rượu độc nhất vô nhị, đến lúc đám cưới sẽ lấy ra.
Cô chỉ biết cười khổ,
lúc đó sẽ là đám cưới vàng rồi nha?
Trong nhà máy rượu có
cung cấp bảy loại rượu để nếm thử, chưa nói đến là rất đắt tiền,
gần như là xa hoa, Hinh Ý thử xong ba loại rượu đỏ, mùi vị quả thật
không bình thường, có chút chan chát. Nhưng mà xem như là loại rượu
tốt thì sao? Không thuộc về mình, cô từ bỏ.
Bên cạnh nhà máy rượu
có một khách sạn nhỏ cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho khách du lịch, sau
khi Hinh Ý thu xếp ổn thỏa trong khách sạn thì ông chủ nhà máy rượu
nhiệt tình mời cô tham gia bữa cơm gặp mặt, nói có rất nhiều bạn bè
người phương Đông đến tham gia, mời cô nhất định phải đến.
Hinh Ý không nghĩ tới
sẽ bị mời nhiệt tình như vậy, nhưng khi cô nhìn lại cách ăn mặc của
mình, quần jean cùng áo sơ mi đơn giản, lại phối hợp với đôi giảy
thể thao, đến một bữa cơm như vậy hình như không phù hợp lắm?
Nữ chủ nhân nhìn thấy
vẻ do dự của cô, vội vàng nói đây không phải là một vũ hội chính
thức, chỉ là một cuộc liên hoan bạn bè, hơn nữa nông thôn cũng không
chú ý việc này.
Hinh Ý cười cười, tỏ vẻ
đồng ý tham dự.
Quả nhiên đúng theo
lời nữ chủ nhân nói, đây chính là một cuộc tụ hội “đơn giản không
chú trọng gì cả”, chỉ thấy trên chiếc bàn dài bày đủ mọi kiểu
thức ăn, còn có người nơi này khi dùng cơm không thể thiếu rượu đỏ.
Uống qua ba lượt rượu,
tất cả mọi người rõ ràng đã có cảm giác say, người châu Úc nhiệt
tình phát huy tinh thần thoải mái trời sinh của bọn họ, lôi kéo Hinh
Ý ra vừa nhảy vừa hát. Hinh Ý cũng đã hơi say, vứt bỏ hết những
rụt rè ban nãy, cùng bọn họ bắt đầu điên cuồng.
“Yuzhen, cậu đã về?”
Lúc này, một du khách người Nhật Bản dùng tiếng Trung có chút cứng
nhắc la lớn về phía cửa chính của vườn nho.
Hinh Ý cảm thấy lỗ
tai của mình on gong, đầu óc trống rỗng, “Vũ Chính, Vũ Chính…” giọng
nói trầm thấp không ngừng gọi tên anh. Cô cầm lấy ly rượu đỏ trước
mặt, nâng ly uống cạn.
Hinh Ý không biết mình
đã uống bao nhiêu nữa, chỉ cảm thấy đầu bắt đầu choáng váng, nhưng
mà miệng cùng trong lòng đều là người kia, cô cảm thấy rất thống
khổ, đã nói là sẽ quên mà…
Lúc này, nữ chủ của
nhà máy rượu kéo tay Hinh Ý, nói muốn dẫn cô đi gặp đồng hương, xuyên
qua một đám người, Hinh Ý mông lung trông thấy một người mặc quần áo
đơn giản, người đàn ông cao lớn kia đứng bên cạnh đống lửa, cô không
thể thấy rõ khuôn mặt anh.
Nữ chủ nhân cười ha
hả nói: “Hai người thật đúng là có duyên nha! Cách một đại dương
cũng có thể gặp đồng hương, mau tới làm quen đi, đây là chàng trai
xinh đẹp rạng ngời của chúng ta, Yuzhen. Còn đây là mỹ nữ siêu cấp,
Xin.”
Hinh Ý chỉ nói mọi
người gọi mình là A Hinh, cũng không nói tên đầy đủ, càng không dùng
tên tiếng Anh.
Người đàn ông kia cười
cười: “Hi, tôi tên là Dư Chân.”
Hinh Ý nước mắt lã
chã nhìn anh, “Vũ Chính.” Sau đó liền túm lấy áo của anh không buông,
ngủ mất.
Dư Chân chỉ có thể bất
đắc dĩ đỡ lấy cô, mà nữ chủ nhân đứng bên cạnh lại cảm thấy thật
may mắn mà cười mờ ám.